– Hề hề, không sao hết! Mà bé Linh được cứu như thế nào vậy, kể anh nghe đi!
Nàng miết tóc tôi vừa nói:
– Thì cũng nhờ kế hoạch của tụi mình đó. Chắc chú tư Chúc và cả bé Linh đều đọc những tờ giấy tụi mình viết để trong mấy món quà rồi. Họ gọi công an cải trang theo dõi tụi bạn anh Thạch từ hôm đó cho đến nay. Khi bé Linh bị tụi nó dụ vào xe hơi của tên cầm đầu là họ theo liền. Cho tới lúc con bé bị chụp thuốc mê trên xe là cả đám bị túm gọn ở thị trấn luôn. Hay ghê!
Tôi thở phào xoa nhẹ tay nàng:
– Phù, cuối cùng mọi chuyện cũng xong rồi! Anh lại được ở bên em, hề hề!
– Coi kìa, người ngợm bầm tím hết trơn mà con nịnh nọt! – Nàng xụ mặt nhìn vào những vết bầm tím trên mặt và khắp người tôi.
Nhìn bộ quần áo mới thay trên người, tôi bỗng ngượng ngùng:
– Mà ai thay đồ cho anh vậy?
Nàng nheo mắt tinh nghịch:
– Anh đoán xem!
– Phải nội không?
– Hông phải!
Trong nhà lúc này chỉ có nội và nàng họa chăng là nhỏ Nhung. Nội thì tay run mắt mờ rồi, chắc chắn không thể một mình thay đồ cho tôi được. Vậy là chỉ còn Ngọc Lan, chẳng lẽ lại là nàng hay sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nàng thay đồ cho tôi, là cả người tôi đã nóng bừng lên rồi.
Thế nên tôi không biết đáp làm sao, chỉ ởm ờ với nàng:
– Ừm… hông lẽ là…
Như đi dép trong bụng tôi, nàng cười xòa lắc đầu:
– Hì hì, tất nhiên hông phải là em rồi! Là tụi Khánh đó!
Tôi vuốt ngực:
– Phù, thế mà anh cứ tưởng, hề hề!
Nàng đột nhiên nựng cằm tôi với giọng nói huyễn hoặc:
– Sao, bộ em thay đồ cho anh hông được hay gì?
Tôi nuốt khan:
– À thì em thay cũng được, hề hề! Dù gì em lúc đó bất tỉnh rồi có biết gì đâu!
Dường như cũng không muốn hành xác một người mới vừa hồi phục như tôi, Ngọc Lan không mấy tha thiết trò đùa nhây nữa. Nàng đột nhiên đặt đầu tôi trở lại chiếc gối khiến tôi ngạc nhiên:
– Sao vậy em? Mỏi hả?
Nàng lắc đầu hướng mắt về phía cửa phòng:
– Hông phải đâu, có một người cũng muốn gặp riêng anh đó!
– Ai cơ?
Nàng không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ mỉm cười đứng dậy:
– Anh cứ ở đây đi, không có chuyện gì đâu!
Do những dư âm từ giấc mơ lúc nãy nên tôi không muốn xa Ngọc Lan giờ này chút nào. Nhưng sau cùng tôi đành phải để Ngọc Lan đi trong tâm trạng tiếc nuối hùi hụi. Cứ như một đứa trẻ phải chia tay những món đồ chơi quý giá để vào lớp 1 vậy.
Nhưng tôi cũng không phải tiếc nuối lâu. Vì khi Ngọc Lan vừa bước ra, một bóng người khác cũng liền bước vào với dáng người nhỏ nhắn hơn và có phần ngượng ngùng.
Thật không khó để tôi nhận ra đó chính là Diễm Linh. Con bé đang bước từng bước líu ríu vào phòng với gương mặt lúc nào cũng cúi xuống đất.
Tôi tự hỏi ở dưới đất có bất kì một con chữ nào để con bé mở lời với tôi hay không mà con bé cứ một mực cúi xuống như thế. Nhưng hơn ai hết tôi biết ở dưới đất chỉ là một nên gạch lạnh lẽo nằm dưới những ngón chân đang chụm sát vào nhau của con bé.
Và tất nhiên, tôi biết mình là người phải mở lời trước trong tình cảnh huống này nếu muốn con bé cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi lật đật ngồi dậy kê chiếc ghế đẩu gần giường mình:
– Em ngồi đi!
Con bé không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi vào chiếc ghế tiếp tục vân vê tà áo bằng những ngón tay bối rối.
Thế nên, tôi vẫn tiếp tục mở lời:
– Em tới đây có chuyện gì vậy?
Nó càng vân vê tà áo bạo hơn. Có lẽ nó đang phải đấu tranh dữ lắm. Nó không biết mình phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Tôi đang lo rằng nó sẽ chẳng nói được câu nào trong buổi nói chuyện này thì cuối cùng nó cũng thốt lên được bằng một giọng run run:
– Em… xin… lỗi anh…
Tôi cười xòa cố làm cho không khí bớt căng thẳng hơn:
– Hì, sao lại xin lỗi anh?
– Vì em đã giận anh vô cớ vậy mà anh còn cố gắng giúp em, em… xin lỗi!
Tôi cười nhẹ xoa đầu nó:
– Đó không phải là lí do để xin lỗi! Đó là lí do để em trưởng thành hơn, em hiểu không?
Con bé có vẻ hiểu những gì tôi nói, nó gật đầu rồi lại cúi mặt xuống đất líu ríu những ngón tay đan vào nhau. Đây có lẽ là hành động duy nhất nó làm được khi nói chuyện với tôi lúc này. Với nó, những ngón tay, ngón chân hay thậm chí là đôi mắt nhìn đăm đăm xuống đất là thứ giúp nó vẫn còn can đảm ngồi đây.
Mãi đến một lúc sau, con bé mới tiếp tục nói, giọng có phần bình tĩnh hơn, nhưng trầm lắng hơn:
– Em đã chọn cách rời xa anh để trưởng thành hơn, nhưng rốt cuộc em lại càng trẻ con hơn, lại con suýt hại bản thân và cả những người quanh mình nữa.
Tôi thở ra, nhìn về phía bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ:
– Em thực sự đã trưởng thành rồi đó Linh à!
Con bé tròn mắt:
– Em sao?
– Đúng vậy! Nếu em không trưởng thành thì làm sao em nghe theo những gì anh viết trong giấy, nếu em không trưởng thành thì sao em có thể nhận ra lỗi lầm của mình và đến xin lỗi anh được. Thời gian qua em đã thay đổi rất nhiều rồi!
Con bé vẫn chưa chịu ngẩn đầu lên:
– Vậy tại sao em còn làm nhiều điều khiến người khác phải liên lụy chứ?
– Đó không phải là do sự trưởng thành trong em, mà là do tính cách của em! Người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!
Con bé ngẫn lên một chút, ánh mắt nó vẫn bẽn lẽn:
– Vậy là xấu hở anh?
– Không hẳn là xấu đâu em! Mọi người trong xóm vẫn yêu mến em vì em vẫn là bé Linh xinh xắn, nghịch ngợm trong mắt họ từ đó tới giờ mà!
Con bé lại ngẫn lên thêm một chút, ánh mắt có phần tò mò hơn:
– Vậy bây giờ em phải làm gì hở anh?
– Sự trưởng thành thì luôn đi đôi với sự chính chắn! Và sự chính chắn thì phải trải qua thử thách chứ không phải muốn có là được. Em vẫn còn trẻ, còn con đường rộng thênh thang trước mắt! Hãy cứ tiếp tục là Diễm Linh mà anh đã từng biết, rồi sẽ có lúc em có được điều mà em muốn thôi!
Đến lúc này con bé đã tự tin đối diện với tôi. Ở nó không còn bất cứ một sự rụt rè nào nữa, mà chỉ có một sự vui tươi, sự hồ hởi thể hiện qua ánh mắt tinh nghịch của nó và cả mái tóc đuôi gà cột cao vút kia nữa.
Con bé cười tươi:
– Em biết mình phải làm gì rồi, cảm ơn anh!
Tôi thở ra:
– Như vậy là tốt rồi! Cứ sống đúng với tính cách vốn có của em đi!
Đột nhiên con bé hạ giọng:
– Mà nè, anh và chị Lan yêu nhau lâu chưa?
Bị hỏi bất thình lình, tôi hơi bối rối:
– À thì… cũng gần 1 tháng rồi!
– Hì, mới đây mà đã thân như vậy rồi, em thật ghen tị đó!
– Ơ sao?
– Thôi trả anh lại cho chị Lan đó! Như vậy đã quá đủ với em rồi! Anh cứ nghỉ ngơi đi, khi nào rảnh thì ghé em chơi!
Chưa kịp để tôi nói lời nào, con bé đã nhanh nhẹn mở cửa phòng đi mất. Mà nếu con bé có đứng lại, tôi cũng không biết nói lời nào với nó ngoài những câu đại loại như tạm biệt hoặc cố gắng lên. Vì những điều cần nói, tôi đã nói với con bé cả rồi.
Điều tôi lo lắng bây giờ chỉ là giấc mơ kì lạ lúc nãy mà thôi…
Diễm Linh vừa đi khỏi, Ngọc Lan liền trở vào phòng tôi ngay như đã hứa lúc nãy.
Khi nàng bước vào, tôi mừng đến run người. Chỉ nghĩ đến giấc mơ lúc nãy, trong lòng tôi cảm thấy bất an quá chừng. Kể từ cái lần tôi nằm mơ thấy nàng tay trong tay cùng người khác ở hôm đánh nhau với thằng Bảo thì đây là lần mơ kinh khủng nhất đối với tôi. Tôi không biết mình bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào, nhưng rõ ràng đây không phải là một thói quen tốt.
Cho nên lần này Ngọc Lan đi vào, tôi đã chạy đến năm chặt tay nàng cứ như đó là bảo vật quý giá nhất cuộc đời mình:
– Hì, gì vậy anh? Làm như lâu ngày không gặp vậy!
Tôi gãi đầu cười:
– Hề hề, tại giờ không muốn xa em xíu nào!
Nàng đột nhiên phởn mặt áp sát tôi:
– Vậy hả chàng? Có muốn đêm nay thiếp hầu chàng hông?
Tôi giật thót:
– À thì cái đó phải suy nghĩ lại!
– Sao phải suy nghĩ hở chàng?
– Thật ra thì cũng muốn…
– Muốn hả?
– À không hề hề, tùy vào em thôi!
– Hì, thôi anh khỏe rồi thì ra nói chuyện với tụi Khánh đi, họ chờ anh từ chiều giờ đó!
Tôi thản thốt:
– Từ chiều giờ hả? Giờ mấy giờ rồi!
– Giờ 7 giờ tối rồi, anh bất tỉnh từ sáng tới giờ luôn đó!
– Gì ghê vậy?
– Chắc là do tác dụng của thuốc mê với việc anh đánh nhau lúc sáng nên mới ngủ nhiều vậy đó! Giờ anh khỏe hẳn chưa?
– Khỏe rồi, ba cái này nhằm nhò gì đâu! – Tôi đứng dậy vỗ ngực chắc nịt.
– Um, khỏe rồi thì anh ra nói chuyện với bạn anh đi, em vào bếp làm cho anh ly cappuccino nhé!
Tôi mừng húm chộp lấy mặt nàng cọ mũi:
– Hề hề, chỉ em là hiểu anh nhứt!
– Xì… gớm quá ông tướng! Ra nhanh đi, trễ rồi đó để bạn anh còn về nghỉ ngơi!
– Rồi rồi, ra ngay!
Theo lời Ngọc Lan, tôi mở cửa bước ra, đi dọc theo hành lang để lên phòng khách.
Đến nữa đường, tôi đã nghe loáng thoáng tiếng người cười nói ở trên, mà cũng không cần đến nửa đường đâu. Chỉ vừa mở cửa bước ra tôi đã nghe thấy rồi, chỉ là đi đến nửa đường tôi mới nghe rõ hơn giọng nói đó. Thật không lẫn vào đâu được với giọng kể chuyện trầm ấm của bà. Chắc bà lại kể chuyện cho tụi thằng Khánh hoặc mấy đứa trong xóm nghe như thường ngày.
Do vậy nên tôi vững bước hơn hướng về phòng khách nơi tiếng nói của bà đang dần to rõ hơn truyền vào tai tôi từng câu từng chữ rành rọt. Và cho đến khi tôi bước ra, phòng khách đó không còn giữ được sư yên tĩnh vốn dĩ từ nãy đến giờ nữa. Nó trở nên nhộn nhịp hơn, ồn ào hơn bởi đám thằng Khánh cứ ồ lên:
– Ồ, thằng Phong ra rồi kìa tụi bây!
– Sao rồi? Khỏe chưa mày?
– Ngày mai đủ sức đi chơi tiếp không?
Và còn rất nhiều câu hỏi khác dành cho tôi nhưng tất nhiên tôi chỉ ưu tiên trả lời trước câu hỏi của một người mà thôi. Đó là nội.
Ngoài Ngọc Lan ra, chắc có lẽ người lo lắng cho tôi lúc này chính là nội tôi. Lúc nhỏ, tôi đi khắp xóm chơi đùa với tụi thằng Khánh và bị thương không ít. Chính tay bà đã xoa dịu những vết thương đó cho tôi mà không hỏi bất cứ một lí do gì. Bây giờ cũng vậy, tôi đánh nhau với thằng Thạch sanh đến bất tỉnh nhưng khi bước ra, câu đầu tiên của bà vẫn là:
– Mày có sao không con? Mày làm bà lo gần chết!
Tôi ngồi xuống cạnh bà thở ra:
– Dạ hông sao đâu nội, con khỏe như trâu!
Nội móm miệng cú đầu tôi:
– Cha mày thằng quỷ! Mạnh như trâu mà mới đâm gốc cây đã xỉu!
Tôi ngớ người:
– Hả? Đâm gì nội?
Bà vẫn vô tư nói mà không có vẻ gì là đang đùa:
– Thì thằng Khánh nó nói mày chạy giỡn không để ý đụng phải gốc cây xỉu tới giờ mà?
Đến đây thì tôi đã nghe loáng thoáng tiếng cười rú rí của tụi thằng Khánh ở phía sau. Và chắc chắn chính tụi nó đã thêu dệt nên câu chuyện này chứ không ai khác. Nhưng vì bà nội đã nghĩ trong đầu như thế, tôi không muốn phải ngồi giải thích lại cả câu chuyện và nhất lại phải kể chuyện đánh nhau với thằng Thạch sanh cho bà biết.
Cho nên tôi đành theo lao:
– Dạ, hề hề! Tại lúc đó đang chơi đuổi bắt con chạy nhanh quá đó mà!
Bà tặc lưỡi nhìn tôi như cái thằng không còn chút hy vọng nào để lớn:
– Haizz, mày lớn tòng ngòng rồi mà đi đứng không ngó trước sau gì hết! Sao mà lấy vợ đây nữa!
Cùng lúc đó, tụi thằng Khánh cũng hùa theo:
– Ờ, đúng rồi đó! Lớn xác rồi mà không đàng hoàng gì hết!
– Ừ, tội cho nhỏ nào làm vợ mày ghê!
– Nói chứ tao thấy trước mắt có một đứa tội rồi đó!
Tuy vậy, do có nội ở đó nên tôi vẫn trên tinh thần dĩ hòa vi quý, giữ một nét mặt lạnh lườm về tụi thằng Khánh:
– Hèm, chúng mày nói hơi nhiều rồi đó!
– Ớ hề hề, đâu dám! Mày cứ nói chuyện với nội đi, tụi tao nghe! Đang cảm động thế mà!
– Ừ, tình bà cháu thiêng liêng kinh hồn ý!
Đã vậy nội còn theo phe tụi nó xoa đầu tôi:
– Đó thấy chưa! Thấy tụi bạn mày thằng nào cũng ngoan hiền, chính chắn! Mày nên học theo tụi nó nghen!
Tôi bất đắc dĩ gật đầu:
– Dạ, con biết rồi nội!
Có lẽ bà cũng không muốn để bọn trẻ tụi tôi có không gian riêng nói chuyện với nhau nên đã đứng dậy ôn tồn:
– Thôi, mấy đứa ở đây nói chuyện đi! Bà vào phòng nghỉ trước nha!
Tôi cũng nhanh nhảu đứng dậy:
– Dạ, để con đưa nội đi!
Do lúc trước có tập võ cùng ông nội tôi nên bây giờ bà nội tôi vẫn còn những bước đi khỏe mạnh so với những người cũng tuổi. Thế nên việc đưa bà vào phòng như thế này tôi rất ít khi làm, hoặc thỉnh thoảng những lúc trái gió trở trời bà mới nhờ cậu mợ hai hoặc là nhỏ Nhung đưa giúp. Chỉ là hôm nay tôi muốn làm một cái gì đó cho nội vui để bù đắp lại những rắc rối, buồn phiền đã đến với bà vì những việc mà tôi đã làm.
Chính bà cũng nhận ra được điều đó nên vừa ngồi xuống giường, bà đã xoa đầu tôi cười hiền:
– Nay thằng Phong giỏi quá ta!
Tôi gãi đầu cười:
– Dạ, đâu có đâu nội! Con thường ngày vẫn giỏi mà, hề hề!
Chợt nhớ đến tụi thằng Khánh vẫn còn ngồi ở ngoài trước, tôi nói:
– Vậy nội nghỉ ngơi nha, con ra tiếp tụi thằng Khánh!
Tuy nhiên, tôi bỗng thoáng thấy một chút gì đó buồn vời vợi hiện lên trong mắt bà, rồi như một tia chớp, nó biến nhanh đi cũng như lúc xuất hiện để trả lại cho nội tôi một đôi mắt hiền hòa như thường ngày.
Tôi tính hỏi, nhưng rồi đành thôi và quay lưng bước đi.
Để lại một bình luận