Lúc đó tôi cứ tưởng Ngọc Lan với tính cách tinh nghịch của mình sẽ chọc quê tôi với cả chục miếng dán salonpas trên người. Ấy thế mà nàng vẫn tập trung dán cho tôi không một lời nào. Gương mặt của nàng hiện rõ ra nét lo lắng:
– Anh có đau thì nói em nhẹ tay lại nhen!
Tôi cười xòa trấn an nàng:
– Không sao đâu, được em chăm sóc thế này có đau bao nhiêu cũng chịu!
– Um…
Nàng không nói gì nhưng cái mỉm cười nhẹ cộng với đôi má ửng hồng đã đáp lời thay cho nàng. Nó khiến trái tim tôi rung lên những nhịp xao xuyến và bồi thêm tình cảm tôi dành cho nàng càng ngập tràn hơn.
Sau khi khắp tay, chân, mặt của tôi đã được dán đầy salonpas. Ngọc Lan mới chạm nhẹ vào ngực tôi hỏi:
– Chỗ này có bị đau không anh?
– Ừm… cũng có, nhưng mà… chắc em không tiện đâu, để anh tự dán được rồi!
Tôi định đưa tay lấy hộp cao dán nhưng Ngọc Lan đã giấu nó sang bên hông:
– Không được, tay anh dán đầy salonpas rồi, không cử động nhiều được đâu! Anh vén áo lên đi, em sẽ dán cho anh!
Tôi nắm vạt áo dè chừng:
– Em dán thật hả?
Nàng nheo mắt:
– Chứ sao nữa? Sợ em thấy thì mất giá hết hả?
– À không, anh sợ em ngại thôi!
Nàng cười nhẹ lắc đầu:
– Hì, ở trần chứ có phải gì đâu! Với lại anh là bạn trai em mà sao lại ngại được!
Lúc đó tôi cảm nhận được mặt mình càng ngày càng nóng hổi như cái bếp lò. Có lẽ người ngại là tôi chứ không phải Ngọc Lan. Dù gì ở trần trước cô bạn gái mới quen của mình vẫn là điều gì đó mới mẻ đối với tôi. Còn với Ngọc Lan vốn có tính cời mở, tự nhiên của phương Tây thì đó chỉ là điều bình thường mà thôi.
Thế nên tôi rụt rè vén áo lên để nàng dán những miếng cao mà trong lòng không khỏi chộn rộn. Để những miếng cao dính chặt vào da tôi, nàng phải miết đi miết lại nhiều lần. Vì thế những ngón tay mềm mại của nàng cứ truyền những dòng điện khắp người tôi muốn rụng rời.
Thấy vết bầm lớn do cú đâm của thằng Bảo gây ra, nàng sờ nhẹ vào trầm giọng:
– Anh bị nặng như thế này ư?
Tôi gãi đầu cười:
– Hề hề, thằng Bảo cũng vậy mà! Nó bị nguyên vết bầm giữa trán, sáng nay còn dùng cao dán giữa trán như anh đó chứ!
Nàng mím môi lắc đầu:
– Không, ý em không phải vậy! Hứa với em từ nay có chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau nha anh! Em hông muốn anh lại bị như thế!
– Ừ, anh biết rồi, chérie yên tâm!
Nghe tôi đột nhiên gọi bằng chérie, Ngọc Lan khẽ cười tiếp tục dán những miếng cao dán lên vết bầm to tướng trên ngực tôi. Do đang ở gần nên tôi có thể nhìn thấy rõ những vệt màu hồng hồng nơi đôi má phổng phao của nàng. Nhìn muốn véo gì đâu!
Sau khi những vết bầm trên người tôi được phủ đầy bằng những miếng cao dán nóng hổi. Ngọc Lan xếp những miếng thừa còn lại vào hộp dặn dò:
– Xong rùi đó! Bây giờ anh ngủ một giấc tỉnh dậy mới được tháo ra nha!
Tôi hỏi, nghe trong lòng có một chút gì đó buồn buồn:
– Giờ em cũng đi ngủ luôn hả?
Nàng cười cười hấp háy mắt:
– Um, sao vậy? Hay là muốn lên phòng ngủ cùng em?
Tôi giật bắn lấp bấp:
– À không… sao anh dám được!
Nàng đi đến bẹo mũi tôi nhẹ giọng:
– Hì, rán đi chéri ạ! Chúng mình vẫn còn quãng thời gian trước mắt mà!
– Ừ, anh hiểu rồi! Thôi em lên ngủ đi! Anh ngủ ở ghế sô pha cũng được rồi!
– Um, chéri nghỉ ngơi cho mau khỏe nhen! – Nàng nở một nụ cười tươi tắn trước khi bước dần lên cầu thang vào phòng.
Giờ đây chỉ còn mình tôi với cây quạt điện vẫn thổi những luồn gió đều đều giúp xua đi cái nóng oi ả của mùa hè.
Giờ đây nghĩ lại, tôi mới thầm phục khả năng đọc tâm lý của nàng. Chỉ mới hỏi có một câu đơn giản, nàng đã đoán được trong đầu tôi đang nghĩ gì.
Không phải là tôi muốn lên phòng ngủ chung với Ngọc Lan. Dù gì nàng cũng là cô bạn gái mới quen của tôi mà. Ngay cả Hoàng Mai trước đây quen lâu, tôi cũng chưa hề có những ý nghĩ đó. Tất cả chỉ là tôi luôn muốn được gần với Ngọc Lan mọi lúc mọi nơi mà thôi. Khó khăn lắm tôi mới có được nàng, vì thế tôi mới trân trọng từng phút giây như vậy.
Nhưng thôi, như nàng nói, chúng tôi vẫn còn quãng đường dài trước mắt. Tôi không cần phải vội, hãy để mọi thứ đến thật tự nhiên theo lẽ của nó.
Ngọc Lan lên lầu, giờ đây chỉ còn tiếng quạt vẫn thổi đều những luồn gió vào người tôi thật dịu mát. Nó đưa tôi thiu thiu vào những giấc mơ về quê nội. Nơi có những con sông trải dài bất tận. Những cánh đồng lúa bạt ngàn để bọn tôi tha hồ thả những cánh diều bay phấp phới trong gió. Và hơn hết là để nghe những câu chuyện bất tận từ nội, người tôi yêu quý nhất trên đời này…
Tôi miên man suy nghĩ mà thiếp đi lúc nào không hay. Giấc ngủ đến với tôi thật êm đềm. Tôi như tựa đầu vào một chiếc gối bông êm ái, bao quanh là cả một vườn hoa tỏa hương thơm ngát khiến cho tôi cứ muốn kéo dài mãi giấc ngủ yên bình này.
Nhưng ngủ trưa không phải là một thói quen ưa thích của tôi. Tôi thức dậy trong giai điệu êm ái của bài hát xe đạp mà Ngọc Lan thường cho tôi nghe trước đây.
Trong lúc còn mơ màng, tôi đã nghe giọng Ngọc Lan gần bên tai:
– Anh dậy rồi đó hả, ngủ có ngon hông?
Tôi dần tỉnh ngủ và chợt nhận ra mình không phải đang nằm trên một chiếc gối bông mà là chiếc đùi êm ái của Ngọc Lan, hương hoa tôi ngửi được cũng là của nàng chứ không phải của bất kì một vườn hoa nào cả. Và bài hát xe đạp tôi nghe vang vảng bên tai là từ chiếc điện thoại đang đặt trên bàn kế chỗ tôi ngủ. Tất cả đã tạo cho tôi một giấc mơ thật bình yên và ấm áp.
Nếu như trước đây khi trong tình thế này, tôi có lẽ đã giật mình vội bật dậy ngay. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy nó thật tự nhiên và lãng mạn làm sao. Vì nàng đã là bạn gái của tôi rồi còn gì.
Thế nên tôi dụi mắt đáp lời nàng mà không chút ngần ngại:
– Ừ, mấy giờ rồi em? Anh ngủ say quá!
Nàng cười tươi, vuốt nhẹ mái tóc tôi:
– Còn sớm mà mới hơn 3 giờ thôi anh ngủ thêm đi!
– Có em ở đây rồi ngủ làm chi nữa, hề hề!
Nàng nguýt dài hồng ửng đôi má:
– Xì, chỉ được cái giỏi nịnh!
Tôi gãi đầu cười cười:
– Mà em dậy từ lúc nào vậy?
– Cũng lâu rồi, em cũng không có thói quen ngủ trưa lâu. Thấy anh ngủ tội quá nên cho mượn đùi nằm chút đó!
Tôi nhìn khắp một lượt xung quanh, thở dài một hơi thật thoải mái:
– Trước đây chúng mình cũng như thế này một lần rồi nhỉ?
Nàng nhanh nhảu đáp:
– Là buổi sáng sau đêm noel phải hông anh?
– Đúng rồi! Anh còn nhớ rõ lắm, vì đó là ngày em tặng chậu lan cho anh mà!
Nàng cười tươi bẹo mũi tôi:
– Hì, trí nhớ tốt đó!
Chợt nhớ tới chậu lan, tôi hỏi nàng:
– Mà chậu lan đó là lan gì vậy em, nhìn màu hoa tím hồng đẹp quá!
– Là lan hồ điệp đó anh!
Tôi vuốt cằm trầm trồ:
– Chà, nghe tên là thấy đẹp rồi!
– Um, nó tượng trưng cho sự sang trọng, tinh tế và cả tình yêu mãnh liệt, ngọt ngào nữa!
Nghe nhịp tim có chút tăng nhanh, tôi nắm lấy tay nàng:
– Nó thật là giống em đó Ngọc Lan à!
Nàng không nói gì, mỉm cười siết lấy tay tôi. Nhìn đôi má đang ửng hồng hây hây của nàng, tôi cứ ngỡ như những cánh hoa lan hồ điệp đang tỏa hương thơm ngát khiến cho tôi cứ mê mẩn không thôi.
Mãi đến một lúc sau, nàng mới sờ nhẹ vào miếng cao dán trên người tôi:
– Anh còn đau nhiều hông?
Tôi ngồi dậy xoay người, nắn bóp hai bên cánh tay:
– Cũng đỡ đau rồi, nhờ em hết đó!
Đột nhiên nàng hấp háy mắt lay tay tôi:
– Giờ còn sớm, anh muốn tới nhà thờ cùng em hông?
Tôi nghệt mặt:
– Tới nhà thờ hả, anh đâu có theo đạo đâu!
– Hì, hông phải! Chỉ là em muốn đi thăm con cún ở nhà thờ thôi!
Tôi chẹp miệng cau mày:
– Con cúng của anh Long gì đó hen?
– Ừ, đúng rồi! Sao anh lại hỏi vậy? Hay là…
Nàng đột nhiên phởn mặt làm tôi lúng túng:
– Hay là sao?
– Đang ghen hen?
Bị thó trúng tim đen, tôi có phần bối rối, nhưng cũng nhanh chóng làm mặt ngầu trở lại:
– Bậy, làm gì có! Anh hỏi cho biết thôi ấy mà!
Nàng vuốt cằm, đưa đôi mắt tinh nghịch của mình liếc qua lại trên khoảng không ra vẻ đang nghĩ ngợi:
– Hay là giờ em chở anh về nhà rồi ghé nhà thờ thăm cún sau cũng được nhỉ?
Như bị kiến cắn mông, tôi xoắn tít lên:
– Bậy rồi bậy rồi! Không có anh theo là không được nhen!
Ngọc Lan tiến sát mặt vào tôi:
– Hửm, sao lại không được? Em chỉ đi thăm cún thôi mà!
– Nhưng em đi gặp cái anh đó sao anh yên tâm được!
– Vậy là chịu nhận ghen rồi chứ gì?
Bất đắc dĩ tôi đành thở dài thú nhận:
– Thì sao mà không ghen được. Dù gì người đó cũng là con trai mà!
Nàng ngồi xuống cạnh tôi ôm tay nũng nịu:
– Hì hì, có gì anh cứ nói ra chứ sao lại ấp úng!
Tôi chẹp miệng ngó đâu đâu:
– Thì mấy chuyện này với anh khó nói mà!
Nàng chủ động tựa vào vai tôi như mốt sự đền bù ngọt ngào:
– Hì hì, em biết mà! Chỉ giỡn với anh thôi! Nhưng có một số chuyện mình phải nói với nhau để hiểu nhau hơn, chéri à!
Tôi choàng vai nàng kéo sát vào hơn:
– Ừ anh biết rồi, từ từ anh sẽ quen mà!
Chỉ được ấm áp một chút nàng lại đẩy nhẹ tôi ra:
– Thôi anh tháo mấy miếng cao dán ra rồi rửa mặt đi, em lên thay đồ nhen!
Tôi hơi dè chừng:
– À, nhanh nhanh nha em!
Nàng nguýt dài:
– Xì, biết rồi ông tướng!
Đợi cho nàng lên lầu, tôi mới ngồi gỡ từng miếng cao dán lúc trưa ra. Phải nói một điều là lúc dán sung sướng biết bao nhiêu thì lúc gỡ ra lại đau khổ bấy nhiêu. Vì không chỉ có cao dán mà còn có mấy đám lông đi theo nữa. Nhất là ở vùng cánh tay, tôi phải mím môi giật mạnh một phát để qua nhanh cơn đau chứ cứ gỡ từ từ thì con hơn là bị tra tấn.
Mà cũng công nhận. Nhờ có mấy miếng dán này mà người tôi bớt đau đi hẳn dù chỉ là vài phần. Nhưng mọi cử động cũng như di chuyển của tôi đã thoải mái hơn chứ không phải đau âm ỉ như lúc trưa nữa. Đồ rằng chỉ tầm vài ngày nữa là tôi sẽ bình phục hoàn toàn ngay.
Quả thật đúng như đã hứa, khi tôi từ nhà tắm bước ra Ngọc Lan đã ngồi đợi ở ghế sô pha từ lúc nào. Giờ đây khoác trên người nàng là một chiếc áo voan ngắn tay trắng và chiếc chân váy xanh dương có in hình những cánh hoa trắng nhìn thật là tinh tế và sang trọng.
Đó là sở thích của nàng mỗi khi đi dạo hoặc đi chơi đâu đó. Khi thì là áo pull chân váy, khi thì là áo sơ mi chân váy. Đôi lúc còn có thêm chiếc áo khoác vest điểm thêm nét sang trọng, quý phái.
Tất nhiên chất liệu voan là không thiếu trong những bộ trang phục của Ngọc Lan. Đó là một loại vải mỏng, nhẹ và mát rất thích hợp với một người quen sống ở khí hậu lạnh như nàng. Và cả thân hình thon gọn của nàng nữa.
Và do vậy, hình tượng một cô gái lai Pháp trẻ trung, năng động nhưng không kém phần sang trọng và quyến rũ đã ăn sâu vào tâm trí của tôi từ lúc nào. Vì thế sau này ở bất cứ đâu khi bắt gặp cô gái nào đó mặc những bộ trang phục từ vải voan, tôi chỉ mặc định người thích hợp với nó nhất chỉ có Ngọc Lan mà thôi.
Tuy nhiên lần này có vẻ nàng ngạc nhiên về tôi hơn là tôi ngạc nhiên về nàng. Vì giờ này tôi đang mặc bộ đồ bình thường quần jean áo thun chứ không phải bộ đồng phục học sinh lúc nãy.
Tôi cười cười trả lời nàng:
– À tại tối hôm qua em nói hôm nay là ngày đặc biệt cộng với việc sáng nay em qua rước anh nên anh chuẩn bị sẵn ấy mà. Hề hề!
Có vẻ đã hiểu sự việc, nàng vui vẻ ngồi dậy:
– Vậy mình đi thôi anh!
– Ừ, anh ra ngay!
Nhà thờ Xóm Chiếu là một trong những nơi cho tôi nhiều kỷ niệm về Ngọc Lan nhất. Còn nhớ giáng sinh gần hai năm trước đây tôi và nàng đã cũng bán socola, cùng ngồi bên nhau trong đêm đông lạnh lẽo ở băng ghế đá gần cổng. Hay gần đây chính nơi đó là nơi tôi gieo những hạt giống buồn bã xuống. Giờ này chắc những đám hạt giống kia đã chết khô bởi những tia nắng hạnh phúc trong lòng tôi mất rồi.
Có lẽ thấy tôi cứ đứng trầm ngâm nhìn băng ghế đá, Ngọc Lan đột nhiên thúc tay tôi:
– Nè, lại nhớ chuyện xưa hả?
– Thì anh nhớ noel hồi đó chúng mình cũng ở đây cả buổi tối còn gì!
Nàng cụng nhẹ vào đầu tôi nghịch ngợm:
– Thì bây giờ anh muốn đến đây với em lúc nào cũng được mà!
Tôi phì cười rồi tiếp tục đi theo nàng vào nhà thờ. Bọn tôi không đi cửa trước, đó chỉ giành cho những người đi vào dự lễ ở sảnh. Có một ngõ ở bên hông dẫn vào những khu phía trong của nhà thờ. Bọn tôi dừng lại gần khu được kê bàn ghế ngay ngắn. Chắc có lẽ đây là chỗ tiếp khách vì trên bàn còn có ấm trà cùng một khay đựng bánh nhỏ.
– Susu ơi! – Ngọc Lan vừa gọi vừa nhìn dáo dác dưới đất.
Gọi đến tiếng thứ 3, con chó con hôm nọ đã chạy ra cuốn quýt dưới chân nàng như đã quen từ lâu. Nàng đưa chiếc túi xách cho tôi cầm rồi bồng chú chó lên đi về phía chiếc băng ghế đá quen thuộc.
Nàng đưa chú chó lên cho tôi coi kèm theo những đông tác vẫy chào tinh nghịch:
– Chào đi susu, bạn trai chị nè!
Tôi cũng ngồi xuống đón chú chó từ tay nàng:
– Chà nặng quá, mấy tháng rồi mà nhìn lớn vậy?
Nàng cười tươi vuốt ve nó:
– Hì, mới có hơn 2 tháng thôi, nhưng con này chó ngoại nên to lắm! Giống golden đó!
– À thảo nào lại to vậy!
Để lại một bình luận