– Có chèo được hông đó nghen, lại cho em tắm sông đi!
Tôi vỗ ngực tự tin:
– Trời, em yên tâm! Anh con nhà sông nước mà!
Nàng cười khì lắc đầu:
– Xì, thôi đi ông! Chèo đi đã!
– Rồi, ngồi cho chắc nghen tiểu thư!
Rút cây xào khỏi đáy sình, tôi chống chiếc xuồng rồi khỏi bờ bắt đầu buổi dạo chơi trên lòng kênh.
Trời hôm nay khá đẹp, nắng không quá gây gắt dưới những tán lá rộng um tùm bên trên tạo cho chúng tôi không khí thật thoải mái vào buổi sáng sớm.
Chưa kể từ lúc về quê, Ngọc Lan không còn mặc những bộ trang phục sang trọng, quý phái nữa/ Thay vào đó, những trang phục mỗi ngày nàng mặc chỉ đơn thuần là quần sóc, áo phông hoặc đôi khi là những bộ bà ba lúc trẻ được nội tôi cho để mặc cho hợp với dân quê như hôm nay. Bộ trang phục đó cộng với mái tóc vàng ỏng ả được nàng búi lên bằng một chiếc đũa để lộ chiếc cổ trắng ngần lêu phêu vài sợi tóc con nhìn thật đằm thắm. Thương gì đâu!
Khi xuồng đã chèo được một quảng, những cây lục bình với những bông hoa màu tim đẹp rung rinh cũng xuất hiện nhiều hơn, nó khiến Ngọc Lan thích thú đưa tay kéo chúng rẽ nước đi theo chiếc xuồng của mình.
Nàng cười:
– Đây là bông lục bình phải không anh?
Tôi ngạc nhiên trêu:
– Chà, em cũng biết hoa lục bình hen?
Nàng nguýt dài bứt một bông hoa lục bình lên ngắm:
– Xí, chính anh nói cho em biết hồi một năm trước mà không nhớ!
Tôi gãi đầu chữa thẹn:
– À hề hề, quên mất! Mà em hái bông lục bình về đi! Có thể làm nhiều món ăn lắm đó!
– Vậy hả? Để em hái thật nhiều về nhờ nội dạy nấu, hì hì!
Vì vậy, cứ đến cành bông nào, nàng cũng đều hái về. Chẳng mấy chốc mà xuồng đã đầy ấp những bông và bông tím rực.
Nhìn đống bông lục bình, nàng xuýt xoa:
– Hì hì, nhiều quá, kiểu này ăn no bụng luôn!
Dù nhìn đống bông đó tôi có hơi ngại miệng thật, Nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt nàng, tôi lại thấy bình yên vô cùng. Và cũng không còn ngại cái đống bông mình sắp phải ăn cả ngày nay nữa.
Nhưng có bông lục bình không thì vẫn còn thiếu xót lắm. Do vậy lúc đi ra xuồng, tôi đã chuẩn bị sẵn cần câu. Vì khi ra đến cửa sông, cá ở đó rất nhiều. Tôi tin chỉ trong vòng 1 buổi sáng, tôi và Ngọc Lan có thể câu đủ cá cho buổi trưa hôm nay.
Đến chừng men cửa sông, tôi cắm sào gần bờ để cùng Ngọc Lan câu ở đó. Nàng cầm chiếc cần câu bằng trúc một các thích thú:
– Hì, nhìn ngộ quá ha anh? Ở bên em câu cá bằng cái cần câu có đồ quay cơ!
Tôi cười khì sự ngây ngô của nàng:
– Hề hề, nét độc đáo ở làng quê là vậy đó em! Còn chưa hết đâu, ở bên em dùng mồi giả phải không?
Nàng nghiêng mái đầu:
– Đúng rồi, ở đây dùng gì hả anh?
Tôi lấy lọ giun đất đã đào lúc nãy ra cho nàng:
– Đây nè, công sức của anh nãy giờ đó!
Nàng cầm lọ giun đất thích thú:
– Thì ra lúc nãy anh để em đợi trên xuồng là vì vật này đó hả?
– Ừ, ở gần bờ kênh nhiều giun lắm, xới tý đất lên là ra một đống luôn!
Nàng cười khì đưa lưỡi câu cho tôi:
– Anh gắn mồi cho em một lần đi, lần sau em biết à!
Lúc đâu tôi cứ tưởng nàng nói chơi vì công việc gắn mồi vào lưỡi câu này ít con gái nào dám làm lắm. Nhìn con giun cứ ngọ nguậy trong tay là thấy ghê rồi, làm sau nàng dám gắn chúng vào lưỡi câu được.
Ấy thế mà đúng y như Ngọc Lan nói. Tôi chỉ gắn thử cho nàng cho nàng lần đầu lúc đó nàng cực kì chú tâm vào đôi tay của tôi. Lúc sau nàng tự mày mò gắn mồi vào một cách mạnh dạn và quẳng cần câu xuống nước như thế là một dân câu chuyên nghiệp rồi vậy.
Thấy tôi cứ há hốc mồm, nàng cười khì đi dép trong bụng tôi:
– Hì, tưởng em hông dám gắn mồi hả?
Tôi cười cười chữa thẹn:
– Hề hề, thì cứ tưởng em sợ dơ nên không dám gắn!
Nàng bĩu môi:
– Xì, làm như em tiểu thư lắm vậy! Lo mà câu đi!
Buổi sáng hôm đó, đúng như dự đoán, tôi với nàng cũng câu được kha khá cá đủ cho một bữa trưa thịnh soạn. Do câu đủ chỉ tiêu sớm, tôi chở ngược lại khúc kênh cũ, đi vòng sang xóm trên về để tiện thể cho nàng ngắm cảnh xung quanh.
Nhưng thực sự thì tôi cũng không thể ngờ được mình lại phát hiện một bí mật động trời như vậy trong lúc đi dạo cùng nàng.
Đó là khi chúng tôi chèo ngang con kênh ở phía sau nhà chú Tư chúc, đến rặn dừa nước ở bên hông vườn chôm chôm, tôi đột nhiên dừng xuồng lại do nghe có tiếng nói ở trong vườn.
Chôm chôm giờ này đã được chú tư Chúc thu hoạch hết rồi nên chuyện chú ở đây là không thể. Hai chị em nhỏ Nhung thì không phải vì giọng nói đó là giọng nam. Nhưng tôi chắc chắn đó không phải là giọng của thằng Thạch sanh vì nó ồ ồ hơn nhiều, vả lại từ ngữ nó dùng dân dã hơn so với những gì tôi đang nghe dù chỉ loáng thoáng.
Do vậy, tôi quyết định cập xuồng vào bờ nép sau bụi dừa nước để tránh bị phát hiện, còn tôi thì len lén leo lên bờ tiếng gần đến hóng hớt sự việc.
Tuy nhiên, ý định đó đã bị Ngọc Lan chặn lại bằng một cái níu tay đầy lo lắng, nàng ghé sát miệng vào tai tôi:
– Anh làm gì vậy?
Tôi cũng thủ thỉ vào tai nàng:
– Anh đi hóng xem tụi nó nói gì. Hình như đó là hai thằng bạn của Thạch sanh!
– Nhưng nguy hiểm lắm, tụi nó phát hiện thì sao?
– Không phát hiện được đâu, anh sẽ hết sức cẩn thận mà!
Thấy tôi cương quyết, nàng cũng không cản nữa, đành buông tay dõi mắt theo từng bước chân của tôi men theo rặn dừa nước đến gần chỗ tụi nó đang nói chuyện ở gần bờ kênh.
Núp sau những tán lá rộng của xòe ra như bàn tay của cây dừa nước, tôi châm chú nghe từng lời nói của tụi nó:
– Ừ, bây giờ để tao cua con em, mày cua con chị! Chừng nào dính mồi thì hốt hết tụi nó lên xe! Hai con này chắc giá hời lắm!
– Còn thằng Thạch thì sao? Lỡ nó biết kế hoạch của tụi mình thì mệt lắm!
– Sợ gì, mình có 3 người! Vả lại tao có chai thuốc mê, cho nó một liều là xong!
– Ê, sao mày không cho hai chị em nhà đó mỗi đứa một liều cho gọn?
– Không được, nhỏ chị có vẻ cảnh giác tụi mình. Với lại ba mẹ tụi nó lúc nào cũng ở nhà, phải dụ hai chị em nó đi chơi riêng mới được!
– Vậy mình có cần xử lí cái thằng nhóc kia không?
– Nếu nó cản trở thì xử lí luôn! Hôm qua tao thử đánh với nó. Coi bộ nó cũng cứng cựa lắm!
– Lỡ hai chị em nó không chịu tụi mình thì sao, tụi mình chỉ ở đây 1 tuần thôi!
– Tới lúc đó thì đành phải dùng đến lọ thuốc mê rồi!
Nghe đến đây, tôi dần lùi về vì cảm thấy đã đủ hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Khi tôi trở về xuồng, Ngọc Lan đón tôi bằng ánh mắt tò mò pha lẫn lo lắng. Nhưng tôi không trả lời ngay, vì giờ này chúng tôi đang còn ở gần với tụi nó, nếu để bị phát hiện ra, có lẽ cả tôi và nàng sẽ bị nó thủ tiêu luôn cũng không chừng.
Do vậy, mãi cho đến khi đã chèo thật xa về hướng con kênh sau rẫy ca cao, tôi mới thuật lại toàn bộ những gì mình nghe được cho Ngọc Lan biết.
Nghe xong, nàng đăm chiêu thấy rõ:
– Vậy thì hai chị em Nhung bây giờ rất nguy hiểm, phải làm sao đây?
Tôi nãy ra ý kiến:
– Hay là mình đi nói cho chú thím nghe đi!
Nàng lắc đầu:
– Không được!
– Hay là báo công an?
– Cũng không được! Bây giờ báo cũng không được lợi ích gì nhiều, chúng ta không có bằng chứng!
Tôi thản thốt:
– Nhưng chẳng lẽ đợi tụi nó hành động rồi mới có bằng chứng sao em?
Nàng thở dài lắc đầu:
– Khó lắm anh, chúng ta chỉ là học sinh. Việc này hoàn toàn ngoài tầm với!
– Vậy không còn cách nào sao?
Nàng nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi à lên:
– Tạm thời bây giờ mình gọi chị em Nhung qua ở cùng mình đi, đợi khi nào mấy thằng đó đi là được!
– Cũng có lý đó, để anh nhắn cho nhỏ Nhung!
Ngọc Lan đúng là thông minh, với cách như vậy, mấy thằng đó sẽ hoàn toàn bị cách ly với hai chị em nhỏ Nhung. Vả lại đó cũng là cách hợp lí vì trước đây nội cũng thường hay kêu hai chị em nhỏ Nhung sang ở cùng mỗi khi vợ chồng cậu hai đi làm ăn xa.
Do đã xin số điện thoại, tôi không dại gì vác xác qua bên đó để bị tụi nó phục kích nữa. Lần này tôi nhắn nhỏ Nhung kêu hai chị em nhà đó sang nhà nội tôi ở vài ngày với lí do nội nhớ hai chị em nên muốn kêu sang chơi để nói chuyện.
Cứ tưởng cách của Ngọc Lan sẽ thành công trót lọt. Nào ngờ vào buổi chiều, chỉ có một mình nhỏ Nhung vác balô sang nhà nội tôi, còn bé Linh thì đâu mất.
Tôi trố mắt:
– Ủa, em bà đâu?
Nhỏ nhún vai:
– Nó không chịu qua, cũng không nói lí do!
Tôi gãi đầu thở dài:
– Trời ơi là trời, giờ này mà nó còn bướng nữa!
Nhỏ Nhung khều tôi:
– Ê, mà có thật là nội kêu tui sang đây chơi hông hay là lại có chuyện gì nữa?
Tôi lật đật dẫn cả nhỏ Nhung và Ngọc Lan vào phòng mình chốt cửa sổ lại. Khi chắc chắn mọi thử đã trở nên kín đáo, tôi mới thì thầm vào tai nhỏ Nhung:
– Mấy thằng đó muốn bắt cóc chị em bà đó!
– Hả?
Nhỏ đột nhiên hét to lên làm tôi hốt hoảng chặn miệng nó lại:
– Suỵt! Khẽ thôi bà thím! Muốn cả xóm biết hả?
Nhỏ vuốt ngực trấn tĩnh:
– Tui biết rồi, nhưng thực sự là vậy hả ông?
Tôi gật đầu:
– Ừ, lúc sáng chèo xuồng ra vườn chôm chôm sau nhà bà, tui tình cờ nghe lén tụi nó nói chuyện nên kêu bà sang đây lánh tạm một tuần nè!
Nhỏ đột nhiên đứng dậy:
– Không được! Tui phải đi méc ba mẹ tui!
Tôi níu tay nhỏ thản thốt:
– Bậy rồi! Bây giờ bà có méc cũng không có bằng chứng gì đâu!
– Chứ em tui còn bên đó, ông hỏi tui phải làm sao đây?
Tôi vuốt cằm trông về những khe cửa sổ sáng le lói:
– Uầy, có lẽ tui phải gặp trực tiếp nó để nói chuyện rồi!
Nhỏ Nhung tròn mắt:
– Sao lại phải là ông?
– Vì muốn gỡ nút thì phải tìm người thắt nút…
Thực sự thì chuyện này ngoài tầm với của bọn trẻ con chúng tôi. Khi tôi kể chuyện này ra, bất kì ai cũng sẽ khuyên rằng nên báo công an, nên nói chi vợ chồng chú thím biết. Nhưng lúc đó trong đầu trẻ con chúng tôi hoang mang lắm. Có thể giữ được bình tĩnh sau khi nghe kế hoạch của tụi nó là hay lắm rồi huống chi là có thể suy nghĩ thêm được chuyện gì.
Do vậy, tôi chỉ biết việc mình nên làm lúc này là giữ bé Linh xa tụi bạn của thằng Thạch càng xa càng tốt. Nếu muốn vậy tôi cần gặp được con bé Linh và nói chuyện riêng với nó. Nhưng với sự theo dõi của tụi bạn thằng Thạch sanh thì không phải là dễ. Nhất là khi bọn nó đã để ý tới tôi.
Vì vậy suy nghĩ mất cả một buổi sáng, tôi mới nghĩ ra được cách để gặp con bé Linh. Thay vì đi một mình, tôi sẽ gọi thêm thằng Khánh và thằng Mậu cùng với mấy đứa trong xóm. Với số đông như vậy, tôi chắc chắn bọn nó sẽ chẳng dám làm gì.
Sau buổi trưa, tôi gom tụi thằng Khánh lại cùng Ngọc Lan qua nhà chú tư Chúc với cớ là sang thăm. Thực sự thì tôi cũng muốn dùng dịp này để sang thăm gia đinh chú Tư luôn ấy chứ. Dù gì kể từ lúc về quê, Ngọc Lan vẫn chưa sang đây chơi lần nào. Do vậy, vốn sẵn đã chuẩn bị quà lúc ở Sài Gòn, tôi với Ngọc Lan điềm nhiên sang thăm một cách đàng hoàng mà không sợ bị tụi bạn của thằng Thạch sanh khi ngờ.
Đây là một phần trong kế hoạch của Ngọc Lan, và tất nhiên chỉ có mình tôi với nàng biết để đảm bảo tính tuyệt mật. Do vậy, khi thấy tôi gọi bọn nó theo sau, tụi thằng Khánh cứ tròn mắt:
– Ủa, bộ tụi bây đi rướt dâu hay sao mà kéo cả đám vậy?
Tôi tặc lưỡi:
– Không phải! Nói chung là tụi bây cứ theo tụi tao rồi đợi ở ngoài đi! Sau này tự khắc biết!
Dù chưa hiểu chuyện gì, những nó cũng gật đầu đầu làm im tiếp tục đi sau tôi. Nhưng điều đó không kéo dài lâu. Lúc sau nó lại khều tôi:
– Ê, thực sự mày có cách khiến thằng Thạch sanh không bắt bạt tụi mình nữa hả?
Tôi lại chẹp miệng gật:
– Ờ, mày cứ làm theo những gì tụi tao kêu là được!
Tội nghiệp tụi thằng Khánh. Mặt tụi nó cứ nghệch ra mà chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng ít ra thì tụi nó không phải lo cánh cánh trong lòng như tôi và Ngọc Lan lúc này. Chỉ cần sai một li là mọi chuyện sẽ hỏng bét, tới lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Nhìn những hàng cây cối um tùm hai bên đường, tôi lại nhớ thuở bé còn hay cùng con bé Linh rong chơi khắp xóm. Lúc đó với mái tóc tém và làn da bánh mật, tôi có khoảng thời gian cứ nghĩ nó là con trai. Và vì nó lúc đó cứ cư xử như con trai nên tôi cứ mặc định là như vậy mãi cho đến khi gặp lại nó ở Sài Gòn trong dịp tết.
Những ngày tiếp theo sau đó luôn là những ngày khiến tôi phải tập làm quên với một Diễm Linh có ngoại hình đằm thắm hơn, dễ thương hơn nhưng tính cách thì vẫn không thay đổi sau ngần ấy thời gian để rồi con bé quyết định sẽ xa tôi đến khi nó đủ lớn.
– Cũng đến lúc em phải về quê rồi! Nếu hè này anh có về chắc sẽ không được gặp em đâu!
– Ơ sao thế? Em đi đâu à?
– Đi đên một nơi mà sau này anh không phải e dè em nữa! Hãy đợi em anh nhé!
– Hả… là sao?
– Anh Phong…
Đang hoài niệm về những kí ức với Diễm Linh, tiếng Ngọc Lan cất lên làm tôi giật mình và chợt nhận ra mình đang đứng ở trước nhà chú tư Chúc từ lúc nào.
Ngọc Lan nhìn tôi đăm đăm:
– Nè, anh sao vậy? Không khỏe trong người hả?
Tôi thở dài lắc đầu:
– Không có đâu em, tại anh suy nghĩ chút chuyện thôi!
Để lại một bình luận