Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 9

Đời học sinh – Chương 9

Thế nên tôi bồi hồi nói với nàng:

– Mà nè, Lan còn nhớ cái lần Phong tặng Lan cuốn sách dạy võ ở trước cổng hồi gần hai năm trước không?

– Ừa, nhớ chứ! Cái lần đó Phong làm Lan buồn rớt nước mắt lận cơ mà!

Tôi chẹp miệng thò tay ra sau nắm tay nàng:

– Không phải Phong muốn nhắc lại chuyện đó, mà tự nhiên Phong chỉ chợt nhớ ra câu nói tiếng Pháp của Lan lúc đó thôi!

Nàng à lên siết nhẹ tay tôi:

– Có phải câu “Je t”aime, je vais attendre pour vous” không?

– Ừ đúng rồi! Phong chỉ biết câu đầu là…

– Là em yêu anh, em sẽ chờ đợi anh…

Tôi chưa nói hết câu, Ngọc Lan đã ôm lấy tôi từ sau, thỏ thẻ vào lưng tôi từng câu chữ thật rõ ràng và rành mạch. Nó khiến bao cảm xúc cứ dồn lên đầu tôi nóng hổi muốn bốc khói đến nơi. Thậm chí lúc đó tôi cứ tưởng mình là đầu xe lửa đang băng băng về trước với hai bên tai xì khói mù mịt.

Tất cả là vì câu xưng anh em của nàng vừa nãy. Nghe nó ngọt ngào, tình cảm làm sao. Dù gì nàng chỉ dịch ra câu nói của mình nhưng cũng đủ để tôi bồng bềnh trên dòng sông hạnh phúc từ lúc nào rồi. Đó là chưa kể cái ôm từ phía sau của nàng biến dòng sông đó thành biển cả rộng lớn để tôi ngụp lặn trong hạnh phúc trào dâng.

Tôi bồi hồi đặt tay lên vòng tay của nàng:
– Lan nè, hứa với Phong một điều được không?

– Điều gì á?

– Từ nay về sau, đừng diễn với Phong nữa nha! Phong muốn được thấy cảm xúc thực sự của Lan!

Nàng cười khẽ áp mặt vào lưng tôi:

– Tất nhiên rồi! Không có Phong, Lan phải tự bảo vệ bản thân! Còn bây giờ đã có Phong bảo vệ Lan rồi mà, phải hông?

– Tôi bùi ngùi nói với trái tim rạo rực:

– Ừ, chắc chắn rồi!

Tôi và nàng cứ thế chìm vào khoảng lặng yên bình trên con đường quen thuộc đến trường mặc cho có biết bao nhiêu cặp mắt ganh tỵ, dèm pha. Trong mắt tôi lúc này chỉ có Ngọc Lan cùng ánh mặt trời ấm áp trước mặt. Cảnh vật, đường xá xung quanh dù có nhộn nhịp, tấp nập đến chừng nào cũng không đủ sức lay chuyển trái tim của tôi được.

À mà cũng có đấy! Đó là lúc cổng trường đã hiện ra trước mắt tôi. Ngọc Lan tất nhiên không thể theo tôi vào trường với bộ thường phục váy voan của nàng được. Thế nên tôi ỉu xìu cứ ngồi trên xe thở dài:

– Uầy, mới gặp nhau được có xíu giờ lại phải xa nhau rồi!

Nàng chun mũi đánh nhẹ vào lưng tôi:

– Thôi, đừng có nhõng nhẽo! Trưa lại gặp nhau rồi còn gì, Lan sẽ đến đón Phong sớm mà!

Tôi vẫn tiếp tục than vãn:

– Thì đành vậy, nhưng nhớ Lan quá sao học được!

– Được rùi, đừng nịnh nữa ông tướng! Trưa nay học xong qua nhà Lan ăn cơm chịu hông? Có cappuccino nữa!

Vừa nghe qua món khoái khẩu, tôi liền phởn mặt ngay:

– Hề hề, vậy hứa rồi đó nghen!

– Biết rồi chéri ngốc!

Tạm biệt Ngọc Lan, tôi tung tăng trên khoảng sân trường tập nập học sinh mà trong lòng không khỏi chộn rộn và rạo rực. Đồ rằng nếu ở đây không có ai, tôi dã hét lớn lên cho đã cơn sảng khoái trong lòng. Còn bây giờ thì tất nhiên tôi chỉ kiềm nén trong lòng, nếu hét lớn lên giữa cái trường cả ngàn người thế này, khéo tôi bị bắt chở lên nhà thương điên cũng không chừng.

Đang trong tâm trạng cực kì phơi phới, bỗng giọng ai đó vang lên từ bên cạnh:

– Một tuần không gặp, cuối cùng Phong cũng quyết định được rồi nhỉ?

Tôi ngỡ ngàn có một chút bối rối khi nhận ra đó là Hoàng Mai:

– À, ý Mai nói là sao?

Em cười nhẹ hướng mắt lên những dãy lầu:

– Chẳng phải lúc sáng Phong vừa mới đi chung với ai đấy sao?

– À, Mai đã thấy rồi hả?

– Ừa, cũng chỉ là tình cờ thấy thôi à. Nhưng Phong yên tâm, Mai không có ý gì cả đâu! Chỉ là thấy vui khi Phong đã có 1 quyết định dứt khoát như thế. Dù gì…

Hoàng Mai đột nhiên ngập ngừng khiến tôi tò mò:

– Dù gì sao Mai?

– Dù gì… người mà Mai đã từng yêu phải quyết đoán như thế chứ!

– Hở, Mai nói sao?

– Thôi, Mai lên trước nhé, chúc Phong một buổi sáng tốt lành!

Tôi chưa kịp nghe rõ, Hoàng Mai đã nhanh nhẹn chạy thật nhanh rồi mất hút sau dãy cầu thang dẫn lên tầng trên. Để lại mình tôi nơi sân trường vẫn tấp nập người qua lại.

Tôi không biết em đang nghĩ gì, nhưng qua những lần gặp gỡ giữa tôi và em trước đây, tôi nghĩ trong lòng em cũng còn một chút gì đó vấn vương. Giống như tôi trước đây, cũng có nhiều cái vấn vương trong lòng. Nhưng từ khi quyết định được con dường đi cho riêng mình, những cái vấn vương đó tự khắc mất đi lúc nào không hay. Hoàng Mai cũng vậy, những điều vấn vương về em trước đây cũng bay sạch đi trong miền kí ức mênh mông của tôi.

Tuy nhiên đó không phải là điều tôi bận tậm nhất. Khi nghỉ một khoảng thời gian dài tầm một tuần, điều tôi sợ nhất chính là phải giáp mặt với bao nhiêu con mắt hiếu kì, tò mò về sự xuất hiện trở lại của tôi.

Thật vậy, chỉ vừa mới bước vào cửa lớp. Hàng chục cặp mắt đã nhìn tôi lăm lăm khiến tôi phải khựng mất mấy nhịp mới quyết định bước tiếp. Tuy nhiên giá như tụi nó chỉ dừng ở việc nhìn thôi thì còn đỡ. Đằng này tụi nó lại kháu nhau:

– Ê, thằng Phong cúp học một tuần rồi đó!

– Nhìn bộ dạng nó kìa, chắc cúp học đi đánh nhau hay gì ấy!

– Ừ chắc vậy đó, nghe nói ba của nó dạy võ mà, chắc lại đi đánh nhau rồi!

Dù muốn đấm cho từng mỗi đứa một cú lắm, nhưng tôi đành cắn răng bỏ đi không nói một lời. Bởi lẽ tôi đang mang thương tích đầy người giờ lại xin sự với hơn 40 đứa thế này có 10 cái mạng cũng không đủ sống. Dù gì mấy đứa đó cũng không thân với tôi nên tôi cũng không quan tâm lắm.

Tuy nhiên chỉ vừa mới bước qua dãy 4 nơi có chỗ ngồi của tôi, Phú nổ đã réo lên:

– Trời, thằng Phong! Tao tưởng mày nghỉ hè sớm rồi chớ!

Tôi chẹp miệng lắc đầu:

– Bậy, tao chưa biết điểm thi học kì mà nghỉ cái gì?

– Ủa, vậy 1 tuần nay mày làm cái gì mà nghỉ vậy? Mặt mày cũng đầy vết bầm nè!

Tôi nhíu mày lâm le nắm đấm:

– Thì bận công việc nhà đụng trúng vách tường. Hỏi hỏi bố đấm cho lún mặt.

– Chậc, hỏi xíu mà người gì nóng nảy thế không biết, hề hề!

Phú nổ cười cầu tài rồi lẫn lên bàn trên với Kiên lảng như mọi thường. Đúng là đôi khi chỉ có nắm đấm mới giải quyết được mấy cái miệng bép xép như Phú nổ. Tôi không thù gì thằng này. Có nó cái lớp rộn ràng ra hẳn, nhưng nhiều khi nhây quá tôi lại đâm bực. Tôi vốn là người nóng tính từ đó giờ mà.

Trong lớp giờ này chỉ có hai đứa biết lí do vì sao tôi nghỉ chính là Toàn phởn và bé Phương. Vừa xếp cặp vào hộc tủ, Toàn phởn đã khều vai tôi với bộ mặt không thể phởn hơn:

– Sao rồi! Mặt mày bầm dập thế kia có thành công không?

Tôi chẹp miệng:

– Chậc, có thể gọi là thành công!

Vừa nghe, Toàn phởn khoái chí nhướn đôi lông mày nó lên:

– Đù đù, vậy là tán được em Lanna rồi hen!

Tôi vuốt cằm gật gù với bộ mặt mà theo tôi cũng phởn không kém gì thằng Toàn:

– Có thể coi là vậy!

Do ngồi kế bên nên bé Phương nghe được hầu hết cuộc nói chuyện giữa tôi và Toàn phởn. Tất nhiên với tin sốt dẻo hừng hực vừa nghe được trong cuộc nói chuyện như vậy, bé Phương liền nhổm đến chỗ tôi cười tươi tắn:

– Vậy là đã giải quyết xong hết rồi hả hai?

– Ừ, xong hết rồi em!

– Hi, em biết anh hai có thể làm được mà!

Con bé cười tít mắt nhéo hai bên má làm tôi hoảng hồn suýt la toáng lên:

– Úi da đau! Anh đang bị thương mà!

– Ý em quên, tại thấy anh cuối cùng cũng giải quyết mọi chuyện ổn thỏa nên em vui quá!

Toàn phởn nhướng mày cười nham hiểm:

– Hề hề, vậy là phải đãi tiệc ăn mừng với tụi tao đó nghen!

Tôi trơ mặt gãi đầu:

– Ớ! Tiệc ăn mừng hả?

– Chứ gì nữa, phải mở tiệc chia vui với anh em chớ! Với lại cũng bù lại bữa tiệc thịt nướng ở nhà Lanna mà mày bỏ về ngang xương ấy!

– À, tao biết rồi, để trưa tao hỏi lại Ngọc Lan đã!

Ấy thế mà thằng Toàn trố mắt:

– Gì, mới quen mà việc gì cũng phải hỏi ý kiến rồi hả?

Tôi cau mày chống chế:

– Đâu, dù gì cũng phải hỏi lại coi Ngọc Lan rảnh ngày nào mới tổ chức chớ!

Toàn phởn gian mặt vỗ vai tôi bồm bộp:

– Thôi anh biết nỗi khổ của chú mày mà, tao cũng đang bị đây!

– Toàn, Phương nghe thấy hết đó nghen!

– Ái ái, đau mà, đau mà!

Bị cho ra rìa, bé Phương cau mày phồng má nhéo tai thằng Toàn một cú khiến nó la bài hãi. Tôi vì thế cũng thoát khỏi tình cảnh bị nó ép đến phải thừa nhận việc phải đi hỏi ý kiến Ngọc lan vào trưa nay.

Đối với tôi, việc này không có biểu hiện gì là sợ người yêu cả. Tôi tôn trọng ý kiến của Ngọc Lan nên hỏi nàng là một điều dĩ nhiên. Mà nếu có… sợ thật thì đó cũng là điều hiễn nhiên thôi. Người yêu mình thì mình sợ chứ có phải sợ đứa nào đâu mà lo. Hề hề!
Hôm nay đến lớp, ngoài gặp Toàn phởn để thông báo tin vui ra, tôi còn một mục đích khác. Đó là muốn được gặp lại Lam Ngọc một lần nữa. Trong buổi chiều hôm đó tôi đã quay lưng bước đi để nàng lại với con gấu bông trong căn phòng tập ở nhà nàng. Nói là quay lưng để nàng bớt đau, nhưng dường như cơn đau đó đã truyền vào trong trái tim tôi.

Tuy đó không phải là cơn đau do tình yêu nhưng nó vẫn dày xéo trái tim tôi thành nhưng vệt dài đau khổ. Cứ như có một cổ xe ngựa chở đầy sự dằn vặt cứ chạy vòng quanh và để lại vô số vết xe trên trái tim tôi vậy.

Vì thế, hôm nay tôi cứ nhìn sang bên Lam Ngọc để được thấy từng biểu hiện của nàng dù chỉ là một cái chớp mắt. Đối với tôi, Lam Ngọc là cô gái thứ hai tôi quan tâm sau Ngọc Lan. Bởi lẽ nàng là người luôn giải vây cho tôi trong những lần gặp nạn trước đây. Nếu không có nàng, cũng không có tôi ngày hôm nay đâu.

Thế nên khi nàng buồn, nàng khóc trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu và xót xa. Tôi muốn nàng được vui vẻ cùng tôi, cùng Toàn phởn và bao đứa bạn thân khác của tôi. Chỉ cần nàng cởi mở, thân thiện với mọi người hơn, trong lòng tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Suốt buổi học hôm đó hể có dịp tia mắt đi đâu, tôi luôn dành một khoảnh khắc để nhìn ngắm Lam Ngọc. Nàng vẫn bình thường như mọi khi, vẫn xinh đẹp và có đôi chút hững hờ với mọi chuyện xung quanh. Lam Ngọc là vậy, khi vào học rồi nàng không thích làm chuyện khác, cả những lần ngồi cạnh tôi và bây giờ cũng vậy.

Tôi không lấy làm ngạc nhiên vì điều đó mà tôi tự hỏi trong lòng nàng bây giờ đang suy nghĩ điều gì. Có phải đang thầm trách tôi vô tâm hay không? Tôi đồ rằng xung quanh chỗ ngồi của nàng đã được gieo đầy những hạt giống buồn bã. Và cũng như ở phòng tập nhà nàng, chúng sẽ không bao giờ lớn.

Đã vài lần tôi có ý định sang hỏi thăm nàng đấy chứ. Nhưng tự dưng trước mắt tôi lại xuất hiện một hàng rào vô hình mà dường như chỉ có tôi mới nhìn thấy. Nó ngăn không cho tôi bước sang bên chỗ ngồi của nàng bằng cách dày vò trái tim tôi bằng hình ảnh nàng ôm con gấu ôm bùi ngùi khóc. Cứ mỗi lần như vậy, dũng khí trong lòng tôi bay theo nhưng cánh hoa phượng rơi lả tả ngoài sân.

Vào giờ ra chơi, Toàn phởn với bé Phương có rũ tôi lên thư viện để đọc sách, nói chuyện phím các kiểu. Nhưng có lẽ thư viện là một nơi không thích hợp với tôi mặc dù có đôi lúc tôi cũng cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ vẩn vơ những chuyện trong lòng mình.

Đối với tôi thư viện là một nơi khá là tù túng, nó giam cầm những suy nghĩ của tôi lại trong những tủ sách xếp thành dãy như mê cung. Dù sau này tôi đọc rất nhiều sách nhưng không bao giờ nán lại thư viện hoặc nhà sách quá lâu.

Thế nên tôi vẫn ngồi trong lớp, cốt chỉ để trộm nhìn Lam Ngọc và mong một cơ hội nào đó tôi có thể mạnh dạn bước sang bắt chuyện với nàng như những ngày bình thường trước đây.

Ấy thế mà động lực giúp tôi ở lại trong lớp cũng mất nốt. Lam Ngọc ngồi trong lớp được một lúc rồi cũng đi ra ngoài mất biệt. Ở trong lớp giờ này chỉ còn mình tôi với mấy đứa không thân thích khác. Nó làm trái tim tôi muốn gặp Ngọc Lan quá chừng. Giá mà có nàng ở đây tôi sẽ nắm thật chặt tay nàng cùng ngắm những cánh hoa phượng rơi ngoài kia để nghe mùa hè đang về trong những cơn gió nóng râm rang.

Đang suy nghĩ vẫn vơ, tôi chợt phát hiện ra một bóng người đang vẫy tay với tôi ở ngoài cửa lớp. Rất nhanh, tôi nhận ra ngay đó là thằng Bảo.

Dù còn ngờ vực về sự xuất hiện của nó, nhưng tôi cũng chẹp miệng đến chỗ nó tiếp chuyện:

– Sao hôm nay qua tìm tao vậy, muốn chiến thêm một trận nữa à?

– Không phải! Do lúc trước tôi cứ cho rằng anh có lỗi trong mọi chuyện nên muốn đập anh một trận lấy lại công bằng cho Ngọc Mi thôi.

Tôi cau mày khoanh tay trước ngực:

– Thế còn bây giờ như nào?

– À, người ta nói không đánh không là bạn mà! Tôi đã thông suốt mọi chuyện rồi nên cũng không muốn kiếm chuyện với anh nữa! Tôi tới đây để nhờ anh một chút chuyện thôi!

Thằng Bảo quả thật tính cách của nó tôi cũng không biết dùng từ gì để tả cho hợp. Một chút háo thắng, một chút cởi mở, tự nhiên của người phương Tây và pha thêm một chút con nít nữa. Tôi với nó mới vừa đánh nhau long trời lở đất mới ngày hôm qua thế mà hôm nay lại đến lớp nhờ tôi giúp chuyện.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 9


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)