Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 9

Đời học sinh – Chương 9

– Chuyện của tao có gì đâu mà tò với mò, cũng rắc rối như đó giờ thôi!

– Bởi thế nên tao mới chờ xem kết cục của chuyện này sẽ đi đến đâu đấy!

– Xì, mày cũng ít có rảnh lắm!

– Chuyện, nếu không rảnh thì từ đó tới giờ tao giúp mày làm gì, hế hế!

– Uầy, tao thua!

– Hề hề, thôi mọi chuyện cứ để sau! Cứ lo việc ở hiện tại trước đã!

Toàn phởn vỗ vai tôi cười sảng khoái với câu nói đầy ẩn ý.

Thực sự thì nó nói đúng. Câu nói của tôi lúc nãy không khác gì một thằng sở khanh muốn bắt cá cả hai tay. Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, tôi biết xử lí ra làm sao? Tôi không thể bỏ mặc con bé như cái kế hoạch đã từng thất bại ê chề trước đây được.

Ngọc Mi là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, chu đáo. Tôi chắc chắn nếu cứ tiếp xúc với con bé như thế này, một ngày nào đó tôi sẽ thực sự yêu con bé lúc nào không hay. Tôi sợ điều đó sẽ xảy ra hơn bất cứ điều gì trên đời.

Nhưng tôi là một người rất trọng lời hứa, tôi đã hứa với con bé là sẽ cố hết sức làm cho nó vui cho dù chỉ là hiện tại. Và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thất hứa điều đó.

Giờ ăn đến.
Cả đám Phú nổ từ nãy giờ hóng gió ở trên sân thượng nghe bọn tôi gọi đã chạy thùm thụp xuống.

Khanh khờ lên tiếng đầu tiên:

– Đâu đâu, đồ ăn đâu tao đói quá rồi!

Nếu Khanh khờ là đứa háu ăn nhất thì thằng Phú nổ là đứa sành ăn nhất. Trái với phong cách vồ vập, réo lên om sòm của Khanh khờ, Phú nổ vừa đi xuống cầu thang đã chun mũi hít hà liền mấy hơi với bộ tịch rất trịnh trọng.

Lần đầu tiên, thấy Phú nổ cứ chun mũi hít hà, Khanh khờ trố mắt:

– Người không làm, muốn làm chó à mày?

Phú nổ chỉ giờ nắm đấm thay cho câu trả lời. Vì nó còn bận… đánh hơi mà.

Toàn phởn nhìn Phú nổ một cách thích thú:

– Gì đây? Tao không có mướn chó nghiệp vụ tìm bom a nghen!

Phú nổ nghe rõ nhưng vẫn không hé môi. Nó khịt khịt thêm một lúc, xem chừng đã đủ, liền đứng thẳng dậy trịnh trọng.

– Tụi bây nấu đồ ăn thơm quá, tao không thể không xuất chiêu!

Vừa nghe, Toàn phởn đã giật mình lùi lại thủ thế:

– Cái gì? Mày tính cướp đồ ăn à?

– Bậy, cướp đâu mà cướp! Tao đang ngửi coi tụi bây nấu món gì?

Toàn phởn cười giòn như bắp vỗ vai Phú nổ:

– Mày đừng làm tao buồn cười!

Khanh khờ cũng cười theo:

– Hề hề, thôi vào ăn lẹ đi, giờ này còn chém nữa!

Phớt lờ lời trêu đểu của chúng bạn, Phú nổ xòe bàn tay ra trước mặt, vừa bấm đốt ngón tay vừa thản nhiên lầm bầm cứ y như mấy ông thầy bói bấm độn:

– Món thứ nhất là rau muống xào thịt bò, món thứ hai là cơm chiên dương châu, món thứ ba là cá thu chiên xả, món thứ tư là canh cải chua sườn heo, món thứ năm là… ừm… dưa hấu tráng miệng. Sao có đúng không?

Lúc này mặt Toàn phởn bỗng dưng chuyển sắc. Không chỉ riêng nó, cả Ngọc Mi lẫn bé Phương đều tròn mắt không thốt nên lời.

Phú nổ cười đắc chí:

– Hề hề, còn đứng đây làm gì, vào xem đi chứ!

Theo chân Phú nổ, cả đám bước vào gian bếp. Thật bất ngờ, những món ăn mà Phú nổ đã liệt kê ra đều đã được dọn sẵn trên bàn không thiếu một món.

Khanh khờ quay sang Phú nổ thản thốt:

– Má ơi, phải mày không vậy Phú?

Phú nổ chỉnh chu cổ áo:

– Là anh Phú đẹp trai của mày đây chứ ai?

Ngọc Mi thở hắt ra cười hiền:

– Hay thật đó, em nấu nướng đã lâu rồi mà chỉ tới mức nhìn nguyên liệu đoán món ăn thôi!

Phú nổ lắc đầu chẹp miệng:

– Quý cô quá khen, kẻ hèn chỉ có chút tài mọn thôi!

Toàn phởn gật gù khen:

– Chậc, cứ tưởng mày chém gió, ai ngờ đúng y! Có bí kiếp gì không, chỉ tụi tao phát nào!

– Không có bí kiếp gì đâu, chả là do bản năng nghề nghiệp thôi! Món nào phải nấu ngon, có mùi đặc trưng tao mới ngửi ra được, chứ như mấy món hằm bà nhằn của mấy nhỏ trong lớp làm ở nhà thầy Tuấn tao nhìn còn không đoán ra!

Ngọc Phương tò mò:

– Ừ, mà tụi mình vẫn chưa biết nhà Phú làm gì mà, sao lại gọi là bản năng nghề nghiệp?

– Phải đó, tụi tao chưa tới nhà mày lần nào! – Khanh khờ cũng cùng chung thắc mắc.

Quả thật tôi chỉ biết một Phú nổ với cái miệng chém gió xuyên lục địa trên lớp chứ chưa một lần nào có dịp ghé thăm, cũng như tìm hiểu thêm về nơi ở của cái thằng thần gió này. Hôm này có dịp được hỏi, cả đám cứ đổ dồn sự chú ý vào nó như một tội phạm đang được thẩm vấn làm nó có phần hốt hoảng:

– À thì có gì đâu, mai mốt thì biết!

Toàn phởn sốt sắng:

– Mai mốt là chừng nào?

– Thì là mai mốt đó, ý da… có vậy cũng hỏi! Thôi ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ!

Với phong độ chặt chém thường ngày của tụi Toàn phởn, tụi nó dư sức dồn Phú nổ vào thế bí nhưng do trong bụng đứa nào cũng đói meo nên cũng không đủ kiên nhẫn thắc mắc thêm chuyện gì, liền kéo ghế ngồi vào bàn ăn ngay tắp lự.

Đột nhiên, Khanh khờ quay sang Toàn phởn thắc mắc.

– Ủa mà ba mẹ mày đâu Toàn? Sao không gọi xuống ăn chung?

Nghe Khanh khờ hỏi, Toàn phởn có chút giật mình, nhưng rồi nó chỉ thở hắt ra trả lời như đã đoán trước được:

– Ờ hề hề, nay ba mẹ tao đi công chuyện rồi, chiều mới về!

Lúc này, Phú nổ mới ộ lên:

– À, thì ra không có ai nấu ăn cho mày nên mày mới bày ra vụ này chứ gì?

– Đù, Toàn phởn này cũng ghê phết hen, thế mà tưởng nó tốt bụng!

Toàn phởn nhăn mặt ngay:

– Thôi đi mấy bố, mấy bố cũng ăn chứ có một mình con đâu mà cứ nhặng cả lên!

– Um, thôi mấy anh ăn đi, không đồ ăn nguội đó! – Ngọc Mi lên tiếng can ngăn.

– Ực, món nào cũng ngon! Ngon hơn cả quán ăn nữa! – Khanh khờ vừa gắp đồ ăn miệng vừa nhồm nhàm.

– Tài nấu ăn của hai cô nương đây quả là phi phàm! – Phú nổ lại giở giọng kiếm hiệp ra bình loạn.

Bé Phương cười tít:

– Hì, không có gì đâu! Ở nhà rảnh rỗi nên tập nấu ăn cho vui á mà!

Riêng Ngọc Mi chỉ mỉm cười rồi quay sang gắp đồ ăn vào chén của tôi:

– Nè, ăn nhiều thị bò vào cho mau lành chân!

– Ừa, cảm ơn em! Món nào em làm cũng ngon cả!

Con bé cười hiền:

– Đừng khen em hoài, cứ chê em một lần đi!

Tôi gãi đầu:

– Ừm thì… đồ ăn gì đâu mà…

– Mà sao?

– Mà ngon quá trời, hề hề!

Con bé nguýt dài cố mím miệng cười.

– Xí, chê vậy cũng chê!

– Ừa hì hì, chứ đồ ăn ngon thế này anh biết chê làm sao!

Bữa ăn cứ diễn ra êm đềm cho đến khi Bé Phương mang từ trong tủ lạnh ra dĩa dưa hấu đã được gọt sẵn thành từng miếng. Lúc này sự kinh hoàng mới lên đến đỉnh điểm.

Khanh khờ trợn mắt:
– Mày ngửi ra được cái mùi dưa hấu hả Phú!

Kiên lảng khom người nhìn Phú nổ từ dưới lên:

– Mũi mày có phải mũi người không vậy? Dưa hấu mà mày cũng hửi được hả?

Để giải đáp thắc mắc cho đám nhao nhao bọn tôi, Phú nổ chỉ bình thản:

– Thì có gì đâu mà khó, tao không cần ngửi cũng biết!

Khanh khờ càng hoang mang bạo:

– Cái gì, mày không cần ngửi luôn hả! Đừng có chém nghen!

– Thì có gì đâu, lúc nãy tao thấy tụi bây xách trái dưa hấu nên đoán bừa món cuối, ai ngờ trúng thật!

– Xời ơi, làm hết hồn!

Cả đám đồng thanh ngả lưng lên ghế làm Phú nố đần thối mặt:

– Sao, tao nói sai chuyện gì à?

Toàn phởn xua tay:

– Thôi thôi, ăn tiếp đồ ăn nguội giờ!

Khanh khờ đồng tình:

– Ừ, ăn thôi! Tao đói nữa rồi!

Phú nổ lúc này như bị bỏ rơi, nó tru tréo:

– Tụi bây làm cái gì vậy?

Nhìn mặt ngô ngố của Phú nổ, bọn tôi không thể nào nhịn được cười, liền phá lên cười ha hả rộn cả nhà.

Tuy nhiên chỉ có Ngọc Mi lúc này chỉ thoáng cười rồi lại nhìn đâu đó nơi xa xăm. Đôi mắt nai của nó tự nhiên trông buồn da diết. Tôi cố gắng hỏi, cảm thấy cổ họng mình khô khốc đi không nói một lời nào. Thế là tôi đổi ý và chỉ nhìn chăm chăm con bé mặc kệ xung quanh có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.

Và rồi một thoáng rất nhanh sau đó, dường như con bé đã biết tôi đang nhìn trộm mình, nó cau mày:

– Anh xấu quá, sao cứ nhìn chằm chằm em?

Bất thình lình bị phát giác, tôi bối rối:

– À ừm, tại thấy em cứ buồn buồn!

– Em không sao cả! Anh ăn thêm đi! – Con bé vừa cười vừa gấp thêm thịt cho tôi.

Lần này đến lượt Ngọc Mi nhìn chằm chằm tôi. Quơ được vài đũa, ngước lên, con bé mỉm cười với tôi. Quơ thêm vài đũa, ngước lên, con bé lại mỉm cười với tôi. Quơ thêm vài đũa nữa, con bé vẫn mỉm cười với tôi.

Cố lua hết chén cơm, tôi hỏi:

– Mặt anh bị dính cơm hả em?

Ngọc Mi không trả lời câu hỏi của tôi, nó chỉ cười nhẹ:

– Anh no chưa, có muốn ăn nữa không?

Tôi vừa gãi đầu, vừa sờ bụng:

– Ừm, chắc là chưa đâu, hề hề!

Bất giác, có một áng mây buồn chắn ngang mắt nai tròn xoe:

– Chắc đây là lần cuối em nấu cho anh ăn đó, anh cứ ăn thỏa thích đi!

– Sao, em nói gì?

Và áng mây đó bỗng bốc hơi đi nhanh cũng như lúc đến, nó nheo nheo mắt:

– Hì, em nói giỡn thôi, anh cứ ăn đi!

Và, dù muốn dù không tôi cũng phải thừa nhận rằng, bầu trời thật trong xanh trước khi có bão đến.

Một tuần lễ thi đầy sôi động đã bắt đầu. Khắp trường tôi bây giờ tràn ngập một không khí cực kì hoan hỉ. Ai ai cũng nôn nao chờ đến giờ thi cử. Đứa thì cười nói vui vẻ, đứa thì tay bắt mặt mừng với mấy đứa bạn cùng phòng. Vui nhất là khối 12 vừa vui vẻ chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp lại vừa rạo rực chuẩn bị cho kì thi đại học sau đó.

À xin lỗi, tôi chỉ là hơi tả nhầm một xíu thôi, tại tôi vừa mới tháo bột chiếc chân của mình mới ban sáng nay nên đã có phần yêu đời một chút. Đúng ra phải là như vầy.

Một tuần lễ thi đầy kinh khủng đã bắt đầu. Khắp trường tôi bây giờ tràn ngập một không khí cực kì u ám. Ai ai cũng nơm nớp chờ đến giờ thi cử. Đứa thì vừa ngồi đợi vừa lật vở ôn, mặt như sắp khóc, đứa thì kêu ca kể lể với đám bạn. Khổ nhất là khối 12 vừa xám mặt chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp lại vừa nơp nớm chuẩn bị cho kì thi đại học sau đó.

Như đã nói, tôi chỉ mới tháo bột hồi sáng nay nên cảm giác chân vẫn còn lâng lâng lắm, giống như chân mình mới vừa tháo cùm vậy, vừa nhẹ lại vừa có cái gì đó thoáng thoáng không tả được.

Chính vì thế mà phải mất cả buổi sáng nắn chân với tập chạy nhẹ, tôi mới có thể đi lại một cách bình thường, tuy là có đôi chút chậm chạp hơn. Do vậy, tôi vẫn chưa thể tự đạp xe đạp đến trường được và vẫn phải nhờ đến chiếc đạp điện của Ngọc Mi.

Tôi biết con bé là một người khá đúng hẹn nên tầm 11h30 tôi đã thay đồ và ngồi ngắm nhánh lan trong lúc chờ đợi. Cũng phải nói qua, nhánh lan của tôi bây giờ rễ đã mọc dày đặc và lá cũng đã xanh tươi hơn, chỉ chờ được đưa vào chậu trở lại cho đúng nghĩa với một cây lan quý.

Đúng 11h45 ngọc Mi đã có mặt trước cổng nhà tôi với tiếng thắng xe kin kít quen thuộc.

Nó mỉm cười khi thấy bộ mặt ngáo ngơ của tôi:

– Gì vậy, anh mặt anh đơ ra thế?

Tất nhiên phải đơ thôi, bởi vì bây giờ con bé đang mặc thường phục với quần jean dài và áo pull, trong khi tôi đang mặc trên người bộ đồng phục đúng chuẩn của trường. Một sự không ăn nhập nhẹ làm tôi bối rối:

– Ơ, sao em mặc đồ thường, em không thi hả?

Con bé bình thản:

– Hì, em đi thi lúc sáng rồi!

Tôi giật mình:

– Ơ thế sao em không nói để anh nhờ mấy thằng trong lớp cũng được, phiền em quá!

Tuy nhiên, con bé lại lắc đầu, nó vờ dụi mắt:

– Hu, được em đưa đón anh không thích sao? Mai mốt có muốn cũng không được đâu!

– À, hề hề! Tất nhiên là thích rồi!

Tôi vội vàng đi đến ngồi sau xe của Ngọc Mi mà vô tình bỏ qua nét đượm buồn đẫm sương ẩn chứa bên trong đôi mắt nai đen tuyền ấy. Tôi đâu biết rằng câu nói đó của con bé là thật và giọt sương bé bổng trên khóe mắt của nó, cũng là thật…

Buổi trưa hôm đó trời không quá gắt. Có lẽ ông trời cũng cảm thông cho số phận của học sinh bọn tôi đang trải qua 1 tuần khổ sai của mùa thi cử. Những tia nắng cứ leo lé, lúc hiện nhạt nhòa lúc ẩn mất biệt như đang chơi trốn tìm cùng với những cơn gió thoảng mang một chút hơi nóng râm rang và một chút hơi nước dịu mát. Một không khí đặc trưng mà chỉ có mùa hạ ở Sài Gòn mới có được. Sài Gòn của gió và nắng.

Khoảng cách từ nhà đến trường của tôi không quá xa, chỉ mới thưởng thức không khí mùa hè một chút, cổng trường đã hiện ra trước mắt tôi âm u như cổng địa ngục. Tự nhiên không khí mùa hè xung quanh tôi bay hết ráo. Thay vào đó từng dòng oán khí toát ra từ cổng trường cứ cuốn lấy người tôi nghe lạnh ngắt.

Con bé Mi đâu biết điều đó, nó giục:

– Đến nơi rồi vào thi đi anh, coi chừng trễ bây giờ!

Không thể làm gì khác, tôi ngậm ngùi rời khỏi chiếc đạp điện như con nít bị bắt phải rời bỏ que kem yêu dấu của mình. Khác cái là tôi chưa nước mắt nước mũi tè lè như tụi nó.

Tạm biệt con bé, tôi lần đầu tiên một thân một mình bước vào trường với bao cảm giác lạ lẫm. Theo tôi, nó có thể được so với cảm giác lần đầu tiên đi học. Chỉ khác ở chỗ, đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi bước vào ngôi trường này. Tôi xòe 10 ngón tay ra và bất giác cười, vì có 10 bàn tay như vậy cũng không đếm đủ.

Nhưng cảm giác đó chỉ như một viên kẹo ngậm có vị lạ lẫm trong miệng tôi. Khi đi ngang qua những đứa đang cắm đầu vào vở ôn thi bán sống bán chết, viên kẹo đó tan dần, và tan cho đến khi nó chỉ còn cảm nhận bằng một chút không quen nơi chiếc chân vừa tháo bột.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 9


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)