Lúc này Lam Ngọc đã vào trong nghỉ ngơi chỉ còn đám đai tím và đai nâu đang nói chuyện trao đổi ngoài sân. Đột nhiên có 2 đứa đai nâu đến đứng trước mặt Huy đô nói chuyện gì nó mà nhìn mặt nó căng thẳng hẳn ra. Sau một lúc thì nó đi cùng 2 thằng đó về hướng đằng sau trung tâm một cách thầm lặng.
Biết có chuyện chẳng lành, tôi cũng rón rén chạy theo sau tụi nó một đoạn để quan sát nhất cử nhất động của tụi nó.
Đến chừng ra đến khoảng trống sau lưng trung tâm. Nơi khá kín đáo do có những bức tường rao bao quanh tụi nó mới chịu dừng lại. Lúc này tôi đã núp vào vách tường gần đó lắng tai nghe ngóng tình hình:
– Mày xin vào đây học là vì Lam Ngọc phải không? – Giọng 1 thằng trong đó vang lên nghe hách dịch.
Tất nhiên, Huy đô đã quá quen với những chuyện như thế này, nó bình tĩnh:
– Đúng đấy, thế thì sao?
– Thằng này láo! Lam Ngọc sao lại để cho một thằng như mày theo đuổi được! Tao mới xứng đáng! Mày biết điều thì ngay mai nghỉ đi!
Huy đô phun nước bọt qua kẽ răng:
– Xứng đáng con khỉ móc! Tao không thích nghỉ thì làm gì tao? Mày là cha tao chắc?
– Mày lì này!
Thế là bọn nó xúm lại tấn công Huy đô.
Với kinh nghiệm của mình, Huy đô nhanh mắt né được cú thoi vào mặt của thằng đai nâu và thêm một cú đá của thằng còn lại. Nhưng vì áp lực số nhiều, Huy đô không đỡ kịp cú đấm tiếp theo vào mặt nên lúi nhúi lùi về sau thủ thế.
Lúc đó tôi đã có ý định lên tiếp việc Huy đô. Nhưng sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định là không. Tôi thấy đây là một cơ hội tốt để thử thách sự kiên định của Huy đô. Trước khi tôi quen Ngọc Lan, tôi còn chịu đừng nhiều thứ hơn nó, nếu chỉ có bấy nhiêu mà nó bỏ cuộc thì làm sao có tư cách mà quen Lam Ngọc được. Thế nên, tôi cố nén lóng lại, tiếp tục quan sát sự việc.
Thằng Huy sau khi lùi về thủ thế, tiếp tục bị thằng đó lao đến tung một đá vào bụng. Tôi nhăn mặt như thể chính mình là người trúng đòn. Lúc đó tôi đã thoáng nghĩ đến việc lao ra ứng cứu nó. Ấy thế mà khi tôi vừa định chạy ra, thế cục bỗng đột ngột đổi chiều.
Nhận liền mấy đòn, Huy đô vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Đó là khí phách của nó những khi đi chinh chiến cùng tôi trước đây. Dù không có võ nhưng kinh nghiệm và sự lì đòn chính là lợi thế mà Huy đô tích góp sau nhiều năm đánh đấm.
Thấy thằng đó tiếp tục lao vào mình. Huy đô gồng người đỡ một đòn khá mạnh của thằng đó rồi nhanh tay bắt lấy nó ôm cứng khiến nó la bãi hãi:
– Thả tao ra thằng chó!
Thấy đồng đội bị bắt giữ, thằng còn lại ra sức đá đấm vào người Huy đô nhầm giải vây. Nhưng máu trâu Huy đô đã nổi lên, Huy đô bặm môi húc đầu vào mặt thằng đó một cú rồi quay qua cắn vào tai thằng này.
Huy đô đánh nhau theo kiểu võ chợ vì vậy mọi kiến thức võ học đối với nó điều sai bét. Đó là điều khiến hai thằng học võ kia không ngờ tới được và nhận hậu quả cay đắng.
Bị Huy đô cắn, nó vùng ra cách Huy đô một đoạn xuýt xoa cái tai:
– Thằng chó chơi bẩn với tao à?
Huy đô phun bước bọt hất hàm:
– Đâu có chơi bẩn bằng tụi mày 2 chọi 1!
– Muốn thì tao solo công bằng với mày, đừng có mà lên mặt với tao!
Giữa không khí căng thẳng đó, tưởng chừng như hiệp hai sẽ tiếp tục diễn ra giữa thằng Huy và thằng đai nâu kia nhưng từ đâu giọng nói của Lam Ngọc cất lên lạnh băng:
– Mấy người dừng lại hết cho tôi!
Sau một lúc nhìn dáo dác, tôi mới giật mình vì giọng nói đó phát ra từ phía bên trên, nơi Lam Ngọc lúc này đang chồm người ra ở ban công tầng 2 nhìn xuống đám thằng Huy vẫn còn đang thủ thế.
Nhìn tụi nó, Lam Ngọc gắt thêm:
– Tất cả vào phòng thiết bị gặp tôi mau lên!
Thế là trận chiến giữa hai thằng đai nâu và thằng Huy đã kết thúc mà bất phân thắng bại.
Tôi lúc này có lẽ không cần phải giám sát và hỗ trợ thằng Huy nữa. Đối với tôi nó đã đủ mọi điều kiện để có thể theo đuổi Lam Ngọc rồi. Mọi việc còn lại còn chờ xem nó có đủ bản lĩnh để chinh phục nàng được hay không thôi.
Thế nên, thay vì đi về chỗ cũ tiếp tục công việc cảnh sát chìm của mình. Tôi dong thẳng ra bãi giữ xe vì tự thấy mình không còn việc gì phải ở lại đây nữa. Huy đô hôm nay có thể sẽ chịu hình phạt từ Lam Ngọc, nhưng tôi chắc chắn nó vẫn sẽ còn cơ hội để chinh phục nàng vào ngày mai, ngày mốt và cả 3 tháng hè phía trước nữa.
Mà thôi, trước mắt cứ về quê đã, mọi chuyện tính sau, hề hề!
– Phong, dậy! Dậy nhanh lên!
Đang thiu thiu ngủ, tôi giật mình tỉnh giấc vì bị đập dậy bất thình lình. Nhưng với không khí se lạnh vào buổi sáng, tôi dễ gì chịu bước ra khỏi giường. Thế nên tôi kéo mền trùm kín đầu nói với giọng lè nhè:
– Thôi còn sớm mà, dậy gì giờ này!
Tuy nhiên giọng nói đó vẫn cất lên lanh lảnh:
– Dậy nhanh, xe đò đến rồi!
Nghe chữ xe đò, tôi giật bắn vì nhớ ra hôm nay là ngày tôi và Ngọc Lan về quê. Thế nên tôi vội bật dậy quơ lấy quần áo chuẩn bị sẵn vào tối qua bay xuống nhà dưới thay đồ, súc miệng, rửa mặt các kiểu rồi lại cằm đầu cắm cổ chạy lên phòng quơ mớ hành lí bay xuống nhà dưới.
Tuy nhiên đang gom hành lí, tôi chợt nhận ra có gì đó sai sai, là lạ ở phòng. Giật mình quay lên, tôi đã thấy Ngọc Lan đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học của tôi bụm miệng cười khúc khít.
Biết tôi đã phát hiện ra, nàng mới thôi không kìm nén nữa, ngã lăn ra giường bật cười một cách sảng khoái.
Nhìn đồ hồ giờ này chỉ mới 6 giờ 15 trong khi đến tận 7 giờ xe mới bắt đầu khỏi hành, tôi ngồi bệt xuống giường vò đầu:
– Trời ơi, làm anh giật mình chạy muốn chết!
Nàng ngồi dậy chùi nước mắt:
– Ai bảo anh dậy trễ chi? Hôm qua em bảo là sẽ đến sớm ăn sáng mà!
Tôi thở dài:
– Uầy, dù vậy cũng đừng trêu anh như thế chứ! Mệt muốn xỉu!
Nàng nguýt dài phởn mặt:
– Xì, rõ yếu mà! Mới có nhiêu đó đã mệt rồi!
Tôi vẫn chống chế:
– Thì đang ngủ kêu vậy ai không mệt được!
Nàng cười giả lả xua tay:
– Thôi biết rồi ông tướng! Xuống ăn súp đi em nấu rồi đó!
– Hề hề, có đồ ăn là được!
Khi tôi đi xuống bếp đã thấy ba tôi ngồi đọc báo ở đó. Có lẽ vì lúc nãy lo cắm đầu cắm cổ thay đồ cho kịp giờ xe nên tôi để không kịp nhìn thấy ông. Nhưng ngược lại, có lẽ ông nhìn thấy tôi rất rõ. Vừa gặp, ông đã xoáy tôi một câu:
– Phong đó hả? Sáng sớm giờ làm gì lật đật thế mày?
Tôi gãi đầu tặc lưỡi:
– Dạ… con chuẩn bị đồ về quê!
Ông vẫn chưa buôn tha:
– Chà, nay siêng đột xuất vậy con? Mọi thường mày nướng dữ lắm mà!
Tôi thè lưỡi dợm chừng Ngọc Lan đang đi sau lưng:
– Dạ, con mới mua đồng hồ báo thức loại mới, không dậy bị đập đau lắm ba!
Nào ngờ ông lại chốt hạ một câu khiến tôi giật thót:
– Ờ, mày dậy thì tốt! Đồng hồ không đập mày tao cũng đập mày rồi!
Lúc đó tôi chỉ biết nuốt khan cái ực rồi tò tò ngồi xuống bàn ăn mà chẳng dám nói thêm câu nào.
Khổ thân tôi! Tìm một cô bạn gái cốt để làm đồng minh cho mình những lúc khó khăn, ai ngờ nàng đứng về phía ba tôi mà dìm tôi xuống tận đáy thế này có chết không chứ? Sao đã quyết đoán rồi số tôi vẫn không khá lên tý nào thế không biết. Khổ gì đâu!
Năm nay cũng như năm trước, ba tôi vẫn bận chuyện ở võ đường nên không về được. Tôi cũng không lạ vì điều đó, năm nào cũng thế cả thôi. Nội tôi lúc đầu còn càm ràm nhưng về sau cũng không đá động gì đến. Có lẽ bà cũng biết áp lực của ông hiện giờ nên không làm cho ông bận tâm. Dù gì có tôi về, bà cũng khuây khỏa phần nào nỗi nhớ rồi.
Còn nhỏ Nhung đáng lẽ ra hôm nay cũng cùng về cùng với bọn tôi. Nhưng chú Tư Chúc đột nhiên gọi lên nhờ nó mua ít đồ nên bọn tôi đành về trước nó một chuyến xe. Có lẽ nhỏ sẽ về quê ở chuyến xe sau vào lúc trưa.
Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc thì xe đò đã bóp kèn báo hiệu trước cổng. Tôi và Ngọc Lan chào ba rồi cùng xách hành lí lên xe sắp xếp chỗ ngồi chuẩn bị cho chuyến khởi hành về quê nội.
– Mình ngồi đây đi anh! – Ngọc Lan cười khì chỉ tay về hai chỗ ngồi còn trống ở gần cuối xe.
Lúc này tôi mới chợt thở phào, vì Ngọc Lan bây giờ đã là bạn gái của tôi rồi cơ mà. Tôi sẽ ngồi cạnh nàng trong suốt chuyến đi về nhà nội cũng như một năm trước đây tôi đã từng. Nhưng lúc đó khác với bây giờ lắm. Giữa cảm giác lưỡng lự và phải dè chừng những cô gái xung quanh với cảm giác ngồi cùng người yêu một cách thoải mái như bay giờ quả là khác nhau xa.
Thế nên tôi mạnh dạn ngồi xuống cạnh nàng mà trong lòng không khỏi chộn rộn, xốn xang.
Tiếng máy xe vang lên làm tôi chợt bâng khuâng ngoái đầu nhìn ngôi nhà thân yêu của mình từ cửa kính. Tôi mỉm cười chào nó rồi cùng Ngọc Lan bắt đầu chuyến đi của mình mà đâu biết rằng chỉ 3 tháng nữa thôi ngôi nhà đó sẽ không còn là của tôi nữa…
Chuyến đường từ Sài Gòn đến nhà nội tôi là một sự luân phiên giữa những dãy nhà cao tầng san sát và những rặn cây, đồng ruộng nối nhau kéo dài hàng cây số.
Bắt đầu từ quận 7 với những tòa nhà nhiều tầng cao chót vót che khuất cả ánh mắt trời buổi sáng. Ra đến Nguyễn Văn Linh cách đó tầm 4 cây, ánh mặt trời có phần le lói qua những tán cây rộng hai bên đường, phủ bóng khắp dọc đường đi.
Đi hết đường Nguyễn văn Linh là huyện Bình Chánh. Ở đó dù cho có những ngồi nhà san sát nhau nhưng vì chúng chỉ là những ngôi nhà cấp 4 bình thường, không phải nhà cao tầng như ở Sài Gòn nên tôi vẫn nhìn thấy rõ ánh mặt trời chói chang chiếu từng tia nóng ran lên cánh tay.
Qua đến cao tốc Trung Lương và chạy dài đến địa phận quê nội tôi. Đó là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất vì những tòa nhà san sát vốn cho chúng tôi ít bóng mát trong xe dần dần được thay bằng những cánh đồng lúa trải dài bất tận sau những hàng rào sắt ven đường.
Sau này khi lớn hơn, tôi được ba cho chạy xe máy về quê. Những lần như vậy tôi thường dừng ở những nơi có phong cảnh đẹp ngắm nhìn một tí rồi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Đó là lí do tôi thích đi xe của mình hơn là đi xe khách. Xe mình tất nhiên tự do hơn nhiều!
Tôi cứ mãi mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà gục đi lúc nào không biết. Tôi chỉ giật mình tỉnh giấc khi chiếc xe đột nhiên sốc một cú. Có lẽ nó vừa đi ngang qua ổ gà trên đường. Nhưng tôi cũng không bận tâm lắm, đường ở quê ô gà chi chít, nếu đi xe đò nhiều lần thì đây chỉ là chuyện thường ở huyện.
Tôi chỉ hơi chộn rộn vì giờ này tôi đang gối đầu trên đôi vai êm ái, thơm phức của Ngọc Lan. Đúng là một cảm giác thật hạnh phúc khi tỉnh giấc lại thấy người mình yêu cạnh bên. Thế nên tôi cứ vùi mặt trên đôi vai của nàng mà hít hà mùi hương thơm ngát.
Thấy tôi tỉnh giấc, nàng khẽ cốc đầu trêu:
– Thức rồi thì dậy đi, định làm nũng với tui đó hả?
Tôi giật bắn ngồi thẳng dậy cười xuề:
– Hề hề, đâu có! Tại vai em vừa êm, vừa thơm vậy mà!
Nàng nguýt dài hướng ra cửa sổ:
– Xí, còn nói! Đưa người ta về quê mà cứ ngủ li bì!
Tôi tặc lưỡi gãi đầu:
– Uầy, anh mỗi lần đi xe đò đều mệt vậy đó! Em đừng giận!
Thấy bộ mặt mới ngủ dậy như chết trôi của tôi nàng cũng cười mỉm:
– Thôi tha cho anh đó! Nãy giờ cũng lâu rồi, mình gần tới nhà nội chưa anh!
Tôi dụi mắt nhìn về phía cửa sổ xe. Cảnh vật lúc này chỉ toàn dừa là dừa hai bên đường. Lát đát chỉ có vài căn nhà chòm ra mặt lộ, còn lại hầu như đều nằm khuất sau những hàng dừa cao vút trong thật hoang sơ và thưa thớt.
Tôi gật gù bảo nàng:
– Mình gần đến phà Tân Phú rồi! Còn cách nhà nội tầm 3 – 4 cây số nữa thôi!
Nàng cười suýt xoa đôi tay:
– Hì, hồi hộp ghê!
– Chậc, em cứ như bình thường là được rồi! Đâu phải lần đầu tiên em gặp nội đâu mà!
– Ừa, em biết rồi! – Nàng nheo nheo đôi mắt xanh biếc tiếp tục nhìn ngắm những hàng dừa lao vùn vụt ngoài cửa kính.
Cũng giống như năm trước, đến con đường đá dẫn vào nhà nội, tôi và Ngọc Lan phải xuống xe cuốc bộ vào vì còn đường này vừa hẹp vừa khó đi, xe máy chạy qua còn khó huống chi là xe đò.
Năm nay con đường đá đã dễ đi hơn một chút khi người ta lót lên trên một lớp đá mi chồng lên lớp đá sỏi to bên dưới làm cho mặt đường không còn sình lầy mỗi khi mưa xuống nữa. Vì thế Ngọc Lan có thể tự do chạy nhảy suốt dọc con đường mà trước đây tôi phải cõng nàng đến toát mồ hồi hột.
Vừa tung tăng, nàng vừa kéo tay tôi:
– Nhanh nhanh đi anh! Sắp tới nhà nội rồi!
Với một đống hành lí bao gồm cả của nàng trên người, tôi thở dài:
– Uầy, anh vác nặng quá nè, còn làm trò khỉ nữa!
Nàng chun mũi giật lấy cái balô tôi đang cầm:
– Thấy anh tội quá cầm giúp a một cái cho đỡ nặng nè!
Nhìn cái balô bé xíu nàng đang cầm với cái vali to đùng tôi đang kéo sau lưng, tôi chẹp miệng:
– Hay quá hen cô nương! Đỡ nặng thấy ghê luôn! Đi về quê mà cô làm như đi nước ngoài ấy, vác theo cái vali nhìn khủng hoảng!
Nàng nguýt dài vừa đi giật lùi nhìn tôi một cách tinh nghịch:
Xí, đồ con gái người ta, ở đây với mấy người 3 tháng chứ có phải 3 ngày đâu! Ở trong đó còn có quà của nội với bạn của anh nữa đó!
Để lại một bình luận