Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 10

Đời học sinh – Chương 10

Và thế suốt buổi tối hôm đó tôi cứ ôm chiếc điện thoại bên người chờ mong một cú điện thoại hay chí ít là một tin nhắn từ nàng. Ở đâu cũng vậy, lúc đang ăn cơm tôi lại lấy điện thoại ra. Lúc xem TV tôi cũng lấy điện thoại ra đến nỗi ba tôi phải cau mày hỏi:
– Mày làm gì mà cầm điện thoại suốt vậy? Nhắn tin cho con nhỏ đó hay gì?

Tôi giật mình chối phắt:

– Dạ, không con đang nhắn tin với tụi bạn, hề hề!

Ông không hỏi nữa, chỉ đe:

– Liệu hồn mày lo mà học hành, tao thấy điểm kém thì mềm mình với tao!

Tôi nuốt khan cái ực:

– Dạ, con biết rồi!

Vì thế nếu muốn tiếp tục hóng tin tức từ Ngọc Lan một cách suông sẻ, tôi đành phải đi lên phòng để tránh sự rà soát của ba mình.

Đặt chiếc điện thoại lên bàn, tôi kéo chiếc chậu lan về phía mình để có thể ngắm nó rõ hơn. Những cánh hoa phong lan hồ điệp màu tím hồng cứ rung rinh theo những cơn gió lùa từ cửa sổ vào thật mát lạnh. Những cánh hoa mà theo Ngọc Lan nói, nó đại diện cho sự tinh tế, sang trọng và cả tình yêu mãnh liệt. Nó giống với nàng quá chừng!

Đang ngồi vân vê những tán lá, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên làm tôi giật mình. Nhưng cũng rất nhanh sau đó cảm giác giật mình biến thành cảm giác sung sướng khi biết được người gọi chính là Ngọc Lan.

Tôi sung sướng bắt máy:

– Alô, anh nghe nè em yêu!

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khút khít của Ngọc Lan:

– Gớm, em yêu nữa chứ! Chiều giờ anh sao rồi?

– Chiều giờ anh chỉ chờ em thôi! Em đang trong phòng hả?

– Ừa, em mới vào phòng là gọi anh liền đó!

– Mà mọi chuyện sao rồi em?

Nàng bỗng thở dài, giọng nói trầm xuống hẳn:

– Em có nói chuyện với mẹ suốt cả buổi rồi. Chuyện bé Mi phải sang Pháp là thật đó anh!

Tôi sững sốt:

– Nhưng tại sao vậy em? Rõ ràng là từ đầu nội nói cả hai chị em sẽ về đây mà!

– Um, nhưng nội nói bên đây làm con bé thay đổi nhiều quá, sợ nó hư nên không muốn ở đây nữa!

Cơn giận bộc phát, tôi gằn giọng khơi khơi:

– Thiệt tình, không hiểu nội của em nghĩ sao nữa, bé Mi ngoan hiền như thế mà nói nó thay đổi là thay đổi như thế nào chứ?

Ngọc Lan dịu giọng khuyên ngăn tôi:

– Thôi anh, bây giờ mình phải bình tĩnh giải quyết sự việc mà! Đừng nóng giận quá, em lại lo cho anh đó!

Tôi hít một hơi trấn an nàng:

– Không sao đâu, anh vẫn bình tĩnh mà!

– Um, bây giờ chéri nghe lời em. Tạm thời anh cứ bình thường đi, mọi chuyện cứ để em suy nghĩ cho!

Giờ đến lượt tôi lo lắng:

– Có được không em?

– Hì hì, bạn gái của anh cũng là một người thông minh mà!

Câu nói đùa của Ngọc Lan giúp tôi phần nào giải tỏa sự căng thẳng trong lòng. Hơn ai hết vào lúc này tôi chỉ biết tin tưởng vào nàng mà thôi. Đúng như Ngọc Lan đã nói, nàng là một cô gái thông minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra một cách nào đó khiến nội của nàng suy nghĩ lại chuyện đưa Ngọc Mi sang Pháp.

Nếu không tôi sẽ phải dùng đến cách tối hậu của mình…

Để hiểu rõ sự việc một cách thấu đáo nhất, chỉ có cách duy nhất là gặp trực tiếp người trong cuộc. Người đó tất nhiên không phải nội của Ngọc Lan rồi, có cho vàng tôi cũng không dám gặp một mình lúc này. Người tôi muốn gặp chính là Ngọc Mi.

Trong lúc còn đi học như thế này là cơ hội tốt nhất để gặp con bé mà không bị nội nó cản trở. Vì theo như Ngọc Lan nói bé Mi đã chuyển sang ở bên nhà nội. Nếu như không là mấy ngày học như thế này thì tôi không còn dịp nào nữa cả.

Hôm nay tôi phải tự đến trường vì Ngọc Lan còn bận một số việc ở nhà. Tôi đoán chắc rằng nàng đang suy nghĩ cách cứu giản tình thế hoặc bàn bạc với ba mẹ nàng về chuyện của Ngọc Mi.

Không phải là tôi không tin tưởng Ngọc Lan. Nhưng tôi không chịu được cái cảm giác phải ngồi không nhìn nàng đang cố gắng như vậy. Vì thế tôi cũng sẽ tự lực tìm cách của mình để giúp nàng một tay.

Cũng phải nói qua hôm nay là ngày học sinh chúng tôi mong chờ nhất. Ngày phát điểm thi.

Những ngày này hễ có giáo viên nào đến lớp mà xách theo một bịt nilon đầy những chồng giấy thì môn đó xác định là đã có kết quả thi. Cũng như bây giờ vậy. Ngay tiết đầu tiên, thầy Tuấn chủ nhiệm bọn tôi đã xách vào sấp bài thi báo hiệu một tương lai vô cùng u ám.

– Trời ơi, môn Toán không biết tao được nhiêu điểm nữa, chắc chết quá! – Phú nổ suýt xoa ngó vào sấp giấy thi.

Cả tôi cũng vậy bữa thi hôm đó tôi không làm tốt môn toán cho lắm nên bây giờ cứ thấy lo lo trong lòng. Lỡ bị điểm kém thì ba tôi lại quy cho tội mải mê yêu đương không lo học hành rồi cấm tôi gặp Ngọc Lan thì chết dở.

Vậy nên khi thằng Toàn phát bài thi, tôi cười cười nói nhỏ với nó:

– Ê, lật mặt giấy xuống nhen, để tao coi từ từ!

Toàn phởn không để tâm đến lời nói của tôi. Mặt nó phởn lên lật ngửa tờ giấy thi của tôi mà đọc dõng dạc:

– Mày hả, mày 7 điểm khỏi coi!

– Đệt! Thằng cô hồn này! Chán sống hả mạy?

– Hế hế, mở đại cho rồi, còn lận lên lận xuống.

Toàn phởn lại phởn mặt lên tiếp tục đi phát bài thi. Nó biết tôi có tức cũng không làm được gì, đang giờ học mà. Nhưng với 7 điểm môn toán như thế này cũng gọi là tạm chấp nhận được với kì vọng của tôi. Dù sao vẫn đỡ hơn Phú nổ đang sùi sụt cầm tờ giấy thi kế bên:

– Trời ơi, sao có 5 điểm vậy trời?

Tôi chẹp miệng vỗ vai nó:

– Thôi chịu đi mày ơi, điểm mày nhiêu đó thì nhiêu đó thôi kì kèo gì nữa.

Ở bàn trên, Khanh khờ cũng không khá hơn là bao, nó được 6 điểm. Nhưng trái lại với Phú nổ, mặt nó lộ vẻ thỏa mãn thấy rõ. Chắc nó cũng an phận rồi.

Số điểm thi môn toán cao nhất lớp tôi thuộc về Toàn phởn với 9. 25 Điểm. Xếp sau đó là thằng Tiến với 8. 5 Điểm. Bé Phương kém cạnh hơn do không phải môn sở trường với chỉ 8 điểm mà thôi.

Đó là số điểm của môn toán tôi. Mấy môn còn lại khả quan hơn, nhất là mấy môn lý thuyết như địa lý, sinh học, lịch… tôi đều được điểm trên 8.

Mọi việc cứ tiến triển bình thường cho đến khi phát bài thi môn ngữ văn. Đây là môn tôi không kì vọng cho lắm nên với 6 điểm trong tay tôi đã có thể thở phào nhẹ nhỏm và nghĩ về một kì nghỉ hè tươi sáng cùng Ngọc Lan.

Ấy thế mà ở sau lưng lại vang lên tiếng an ủi của Toàn phởn:

– Thôi mà Phương, đừng buồn nữa! Cũng chưa tới nỗi nào mà!

Giật mình tôi vội quay xuống:

– Có chuyện gì vậy, bé Phương khóc hả?

Toàn phởn thở dài:

– Ừ, điểm không được như mong đợi!

Tôi quay sang con bé dỗ dành:

– Thôi mà bé Phương, bọn anh cũng được điểm thấp mà! Học tài thi phận cả!

Tuy nhiên con bé không chịu nghe tôi nói, vẫn úp mặt xuống bàn vừa lắc đầu vừa thút thít khóc.

Tò mò về điểm của con bé, tôi hỏi nhỏ Toàn phởn:

– Ê, mà bé Phương được nhiêu điểm mà buồn dữ vậy?

Toàn phởn lắc đầu chẹp miệng:

– Thôi điểm sốc lắm!

Câu nói của toàn phởn càng làm cho tôi tò mò hơn:

– Thì biết là điểm thấp rồi, không sao đâu!

Nó vẫn ngần ngừ hỏi lại tôi:

– Vậy là mày muốn biết hả?

– Ờ, dù gì tao cũng là anh hai của nó mà!

Toàn phởn thở hắc rút tờ giấy thi được đè dưới cuốn tập lên để trước mặt tôi:

– Đây, mày coi đi! Chỉ thiếu có 0. 5 mà nó khóc vậy đó!

Tôi cầm tờ giấy thi lên chiêm ngưỡng số điểm rồi lại nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống nhìn Toàn phởn cười cười khổ:

– Thôi tao hiểu rồi, rán dỗ dành con bé nha mày!

Toàn phởn cũng cười khổ gật gù:

– Ờ tao biết rồi, để tao cố gắng vậy!

Tôi dở khóc dở cười quay lên mà trong lòng vẫn còn bần thần kết quả thi của bé Phương. Đến tận 8. 5 Điểm thua 0. 5 Điểm so với kì vọng của nó là 9. Và cách điểm thi mãn nguyện của tôi đến 2. 5 Điểm. Tôi giờ này chỉ có thể kết luận một điều, nỗi khổ của học sinh giỏi!
Nhưng hơn ai hết, tôi mong tôi mong chờ nhất là môn anh văn. Đó là môn sở trường của tôi và là môn tôi tự tin nhất trong kì thi này. Vì thế tôi không lấy làm lạ khi kết quả thi của tôi phát ra được tận 9. 5 Điểm.

Phú nổ kế bên cũng trầm trồ theo:

– Đù, thi gì ghê vậy, mày cũng quái vật giống thằng Toàn rồi!

Tôi hễnh mũi:

– Xời, ba cái môn này, chuyện vặt!

Nhắc đến Toàn phởn, tôi lại quay xuống dưới nhướng mày với nó:

– Nhiêu điểm cu?

Biết đang bị tôi chọc, nó chẹp miệng thừa nhận:

– 8. 5 Được chưa? Biết mày giỏi rồi!

Tôi vỗ vai nó gật gù:

– Ngoan, biết tự giác thế là tốt!

Trong số các môn thi thì chỉ có môn anh văn là tôi có thể hơn điểm nó, còn mấy môn còn lại tôi bị nó cho hít khỏi nên những dịp trên cơ như thế này luôn được tôi tận dụng triệt để để trả đũa thằng quỹ cô hồn đó.

Tuy nhiên, cảm giác vui sướng đó vẫn không thể nào thay thế được cảm giác lo lắng của tôi dành cho Ngọc Mi. Và mục đích chính của tôi đến lớp hôm nay cũng không phải để hóng điểm học kì mà là phải gặp con bé để hỏi chuyện cho bằng được.

Vì thế khi đến giờ ra chơi, tôi đã vội vã thu xếp tập sách vào trong cặp để chuẩn bị chạy lên lớp của con bé Mi. Vừa định nhổm dậy, Toàn phởn đã gọi giật:

– Mày đi đâu mà gấp gáp thế?

Vốn không cần thiết phải giấu Toàn phởn, tôi nói ngay:

– Tao lên lớp của Noemi có chuyện phải làm!

– Lại xảy ra chuyện gì nữa à?

Tôi chẹp miệng nhìn ra phía cửa lớp ngóng trông:

– Giờ cũng không có thời gian nhiều, lát ra về tao sẽ nói chuyện với mày sau!

Nghe tôi nói thế, Toàn phởn cũng không hỏi thêm bèn đốc thúc tôi đi nhanh để tận dụng 20 phút ngắn ngủi của giờ ra chơi này.

Đến gần cửa lớp, một bóng người đột nhiên đứng phắt dậy chạm phải tôi làm cả hai loạng choạng suýt té. Tôi may mắn vớ được cạnh bàn nên không bị té oạch xuống ghế như người kia. Sau một lúc định thần, tôi mới giật mình phát hiện ra người đó chính là Lam Ngọc. Nàng đang nhìn tôi đăm đăm với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Nếu là lúc bình thường, tôi đã có thể tận dùng cơ hội này để tiếp chuyện với nàng rồi. Nhưng bây giờ, trong lúc gấp rút như thế này đây không phải là điều quan trọng nhất nữa. Lam Ngọc dù có giận tôi hay bất cứ điều gì, nàng vẫn sẽ ở đây. Còn đối với Ngọc Mi, nếu như không tận dụng mọi cơ hội, tôi khó có thể gặp được con bé nữa.

– Phong xin lỗi! Phong có việc phải đi!

Và không một lần kịp nhìn vào gương mặt của nàng, tôi vội lao vút đi trong tâm trạng rối bời cực độ.

Chắc chắn nàng sẽ giận tôi nhiều lắm. Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm Lam Ngọc buồn. Mười năm trước nàng đã buồn một lần, mười năm sau nàng còn buồn nhiều lần hơn. Thế mà tôi vẫn chưa làm được gì cho nàng ngoài việc khoét thêm vết thương đang âm ỉ trong trái tim nàng nữa cả. Tôi ác ghê!

Chạy được một lúc, tôi cũng đến được lớp của Ngọc Mi. Lớp của nó có lẽ đã ra chơi gần hết nên chỉ còn tầm hơn 10 đứa ngồi rải rác trong lớp. Nhưng quang trọng hơn hết là Ngọc Mi vẫn còn trong đây. Con bé hình như đang suy tư chuyện gì đó, nó gác cằm lên cánh tay nằm bệt xuống bàn trông thật là sầu thảm.

Thằng Bảo rất nhanh nhận ra ngay những điệu bộ lóng ngóng của tôi ngoài cửa lớp, nó lỉnh kỉnh chạy ra:

– Anh Phong đó à? Hôm nay có hứng ghé lớp tôi hả?

Sợ bị Ngọc Mi phát hiện, tôi kéo ra ra khuất sau cửa lớp:

– Khẽ thôi, chắc mày cũng nghe tin Ngọc Mi sẽ về Pháp cùng nội chứ hả?

Thằng Bảo giật mình, nó nắm chặt vai tôi:

– Gì, về Pháp? Mọi chuyện là sao?

Có vẻ như thằng Bảo vẫn chưa biết chuyện nên tôi dẫn nó ra băng ghế đá kể hết sự việc cho nó nghe. Tất nhiên thái độ của nó cũng y chang tôi lúc mới nghe tin từ Ngọc Lan:

– Sao lại ra nông nỗi thế này chứ? Giờ phải làm sao đây?

Tôi chẹp miệng vỗ vai nó:

– Thôi, chuyện vẫn còn cứu vãn được! Bây giờ mày cứ nghe theo tao, kêu con bé Mi ra đây để tao hỏi chuyện con bé một tí!

Thằng Bảo không nói gì thêm, nó gật đầu rồi chạy nhanh vào trong kêu con bé theo lời tôi. Nhưng lúc sau chỉ có một mình nó ra với bộ dạng thiểu não:

– Ngọc Mi không chịu ra! Nhỏ nói anh về đi, mọi chuyện không liên quan đến anh!

Đúng như tôi dư đoán, Ngọc Mi không muốn bất cứ ai vì chuyện của nó mà luyên lụy cả. Con bé vẫn vậy, chỉ muốn giữ riêng những nỗi đau về phần mình. Thế nên tôi đứng dậy thở hắc một hơi:

– Thôi được rồi, để tao vào gặp trực tiếp!

Thằng Bảo nhìn tôi lo lắng:

– Thế có ổn không?

Tôi bình thản nhúng vai:

– Tao không dám chắc, tạm thời mày cứ đứng ngoài cuộc là được. Nhưng tao cam đoan đây sẽ là cơ hội để mày tự tay cứu Ngọc Mi. Đồng ý không?

Thằng Bảo chần chừ một chút rồi thở dài gật đầu:

– Thôi được, mong mọi chuyện sẽ thành công!

Nó vỗ tay lên vai tôi rồi đi xuống cầu thang hướng ra căn tin. Tôi biết trong lòng của nó cũng rất sốt sắng muốn tìm cách giúp Ngọc Mi. Nhưng trong tình thế như thế này, nó không có khả năng tiếp cận Ngọc Mi dễ dàng như tôi. Dù sao ít nhiều tôi cũng hiểu con bé hơn nó. Còn hiểu bao nhiêu thì tôi cũng không dám chắc.

Thế rồi chỉnh chu lại quần áo, tôi đánh bạo đi vào trong lớp trước những cặp mắt ngạc nhiên của những đứa xung quanh. Do đã quá quen với những cặp mắt xăm soi này mỗi khi đi với Ngọc Lan rồi nên tôi cũng không lấy làm khó chịu là bao.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 10


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)