Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trên quay xuống nhìn con bé, nó vẫn nằm úp mặt xuống bàn. Có lẽ nó vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Thở hắc thêm một lần nữa để trấn tĩnh, tôi khều tay con bé:
– Nè Mi, anh Phong nè! Nói chuyện với anh một chút được chứ?
Nó lắc đầu, mặt vẫn nằm úp xuống:
– Không, em mệt lắm! Anh về đi!
– Anh biết chuyện của em với nội rồi, đừng giấu anh nữa!
Tuy nhiên nó vẫn ngoan cố:
– Chuyện không liên quan đến anh. Anh cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Đừng làm những chuyện thừa thải ảnh hưởng đến anh và chị hai.
Tôi chẹp miệng nhíu mày:
– Giờ em có muốn nói chuyện với anh một chút không?
Vẫn cương quyết:
– Không!
Hết cách, tôi đánh lôi tay con bé ra khỏi lớp trước những cặp mắt kinh ngạc và hơn hết là cặp mắt nai sững sốt của con bé. Dù đã cố chống cự nhưng con bé biết không thể nào thoát khỏi tay tôi nên đành xụ mặt theo tôi ra băng ghế đá ngồi.
Hôm nay nhìn con bé tiều tụy đi hẳn. Không phải tiều tụy vì mất ăn, cũng không phải do mất ngủ mà là do mất niềm vui. Không có niềm vui, gương mặt con bé thiếu sức sống đi hẳn. Nhất là đôi mắt nai tròn xoe đó không còn lóng lánh như trước. Tội nghiệp con bé, chắc nó khóc nhiều lắm. Biết bao nhiêu ước mơ, hy vọng đều sẽ chết theo nội trong nay mai.
Tôi nhẹ giọng trấn an nó:
– Mi à, em đừng lo gì cả! Anh và chị hai sẽ giúp em thực hiện điều mình muốn!
Con bé lắc đầu:
Không được đâu, ngay cả ba cũng không nói giúp được, sao anh chị có thể làm được?
Tôi cười mỉm vén mái tóc rũ rượi của nó lên:
– Chỉ cần em nói cho anh biết có phải em muốn bị gò bó, em muốn được tự do làm những điều mình thích, mặc những đồ mình muốn, phải không?
Con bé trầm ngâm một lúc. Nó tựa hẳn lưng ra băng ghế đá líu ríu những ngón tay đan vào nhau:
– Um, phải… Bao năm qua em nghe lời nội cố gắng học tập vì mong chờ đến ngày em về đây, không còn bị gò bó theo những phép tắc của nội. Em thương nội, nội đã chỉ bảo em rất nhiều điều. Nhưng em cũng muốn được tự do làm những điều mà những đứa con gái giống em có thể làm. Đi chơi với chúng bạn, mặc những bộ quần áo mà em thích, đến những nơi mà em muốn hoặc thậm chí là ăn những món mà em chưa ăn bao giờ.
Rồi nó quay sang tôi ngập ngừng với đôi giọng nói pha một chút hơi nước:
– Có phải em đòi hỏi nhiều quá phải không anh?
Tôi lắc đầu xoa mái tóc của nó:
– Không! Những ước muốn của em hoàn toàn là những đều bình thường mà bất kì một đứa con gái nào cũng xứng đáng có được. Suy cho cùng dù có nghe theo lời nội đến đâu, em vẫn chỉ là một cô gái bình thường. Em cũng muốn được làm chính mình mà, phải không bé con?
– Um…
Trước đây thỉnh thoảng tôi có gọi Ngọc Mi bằng bé con và lần nào cũng bị nó dập tắt một cách lạnh lùng, Nhưng bây giờ thì không. Con bé như một chú mèo ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi với những tâm sự chất chứa trong lòng muốn vỡ òa ra nơi khóe mắt.
Gần một năm tiếp xúc với Ngọc Mi tôi hoàn toàn có thể hiểu được đôi chút những tâm tư, tình cảm của nó. Dù gì con bé cũng là một thiếu nữ mới lớn. Cũng cần được thương yêu, chiều chuộng và sự quan tâm từ những người thân của nó.
Thế nên tôi nghiêm mặt hứa chắt nịt:
– Ngọc Mi, em yên tâm! Chừng nào có bọn anh ở đây, em sẽ không đi đâu hết! Rồi em sẽ được làm những điều mà em thích!
Con bé nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe:
– Nhưng làm bằng cách nào chứ?
Tôi mỉm cười tự tin:
– Tất nhiên là anh sẽ có cách! Chỉ cần em tin ở anh và mọi người, được chứ?
Con bé chắc đã phần nào an tâm hơn, nụ cười xinh xắn đã xuất hiện trên gương mặt:
– Um, em sẽ chờ!
Khi nỗi lo trong lòng đi qua. Con bé bắt đầu cởi mở hơn, nó bắt đầu mở chuỵện với tôi:
– Phải công nhận là sau khi quen chị Lan, nhìn anh đứng đắn, trưởng thành hơn nhỉ?
Được dịp, tôi hễnh mũi:
– Hề hề, anh đứng đắn từ đó giờ rồi!
Con bé lắc đầu cười:
– Coi kìa, lại trẻ con trở lại rồi!
– À hề hề, anh đùa xíu mà!
Rồi con bé trầm giọng:
– Nhờ anh sau hãy quan tâm, chăm sóc tốt cho chị hai. Vì nhìn chị ấy vậy thôi chứ cũng trẻ con lắm. Càng thân sẽ càng thấy tính trẻ con vô tư của chị ấy!
Tôi cũng cười xòa đồng tình với con bé:
– À, đúng thật là như vậy!
– Nhưng mà nhờ tính như vậy, chị ấy đã yêu ai đều yêu hết mình và thực sự xem người đó là một phần trong cuộc sống nên anh hãy đặt trọn tình cảm vào chị ấy, cũng như chị ấy đã đặt trọn vào anh trong 1 năm qua!
Tôi khoanh tay trước ngực gật đầu:
– Anh biết chứ! Anh cũng coi Ngọc Lan như cuộc sống của mình và cố gắng bù đắp cho những gì Ngọc Lan phải chịu đựng mà!
– Um, anh đã nói vậy thì em yên tâm giao hoàn toàn chị hai cho anh rồi đó!
– Tất nhiên, trách nhiệm của anh mà, hề hề!
Con bé ngồi dậy, đưa tay níu những lọn tóc bay phất phơ trong gió:
– Cũng gần vào học rồi, anh còn chuyện gì muốn nói không?
Tôi cũng ngồi dậy hít hà một hơi không khí mùa hè:
– Chắc cũng không còn gì đâu! Chỉ mong em sẽ phấn chấn tinh thần thôi!
– Hi, tất nhiên rồi ông anh rễ đáng ghét ạ!
Con bé cười tươi trêu đùa với tôi rồi đi vào trong lớp với dáng đi thật nhẹ nhàng và ung dung. Nó giống như ta vừa bỏ được một vật thật là nặng khỏi người vậy. Có thể là những nỗi lo, những tâm sự, những tuyệt vọng về chuyện của bà nội con bé… hoặc cũng có thể là tôi…
Như đã hứa, giờ ra về tôi ra quán trà sữa gần trường cùng Toàn phởn để kể cho nó nghe về chuyện của bé Mi. Tất nhiên là có Ngọc Phương đi theo nữa. Tôi cũng không bận tâm về điều đó lắm. Vì kể cho Toàn phởn thì thế nào nó cũng sẽ kể cho bé Phương nghe như vụ bản cam kết thôi, hai đứa đó lúc nào cũng có đôi mà.
Tôi gọi cho mình một ly trà sữa sô cô la để thay thế cho cái vị đắng béo của cappuccino. Dù mùi vị không giống lắm, nhưng cũng đủ làm tôi nhớ đến Ngọc Lan rồi.
Hút một hơi ly trà sữa, tôi bắt đầu kể cho Toàn phởn nghe chuyện về Ngọc Mi và nội của con bé. Toàn phởn thì tất nhiên mặt chỉ biến sắc đôi chút. Nhưng bé Phương thì cảm xúc biểu hiện rõ qua nét mặt. Khi tôi kể xong, con bé đã sốt sắng:
– Vậy bây giờ phải làm sao hở anh?
Tôi mỉm cười trấn an con bé:
– Anh với Ngọc Lan cũng đang suy nghĩ cách đây. Mong là sẽ thành công!
Toàn phởn vuốt cằm nhập vai quân sư:
– Chủ yếu phải nghĩ ra cách thuyết phục nội của con nhỏ. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào nội của nó thôi!
– Ừ, bởi vậy cách của tao sẽ đánh trực tiếp vào nội của nhỏ!
Toàn phởn dè chừng:
– Gì? Đừng nói mày đánh nội con nhỏ uy hiếp nghen!
Tôi nhíu mày cốc đầu nó một cái rõ đau:
– Đánh cái đầu mày, ý tao là đánh trực tiếp vào tâm lý kìa!
Toàn phởn nhướng mày thích thú:
– Đù, kể tao nghe cách của mày với!
– Hề hề, tao muốn giữ đến phút cuối cùng!
Toàn phởn bĩu môi:
– Xời, làm như ngon lắm! Để tao chờ coi cách của mày là gì!
Cả ba đứa cười xòa tiếp tục hút những ngụm trà sữa mát lạnh để xoa dịu đi cái nóng oi của mùa hè mang lại.
Bất chợt, Toàn phởn lại nhướng mày:
– Mày với em Lanna dạo này sao rồi? Chắc hạnh phúc lắm hả?
Tôi cũng phởn mặt không kém:
– Hề hề, tất nhiên rồi! Anh mà lị!
Đột nhiên Toàn phởn mắt sáng rỡ lên nhìn bé Phương:
– Ê hay là mình ghé nhà Lanna chơi chút rồi về nhỉ?
– Hi, được đó! Cũng gần một tuần rồi chưa gặp!
Rồi Toàn phởn quay sang tôi phởn mặt:
– Vậy giờ không còn gì nữa thì tụi tao ghé nhà Lanna chơi với mày nghen?
– Đù đù, gì nữa đây?
Bé Phương cười tươi vỗ vai tôi:
– Thì sang thăm chị hai chứ gì, hihi!
Nghe con bé gọi Ngọc Lan là chị hai, trong lòng tôi khoái mê tơi. Nhưng Ngọc Lan hôm nay không gọi tôi sang nhà nàng chơi. Chắc có lẽ nàng vẫn đang muốn tập trung suy nghĩ cách giúp đỡ Ngọc Mi nên không gọi tôi sang để tránh bị phân tâm. Do vậy tôi ngập ngừng:
– Để tao gọi coi đã, không biết Ngọc Lan có rảnh không!
Toàn phởn nhíu mày thắc mắc:
– Gì? Giờ cũng phải gọi hỏi ý kiến nữa hả?
– Không, chỉ là tao hơi lo xa thôi!
– Uầy, thôi thôi! Gọi lẹ đi!
Bỏ qua lời lèm bèm của Toàn phởn, tôi rút chiếc điện thoại của mình ra gọi cho Ngọc Lan. Và đúng y như dự đoán, nàng bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên:
– Em nghe nè chéri! Hôm nay tan học trễ hả anh, sao giờ mới gọi em?
– À, anh có chút chuyện bàn với tụi thằng Toàn ấy mà!
– Um, hôm nay em nói chuyện với mẹ cả buổi sáng nên cũng không kịp nhắn cho anh sang! Anh rảnh thì giờ qua em cũng được! Có mang theo đồ chứ?
– Hề hề, tất nhiên là có rồi! Nhưng có điều là tụi thằng Toàn với bé Phương cũng muốn ghé sang chơi một chút!
Lần này thì trái lại với dự đoán của tôi, Ngọc Lan vẫn niềm nở:
– Hì, vậy cũng được! Để em làm món nào đó nhẹ nhẹ đãi hai người họ! Bọn anh cứ qua đi!
– Ừ, anh sang ngay đây!
Tôi cúp điện thoại trong một tâm trạng sướng lâng lâng không tả được. Té ra nàng chỉ bận nói chuyện với mẹ nàng thôi chứ không phải vì bận suy nghĩ chuyện của Ngọc Mi mà cách ly không cho tôi đến nhà.
Vừa định quay qua thông bao tin mừng cho hai đứa thì đã thấy tụi nó nổi mặt gian lên:
– Chà, ngọt ghê hen? Anh anh, em em đồ các kiểu! – Toàn phởn vuốt cằm bình loạn.
– Hi, hạnh phúc ghê! – Bé Phương cũng hùa theo.
Tuy nhiên, tôi đã biết cách ứng phó liền phởn mặt:
– Hạnh phúc vậy sao hai đứa không xưng với nhau?
Chỉ bằng một câu nói, tôi đã có cú lật kèo ngoạn mục khi bé Phương thì đỏ mặt không dám nhìn lên. Còn Toàn phởn thì ú ớ chưa biết cách trả lễ lại như thế nào. Tôi biết bé Phương là một đứa khá trẻ con và ngây ngô. Những kiểu xưng hô như thế này sẽ làm cho con bé mắc cỡ và ngượng miệng. Đó là lí do vì sao thằng Toàn và bé Phương tới giờ vẫn chưa thay đổi cách xưng hô như tôi và Ngọc Lan được. (Mà nhờ câu nói này của tôi tụi nó đã dần thay đổi cách xưng hô ấy chứ, hề hề!)
Sau cuộc nói chuyện ở quán trà sữa, bọn tôi đến nhà Ngọc Lan ngay. Hôm nay cũng là một ngày nắng nóng như mọi thường. Nắng trải dài ra khắp mặt đường và biến nó thành một dãy lụa màu vàng rực làm tôi muốn lóa mắt. Nhưng như một tỉ lệ thuận, nắng càng gắt, tiếng ve kêu càng lớn như muốn át đi cái nắng mùa hạ.
Ở những nơi cây cối nhiều, chốc chốc lại có những tiếng ve ngân lên râm rang. Đó là hình ảnh của nhiều năm trước đây. Còn bây giờ, những nơi cây cối nhiều đã được thay bằng nhưng tòa nhà nhiều tầng, những trung tâm mua sắm. Mùa hè bây giờ ở Sài Gòn chỉ có nắng và gió. Không biết tiếng ve râm ran đi đâu mất tiêu!
Đúng như Ngọc Lan nói, khi chúng tôi đến nhà, mẹ của nàng đã ra mở cổng. Bây giờ có cơ hội nhìn kĩ. Ngọc Lan mang rất nhiều nét giống bà, từ mái tóc, màu mắt trước đây và tính cách vô tư lự.
Vẫn với giọng lơ lớ, bà mỉm cười:
– Mấy đứa sang chơi với Lanna phải không, con bé có nói với cô!
– Dạ, vậy tụi con vào nha cô! – Toàn phởn lễ phép đáp.
– Ừ, mấy đứa vào đi, con bé đang ở trong bếp đấy!
Chúng tôi cười chào mẹ nàng rồi kéo nhau vào trong nhà. Do mẹ nàng chỉ mở cổng phụ phía bên hông nên chỉ đủ một người vào lần lượt, thế nên vốn đằng sau Toàn phởn nãy giờ, tôi dĩ nhiên là vào cổng sau cùng.
Đợi đến lượt tôi đi qua, mẹ nàng mới mỉm cười:
– Cô biết chuyện giữa con với bé Lan rồi!
Vừa nghe, tôi liền giật mình:
– Ơ, cô?
Tuy nhiên, cô cười tươi xóa tan cảm giác lo sợ trong lòng tôi:
– Haha, dì không có cấm cản gì đâu, cả bé Lan và bé Mi đủ lớn để quyết định mọi thứ mà!
Nhớ đến chuyện của Ngọc Mi, tôi liền hỏi:
– Vậy cô ơi, có cách nào giúp Ngọc Mi không?
Cô thở dài, gương mặt trầm đi hẳn:
– Cô với bé Lan vẫn đang tìm cách con à! Thôi con cứ vào nhà chơi đi, không sao cả đâu!
Nghe cô nói vậy tôi cũng không muốn hỏi thêm đành cười chào cô rồi đi nhanh vào trong nhà để có thể gặp được người con gái tôi yêu thương.
Với tinh thần sảng khoái do mẹ của Ngọc Lan mang lại, tôi bước đi vào nhà với bộ mặt phởn thấy rõ. Cảm thấy có nguy cơ biệt danh Toàn phởn sẽ về tay tôi, nó bỉu môi nhíu mày:
– Gì đây, lượm được tiền trên đường đi à?
– Bậy, hế hế! Thôi bàn chuyện đó sau, tao vào thăm em yêu của tao đây!
– Xì xéo khỏi mắt bố mày cho không khí nó trong lành! – Toàn phởn bỉu môi xua tay.
Bỏ qua Toàn phởn ở phòng khách. Tôi ung dung đi vào căn bếp phía trong nơi Ngọc Lan và bé Phương đang chế biến món ăn ngon lành trong ấy. Mà tôi không chắc đó là món ăn nữa, giống như một món bánh ngọt hơn.
Thấy tôi bước vào, Ngọc Lan đã mỉm cười tươi tắn:
– Hì, chờ anh nãy giờ nè! Anh thử một miếng đi!
Nhìn gần hơn, tôi có thể thấy rõ, đó là một chiếc bánh flan màu vàng tươi được phủ một lớp cà phê nâu đậm ở bên trên. Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng chiếc bánh đó sẽ rất ngon, nhưng tôi vẫn không thể không trầm trồ cái vị đắng béo của nó. Quá ư là tuyệt vời! Dường như nàng làm chiếc bánh này cho riêng một mình tôi vậy.
Tôi bật ngón tay cái lên tấm tắc:
– Quá ngon! Chưa đầy một tiếng mà em đã làm được món ngon thế này rồi!
Để lại một bình luận