Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 9

Đời học sinh – Chương 9

– Tao đánh mày hồi nào tao đang dạy mày đó!

Chưa kịp để tôi trả lời, ông liên tục dùng tay và chân nhắm thẳng vào tôi mà tấn công. Đòn nào đòn nấy của ông đều mang một độ lực thật đáng sợ, nó còn mạnh hơn đòn đá của thằng Bảo gấp mấy lần. Thế nên chẳng mấy chốc tôi đã bị ông đánh văng xuống sàn, bay ít nhất phải 2 – 3 mét.

Tôi lòm còm bò dậy, nghe cả hai tay đau nhức:

– Y da, ba đánh đau quá!

– Đứng dậy đi, tao sẽ dạy mày cách chịu đòn. Muốn khắc chế được đòn chân, mày phải chịu đòn giỏi để tìm sơ hở của đối phương mà phản công, nếu không nó sẽ hạ mày trước khi mày phản công lại. Cho nên tao cho mày 5 phút, rán mà đỡ đòn đi con.

Nói rồi ông lại ập sát đến tôi tung chiêu. Lần này nắm bắt được tình hình, tôi cố gắng gồng các cơ lên để chống đỡ những đòn tay cứng như sắt thép của ông. Dẫu vậy chỉ tầm 3 phút sau tôi lại bị ông đánh bật xuống sàn, văng còn xa hơn lúc nãy.

Ông chống nạnh chẹp miệng:

– Chưa được, đứng lên tập tiếp!

Tôi ngồi bệch xuống sàn thở hổn hển:

– Con đau tay quá, nghỉ chút đi ba!

– Không được, giờ là lúc quan trọng. Càng đau sau này mày càng lì đòn. Đứng lên!

Chẳng còn cách nào hơn, tôi đành đứng dậy tiếp tục trân người cho ông đánh từ hiệp này tới hiệp khác. Cảm giác như tôi là chiếc bao cát loại xịn vậy.

Vì thế, tối hôm đó, cả người tôi đau không không tả nỗi. Đau nhất là ở cánh tay, bả vai, lưng và cả bắp chân do phải đem ra chịu đòn nhiều.

Tôi thở dài, ngồi bên khung của sổ, vừa sứt dầu vừa tương tư đến Ngọc Lan. Không biết giờ này nàng đang làm gì, tôi thèm được uống dù chỉ là một ngụm cappuccino của nàng ghê. Nhưng hơn ai hết tôi biết, một khi tôi chưa hạ gục thằng Bảo, Ngọc Lan vẫn không bao giờ thuộc về tôi được.

Tiếp tục sứt dầu nốt vào những chỗ đau nhức còn lại, tôi tự nhủ với bản thân phải thật cố gắng trong những ngày còn lại, thời gian của tôi cũng không còn nhiều nữa.

Ý nghĩ đó đã trở thành một động lực khiến sức chịu đựng của tôi dẻo dai hơn bao giờ hết. Kết quả là ngày hôm sau tôi đã chịu đòn được hơn 5 phút từ ba tôi và đến hơn 10 phút cho tới ngày cuối cùng.

Song song với việc đó. Tôi còn được ông chỉ thêm những thế phản công đòn chân mỗi ngày.

Mỗi lần dạy, ông luôn nhấn mạnh:

– Muốn khắc chế được đòn chân, quan trọng mày phải nhanh và nhập nội kịp thời.

Đồng thời ông cũng dạy tôi những điểm trọng yếu của đối phương khi phản công đó là ống khuyển, hông, đùi và quan trọng nhất là trụ. Vì khi tung cước đối phương chỉ còn một chân để trụ lại, nếu có thể làm nó mất trụ thì việc cho nó nằm đất là việc trong tầm tay.

Tổng cộng ông đã dạy tôi hơn 5 thế để phản công khi gặp đối thủ dùng đòn chân. Nhưng không phải lúc nào ông cũng rảnh để thực hành những đòn đó với tôi. Mỗi ngày ông chỉ dành tầm 3 tiếng cho tôi, còn lại ông phải dạy cho đoàn lân và đi công việc bên ngoài. Vì vậy, phần việc còn lại tôi đều tự thân vận động.

Vì đã có Toàn phởn lo việc điểm danh nên tôi không lo lắng tình hình ở lớp cho lắm. Nhưng tôi đâu biết Toàn phởn chỉ lo được công tác trường lớp, còn công tác ngoại giao, nó dở tệ. Tệ đến nỗi cái người mà tôi cần nó lo nhất lại đến tìm tôi vào lúc trời vẫn còn sáng sớm.
Đang thiu thiu ngủ sau cả ngày luyện tập mệt nhọc hôm qua, tôi nghe tiếng ba tôi đá cạnh giường:

– Dậy mày, có bạn kiếm kìa!

Tôi uể oải dụi mắt:

– Bạn nào mà kiếm giờ này vậy ba?

– Cái con nhỏ bữa hổm tới nhà mày lúc mày bị gãy chân chứ ai!

Vừa nghe qua tôi chợt tỉnh ngủ. Cơn giật mình đã làm cả người tôi bừng tỉnh. Tôi lật đật phóng xuống giường thay đồ rồi chạy ngay xuống nhà dưới.

Đúng y như đoán, vừa đến nơi đã thấy Lam Ngọc ngồi khoanh tay trước ngực trên chiếc ghế sô pha. Thấy tôi lò dò bước xuống, nàng đã hỏi ngay:

– Phong, cho Ngọc biết mấy hôm nay vì sao Phong…

– Suỵt…

Tôi hoảng hồn chạy đến chặn miệng Lam Ngọc lại rồi dẫn nàng ra trước sân nói nhỏ:

– Ngọc đừng để ba Phong biết Phong nghỉ học, không là ông giết Phong chết!

Nàng vẫn cau mày nhìn tôi, giọng khẽ hơn:

– Nhưng tại sao Phong lại nghỉ. Đừng có nói dối đấy, Toàn phởn đã cho Ngọc biết Phong nghỉ vì công việc gì đó hỏi Phong sẽ rõ.

Lúc này tôi tức thằng Toàn ghê gớm. Biết không dàn xếp được với Lam Ngọc nó đã đẩy hết trách nhiệm qua tôi để giờ tôi phải lạc vào tình cảnh như thế này.

Không còn cách nào khác. Tôi đành nói sự thật cho nàng biết vì ở trường Lam Ngọc là trùm tra khảo. Để nàng phát giác chi bằng tự nguyện còn hơn. Tuy nhiên cũng giống như ba tôi, tôi không đề cập tới chuyện của Ngọc Lan, chỉ nói:

– Chậc, thì mấy ngày nay Phong nghỉ để luyện tập võ đánh với thằng Bảo.

Vừa nghe qua nàng bỗng tròn mắt:

– Sao, Phong định đánh với thằng Bảo à?

– Ừ, nếu không giải quyết mọi chuyện với nó, Phong vẫn không yên ổn được.

Nàng thở dài nhìn tôi:

– Phong đã luyện tập đến đâu rồi?

Cũng ổn rồi, giờ chỉ cần người cùng thực hành phản công những đòn chân của thằng Bảo thôi.

– Vậy để Ngọc giúp Phong nhé?

– Phong…

– Phong biết mà phải không, hơn ai hết Ngọc đã từng chạm trán với thằng Bảo và cũng thông thạo những đòn đá và vật. Hãy để Ngọc giúp Phong lần này!

Lam Ngọc nói đúng. Nàng là người thích hợp nhất để luyện tập với tôi, một đối thủ thực sự thông thạo đòn đá và các đòn vật trong karate. Hơn nữa nàng đã có kinh nghiệm làm trợ giảng cho những võ sư khác. Nếu không là Lam Ngọc, tôi cũng không thể tìm một ai khác thích hợp hơn. Nếu có, họa chăng là Toàn phởn. Nhưng giờ nó bận lo công việc của tôi ở trường rồi, coi như loại.

Nhưng mọi người biết đấy, tôi đã nợ Lam Ngọc quá nhiều. Nếu việc nợ nàng được tính ra số tản đá, chắc nó đã cao bằng một ngọn đồi. Tôi không biết nếu tôi nợ nàng thêm một lần này nữa nó sẽ cao tới đâu. Có lẽ là bằng một ngọn núi.

Tôi cứ ngồi suy nghĩ mãi cho đến khi Lam Ngọc không còn kiên nhẫn nữa, nàng vỗ vai tôi một cái bộp:

– Thôi, không quyết định được thì để Ngọc quyết định!

Khi nàng định đứng lên có vẻ như muốn đi vào trong nhà để thưa với ba, tôi đã vội vàng đứng dậy:

– Khoang đã Ngọc, riêng lần này hãy để Phong quyết định được không? Phong muốn sẽ tự quyết định tương lai của mình!

Có vẻ ngạc nhiên với câu nói của tôi, nhưng nàng cũng khoanh tay trước ngực:

– Vậy thì Phong sẽ quyết định thế nào?

Thở hắc một hơi, tôi đặt cả hai tay lên vai nàng:

– Thôi được, nhờ Ngọc giúp Phong những ngày còn lại nhé?

Nàng cười tươi gật gù:

– Hà hà, phải quyết đoán như thế chứ!

Theo đó, nhờ có Lam Ngọc giúp đỡ, tôi không cần phải chạy đến tận Chợ Lớn mỗi ngày để luyện tập nữa. Tất nhiên cũng nhờ có nàng nói giúp, ba tôi mới dễ dàng đồng ý đến vậy. Đúng là sức mạnh con nhà người ta có khác.

Thế nên thay vì đến Chợ Lớn, tôi chuyển qua chỗ khác gần hơn. Đó là nhà nàng. Chắc mọi người sẽ hỏi rằng tại sao lại về nhà nàng mà không đến bất kì một trung tâm thể dục nào phải không? Tôi cũng có cùng một câu hỏi như vậy trong ngày đầu tiên luyện tập nhưng câu trả lời của nàng ngắn gọn vô cùng:

– Về nhà Ngọc đi rồi tính!

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành lên xe để nàng chở về nhà trong một tâm trạng xốn xang không tả nổi. Đã lâu rồi tôi vẫn chưa đến nhà nàng một lần nào kể từ khi cùng ăn bữa cơm sum họp với ba mẹ nàng lúc còn ở giải bóng đá. Còn cả dì vú nữa, không biết phản ứng của họ khi gặp tôi sẽ thế nào đây?

Mãi suy nghĩ mông lung, tôi suýt bỏ lở những nhành phượng đang treo lủng lẳng những ngọn lửa đỏ rực trên cành cây. Tiếng ve ngoài đường tất nhiên không râm rang bằng trong trường tôi vì chúng còn phải cạnh tranh với tiếng xe cộ hối hả xung quanh, đâu có ai mong chờ tiếng kêu của bọn chúng như học sinh chúng tôi đâu.

Nhưng tất cả so với quê nội của tôi giống như tiếng còi cảnh sát so với tiếng còi xe cứu thương. Ve ở quê nội tôi chúng bu lại thành từng đàn trên những tán cây xoài, cây chùm ruột, cây bàng hoặc bất kì một cây có tán rộng nào khác để chúng có đủ chỗ cất lên những tiếng kêu mời gọi mùa hè đến.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ về quê thôi, hôm trước nội đã gọi tôi. Trong điện thoại, tiếng nội tôi vẫn trầm ấm như ngày nào:

– Thằng Phong đó hả con, mày gần nghỉ hè chưa, nội trông mày quá!

– Dạ, cũng gần rồi nội! Nội yên tâm khi nào nghỉ hè con sẽ về ngay!

– Nhớ dẫn bạn mày về nhứ năm ngoái nữa nhà con, lâu lâu cho nó xôm cửa xôm nhà!

– Dạ, con biết rồi, kì này chẳng những con dẫn bạn về nhà mà con còn dẫn cả bạn gái về luôn cho nội coi!

– Cái thằng, mới bây lớn! Để nội chờ coi mày dẫn ai về nghen chưa!

Cuộc nói chuyện giữa tôi và nội chỉ có bấy nhiêu, những cũng đủ làm tôi thấy tự tin hơn trong tất cả những quyết định của mình sắp tới đây. Đối với tôi, nội vừa là động lực, vừa là người thân nhất đối với tôi còn hơn cả ba của mình. Vì thế tôi không được phép nản chí dù chỉ là trong ý nghĩ. Tôi nhất định sẽ thắng bằng tất cả sức lực của mình.

Khi tôi tới nhà Lam Ngọc, ba nàng có vẻ đã đi làm, chỉ còn dì vú và mẹ nàng ở nhà. Dì Bích bụng bây giờ đã to hơn kì trước rất nhiều, nếu tính tới bây giờ cũng đã hơn 5 tháng rồi còn gì. Đúng là thời gian trôi đi mau thật!

Thấy tôi lò dò bước vào, dì Bích tất nhiên rất vui, bà vừa xoa bụng vừa cười tươi:

– Phong đó hả con, lâu rồi mới thấy ghé nhà dì chơi đó nhen!

– Dạ tại con bận quá!

– Mà sao hôm nay hai đứa không đi học?

Trong một phút, tôi giật bắn nhận ra giờ này hai đứa phải ở trường chứ không phải long nhong từ ngoài đường về nhà như thế này. May sao Lam Ngọc đã nhanh chóng chữa cháy ngay lập tức:
– Dạ, hôm nay tụi con được nghỉ tiết nên về sớm! Bạn Phong muốn sang nhà mình mượn phòng tập của con để luyện tập.

Nét mặt của dì mắt đã giản ra, dì lại cười:

– À, vậy thôi hai đứa cứ tự nhiên đi! Dì lên phòng nghỉ xíu nha!

Lam ngọc cũng vội vàng chạy theo đỡ mẹ lên lầu, không quên quay lại dặn tôi:

– Phong cứ chờ ở đó đi! Ngọc thay đồ rồi xuống ngay!

Theo lời nàng, tôi ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi và cố gắng tìm cho ra nơi tôi và nàng sẽ tập luyện sắp tới đây. Bởi lẽ đã nhìn hết một loạt căn nhà, tôi vẫn không tìm được chỗ nào thích hợp để luyện võ cả.

Tôi cứ nhìn lướt như thế cho đến bậc cầu thang thì giật mình phát giác ra Lam Ngọc đã đi xuống đến nửa dãy. Nhìn nàng đang trong bộ võ phục karate quen thuộc, tôi trố mắt:

– Gì đây? Ngọc định tập ở đây à?

Nàng lắc đầu cười bí hiểm:

– Không phải, cứ đi theo Ngọc đi!

Tôi theo Lam Ngọc ra đến cửa ra vào thì nàng rẽ sang bên tay trái nơi có một kiến trúc biệt lập được xây kề sát ngôi nhà như một căn phòng riêng của ai đó. Lúc đầu tôi tưởng đó là nhà kho của gia đình nàng xây riêng. Nhưng khi nàng đẩy chiếc cửa cuốn lên, tôi mới giật mình đứng khựng một lúc. Những gì hiện ra trước mắt khiến tôi không tự chủ được, chỉ thốt lên trong vô thức:

– Một phòng tập riêng…

Lúc này nàng mới nở nụ cười dễ chịu hơn:

– Ngạc nhiên lắm hả? Đây là món quà của ba tặng Ngọc khi đậu lớp 10 đấy!

Tôi trố mắt, cố rặn từng chữ:

– Quà… hả?

– Đúng rồi, đậu lớp 10 ngọc không mong gì hơn là có một căn phòng tập riêng của mình và ba Ngọc đã đồng ý điều đó!

Tôi giờ này chỉ biết trầm trồ:

– Thật tuyệt vời! Còn hơn cái sân thượng ở nhà Phong nữa!

Nàng kéo tay tôi vào trong một cách khẩn trương:

– Thôi vào đi, phải tranh thủ thời gian chứ!

Được nàng dẫn vào, tôi mới thấy căn phòng thật tuyệt vời làm sao. Nó không quá rộng nhưng cũng đủ tầm 2 – 3 người tập luyện cùng những dụng cụ cần thiết để luyện võ như bao cát, mộc nhân, đệm lót sàn. Tường cũng được ốp kính để dàng dàng quan sát động tác của mình hơn. Thảo nào trình độ võ của nàng lại cao đến vậy.

Lam Ngọc cẩn thận thắt chặt chiếc đai đen lại, nhếch môi:

– Chuẩn bị xong chưa, làm một ván khởi động chứ?

Tôi chợt nghe lạnh sống lưng:

– Hả, đánh một ván với Ngọc à?

– Ừ, Ngọc cần biết khả năng Phong tới đâu rồi mới tổ chứ kế hoạch chứ!

Hết cách, tôi đành chiều theo ý của Lam Ngoc. Khởi động một chút cho giản gân giản cốt rồi bắt đầu xuống tấn nói với nàng:

– Được, Phong cũng sẵn sàng rồi đây!

– Tốt lắm, Phong tấn công đi!

Vừa dứt lời, tôi liền áp sát vào nàng vì hơn ai hết tôi hiểu những đòn đá sẽ lợi hại thế nào nếu nằm trong tầm đánh của nàng.

Dù là đã bị tôi áp sát tần công bằng hàng loạt những cú đánh, nàng vẫn không hề nao núng dùng những đòn đỡ gạt bằng tay đặc tưng của kararte một cách chính xác qua đó vô hiệu quá phần nhiều sức tấn công của tôi. Và trông một khoảnh khắc chớp nhoáng, lợi dụng lúc tôi tung đòn hụt, nàng lách sang một bên kẹp tay phải tôi vào hông, tay còn lại đánh trực diện vào ngực tôi. Ngay tức thì, tôi đưa tay lên đỡ đòn rồi dùng vai hất nàng ra để thoát khỏi thế bị khoá tay.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 9


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)