Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 10

Đời học sinh – Chương 10

Nhân lúc nội của Ngọc Mi đang nói chuyện với ba mẹ của con bé, tôi âm thầm cùng Ngọc Lan đi sang chỗ của con bé với hy vọng có thể làm với đi phần nào nỗi buồn của nó.

Ngọc Mi vẫn trầm ngâm ngay cả khi chúng tôi đến. Không còn cách nào khác, tôi đành mở lời:

– Mi nè, em thấy trong người sao rồi!

Nó quay lại cười nhẹ:

– Em đã thấy bình thường rồi, anh yên tâm! Mọi chuyện đã như thế đâu còn cách nào khác!

Ngọc Lan thở dài:

– Chị xin lỗi đã không giúp được em!

Với động tác xoa đầu chị mình. Ngọc Mi làm tôi bối rối không biết đâu là chị đâu là em. Nó dịu giọng như người cần được trấn an chính là Ngọc Lan:

– Cả chị và anh Phong đều không có lỗi đâu! Mọi người đã giúp em hết sức rồi, giờ mọi chuyện có ra sao em vẫn sẽ vui vì mọi người đều yêu mến và quan tâm em.

Ngọc Lan ghìm giọng như muốn khóc đến nơi.

– Nhưng chị không muốn lại xa em như trước đây đâu!

Ngọc Mi vẫn mỉm cười vuốt lưng chị mình:

– Chị hai yên tâm đi, rồi em sẽ về thăm chị khi có thời gian mà!

Cũng vừa lúc đó nội của Ngọc Mi đi đến đốc thúc với giọng lạnh băng:

– Đến giờ rồi đi thôi Mi, không sẽ trễ chuyến bay đó!

Dù muốn dù không, Ngọc Mi vẫn phải nhẹ nhàng gỡ hai tay chị mình ra:

– Đến giờ em phải đi rồi! Chị buông tay ra đi!

Tuy nhiên, Ngọc Lan càng ôm chặt em mình hơn. Dòng nước mắt đã tuôn ra thành dòng:

– Không, em không được đi đâu hết, ở lại với chị đi!

Ngọc Mi vẫn cố gắng gỡ tay chị mình ra, đôi mắt con bé cũng đỏ hoe:

– Không được đâu, chị làm vậy mọi chuyện cũng không thể thay đổi được!

Bênh cạnh, nội của nàng vẫn giở giọng cau có:

– Lan có nghe lời nội không, bỏ tay ra! Nếu không nội và em con sẽ trễ chuyến bay đó!

Ngọc Lan lắc đầu nguầy nguậy:

– Xin nội cho bé Mi ở lại đi!

Bà cau mày:

– Không được! Nội đã nói với con những gì con quên rồi sao?

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì nữa, con mau buông em con ra đi…

– Dạ, xin bà dừng lại cho!

Không thể đứng yên nhìn Ngọc Lan cố gắng trong tuyệt vọng, tôi liền bước lên đứng chắn ngang giữa bà và nàng. Trong tình huống này tôi không còn cách nào khác. Ngọc Mi như chết lặng nhìn chị tuyệt vọng ôm mình, còn thằng Bảo vẫn chưa tới, tôi đành phải nhờ vào chính sức mình mà thôi.
Thấy tôi vẫn đứng chắn ngang, bà thở hắc:

– Giờ tới cậu nữa phải không? Sao bọn trẻ mấy người thích làm trái ý người lớn vậy?

Tôi hít một hơi thật sâu bình tĩnh:

– Không phải là tụi con thích làm trái ý. Chỉ là tụi con muốn được tự do thực hiện ước mơ của mình thôi. Như Ngọc Mi đây, con bé cũng có những ước mơ muốn thực hiện của mình nhưng nó không dám nói ra vì nó yêu bà, không muốn làm bà buồn.

Tôi lại hít thêm một hơi nữa để lấy can đảm nói những câu kế tiếp:

– Thực chất bà quá bảo thủ, chỉ muốn mọi người làm theo ý của mình mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác. Ngọc Mi nó vẫn còn nhỏ, cần được vui chơi như bao đứa con gái khác chứ không phải ru rú ở trong nhà suốt ngày học hết thứ này đến thứ khác. Chuyện gì cũng có giới hạn của nó thôi!

Ngay lập tức sau lời nói của tôi, tất cả mọi người trong gia đình Ngọc Mi im bặt, mọi sự chú ý đều đỏ dồn vào tôi. Đặc biệt là Ngọc Lan, dù nàng vẫn còn ôm bé Mi nhưng một tay vẫn nắm lấy vạc áo tôi khẽ lắc đầu mím môi như một ẩn ý nào đó.

Lúc đó đó đã quá bực tức trong người, tôi không thể suy nghĩ được thêm những thông tin nào nữa, chỉ biết nhắm mắt tiến tới:

– Dù là bất lễ nhưng con vẫn xin bà xem lại những gì mình đã làm có thực sự tốt cho Ngọc Mi hay không?

Trái lại với tâm trạng sốt sắng của tôi trong từng câu nói. Thái độ của bà vẫn thản nhiên như đã biết được tôi sẽ nói những gì. Hơn thế nữa, dường như bà cũng đã có sẵn câu trả lời cho những câu hỏi của tôi.

Bà bình thản đáp:

– Cậu nói tôi chỉ biết làm theo ý mình không quan tâm đến cảm nhận của người khác à? Cậu có được ngày hôm nay cũng nhờ tôi thôi, hãy tìm hiểu kĩ trước khi nói đi!

Tôi chợt đăm rối:

– Nhờ bà?

– Đúng! Cậu tưởng trước đây tôi để cậu quen Ngọc Mi dễ dàng như vậy sao? Tất là là vì bé Mi đã cho tôi biết mọi chuyện về bản giao kèo. Chính nó cũng đã quỳ gối xin tôi để nó tiếp tục thực hiện cái kế hoạch vớ vẩn để thử thách cậu. Nếu không thì cậu và con bé Lan cũng không được như bây giờ đâu. Cậu còn nợ tôi một lời cảm ơn đấy!

Từng lời nói của bà nội như con dao đâm vào trái tim tôi từng nhát đau nhói. Thì ra đây là điểm yếu mà Ngọc Lan đã nói với tôi và cũng chính vì lí do này mà cả nàng lẫn mẹ của nàng và bây giờ là tôi đều không thể thuyết phục được nội.

Điều cũng giải thích vì sao tôi có thể quen Ngọc Mi trót lọt như vậy trong buổi ăn tối cùng với ba mẹ con bé lúc trước. Chắc lúc đó con bé đã nói chuyện này ra để tôi và con bé có thể tiếp tục bản giao kèo mà không gặp thêm một trở ngại nào từ gia đình con bé nữa.

Bây giờ tôi mới giật mình phát hiện ra cả nhà từ ba mẹ cho đến nội của Ngọc Mi ai cũng biết chuyện bản giao kèo này. Tôi tự hỏi nếu tôi có trót yêu Ngọc Mi thì chuyện này sẽ đi về đâu? Chắc chắn, nó sẽ trở nên phức tạp rất nhiều.

Dẫu vậy đây không phải là lúc tôi thở phào vì đã chọn đúng người mình yêu là Ngọc Lan. Nội của nàng vẫn đang bình thản đứng trước mặt để chờ những câu trả lời tiếp theo từ tôi. Nhưng làm thế nào đây khi yếu điểm chí mạng nhất của cả 3 đứa tôi đều bị bà nắm giữ?

Biết tôi không còn đường trả lời, bà tiếp tục chặn đi mọi lí lẽ của tôi đã nói lúc nãy:

– Cậu còn nói tôi không cho Ngọc Mi thực hiện ước mơ của nó ư? Cậu có hiểu bé Mi bằng tôi không? Cậu có sống với bé Mi từ lúc nó còn nhỏ như tôi không? Nó muốn gì, làm gì tôi đều biết, không đến lượt cậu xen vào đâu, nên biết thân phận của cậu đi!

– Anh Phong không hiểu nhưng con hiểu!

Trong lúc tôi đang yếu thế dần trước những lí lẽ chắc như thép của bà nội. Giọng thằng Bảo bỗng vang lên như phá tan đi bầu không khí căng thẳng từ nãy đến giờ.

Ngay lập tức mọi sự chú ý từ tôi đều chuyển sang thằng Bảo lúc này vừa chống tay xuống gối vừa thở hồng hộc. Chắc có lẽ nó đã chạy bộ một quãng dài từ sân bay vào đây. Nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi của nó cũng đủ hiểu.

Nội của bé Mi có phần bất ngờ trước sự xuất hiện bất thình lình của thằng Bảo, nhưng rồi cũng lạnh giọng:

– Con nói gì vậy Bảo? Con hiểu bé Mi?

Nó vẫn hiên ngang:

– Đúng, con đã chơi thân với Ngọc Mi từ nhỏ nên ít nhiều gì con cũng hiểu được ý muốn của bạn ấy!

Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để thuyết phục hoàn toàn nội của con bé, bà vẫn lạnh lùng:

– Chuyện gì cũng phải có bằng chứng! Nói khơi khơi như vậy ai nói cũng được! Vả lại Ngọc Mi nãy giờ có nói gì không, hay mấy đứa nói ai mà tin được! Ngọc Mi của tôi xưa nay ngoan hiền, chưa hề than vãn lần nào cả!

– Vậy bà hãy lắng nghe cái này!

Thằng Bảo móc trong túi ra chiếc điện thoại. Sau khi bấm bấm một lúc, nó giơ đưa lên cho nội coi. Từng tiếng phát ra trong điện thoại nghe thật rõ và to:

“… Um, phải… Bao năm qua em nghe lời nội cố gắng học tập vì mong chờ đến ngày em về đây, không còn bị gò bó theo những phép tắc của nội. Em thương nội, nội đã chỉ bảo em rất nhiều điều. Nhưng em cũng muốn được tự do làm những điều mà những đứa con gái giống em có thể làm. Đi chơi với chúng bạn, mặc những bộ quần áo mà em thích, đến những nơi mà em muốn hoặc thậm chí là ăn những món mà em chưa ăn bao giờ…”

Đúng vậy, đó là toàn bộ kế hoạch tối hậu của tôi. Kế hoạch này được tôi nghĩ ra trong khi chờ đợi tin của bé Mi từ Ngọc Lan ở nhà. Tôi biết Ngọc Mi có tính cam chịu và không dám cãi lại lời nội cho dù có bị ép buộc ra sao. Đó là lí do nó vẫn im thin thít khi Ngọc Lan và mẹ muốn giúp nó.

Nắm bắt được điều này tôi đã nghĩ ra cách thu âm giọng nói của Ngọc Mi lại với mục đích mang lời nói của con bé tới nội của nó. Tôi biết không đời nào Ngọc Mi chịu nói ra nỗi lòng mình cho nội nó biết, chỉ có cách này mới mong nội có thể thấu hiểu toàn bộ những suy nghĩ trong lòng nó.

Do vậy, trước khi vào lớp gặp Ngọc Mi. Tôi đã bàn lại kế hoạch với thằng Bảo và mượn điện thoại của nó để hành sự.

Còn nhớ buổi sáng hôm đó:

“- Tao không dám chắc, tạm thời mày cứ đứng ngoài cuộc là được. Nhưng tao cam đoan đây sẽ là cơ hội để mày tự tay cứu Ngọc Mi. Đồng ý không?

Thằng Bảo nghệch mặt như chưa tin vào lời nói của tôi:

– Bằng cách nào?

– Bây giờ mày đưa điện thoại cho tao, tao sẽ ghi âm lời nói của Ngọc Mi. Đến lúc thích hợp mày cứ đưa nó cho nội con bé nghe! Đây là những gì tao có thể nghĩ ra được để giúp mày, cũng như giúp Ngọc Mi rồi!

Thằng Bảo chần chừ một chút rồi thở dài gật đầu để chiếc điện thoại cho tôi:

– Thôi được, mong mọi chuyện sẽ thành công!”

Lúc đầu, tôi dự định đây chỉ là kế hoạch dự phòng vì lúc đó còn có Ngọc Lan và mẹ nàng nữa. Vả lại tôi không muốn khiến Ngọc Mi phải khó xử với nội của con bé vì suy cho cùng tôi chỉ mang lời nói của nó cho nội của nó nghe. Nếu nội nó có thấu hiểu thì mừng cho con bé, còn nếu không tôi không biết con bé sẽ phải đối diện thế nào với nội mình.

Nhưng tôi không ngờ sự việc lại tiến triển xấu đến mức như vậy. Và kế hoạch tối hậu của tôi lại vô tình là kế hoạch duy nhất có thể giúp Ngọc Mi trong tình huống này.

Hiện tại mọi người vẫn đang tập trung sự chú ý vào chiếc điện thoại của thằng Bảo sau khi phát lời nói của Ngọc Mi xong. Đa số đều là những vẻ mặt ngỡ ngàng cho đến bàng hoàng với những gì mình tai nghe mắt thấy. Đặc biệt là Ngọc Mi, con bé giờ này chết lặng hoàn toàn, chỉ biết đưa tay lên miệng sững sờ nghe giọng mình phát ra từng tiếng to rõ từ điện thoại.

Cũng đúng thôi, nếu tôi là người ngoài cuộc thì lúc này chắc sẽ sốc dữ lắm. Không ngờ một Ngọc Mi thông minh, ngoan hiền lại có những suy tư bình thường đến như vậy. Và chắc chắn, Ngọc Mi cũng sẽ không ngờ rằng giọng của mình lại được tôi thu âm và phát công khai cho mọi người nghe thế này.

Còn về phía bà nội Ngọc Mi. Sau khi nghe xong đoạn thu âm của con bé. Bà cũng thoáng sững sốt. Nhưng khác với những người xung quanh, cái sững sốt của bà đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Dường như một người lạnh lùng như bà không cho phép cái thứ cảm xúc đó ngự trị trong lòng mình quá lâu.

Nhìn thằng Bảo, bà hỏi:

– Tại sao con có cái này?

– Đó là do con ghi âm được trong một lần nói chuyện với Ngọc Mi. Do bạn ấy không muốn làm bà buồn nên quyết định im lặng chịu đựng mọi sự sắp xếp từ bà chứ thực ra bạn ấy không muốn như vậy. Và đây là nhưng gì bận ấy thực sự muốn.

Như vẫn chưa tin vào như gì nghe được từ chiếc điện thoại, bà quay sang Ngọc Mi giờ này vẫn còn đang bần thần:

– Có đúng vậy không Mi! Đó là giọng của con, những suy nghĩ của con phải không?

Một lần nữa, tôi lại thấy đôi mắt đỏ hoe của con bé. Tôi chính là người dồn nó vào tình huống trớ trêu như thế này. Chắc nó khó xử dữ lắm. Nhưng đây chính là cách duy nhất khiến nội hiểu được những suy nghĩ trong lòng của nó. Thôi thì cứ để mọi lỗi lầm thuộc về tôi và mọi điều tốt đẹp hãy dồn hết vào con bé. Nó xứng đáng được hưởng những điều đó hơn bất cứ ai.

Nhưng chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để nội con bé tin hoàn toàn vào những gì mình nghe được. Vẫn cần có một câu trả lời hoặc ít nhất là một cái gật đầu từ con bé để kế hoạch có thể hoàn thành một cách trọn vẹn.

Tuy nhiên, Ngọc Mi vẫn đứng đó với đôi mắt sấp vỡ òa đến nơi và không có vẻ gì để tâm đến câu hỏi của nội nó. Chắc có lẽ con bé sẽ lại cam chịu và chấp nhận im lặng để nội của nó tiếp tục dàn xếp vụ này. Tôi có thể nghĩ ra đủ mọi lí do để nội của Ngọc Mi chối bỏ sự thật của đoạn ghi âm này. Như đây là đoạn thu âm đã qua chỉnh sửa giọng, hoặc chúng tôi ép con bé nói ra như thế và còn nhiều lí do khác. Nếu đúng thật như vậy, mọi sự cố gắng của tôi và thằng Bảo coi như vứt hết xuống biển.

Điều đó càng trở nên thực tế hơn khi Ngọc Mi vẫn lặng thin trước câu hỏi của nội nó. Từng khoảnh khắc im lặng trôi qua, trái tim của tôi càng bị bóp nghẹt bởi ánh mắt vô hồn của Ngọc Mi cứ nhìn vào một khoảng không nào đó ở mặt đất. Dù chỉ là một cái gật đầu thôi, nhưng còn bé vẫn cứ trơ ra như một pho tượng xám xị đã chịu nhiều sương gió.

Cuối cùng nội của con bé đã hết kiên nhẫn. Bà quay sang bọn tôi cười khẩy:
– Mấy đứa đã thấy kết quả rồi đó! Bé Mi…

– Con muốn được tự do hơn…

Tuy nhiên, khi bà vừa chuẩn bị kết thúc mọi chuyện, giọng của Ngọc Mi đã cất lên khiến cả thảy bọn tôi giật mình đổ dồn sự chú ý về phía con bé.

Với hai bàn tay nắm chặt vào nhau cùng đôi mắt đã hai dòng lệ dài, con bé vỡ òa từng chữ:

– Con xin lỗi nội! Nhưng con muốn được đi chơi với bạn bè, con muốn được dạo quanh thành phố này, con muốn được mặc những bộ quần áo con thích, con muốn được ở lại với mọi người, con muốn… hức…

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 10


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)