Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 10

Đời học sinh – Chương 10

Thế nên tôi chỉ đăm đăm vào biểu hiện của Ngọc Lan lúc này. Tôi sợ nàng sẽ không an tâm khi tôi nói chuyện riêng với Ngọc Mi. Tôi không biết Ngọc Lan đã biết bao nhiều phần kể từ khi bản giao kèo giữa tôi và con bé chính thức bắt đầu và cho đến khi nó kết thúc. Có thể nàng biết tất cả, cũng có thể là không. Nhưng nhìn người mình yêu nói chuyện riêng với một người con gái khác kể cả khi đó là em của mình thì cũng có một chút không an tâm phần nào. Đó là sự thật!

Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một thằng con trai, tôi không thể hiểu hết những tâm tư trong lòng họ được. Kể cả khi tôi là con gái cũng chưa chắc có thể hiểu hết bản thân. Tôi nghiệm ra được điều đó khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Ngọc Lan đáp lời bé Mi:

– Ừa, không sao! Để chị xuống canh nồi thịt hầm!

Ngọc Lan không có phản ứng gì nhiều, nàng cười chào tôi bằng một nụ cười rất đổi bình thường rồi di nhanh xuống nhà dưới. Có lẽ nàng tin tưởng cô em gái của mình như nàng tin ở chính tôi nên không có bất kì một phản ứng nào kể cả một cái chẹp miệng.

Thế nên tôi quay sang con bé chủ động để tự kiểm soát bản thân:

– Em muốn nói với anh chuyện gì?

Con bé cười nhẹ:

– Cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi! Nhưng ai đời lại nói chuyện ở hành lang khơi khơi thế này anh rể ngốc ạ! Lên ban công nhé!

Như một chú cừu non, tôi chỉ biết theo con bé lên ban công mà không kịp nghĩ ngợi gì nhiều.

Cũng một phần là do sự thông minh của nó nhưng cái chính là tôi không có bất cứ một sự đề phòng nào với con bé. Từ đầu đến giờ tôi luôn tin tưởng nó và chưa bao giờ nó chơi khăm tôi một lần nào cả.

Thế nên, ngồi vào chiếc bàn được kê sẵn ở ngoài ban công, tôi hỏi:

– Vậy em muốn nói với anh chuyện gì?

Con bé không dài dòng, nó vào ngay tâm điểm cuộc nói chuyện như nội của nó:

– Có phải toàn bộ kế hoạch giúp em là do anh nghĩ ra không?

Nếu như nội của Ngọc Mi làm tôi chỉ giật mình chút đỉnh thì con bé lại làm tôi giật bắn lên tận mây xanh. Tôi bàng hoàng nhận ra mình có thể qua mặt đám Toàn phởn, có thể qua mặt Ngọc Lan và ba mẹ nàng nhưng không thể qua mặt được Ngọc Mi và bà nội con bé. Có lẽ nó kế thừa được sự thông mình từ bà của mình, người trực tiếp nuối nó khôn lớn từ nhỏ.

Nhưng với “đạo đức nghề nghiệp”, tôi không thể nào thừa nhận ngay:

– Sao… sao em lại hỏi như vậy? Rõ ràng thằng Bảo đã giúp em mà!

Con bé tựa cằm nhìn tôi với cái mỉm cười thật nhẹ:

– Phong à, em biết anh gần 1 năm rồi, anh còn muốn giấu em sao?

Tôi bắt đầu đâm rối:

– Không, nhưng anh…

– Trực giác của phụ nữ thường rất chính xác! Dù rằng Bảo đứng ra giúp em thật, nhưng trực giác cứ mách bảo em rằng người đứng sau mọi chuyện là anh, phải không? Hãy chứng minh là em đã sai đi!

Sau cùng, tôi vẫn không thể giữ được bí mật trước con bé. Nó là một cô gái thông minh và sắc sảo. Từ ánh mắt, lời nói cho đến cử chỉ đều cho tôi một cảm giác rằng con bé đã biết hết tất cả mọi chuyện từ lâu. Và giờ đây, nó chỉ chờ tôi gật đầu xác nhận lại điều đó một lần nữa mà thôi.

Tôi không biết sau cái gật đầu này hậu quả sẽ như thế nào. Có thể con bé sẽ giận tôi hoặc thậm chí là sẵn sàng cho tôi một bạt tay vì dám lợi dụng lòng tin của nó. Như tôi đã nói lúc trước, chỉ cần con bé ở đây, mọi lỗi lầm tôi sẽ gánh lấy.

Do vậy, tôi thở dài thừa nhận:

– Phải, anh là người nghĩ ra cách này. Anh chỉ muốn giúp thằng Bảo có được cảm tình của em thôi!

Ngọc Mi thở ra, đan những ngon tay lồng vào nhau đặt trên bàn:

– Anh sai rồi Phong à! Không phải bất kì một người con trai nào giúp em em cũng có cảm tình đâu!

– Nhưng thằng Bảo nó thích em thật mà!

Con bé hướng mắt ra khoảng sân trước nhà đáp:

– Em biết chứ! Nhưng tình yêu không phải thứ cho đi là sẽ nhận lại được. Hơn nữa Bảo và em tính cách có chút gì đó không hợp nhau đâu anh!

Trước những chia sẻ thẳng thắng của Ngọc Mi, tôi cũng không tài nào có lí do để nói đỡ cho thằng Bảo nữa. Tôi không trách Ngọc Mi, vì tình yêu không chỉ đơn thuần xuất phát từ một phía. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho thằng Bảo khi người nó thích là một cô gái sắc xảo như Ngọc Mi, một điều gì đó quá sức đối với nó.

Đến đây, tôi có thể tuyên bố chắc chắn, kế hoạch của tôi thành công nhưng đã thất bại. Thành công trong việc giữ Ngọc Mi ở lại đây và thất bại trong việc giúp thằng Bảo ghi điểm trong mắt của con bé.

Biết không tài nào thuyết phục được Ngọc Mi, tôi tặc lưỡi khoanh tay trước ngực:

– Vậy từ nay em sẽ sống ở đâu? Ở nội hay với chị hai?

Con bé phì cười:

– Tất nhiên là ở với nội rồi!

– Ơ, em không thích ở với chị hai sao?

– Thích chứ!

Thấy bộ dạng ngáo ngơ lơ tơ phơ của tôi, con bé lắc đầu cười:

– Nói chung là có một vài lí do em không ở chung với chị hai được. Nhưng anh yên tâm, em và chị hai vẫn yêu thương nhau và nội của em giờ đã hiểu cho em rồi, em sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu!

– Ừ, anh hiểu rồi!

Có một chút tâm sự trên gương mặt, con bé nhổm dậy, tựa người vào lan can trông ra con đường vắng vẻ trước nhà. Nó thở hắc một hơi:

– Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa cũng nhờ có anh em mới được ở lại đây. Cho nên em sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc chuyện của Bảo…

– Ừ, hy vọng em sẽ suy nghĩ thật thấu đáo!

Cuộc nói chuyện giữa tôi và con bé kết thúc tại đó. Bởi lẽ nếu tiếp tục, cả hai cũng không biết nói gì thêm. Dường như có một rào cản vô hình không cho phép cả hai có thể nói chuyện tự nhiên với nhau như lúc trước. Có lẽ cả tôi và nó nên chấp nhận một sự thật rằng cả hai chỉ có thể tự nhiên khi còn bản giao kèo mà thôi.

Kết thúc buổi nói chuyện ở ban công, tôi nhanh chóng đi về phía bếp để gặp cho bằng được Ngọc Lan. Cả ngày hôm nay tôi chỉ muốn được gặp và nói chuyện với nàng thật nhiều để thỏa nỗi nhớ sau bao ngày xa cách.

Ấy thế mà khi tôi vừa chạy xuống cầu thang, chưa kịp quẹo vào bếp thì đã gặp thằng Bảo ở dưới đó. Vừa thấy tôi, nó đã vịnh vai lại:

– Ấy chà, anh đến sớm nhỉ? Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh đây, rảnh chứ hả?

Tôi sững sốt và muốn nhìn vào tờ lịch ngay lập tức xem hôm nay có phải là ngày nói chuyện riêng hay không. Hết nội Ngọc Mi rồi đến con bé và giờ là thằng Bảo nữa. Nhưng hôm nay theo tôi biết chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác có chăng hôm nay là ngay tổ chức buổi lễ tổng kết và ăn liên hoan tại nhà Ngọc Lan. Chỉ có thế.

Và dù muốn dù không, tôi cũng đành tặc lưỡi đi ra ngoài băng ghê đá nói chuyện với thằng Bảo mà mắt thì cứ thỉnh thoảng lại liếc về căn bếp. Tôi tự dằn lòng mình rằng thằng bảo là con trai chắc nó cũng không có nhiều chuyện để nói như Ngọc Mi và nội con bé. Cuộc nói chuyện này chắc chắn sẽ kết thúc mau thôi.

Ấy thế mà vừa ngồi xuống còn chưa nóng đít, thằng bảo đã khiến cho tôi suýt phải nhổm dậy bởi phát ngôn rung người:

– Tôi quyết định rồi, hôm nay tôi sẽ kể hết mọi chuyện về kế hoạch của anh cho Ngọc Mi biết!

– Cái gì? Kể hết?

Nó gật gù như đoán trước được phản ứng của tôi:

– Đúng vậy! Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều! Tình yêu phải do mình tự tìm kiếm mới cảm nhận được giá trị của nó! Nếu như nhờ cách của anh mà tôi có được cảm tình của Ngọc Mi, tôi cũng thấy không xứng đáng!

Tôi hoàn toàn sững sốt trước những suy nghĩ của thằng Bảo. Nó y hệt tôi lúc chính phục Ngọc Lan, cũng hoàn toàn muốn tự tìm lấy tình yêu cho mình mà không cần sự giúp đỡ của người khác.

Tôi đối với nó bây giờ cứ như thằng Toàn đối với tôi lúc trước. Nó đã giúp tôi rất nhiều nhưng không gì quý giá bằng tình yêu do mình tự giành lấy. Tôi đã từng trải qua việc đó nên rất hiểu những suy nghĩ của thằng bảo lúc này.

Thế nên tôi bình thản nhúng vai sau một lúc ngạc nhiên:

– Cũng được thôi! Tao có lẽ cũng không giúp mày được gì nhiều nữa nên từ nay mày sẽ phải tự sức mình đấy!

Nó cười khẩy khoanh tay trước ngực:

– Hề hề, thì trước giờ ngoài chuyện này ra tôi cũng tự sức mình chứ đâu!

Chợt nhớ đến Ngọc Lan vẫn còn loay hoay trong bếp, tôi khẩn trương quay sang thằng Bảo:

– Thế còn chuyện gì nữa không?

Nó nhún vai:

– Không, hết rồi! Tôi chỉ gọi anh ra đây nói trước để tiện nói chuyện với Ngọc Mi thôi!

Chỉ cần biết nhiêu đó, tôi vội vàng chạy ùa vào trong nhà mặc cho thằng Bảo cứ ngệch mặt ra nhìn theo mà không hiểu mô tê gì. Lòng tôi như có cơn hỏa nhớ nhung đang bùng cháy âm ỉ. Nó khiến tôi cứ rạo rực, xốn xang mỗi nỗi rất khó tả mà chỉ có Ngọc Lan mới có thể làm dịu đi được.

– Lan ơi… ơ.

Tôi chạy nhanh vào bếp gọi to nhưng Ngọc Lan không còn ở đây nữa. Cả căn bếp giờ này chỉ có Ngọc Mi với những nồi thức ăn nghi ngút khói.

Thấy vẻ mặt bí xí như con nít bị dựt cà lem của tôi, con bé che miệng cười:
– Biết anh thế nào cũng vào đây tìm chị Lan mà!

Tôi gấp rút:

– Vậy chị Lan ở đâu rồi Mi?

– Anh bình tĩnh! Chị ấy lên phòng rồi. Lúc nãy chỉ có dặn anh muốn tìm thì cứ lên phòng tìm chỉ!

– Cảm ơn em nhé!

Không chờ đợi thêm, tôi lại phóng lên lầu với một tốc độ kinh hồn mà chỉ cần có 3 bước là tôi đã lên được tới tầng trên. Tuy nhiên khi đến cửa phòng nàng tôi đột nhiên giảm tốc độ dần như tàu lửa tới trạm.

Tôi bất thình lình nhớ ra đó là phòng của Ngọc Lan tức chỉ có mình nàng ở trong đấy lúc này. Điều đó làm tôi có phần ngượng ngùng đôi chút khi có ý định bước vào. Trước đây tôi cũng có vào phòng của Ngọc Lan một lần lúc đưa cho nàng chai đầu gội. Nhưng so với bây giờ quả là khác nhau xa.

Dẫu vậy, Ngọc Lan đang là bạn gái của tôi thì tôi còn ngại ngần thì nữa. Những lần trước đây tôi qua nhà nàng đa số đều chỉ có mình nàng ở nhà nên cũng không khác tình cảnh bây giờ là bao. Đó dó, tôi đánh bạo mở cửa phòng nàng bước vào với một tâm trạng bồi hồi khó tả.

Căn phòng vẫn vậy, vẫn một hương thơm quen thuộc cùng không khí lạnh tỏa ra từ chiếc máy điều hòa làm tôi phát run. Nếu so với lần đâu tiên tôi vào đây thì nó không khác nhau là mấy họa chăng chỉ là những chai rượu Tay trên kệ sách lúc trước đã được thay bằng mô hình tháp eiffel cỡ nhỏ. Có lẽ đó là vật lưu niệm của nàng đã mua về đây.

Nhưng sự thay đổi đó vẫn không đủ sức để tôi quên đi mục đích của mình vào đây. Ngọc Lan vẫn không thấy tăm hơi đâu kể cả khi tôi đã mở cửa phòng bước vào. Chắc nàng đang ở trong nhà tắm vì tôi thoáng nghe tiếng nước chảy trong ấy.

Do vậy, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại với ý định sẽ hù nàng một cú khi nàng vừa ra khỏi phòng tắm. Chắc chắn nàng sẽ bất ngờ với sự xuất hiện của tôi.

Thế mà khi cửa gần vào chốt, tôi lỡ tay kéo mạnh làm nó khép lại với một tiếng động đủ lớn để Ngọc Lan ở trong phòng tắm cũng nghe thấy. Ngay lập tức, nàng nói vọng ra:

– Ai đó, có phải Phong không?

Coi như kế hoạch của tôi đã đi tong, nhưng đổi lại tôi đã biết chính xác người trong nhà tắm chính là Ngọc Lan, cô bạn gái yêu dấu của tôi.

Gạt đi cơn bực tức với cái chốt cửa, tôi hởn hở:

– Ừ, anh đây! Anh nghe Ngọc Mi nói em ở trên này!

Nàng đáp lại với giọng vui vẻ:

– Ừa, nấu xong em đổ mồ hồi ướt hết cả người nên lên đây tắm cho mát! Anh đợi tý nhé!

– Ừ, anh biết rồi!

Cảm thấy đã an tâm trong lòng vì người trong nhà tắm chính là Ngọc Lan. Tôi hít một hơi thật sâu hương thơm trong phòng nàng rồi thả người ngồi xuống chiếc giường êm ái.

Đúng là phòng con gái có khác, mọi thứ đều được bày trí ngăn nắp và hết sức tỉ mỉ. Duy chỉ có một điều tôi không thích đó là chiếc máy điều hòa cứ thả những luồn khí lành lạnh làm tôi thỉnh thoảng cứ rùng mình, sởn gai óc.

Ngó thấy tấm mền được gấp gọn gàn trên giường, tôi nhất thời không cưỡng lại được bèn rút nó ra trùm lên người để chống lạnh trong lúc chờ Ngọc Lan tắm xong, lòng tự nhủ sau khi xong tôi sẽ gập lại thật ngay ngắn cho nàng ngay.

Tuy nhiên đúng như tôi dự đoán, Ngọc Lan cũng là một cô gái bình thường. Mà bình thường thì tất nhiên… chờ mòn cả mắt mà nàng vẫn chưa bước ra. Không khí lạnh cộng với chiếc chăn ấm áp làm hai mắt tôi bắt đầu díu lại. Tự nhiên tôi thấy yêu chiếc giường quá chừng.

Đợi một chút nữa vẫn không thấy Ngọc Lan ra. Tôi bắt đầu ngã lưng xuống chiếc giường êm ái cho thỏa cơn mệt mỏi. Đây là chiếc giường Ngọc Lan đã thả ngủ hằng đêm. Tôi có cảm giác như nó vẫn còn lưu lại hương thơm và cả hơi ấm của nàng trên đó. Sướng gì đâu!

– Ù ui! Hay hen, leo lên giường em nằm luôn!

Vừa lâng lâng vừa lim dim đôi mắt sấp sửa đi vào giấc ngủ, tôi chợt giật mình bởi giọng nói của Ngọc Lan đột nhiên vang lên.

Nàng bây giờ đang mặc một chiếc áo pull đen cộng với chiếc quần sóc jean nhìn thật năng động và trẻ trung. Tuy nhiên chỉ có một điểm duy nhất không ăn nhập gì với nàng đó chính là chiếc khăn tắm nàng đang quấn kín bít trên đầu. Điều đó làm tôi thoáng liên tưởng đến mấy cái mũ to đùng mà mấy ông ấn độ thường đội.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 10


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)