Vì vậy, trong lúc chờ mẹ nàng lấy xe, tôi cùng Ngọc Lan ngồi ở băng ghế đá trước hiên nói chuyện.
Nàng thở dài xoa xoa ngón tay lên bàn tay tôi:
– Anh rán chờ điện thoại của em nha! Em sẽ gọi cho anh sớm nhất có thể!
Tôi mỉm cười động viên nàng:
– Ừ, rán thuyết phục nội nha em!
– Um, em biết rồi! Giờ em cũng không nghĩ được cách nào khác nên phải cố thôi!
Vừa lúc đó mẹ nàng cũng dắt xe ra đến nơi. Trong cái nắng chói chang của mùa hè, nàng ngồi dậy cười thật tươi như lấn át cả ánh nắng:
– Em phải đi rồi, anh về cẩn thận nha, chéri!
Tôi đứng dậy, ngồi lên chiếc xe đạp thân yêu của mình:
– Ừ, em đi cẩn thận, có gì nhớ báo cho anh ngay nha!
Nàng chun mũi vỗ nhẹ lên lưng tôi mấy cái:
– Hì, biết rồi! Về đi ông tướng!
Đó là những gì xảy ra ở nhà nàng trưa hôm đó. Về nhà, tôi không biết làm gì hơn là nằm bẹp trên ghế sofa chờ đợi tin báo từ Ngọc Lan như buổi tối hôm nọ.
Nhưng khác với hôm đó, hôm nay vẫn còn sớm nên ba tôi chưa về. Do vậy trong căn nhà im ắng này chỉ có mình tôi với tôi. Tiếng TV cũng không đủ sức át đi những dòng suy nghĩ đan xen hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một.
Ngọc Mi là một cô bé thông minh và xinh đẹp. Con bé có khả năng ứng biến trong mọi chuyện rất tốt và luôn khiến mọi người xung quanh yêu quý nó. Nhưng suy cho cùng, dù cho có thông minh, sắc xảo đến đâu, nó vẫn chỉ là một cô bé 16 tuổi với những ước muốn bình dị như bao đứa con gái khác.
Và dường như cũng chỉ có mình tôi mới biết được điểm yếu chí tử của con bé là sự cam chịu đối với người thân. Có lẽ vì điểm yếu này nên con bé không dám nói hết cảm nghĩ của mình cho nội nó biết. Còn nội của Ngọc Mi chỉ biết uốn con bé theo phép tắc mà không chịu suy nghĩ đến cảm nhận của nó nên mọi chuyện mới thành ra cớ sự như thế này.
Bây giờ có thời gian suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, tôi dần nhìn rõ sự việc hơn. Tôi không trách nội của Ngọc Mi vì bà cũng là một người bà thương cháu, muốn nó làm những điều mình cho là tốt dẫu nó có chấp nhận hay không. Tôi càng không trách Ngọc Mi vì tính yếu điểm của nó đã ăn sâu vào tiềm thức.
Cách giải quyết tốt nhất lúc này chỉ có thể là khiến Ngọc Mi nói ra được hết những suy nghĩ trong lòng. Nếu không, dù có ba mẹ con bé hoặc bất kì một ai khác cũng không thể giúp đỡ được.
Cứ thế, với dòng suy nghĩ miên man, tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Và chỉ khi có tiếng chuông điện thoại vang lên trong không khí yên tĩnh mới đủ sức làm tôi giật mình tỉnh giấc.
Trời bây giờ đã nhá nhem tối nhưng nó cũng không đủ để tia mắt của tôi rời khỏi chiếc điện thoại đang nhấp nháy màn hình trên bàn. Và khi tôi phát hiện ra cuộc gọi đó là của Ngọc Lan, tôi càng chẳng màng đến xung quanh hơn.
Ngay lập tức, tôi bắt máy ngay:
– Anh nghe đây em!
Trái lại với thường ngay, bên kia chỉ là giọng buồn buồn của nàng:
– Anh ăn cơm gì chưa?
– Anh mới ngủ dậy, định đi nấu cơm đây em!
– Um…
Chỉ có một tiếng um vang lên từ đâu bên kia mà tôi nghe như tiếng thở dài của một người đang chất chứa nỗi buồn gì đó không thể tả thành lời được. Có linh tính không lành, tôi vội hỏi nàng về chuyện của Ngọc Mi:
– Hôm nay em với mẹ sang nhà nội sao rồi?
Nàng không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, chỉ ngập ngừng:
– Ngày mai 4 giờ anh qua nhà em rồi ra sân bay tiễn bé Mi nha anh…
Tôi sững sốt không tin vào những gì mình nghe được:
– Em nói sao, tiễn bé Mi đi?
– Um…
Tôi vẫn chưa thể tin được nên cố gắng hỏi rõ nàng:
– Em với mẹ đã thuyết phục nội chưa, sao lại như vậy được?
Nàng nói bằng chất giọng xa xăm như người từ cõi nào:
– Vô ích thôi anh! Cả em và mẹ đều không thuyết phục được! Nội đang nắm điểm yếu của chúng mình!
Tôi giật thót:
– Điểm yếu gì?
Lại một lần nữa nàng không trả lời tôi:
– Khó nói lắm chéri ơi! Nhưng anh hãy tin em, chúng mình dù có làm cách gì đi chăng nữa cũng không thuyết phục được nội đâu!
Thừa nhận của Ngọc Lan như tia sét giáng thẳng vào đầu tôi thật choáng váng. Ngọc Lan không thể thuyết phục nội đã đành, nay đến mẹ nàng cũng chịu thua thì mọi chuyện gần như đã ăn bài rồi. Tôi chẳng biết làm gì hơn là thừ người ra im thin thít trong khi điện thoại vẫn kết nối đến Ngọc Lan.
Dường như Ngọc Lan cũng hiểu cho cảm xúc của tôi lúc này, nàng dịu giọng như những cơn gió thoảng ngoài cửa sổ:
– Đừng buồn nữa anh, chúng mình đã làm hết sức có thể rồi!
Tôi hít thở đều trấn tĩnh:
– Ừ, anh biết rồi! Vậy trưa mai anh có qua em được không?
Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Chắc là không được rồi, ngày mai ba em sẽ về sớm! Khoảng gần 4 giờ hơn anh hãy sang em rồi ra sân bay luôn!
– Ừ, anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi! Có gì cứ nhắn cho anh!
– Um, bye chéri nhen!
Tôi cúp điện thoại và tiếp tục ngồi thừ người ra thở những hơi dài sọc đầy nỗi buồn trong tim. Tôi không biết nên gọi nó là gì, nên cứ gọi đại là những nỗi buồn không tên. Tôi không biết sự việc lại tiến triển đến mức xấu như vậy. Bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác. Có lẽ đã đến lúc nghĩ đến cách tôi hậu của tôi rồi chăng?
Sáng hôm sau tôi lại đi một mình đến trường. Ngọc Lan nói hôm nay nàng sẽ qua bên nội phụ Ngọc Mi thu xếp đồ đạc và mua vài thứ lưu niệm cho con bé để nó đỡ nhớ quê hương.
Tôi không biết những vật lưu niệm đó có khiến nó đỡ nhớ hơn hay không, hay lại làm nó thêm nhớ quê hương, nơi đã cho nó biết bao nhiêu kỷ niệm tươi đẹp này. Tuy vậy, có một vật nào đó để kỷ niệm vẫn tốt hơn là không có gì. Trong buổi tối trước khi tôi và Ngọc Lan quen nhau, nếu không có chậu lan, tôi cũng không biết ôm cái gì để mà vùi mặt khóc nữa.
Không được ở lại mảnh đất quê hương này, chắc con bé buồn lắm. Hẳn nó đã khóc ròng mỗi đêm khi bị nội bắt về bên Pháp. Và nội của con bé sẽ không bao giờ biết được điều đó, cũng giống như tôi chỉ biết ngồi đây tưởng tượng đủ những chuyện có thể xảy ra với nó.
Tôi thở một hơi thật dài để trút hết nhưng suy nghĩ mông lung rồi bước từng bước vào lớp. Thật ra thì cũng không đến mức nghiêm trọng như thế. Lớp tôi vẫn nhốn nháo như mọi thường. Dù cho tôi có tâm trạng cỡ nào, cũng chẳng có ai để tâm đến ngoài những đứa trong đội bóng và đặc biệt là bé Phương.
Có lẽ tôi vẫn thở chưa đủ dài để trút hết những mông lung trong lòng, vẫn còn một chút gì đó vấn vương trong lòng tôi. Và nó khiến bé Phương phát hiện ra những biểu hiện bất thường của tôi một cách dễ dàng khi tôi vừa ngồi xuống ghế:
– Anh lại gặp chuyện buồn hả?
Thấy gương mặt lo lắng của con bé, tôi cũng mủi lòng muốn kể cho nó nghe. Dù gì tụi nó cũng đã biết chuyện bé Mi bị nội bắt về Pháp. Nhưng tụi nó không ngờ rằng, cái ngày đó lại xảy ra sớm như vậy. Tôi hiện đang đứng giữa hai luồng suy nghĩ đấu tranh nhau. Một muốn kể ra sự thật cho bé Phương biết, một lại muốn giấu nhẹm đi cho đến khi mọi việc đã ổn thỏa.
Cuối cùng, sau một lúc trầm ngâm, tôi quyết định kể cho nó nghe:
– Noemi sẽ ra sân bay về Pháp trong chiều nay!
– Hả, chiều nay ư? – Con bé tròn mắt sững sốt.
Lúc đầu tôi định sẽ không kể cho nó đâu. Người ta nói thêm một người biết, thêm một cái đầu để suy nghĩ. Nhưng chuyện của Ngọc Mi đã ra nông nỗi như thế này, có thêm một người biết họa chăng chỉ thêm một người buồn mà thôi. Dẫu vậy, bé Phương vẫn có quyền biết những chuyện về Ngọc Mi.
Tôi tiếp tục nói với nó:
– Nội của Noemi đột ngột bắt nó về ngay chiều nay.
Toàn phởn ngồi kế bên nãy giờ tất nhiên cũng nghe được, nó thản thốt:
– Trời, thế mày với Lanna có nghĩ ra cách gì không?
Tôi lắc đầu:
– Tao chịu rồi! Cả Lanna và bác gái đều không làm được gì, huống chi là tao!
Nó hỏi lại như muốn xác nhận cái thứ khủng khiếp tôi vừa nói với bé Phương:
– Vậy là Noemi sẽ về Pháp chiều nay?
Tôi không thiết trả lời nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi lại thở dài một hơi thứ lần mấy chục trong ngày.
Toàn phởn không trách cứ gì gì, chắc nó cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc này ra sao. Chỉ hỏi:
– Vậy có cần tao với bé Phương ra tiễn con bé chiều nay không?
Tôi tặc lưỡi, sau một thoáng trầm ngâm:
– Tụi bây muốn đi cũng được, để tao nói lại với Ngọc Lan tụi mình đi taxi riêng cho tiện!
Toàn phởn gật gù:
– Ừ, cũng được! Chiều nay tầm 4 giờ chiều tao với bé Phương sang nhà mày!
Lại một lần nữa tôi gật đầu mà không trả lời. Bởi lẽ có trả lời đi chăng nữa cuộc nói chuyện giữa tôi và Toàn phởn cũng sẽ kết thúc ở đó. Và tôi lại trở về thói quen thường ngày ở lớp của mình là ngắm nhìn những cánh hoa phượng đỏ chót như những đốm lửa phay phấp phới ngoài sân.
Hôm nay lại là một ngày nắng nóng với những tiếng ve ti rí vang lên từ những tán cây bàng ngoài sân. Giữa một thành phố đầy những tòa nhà cao tầng như thế này, tiếng ve đúng là một thứ gì đó thật xa xỉ, ít nhất là đối với tôi. Tuy nhiên, dường như chúng cũng biết thương tôi, chỉ những năm tôi học cấp 3ở trường này, tiếng ve vẫn còn râm rang.
Sau này khi tôi trở lại thăm trường vào những dịp hè, chúng đi đâu mất, chỉ để lại sân trường một không khí thật yên ắng. Dường như khi tôi đi, chúng cũng bay đi coi như đã hoàn thành nghĩa vụ cho tôi một đời học sinh cấp 3 thật đầy đủ và trọn vẹn nhất.
Chiều hôm đó, tôi và cặp Toàn phởn, bé Phương có mặt ở sân bay tầm 4h30. Sớm hơn nửa tiếng so với giờ khởi hành của Ngọc Mi.
Như Ngọc Lan đã hẹn. Nàng, Ngọc Mi, ba mẹ và tất nhiên có cả bà nội của con bé đã có mặt ở cổng số 6 từ lúc nào. Mà cho dù nàng không cho tôi biết địa điểm, tôi cũng dễ dàng nhận ra ngay Ngọc Lan đang ở đâu với dáng hình thon thả cùng cách ăn mặc không lẫn vào đâu của nàng.
Thấy tôi, Ngọc Lan chỉ vẫy tay cười nhẹ. Có lẽ nàng vẫn còn buồn về chuyện của Ngọc Mi. Cũng không thể trách nàng được, lần này là nội của nàng chứ không phải một đứa bạn đồng trang lứa nào khác. Mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều.
Tôi và cặp kia sau khi thấy địa điểm tập hợp liền lại chào hỏi những người lớn ngay. Mẹ của Ngọc Lan tất nhiên vẫn nở một nụ cười niềm nở đón tiếp tôi. Ba của nàng thì cười nhẹ hơn và không tỏ thái độ gì. Duy chỉ có nội của nàng nhìn tôi với cặp mắt có đôi chút khó chịu giống như “thằng này lại đến nữa à?
Tôi với chủ trương cầu hòa tất nhiên sẽ lờ đi cặp mắt đó. Cặp mặt mà tôi muốn gặp nhất lúc ngoài chính là cặp mắt nai đang nhìn tôi một cách buồn bã nép sau nội ở đằng kia. Đôi mắt nai của Ngọc Mi vẫn thế, vẫn sáng ngời như viên ngọc từ đáy giếng. Nay nó nhuốm thêm màu buồn bã nhìn thấy mà thương!
Tuy nhiên điều làm tôi lo nhất lúc này chính là thằng Bảo. Nó là thằng quan trọng nhất ngày hôm nay theo kế hoạch. Bây giờ đã là 4h30 hơn. Dù chuyến bay đến 5 giờ mới cất cánh nhưng bà nội và bé Mi phải có mặt sớm 15 phút ở máy bay trước khi cất cánh tức 4h45 hai người đó sẽ phải đi vào cổng.
Thế nên tôi sốt ruột chạy ra một góc bấm điện thoại cho thằng Bảo:
– Alô, mày biết giờ này mấy giờ rồi không?
Bên kia, giọng thằng Bảo cũng sốt ruột không kém:
– Tôi biết chứ, nhưng tôi bị kẹt xe rồi, không đến sớm được! Anh câu giờ cho tôi được không, chỉ 15 phút nữa thôi!
Mặc dù trong lòng đang bực tức và có thể chửi thằng ôn con này cả ngày cũng chưa hả giận nhưng vì đại cuộc, tôi đành tặc lưỡi:
– Thôi được rồi, tranh thủ đi! Không còn nhiều thời gian nữa!
– Ờ ờ, tôi biết rồi!
Tôi tin thằng Bảo yêu con bé Mi thật lòng. Nhưng tôi không tin vào cái bản tính vô tư, ruột để ngoài da như nó. Trước khi suy tính kế hoạch tôi đã cân nhắc chuyện có nên để một thằng như nó tham gia vào hay không. Nhưng vì nể tình nó đã đưa tôi về nhà hôm đánh nhau qua đó giúp tôi gặp được Ngọc Lan và thổ lộ tình cảm với nàng nên tôi mới cho nó nắm giữ vai trò chủ chốt giúp Ngọc Mi lần này.
Ngọc Lan có lẽ đã thấy cuộc gọi điện thoại của tôi, nàng bước đến đặt tay lên vai tôi hỏi:
– Anh gọi cho ai hả?
Có hơi giật mình, tôi đáp:
– À, anh gọi cho thằng Bảo, giờ mà vẫn chưa thấy nó tới.
Cũng may, Ngọc Lan chẳng để ý đến việc tại sao tôi có số của thằng Bảo, và tại sao tôi lại quan tâm đến nó. Nàng chỉ nhìn đồng hồ:
– Ừ, giờ cũng trễ rồi mà nhóc Bảo chưa tới nữa!
Tôi cũng mừng mừng hùa theo:
– Ừ, cái thằng này kì thiệt!
Trong đám đông nhốn nháo ở sân bay. Có một người lạc lõng và cô đơn chỉ đứng trầm ngâm, buồn buồn với đôi mắt nai tròn xoe. Từ nãy đến giờ Ngọc Mi vẫn đứng lặng thinh trông về phía cổng vào sân bay. Có lẽ nó đang suy nghĩ cuộc sống của nó sẽ ra sao khi về cái xứ xa xôi đó.
Tôi bùi ngùi suy nghĩ và lo sợ đến tương lai của con bé. Chắc chắn nó sẽ có một tương lai tốt đẹp được nội nó thu xếp. Nhưng chính vì được thu xếp tôi mới cảm thấy lo sợ. Nếu như sự thu xếp đó đúng với ý thích của nó thì không nói gì. Nhưng nếu đó là một sự sắp xếp bắt buộc, hoặc tệ hơn nữa là Ngọc Mi sau này được nội nó ép hôn cho một người khác nó không yêu. Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy u ám rồi, huống chi là một người đứng trong cuộc như con bé.
Để lại một bình luận