Tôi lè lưỡi thản thốt:
– Thôi để cái vali này ở lại đi! Vào gặp nội xong rồi ra giải quyết sau!
Có vẻ như đã chán nản khi tôi cứ kêu ca về chiếc vali, nàng xụ mặt vịnh một tay vào tay cầm của vali:
– Nếu nặng thì thôi em kéo giúp anh! Dù gì cũng là đồ của em mà!
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra:
– Thôi anh giỡn xíu mà nhìn cái mặt kìa!
– Hứ, ai bĩu anh giỡn nhây! Ghét chéri!
Nàng nguýt dài quay đi hướng khác nhưng vẫn đi song hành cùng tôi với hai gò má hây hây đỏ. Tôi không biết đó là do nắng nóng hay là do tôi vừa làm nàng vui. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ trái tim tôi xao xuyến rồi. Đó là chưa kể mái tóc vàng óng nay được che dưới chiếc mũ rộng vành càng làm nàng xinh đẹp hơn, trông cứ y như một vị tiểu thư phương tây vậy. Thương gì đâu!
Nhà của nội rồi cũng hiện ra trước mắt chúng tôi sau một lúc cuốc bộ trên con đường đá sỏi quen thuộc. Tôi thật mừng vì cây me nơi tôi và nàng đã từng có nhưng giây phút ngọt ngào bên nhau vẫn còn đó. Nhưng tôi còn mừng hơn khi nhà nội lúc này đã được sơn phết lại thật tươm tất khác hẳn với hình ảnh cũ kĩ, đầy rêu mốc hồi một năm trước tôi về đây.
Còn nhớ lúc đó, bọn tôi đã lén vào nhà và bất ngờ xuất hiện làm nội vô cùng ngạc nhiên và xúc động. Nhưng bây giờ do tiếng vali kéo lê trên nền sỏi nghe rào rạo từ đằng xa làm chúng tôi có muốn làm lại việc đó cũng không được nữa.
Tôi đồ rằng toàn bộ người trong nhà nội đều nghe được tiếng động này vì khi tôi và Ngọc Lan vừa vào đến cổng, vợ chồng thím hai đã đứng đón ở đó từ lúc nào.
Thường thì như một lẽ dĩ nhiên khi con cháu gặp lại cô dì chú bác sau một khoảng thời gian không gặp, họ tất nhiên sẽ vò đầu khen những câu quen thuộc như “thằng Phong dạo này lớn quá!”, “Thằng Phong giờ nhìn ra dáng người lớn hẳn”, “thằng Phong giờ nhìn đẹp trai ghê” và cơ số những câu đại loại vậy.
Nhưng hôm nay có lẽ tôi không còn là tâm điểm của sự chú ý nữa. Sự chú ý đó giờ này được đổ dồn vào cô gái tóc vàng, mắt xanh đang ở cạnh tôi là Ngọc Lan. Với một cô gái lai xinh xắn như thế này, ai có thể lờ đi được cơ chứ.
Khi Ngọc Lan bước đến, ngay lập tức mợ tôi liền tấm tắc:
– Con gái nhà ai mà xinh quá vậy nè? Bạn mày hả Phong?
Tôi hãnh diện đáp:
– Dạ đúng rồi mợ, bạn cùng lớp của con đó! Lai Pháp đó mợ!
Cả mợ và cậu đều thở ra:
– À, thảo nào nhìn con bé lạ vậy! Nói tiếng Việt được không con!
Để xác nhận với cậu mợ, Ngọc Lan tươi cười đáp:
– Dạ được mợ! Nhưng con nói không rành lắm. Hì hì!
– Trời, nói được như vậy là hay lắm rồi! Giọng gì đâu mà dễ thương ghê! Thằng Phong đúng là khéo chọn bạn!
Được khen đúng chỗ ngứa, tôi sướng rơn nhưng cũng tìm cách đảnh sang chuyện khác vì càng lâu tôi dẽ càng bí lời:
– Dạ hề hề! Mà nội đâu rồi mợ?
– Nội đang nấu ăn sau bếp đó con! Bà trông mày từ sáng giờ cứ đòi tự tay nấu cho mày thôi!
– Dạ, vậy để con vào chào nội!
Để tránh tiếng động làm bà nghe thấy, tôi dựng chiếc vali vào vách tường gần cửa phòng rồi cùng Ngọc Lan rón rén vào bếp. Quả thật, những món ăn của bà không chỗ nào chê được, từ phía hành lang tôi đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nghe sôi cả bụng. Tôi chắc mẩm đó là món vịt kho gừng mà tôi thích nhất.
Đến cửa bếp, tôi với nàng không gọi bà ngay mà nép sau cánh cửa âm thầm quan sát bà. Vẫn là mái đầu bạc với chiếc lưng ngày một còng xuống do năm tháng. Bà vẫn lom khom thăm chừng từng nồi đồ ăn nghi ngút mặc cho chúng vẫn phả từng khói nóng hổi vào bà đến toát mồ hôi.
Nhưng có lẽ tôi đã lầm về việc bà vẫn chưa phát hiện ra sự có mặc của tôi. Sau khi vặn lửa nhỏ lại và đậy nắp vun, bà khụt khịt lên tiếng:
– Mấy đứa về rồi sao không qua với bà, định đứng đó hoài hả?
Tôi thở ra, chạy đến ôm bà:
– Dạ, con về rồi nè nội ơi!
Bà vuốt mái tóc của tôi mừng mừng nói:
– Thằng quỷ con này! Mày ở trên đó cũng không gọi cho bà một lần làm bà toàn phải gọi cho mày thôi!
Tôi gãi đầu bối rối:
– Dạ, do ở trên đó nhiều chuyện xảy ra quá nên con quên!
Bỗng bà đưa tia mắt về chỗ tôi núp lúc nãy hỏi:
– Bạn mày đâu rồi Phong? Sao mày về đây mình ên vậy?
Nghe nội nhắc, tôi mới giật mình nhận ra Ngọc Lan giờ này vẫn còn núp sau cửa bếp. Có lẽ nàng còn ngại nên chưa dám ra gặp nội. Tuy nhiên vừa định gọi nàng, nội đã cười ngăn lại:
– Để nội đoán người bạn gái mà mày nói với nội nhé Phong!
Chưa kịp để tôi hiểu chuyện, bà đã gọi một tiếng trìu mến hướng về phía chỗ Ngọc Lan đã nép mình:
– Cái Lan ơi, vào đây với nội đi con!
Ngay lập tức, từ trong cửa bếp, Ngọc Lan rụt rè bước ra với đôi mắt xanh biếc và đôi tay đan vào nhau một cách bối rối. Nàng ngồi xuống dưới chân bà thưa chuyện một cách lễ phép trước sự kinh ngạc tột độ của tôi:
– Dạ, thưa bà con mới về!
Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Ngọc Lan cười mỉm:
– Vậy là con đã cho thằng Phong biết chuyện này rồi hả?
Nàng gật đầu cười tươi:
– Dạ nội! Anh Phong quả thật rất tốt ạ!
– Ừ, bà là người hiểu thằng Phong nhất mà!
Trước cuộc trò chuyện đầy ẩn ý giữa nội và Ngọc Lan, tôi cứ trố mắt ra há hốc mồm:
– Ơ, là sao? Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Trước vẻ mặt đần thối của tôi, nàng chỉ cười khì bẹo má:
– Anh chỉ cần biết nội và em đã hiểu nhau từ lâu là được rồi! Chuyện đàn bà con gái, anh không nên biết nhiều, hì hì!
– Uầy uầy được rồi! Chịu thua hai người!
Khổ thân, sự kết hợp giữa ba tôi và Ngọc lan đã đủ hành tôi lên bờ xuống ruộng rồi, nay nàng lại đi kết hợp với nội thì sự lợi hại còn tăng lên gấp trăm lần. Suy qua suy lại người khổ nhất lại là tôi. Đúng là thân trai 12 bến nước, biết đường nào mà lần. Khổ gì đâu!
Nhưng than thở là ngoài mặt thôi, thực ra tôi cũng đã ngờ ngợ ra mối liên hệ giữa Ngọc Lan với bà nội. Dựa vào biểu hiện thản nhiên của bà trước mái tóc vàng óng mà ai gặp cũng ngạc nhiên này, tôi có thể đoán ra bà đã biết chuyện này từ lâu. Có lẽ đó là vào lần về quê năm trước trong những lần nàng cùng nội nấu ăn sau bếp. Trong những lần đó, nội và nàng đã tâm sự với nhau rất nhiều chuyện bao gồm cả những điều liên quan đến tôi.
Nếu là như vậy tôi cũng không để tâm cho lắm cho dù là nhờ vậy Ngọc Lan mới đánh liều đặt cược mọi thử thách vào tôi. Thấy nội và Ngọc Lan thân nhau như vậy tôi cũng bớt cảm thấy áp lực hơn nên cười xòa nắm tay Ngọc Lan một cách tự hào:
– Hề hề, đây là bạn gái mà con nói với nội đó, được quá hen nội!
Bà cau mày, cốc yêu tôi nhưng cũng kín kẽ dặn dò:
– Cha mày! Mới bây lớn! Hai đứa thích nhau, bà không có cấm nhưng hai đứa phải biết giúp đỡ và chia sẻ với nhau đừng có những hành động nông nỗi là được rồi, hai đứa có hiểu không?
Ngọc Lan gật đầu dịu giọng:
– Dạ, con hiểu rồi ạ?
Bà cười, xoa đầu nàng:
– Cái Lan thì bà yên tâm rồi! Bà chỉ muốn nhắc thằng Phong thôi, coi vậy mà nó còn con nít lắm!
Tôi giảy nảy tay nội:
– Nội, con cũng lớn rồi chứ bộ, cũng còn nhỏ đâu!
Ngọc Lan ngồi kế bên le lưỡi:
– Hì hì, từ nay phải nghe lời em nghen chéri trẻ con!
– Trời ơi, chắc chết quá! – Tôi ngửa cổ thản thốt.
Rồi nội đứng dậy tiếp tục thăm chừng nồi thịt đang hâm trên bếp:
– Hai đứa mới về cũng mệt rồi. Thôi đi tắm rồi nghỉ ngơi đi!
Nghe vậy Ngọc Lan quay sang đẩy vai tôi:
– Anh đi tắm rồi thay đồ trước đi, em ở đây phụ nội nấu đồ ăn. Chừng nào xong thì kêu em nha!
– Ừ, anh biết rồi! – Tôi gật gù quay đi.
Đây có lẽ là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong lần về quê này đối với tôi. Còn gì tuyệt vời hơn khi chứng kiến hai người phụ nữ tôi yêu thương nhất đang loay hoay cùng nhau nấu những món ăn ưa thích của mình kia chứ?
Tôi đứng nhìn mà trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Cứ như trong tim tôi cũng đang có một bếp lò nóng hừng hực. Nhưng nó không dùng để nấu bất kì một món nào mà chỉ đơn thuần dùng để nung nóng trái tim tôi thành những cung bậc cảm xúc khác nhau cứ thay phiên bay lên cuồn cuộn như những đám khói đang bay khắp căn bếp này vậy.
Trong khung cảnh bình yên như vậy, tôi chỉ băn khoăn một điều, liệu cơn bão có đến sau bầu trời bình yên hay không…
Sau buổi ăn cơm cùng cả nhà, tôi vào phòng mình ngủ một giấc dưỡng sức. Lúc trên xe nhìn vậy chứ giấc ngủ khá chấp chờn và không được suông khiến cho người tôi cứ lâng lâng mà phải tranh thủ ăn cho thật mau để bay vào phòng ngủ một giấc.
Ngọc Lan giờ này cũng vào phòng nội nghỉ ngơi cùng bà. Nhà nội tôi chỉ có tổng cộng 3 phòng. Năm trước cậu mợ hai tôi đi làm ăn xa nên còn dư hai phòng cho cả bên nam và bên nữ. Nhưng hè năm nay họ đã về, thế nên chỉ còn 1 phòng trống mà thôi.
Theo lời nội, Ngọc Lan sẽ ở dùng phòng với bà, còn tôi thì ở phòng còn lại. Lúc đầu tôi cũng thất vọng lắm. Thú thật là khi nghe nhà chỉ còn một phòng, tôi cứ tưởng sẽ được ở chung phòng với Ngọc Lan ấy chứ. Thế nhưng cách sắp xếp của bà về thực tế thì quá hợp lí khiến tôi cũng không biết nói làm sao ngoài cái gật đầu cam chịu. Tiếc gì đâu!
Đang say giấc nồng, tôi bỗng cảm thấy ấm áp nơi khuôn mặt, cảm giác đó chuyển dần lên tóc tôi với một độ lực cực kì nhẹ nhàng. Theo bản năng, tôi quơ tay ôm chặt thứ đó vào lòng mình. Cảm giác đó thật khoan khoái như một chiếc gối với nhiệt độ vừa phải và hương thơm ngây ngất.
Thấy có gì đó không được bình thường, tôi giật mình tỉnh giấc và kinh ngạc khi Ngọc Lan giờ này đang nằm gọn trong lòng tôi.
Tuy nhiên, vừa đi nhổm dậy nàng đã níu lấy cổ tôi kéo lại:
– Nè, ôm người ta đã đời rồi muốn phi tang chứng cứ hả?
Dần trấn tĩnh lại, tôi đưa tay vuốt mái tóc vàng óng của nàng:
– Đâu có, hề hề! Tại vừa ngủ dậy anh giật mình đó thôi!
Nàng chu mỏ bẹo mũi tôi:
– Ngủ gì mà xấu ghê! Người ta ngồi cạnh cũng lôi xuống!
Tôi gãi đầu bối rối:
– À… ừ! Tật của anh ngủ hay mớ mà!
– Mớ gì mà khôn thấy ớn!
– Hề hề, mà em không ngủ với nội sao!
Nàng lắc đầu cười:
– Um, em thường hông ngủ trưa nhiều! Anh thấy trong người sao rồi?
– Cũng còn mệt chút chút, chắc do mới ngủ dậy!
Nàng bỗng ngồi dậy nựng mặt tôi:
– Hì vậy anh đi rửa mặt đi, để em pha cho anh một ly cappuccino nhé?
Tôi sướng rơn, có một chút thắc mắc:
– Ơ! Ở quê vẫn pha được hả em?
Nàng cau mày cốc đầu tôi:
– Ngốc! Trước khi đi em có đem theo nguyên liệu hết rồi! Biết mấy người về đây thế nào cũng thèm thôi!
– Hề hề, chérie lúc nào cũng chu đáo! Lại đây anh thơm cái nào!
– Lêu, chưa tỉnh ngủ hả? Lo mà rửa mặt nhanh đi, cà phê nguội tui không chịu trách nhiệm đó nghen! – Nàng thè lưỡi trêu tôi rồi đi về phía căn bếp.
Quả thực khi tôi vừa rửa mặt xong, mùi hương cappuccino đã thoang thoảng ngang mũi tôi thật ngây ngất. Lần theo mùi hương đó đến bộ ván ngựa kê ở bên hông nhà, tôi đã thấy hai tách cappuccino nghi ngút khói đặt chỉnh chu ở đó kèm với một chiếc bánh quy để ở bên dưới tách nhìn thật hấp dẫn.
Ngọc Lan giờ này ngồi tựa vào vách tường như đang thưởng thức cảnh rẫy ca cao bạt ngàn trước mặt. Thấy tôi bước ra, nàng cười đon đã:
– Xong rồi đó hen! Anh ngồi xuống đây đi!
Tôi chồm đến chỗ hai tách cà phê trầm trồ:
– Chà thơm quá! Em pha nhanh thật đó!
Nàng lắc đầu xua tay:
– Hì, lúc trước khi vào phòng anh em đã ở bếp chuẩn bị nguyên liệu sẵn rồi! Đợi anh dậy chỉ việc pha thôi!
Tôi thở ra, đưa tay chạm vào đôi má mềm mại của nàng:
– Anh không biết phải nói sao về em nữa, chỉ biết là càng ngày càng thương em hơn!
Nàng áp tay vào bàn tay của tôi cười hiền:
– Có những chuyện không cần mình phải nói ra mà anh! Cảm nhận bằng trái tim là được rồi!
Kèm theo câu nói đó, nàng vinh cổ kéo tôi lại gần, dùng chiếc mũi xinh xắn của mình cọ vào mũi tôi một cách nhẹ nhàng và đầy tình cảm.
Đây là cách thể hiện tình cảm của nàng với người trong gia đình mình. Lúc đầu tôi không biết vì sao nàng lại thích như vậy. Nhưng dần dần sau những lần cọ mũi với nàng, tôi mới dần phát hiện ra nó không kì cục như tôi nghĩ.
Khi trán tôi chạm vào trán nàng, tôi có cảm giác như tâm trí của hai đứa đang kết nối với nhau một cách vô hình. Và nhất là lúc nhắm nghiền đôi mắt cọ mũi với nàng, tôi cảm thấy lòng mình ấm lại rất nhiều với những cảm thật xốn xang khó tả. Đó là lúc giữa tôi và nàng gần như không còn một khoảng cách nào nữa. Nàng hay ghê!
Ngọc Lan nói đúng, đôi khi ta không càng phải nói quá nhiều những từ hoa mĩ. Nếu là thật lòng với nhau thì chỉ cần một cử chỉ quan tâm dù là nhỏ nhất hay đơn thuần chỉ là một cái bẹo má, cọ mũi cũng đủ đến lòng ta cảm thấy thật yên bình.
– Ngon quá chérie ạ! – Tôi nhấp một ngụm cappuccino tấm tắc.
– Hì, yên lặng thưởng thức cảnh vật đi ông tướng! Phải một năm rồi hai đứa mới được ở cùng nhau thế này mà!
– Ừ, hề hề!
Thế là tôi với nàng tựa vào nhau cùng thưởng thức ly cà phê và phóng tầm mắt về rẫy ca cao um tùm trước mặt. Mùi hương của nàng, mùi hương cà phê, mùi hương của làng quê cứ quyện vào nhau tạo nên một cảm giác thật thư thái đến lạ thường. Nó khiến tôi cứ chìm đắm vào những cung bậc cảm xúc cứ bốc lên như đám khói trắng từ những mái lá, mái tôn mỗi chiều chiều.
Để lại một bình luận