Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 10

Đời học sinh – Chương 10

Tuy nhiên đến gần cửa, bà bỗng gọi giật:

– Phong…

– Sao vậy bà!

Không hiểu sao bà trở nên bối rối, miệng bà móm mém như muốn nói điều gì đó. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà như vậy kể từ khi tôi biết nhận thức về thế giới lắm trái ngang này.

Tuy vậy, tôi vẫn kiên nhẫn:

– Bà có chuyện gì muốn nói với con hả?

Rốt cuộc, bà chỉ thở dài với câu nói đầy ẩn ý:

– Từ nay về sau con nhớ trông chừng bé Lan nha! Đừng để nó phải xa con quá lâu!

Dù vẫn chưa hiểu lắm câu nói của nội, nhưng tôi vẫn hứa chắc nịt:

– Dạ, con biết rồi nội! Việc con phải làm gì mà!

Rồi đôi mắt bà trở nên nhẹ nhỏm hơn:

– Thôi, con ra ngoài chơi đi để bà nghỉ ngơi!

– Dạ, con biết rồi nội!

Tôi vẫn chưa biết câu nói đó của nội có ý gì. Có phải là do thấy tôi cứ chơi bời lêu lỏng không quan tâm đến Ngọc Lan nên bà mới nói vậy hay không hay là do những lí do khác. Nhưng rõ ràng tôi vẫn quan tâm hết mực với Ngọc Lan kia mà.

Phụ nữ luôn luôn bí ẩn ở bất kì lứa tuổi nào và có lẽ bà cũng không là ngoại lệ.

Những suy nghĩ vẩn vơ đó không ở trong đầu tôi được đâu. Khi gặp tụi thằng Khánh, chúng bay hết vẹo để thay vào đó là cơn thịnh nộ lên đến tột đỉnh.

Tôi cau mày gắt:

– Thằng nào, là thằng nào nói tao đâm gốc cây té xỉu? Mày hả Khánh!

– Ớ, không phải tao! – Nó lắc đầu nguầy nguậy!

– Mày hả Mậu?

– Bậy rồi, làm người ai làm thế!

– Vậy chứ đứa nào nói vậy?

Tuy nhiên, cả đám vẫn nín thinh không thằng nào chịu nhận.

Hôm nay có lẽ vì chuyện bịa đặt này mà nội đã có những câu nói ẩn ý đó với tôi. Như ý rằng tôi phải trưởng thành hơn, chính chắn hơn và biết chăm lo cho Ngọc Lan hơn chứ không phải là một cái thằng chỉ đâm gốc cây thôi đã té xỉu từ sáng cho đến tối.

Nhưng chuyện này bình thường thì không sao nhưng đến nước nội tôi phải khuyên những câu như thế thì quá quắt lắm.

Do vậy tôi xăn một bên tay áo lên:

– Giờ sao? Không thằng nào chịu nhận hay gì?

– Thiệt, tụi tao không có nói đâu, mà là…

– Là ai?

– Uầy, tụi tao không dám nói đâu!

– Giờ sao, có nói không thì bảo?

– Là em nói đó chéri!

Tôi vừa định xắn luôn tay áo kia lên thì giọng Ngọc Lan đã vang lên từ sau khiến tôi giật bắn. Biết bao nhiêu phẫn nộ dồn nén từ nãy đến giờ cũng bốc hơi hết ráo chỉ để lại trong tôi giờ này một nỗi kinh ngạc đang dần trần ngập khắp cơ thể đến nỗi tôi phải xả nó qua cửa miệng bằng câu:

– Hả? Là em?

Thấy tình hình đang dần căng thẳng, tụi thằng Khánh rụt rịt đứng dậy tìm cớ thoái lui:

– Thôi thấy mày khỏe là được rồi! Tụi tao về nghen, có gì sáng mai mày con mạng… à nhầm rảnh thì đi chơi với tụi tao tiếp!

– Ế ế, tụi bây! – Tôi giật bắn gọi với.

Tuy nhiên bọn nó cứ lùi dần ra khỏi cổng:

– Hề hề, thôi cho mày không gian riêng để nghỉ ngơi đó!

– Ớ…

Tôi định gọi theo nhưng cả đám đã chuồn ra khỏi cổng biến mất hút chỉ còn để lại những tiếng bước chân thùm thụp cùng tiếng cười sang sảng mất dần theo màn đêm tĩnh mịt của chốn thôn quê.

Mà tôi làm gì có thời gian để thưởng thức cái màn đêm đó. Vì sau khi tụi thằng Khánh chạy đi mất, bàn tay của Ngọc Lan đã đặt lên vai tôi từ lúc nào. Cảnh tượng đó làm tôi nhớ tới nhưng bộ phim kinh dị mình từng xem trước đây.

Nhưng trái lại với những bàn tay thô ráp, nhăn nheo và đầy lạnh lẽo trong phim, bàn tay nàng vẫn rất ấm, rất mềm mại luôn truyền những dòng điện tê tái mỗi khi chạm vào tôi. Chỉ có điều trong hoàn cảnh như thế này tôi có phần hơi hoang mang liền tìm cách lảng chuyện:

– Hề hề, pha xong cappuccino rồi hả em, để anh thưởng thức tý nào!

Nàng đột nhiên giấu tách cà phê đó ra sau lưng và chìa cho tôi một cái cau mày lém lỉnh:

– Ai nói em bịa chuyện vậy ta?

Tôi giả bộ lảng chuyện:

– Ai? Ai dám nói em đặt điều! Anh mà biết là đập nó chết liền!

Nàng nheo mắt:

– Vậy hen? Có dám đập chết luôn không?

– Đập chết luôn! Dám vu khống bé Lan cục cưng của anh!

Nàng chun mũi lắc đầu:

– Ghê! Vậy mà cũng nịnh được! Cái mồm dẻo ngẹo!

Tôi kéo nàng xuống chiếc ghê đá ở bậc thềm trước nhà tiếp tục công cuộc dỗ ngọt:

– Hề hề, thôi đừng hành anh nữa mà! Thèm cappuccino nãy giờ rồi!

Nàng nguýt dài tinh nghịch:

– Gì? Anh nói em xấu tính thích hành xác anh chứ gì?

Tôi giật bắn chữa lửa:

– Bậy! Làm gì có! Em thương anh nhất mà hen!

– Xì, gì cũng nói được!

– Hề hề, cho anh uống cà phê đi mà!

Chắc có lẽ thấy tôi tội quá nên nàng cũng xui xị đưa tách cà phê cho tôi:

– Thôi nè uống đi! Em bịa ra chuyện đó để giúp anh thôi chứ không phải để chọc phá anh đâu!

– Giúp anh?

– Anh nghĩ đi! Chuyện bé Linh chỉ có gia đình chú tư, với tụi Khánh biết thôi. Nếu nội anh biết anh tham gia vào chuyện động trời như vậy có mà lo chết mất! Hồi năm trước vụ Đại An đánh nhau với Bình An đã khiến bà anh khóc sưng mắt rồi. Anh còn muốn bà anh lo nữa sao?

Ngọc Lan nói cũng có lí. Năm trước, trong trận đại chiến giữa Đại An và Bình An, tôi với thằng Tồ lớn đã đánh nhau bán sống bán chết. Sau trận đó, khi biết đôi chân tôi gần như mất cảm giác, bà đã khóc hết nước mắt nhưng tuyệt nhiên không đá động gì đến chuyện tôi đánh nhau. Bà chỉ lo cho tôi…

Do vậy, khi nghe Ngọc Lan nhắc lại, tôi có phần chột dạ vì những hành động liều lĩnh vừa qua. Cũng may là Ngọc Lan đã nhanh trí bịa ra được chuyện này nếu không bà làm sao có thể chịu được khi nghe tin thằng cháu mình lại liên quan đến một vụ bắt cóc kia chứ. Chắc chắn bà sẽ sốc đến đổ bệnh. Càng nghĩ tôi lại càng thấy Ngọc Lan thông minh đến nhường nào.

Tôi đặt tách cà phê sang bên hông, kéo nàng về phía mình:
– Lần này em đã vật vả rồi! Lại còn suýt bị bắt cóc nữa!

Nàng cười khì bẹo mũi tôi:

– Không phải là anh đã cứu em rồi đấy sao? Lại còn bị đánh bầm dập nữa!

– Cũng đáng mà! Là do anh không trông chừng em đàng hoàng!

Nàng lắc đầu:

– Không đâu! Em đâu phải con nít đâu mà phải trông chừng kĩ được! Chuyện không ngờ tới được mà anh!

Chợt nhớ đến thằng Thạch sanh, tôi hỏi nàng:

– Mà giờ em biết Thạch sanh đâu không?

Nàng lại lắc đầu:

– Em cũng không biết! Kể từ lúc công anh mời anh Thạch lên làm việc là hết thấy rồi! Nghe đâu anh Thạch tự bắt cái thằng đánh nhau với anh lên đồn đó!

Tôi tròn mắt kinh ngạc:

– Sao, ổng tự bắt bạn ổng lên luôn à?

– Um, em nghe bé Linh kể lại nên không biết thế nào!

Đến đây, tôi đã mường tượng ra nhưng gì xảy đến với tôi sau khi tôi bất tỉnh ở rừng chuối. Có lẽ thằng Thạch sanh cuối cùng đã chịu tin lời tôi để trở về nhà cùng với thằng bạn của nó đá bị tôi đánh gục và khi biết bé Linh bị đám bạn nó bắt cóc, nó đã gô đầu thằng này lên đồn cùng trình diện với hai thằng còn lại.

Tuy có gặp chút khó khăn nhưng có thể nói, kế hoạch của tôi và Ngọc Lan đã thành công mỹ mãn.

Thưc ra kế hoạch cũng chả phải cao siêu gì cả, mà ngược là nó phụ thuộc nhiều vào gia đình chú tư Chúc. Trong những hộp quà tôi gởi cho chú thím và bé Linh đều có chứa bức thư kể về âm mưu của tụi bạn thằng Thạch Sanh. Thật mừng vì chú tư đã tin lời tôi mà báo công an gài bẫy cả bọn tụi này. Nếu không, tôi e là cả Ngọc Lan cũng không thể đảm bảo an toàn trước tụi nó.

Đúng là hay không bằng hên!

Tôi lại nhấc tách cappuccino lên nhấp một ngụm rồi thở ra:

– Cứ tưởng về đây là được bình yên rồi chứ! Uầy…

Nàng cười tươi động viên:

– Thôi mà anh! Như vậy mới là cuộc sống chứ!

Tôi vẫn lắc đầu ngán ngẩm:

– Èo, cuộc sống mà như vậy hoài chắc sống không nổi!

Nàng đưa ngón tay chặn miệng tôi lại:

– Thôi, không được bi quan nữa! Trước kia anh gặp khó khăn như thế nào cũng được. Bây giờ có em ở bên cạnh thì hai đứa cùng vượt qua, anh không có cô đơn nữa đâu!

Tôi phì cười đặt tách cà phê lại chỗ cũ:

– Thiệt tình! Những câu này đang lẽ phải anh nói mới với em mới đúng!

Nàng bắt đầu phởn mặt:

– Vậy thôi mai mốt đổi cách xưng đi! Anh gọi em bằng anh, em gọi anh bằng em cho nó hợp!

Tôi giật mình thản thốt:

– Sặc, vậy đâu có được!

– Hông hả! Vậy bé Phong với anh Lan thế nào!

– Ẹc, thế càng không!

– Hì hì! Em giỡn thôi mà! Nói chung thì ai nói câu này cũng được cả, bởi yêu nhau phải quan tâm nhau chứ! Tình yêu không phải từ một phía mà là cả hai cùng vun đắp cho nhau mới có thể bền chặt! Anh hiểu hông?

– Ừa, anh hiểu rồi…

Nàng thúc nhẹ vai thôi:

– Thôi uống tiếp đi anh! Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa!

Cũng đúng! Nếu cuộc sống không có thử thách thì làm sao gọi là cuộc sống. Tôi cảm nhận được sau mỗi thử thách đó, tôi và Ngọc Lan lại thêm gần nhau hơn và hiểu nhau hơn. Lúc trước tôi có thể yêu nàng và nàng đẹp, nàng dễ thương nhưng bây giờ sợi dây liên kết giữa tôi và nàng không chỉ dừng lại ở đó. Bây giờ nó còn có cả sự quan tâm, chia sẻ và đồng cảm trong nhưng lúc khó khăn, hoạn nạn nhất.

“- Từ nay về sau con nhớ trông chừng bé Lan nha! Đừng để nó phải xa con quá lâu!”

Đột nhiên nhớ tới lời dặn của bà, cả người tôi bỗng lạnh ngắt. Từng đợt sóng hoang mang cứ đánh dạt vào trái tim khiến tôi cứ cồn cào, khẩn trương đến tê tái khắp người.

Và trong một lúc không tự chủ, tôi lại ôm chầm Ngọc Lan theo bản năng.

Nàng có một chút giật mình nhưng vẫn nép sát vào lòng tôi:

– Sao vậy anh? Lạnh hả?

Tôi không trả lời câu hỏi của nàng, đúng hơn là dường như tôi không nghe thấy, chỉ biết nói hết những suy nghĩ trong lòng mình:

– Từ nay đừng rời xa anh lâu quá nha chérie! Có đi đâu thì nói cho anh biết, có chuyện gì thì nói ra để anh có thể giúp em nha!

Nàng mỉm cười cấu nhẹ vào ngực tôi. Trong đêm tối, tôi vẫn có thể thoáng thấy hai gò má nàng hồng ửng lên theo hơi thở phập phồng tỏa những luồn ấm nóng, cháy bỏng:

– Em hứa mà! Anh yên tâm đi!

– Ừ, anh tin em mà!

Nàng chun mũi khều ngực tôi:

– Nè, muốn yên tâm hơn hông?

– Làm sao?

– Tiếp tục dạy võ cho em đi chứ!

– À ừ! Phải ha!

Không để tôi phải nói, nàng đứng dậy, chạy ùa ra sân réo tôi:

– Nè, ra đây nhanh đi!

– Rồi rồi! Em phải tập cho đàng hoàng đó!

– Hì hì! Ở bên cạnh anh suốt mà cứ lo!

Nhưng tại sao em lại thất hứa vậy… hả Lan…

– Ơ… oáp!
Lại thêm một ngày tốt lành nữa ở quê nội. Tôi thức dậy với một cảm giác thật yên bình và ấm áp là thường.

Nó không phải là do không khí trong lành, yên tĩnh ở đây mang lại. Càng không phải vì tôi đang ở căn phòng quen thuộc thường ngày của mình. Điều đó cũng tượng tự với tiếng gà gáy buổi sáng, tiếng chim hót trên những cành cây chào ngày mới hoặc tiếng lá cây khua xào xạc bởi những cơn gió nhẹ lùa mùi hương trong lành của buổi sáng vào phòng tôi.

Những điều đó là không đủ sức.

Không gì ấm ấp, bình yên bằng việc nhìn thấy người mình yêu thương vào mỗi buổi sáng thức dậy.

Tôi không biết từ khi nào nhưng khi vừa mở mắt, Ngọc Lan đã nằm trong vòng tay của tôi ngủ ngon lành.

Mái tóc của nàng đẹp quá, nó phủ một màu vàng kim lên gương mặt mớ ngủ dễ thương của nàng và khắp cả cánh tay tôi nữa. Nó thật dài và mượt, chảy từng dòng mát lạnh qua kẻ tay tôi. Cứ mỗi lần gần nàng là tôi lại thích vuốt chúng như thế. Có lẽ vì nó thật đẹp và lạ lẫm nhưng cũng có lẽ vì đó là mái tóc của Ngọc Lan. Người con gái tôi yêu thương.

– Ơ… anh dậy rồi đó hả?

Ngọc Lan dụi mắt tỉnh giấc. Có lẽ nàng giật mình do bị vuốt tóc.

Tôi kéo mặt nàng về phía mình vén những lọn tóc che mặt nàng sang một bên:

– Em vào phòng anh ngủ hồi nào vậy? Không sợ nội la hả?

– Hì hì, mới đây à! Sáng nội dậy sớm qua nhà dì sáu chơi rồi nên em mới sang phòng anh ngủ thêm xíu!

Tôi chẹp miệng:

– Chậc! Ước gì ngày nào cũng vậy thì sướng biết mấy!

Nàng nheo mắt bẹo mũi tôi:

– Xì, còn lâu! Dậy ăn sáng đi ông tướng!

Tuy nhiên, khi Ngọc Lan định ngồi dậy, tôi đã ôm cứng nàng lại vào lòng.

– Định không ăn sáng hay gì đây? – Nàng cau mày lườm tôi.

– Hề hề, như thế này cả ngày cũng được! Sướng ghê, ấm ghê!

– Sướng này, ấm này!

Nàng phồng má thục chỏ vào bụng tôi hai cú rồi nhanh nhẹn ngồi dậy.

Tôi ôm bụng há hốc:

– Trời, em làm cái gì vậy?

Nàng le lưỡi:

– Lêu, cho chừa! Ai bểu được voi đòi tiên!

– Ah, anh bị tọng thương rồi! Chérie cứu anh với!

Tuy nhiên nàng quay đi, hất những lọn tóc tinh nghịch:

– Đừng hòng dụ em! Anh liệu hồn dậy rửa mặt đi! Không là em cho nhịn bữa sáng luôn!

– Uầy rồi! Dậy ngay cô nương!

Ngọc Lan là thế, luôn tinh nghịch và hiếu động khiến cho tôi cứ điêu đứng bao phen. Bình thường là vậy nhưng cũng có những khi nàng trầm lắng, sâu sắc. Đó là lúc hai chúng tôi tâm sự, chia sẻ với nhau những buồn vui, những nỗi lo trong lòng. Những lúc đó, nàng thật đáng tin cậy và chính chắn làm sao.

Có lẽ do yêu nàng nên tôi thấy lúc nào Ngọc Lan cũng xinh đẹp và dễ thương. Cả khi ngủ cũng thế, giống như lúc nãy, trông nàng như một chú mèo con cứ rút vào lòng tôi tìm hơi ấm. Những lúc như vậy, tôi chỉ muốn ôm nàng như một kho báu của riêng mình mà thôi.

Tôi ngồi dậy vươn vai, cảm nhận những tia nắng của ngày mới xuyên qua từng khe cửa sổ đang dần ấm lên trên cánh tay tôi.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 10


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)