Bộ quần áo này bình thường với nàng đã đẹp, nay kết lại kết hợp với đôi mắt xanh và mái tóc vàng óng đang bay nhè nhẹ cùng cơn gió làm tôi cứ ngỡ như một nhân vật cổ tích phương tây nào đang đứng trước mặt mình vậy. Quả thật nếu cho Ngọc Lan cầm một chiếc giỏ mây cộng với một chiếc áo khoác đỏ, chắc tôi cứ tưởng cô bé quàng khăn đỏ đi lạc ra đây mất thôi.
– Nè, sau ngây ra như tượng vậy? – Nàng nàng khom xuống nhìn tôi từ dưới lên với đôi mắt hấp háy.
Bất chợt bị nàng bắt thó, tôi đi từ giật mình, bối rối sang ấp úng đến đỏ lừng mặt, chỉ biết gãi đầu:
– Em hôm nay… đẹp quá!
Nàng đón nhận lời khen của tôi bằng một cái chun mũi tinh nghịch:
– Bạn gái anh thì ngày nào chẳng đẹp, hì hì!
– À… ừm… cũng phải!
Thấy tôi vẫn còn đứng ngẩn ra, nàng phồng má bẹo mũi tôi:
– Nè, đi thôi anh! Muốn đứng ở ngoài đây cả ngày luôn sao?
Tôi giật mình nhìn nàng rồi quay sang chiếc xe đạp của mình rồi lại quay trở về nhìn nàng:
– Ơ, đi xe của anh hả?
Nàng cười tươi rút trong chiếc balô nhỏ đang đeo sau lưng ra một chiếc mũ rộng vành:
– Hì, đi dạo thì còn gì tuyệt vời hơn là đạp xe đạp thưởng thức ngày hè hả anh!
Tôi chẹp miệng thở dài:
– Uầy, anh đạp chứ có phải em đạp đâu!
– Vậy thôi để em đạp cho!
Thấy nàng cau mày phụng phịu chực ngồi lên yên trước tôi hốt hoảng vội chạy lại ghì lấy ghi đông ngay:
– Hề hề, giỡn mà! Gì chứ em thì anh cõng đi dạo còn được chứ đạp xe nhằm nhò gì!
Nàng nguýt dài rung rinh đôi má ửng hồng dưới ánh nắng:
– Xì, nhanh lên đi ông tướng! Nịnh là giỏi!
– Rồi rồi, ngồi cho vững vào tiểu thư! – Tôi tặc lưỡi đợi Ngọc Lan chỉnh chu tư thế trên xe rồi xoay pê đan lao vút đi.
Nói là thưởng thức ngày hè có lẽ điều đó chỉ đúng với Ngọc Lan, một cô gái mới trở về nước sau gần 1 năm trời quen với khí hậu lạnh. Còn đối với tôi, một thằng nhóc ăn dầm nằm dề ở cái đất Sài Gòn khắc nghiệt này mà nói thì nơi đây ngày nào cũng là hè cả.
Vào mùa mưa, Sài Gòn nổi tiếng với những cơn mưa bất chợt mà có khi ta còn chưa kịp mặc áo mưa vào chúng đã ngớt. Và lắm khi ta vừa cởi áo mưa ra, chúng lại ào xuống như có một cái vòi hoa sen khổng lồ trên bầu trời vậy.
Nhưng dù là mùa mưa, trước những cơ mưa đó, những tia nắng vẫn cứ vô tư trải những mảng màu vàng chói, nóng ran xuống khắp mặt đất như người công nhân chăm chỉ cố gắng làm thật tốt công việc của mình trước khi thay ca với những cơn mưa nặng hạt dần kéo đến sau đó.
Đến mùa nắng, Sài Gòn mới chính thức được gọi tên là Sài gòn của nắng và gió với cái nắng nóng như ran mỡ cùng với những cơn gió lúc thoang thoảng, lúc mạnh bạo thổi tung những đám bụi mịt mù khắp những con đường mỗi khi tôi tình cờ đi ngang qua.
Do vậy, tôi đã quá quen với khí hậu thất này nên cũng không quan tâm mùa hè cho lắm. Thứ làm tôi quan tâm chỉ là tiếng ve, là những bông hoa phượng vào dịp hè mà thôi. Vì một lẽ dĩ nhiên, chúng luôn thông báo cho tôi biết kì nghỉ hè đã đến gần.
Sau một lúc dạo vòng quanh quận 7, tôi với Ngọc Lan mới dừng lại ở siêu thị lotte gần đó để bắt đầu công cuộc chọn đồ biếu của mình.
Thực sự thì mỗi khi tôi khi vào mấy trung tâm lớn như thế này chỉ với mong muốn duy nhất thôi. Đó là hưởng không khí mát lạnh tỏa ra từ cả chục cái mấy điều hòa được gắn khắp nơi trong đây. Nhất là sau khi đi ngoài trời oi bức như hôm nay mà bước vào thì chẳng khác gì được tái sinh lần nữa. Sảng khoái vô cùng.
Nhưng mà hôm nay tôi lại có một vấn đề khác đang để quan tâm hơn. Đó chính là ngoại hình của Ngọc Lan lúc này. Với một cô gái mắt xanh, tóc vàng và gương mặt lai xinh xắn như thế, thật không khó để nàng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Thậm chí còn có vài thằng đi theo lén nhìn nàng cho thật kĩ rồi xầm xì bàn tán to nhỏ ở sau lưng.
Tôi rất kị nhưng cảnh như thế. Nhất là khi đi cùng Ngọc Lan thì cái sự kị đó còn hơn gấp mấy lần. Vì đa số những lời bàn tán của tụi nó đều nhằm vào tôi, cái thằng đáng lẽ ra phải là một thằng Tây to con nào đó hoặc chí ít là một thằng con lai khác như thằng Bảo đi chung với nàng mới xứng.
Có vẻ hiểu được những cảm nhận của tôi nàng khẽ thúc tay:
– Kệ đi anh, người ta mà! Không thì mai mốt em sẽ nhuộm lại tóc cho khỏi rắc rối!
Tôi chẹp miệng:
– Thôi, em hạn chế nhuộm mấy thứ thuốc ấy lên tóc đi! Độc hại lắm!
– Hì, cưng ghê! Vậy mình tranh thủ mua đồ đi anh, còn lựa nữa đó! – Nàng tinh nghịch kéo tôi đi giữa dòng người hiếu kì xung quanh.
Ngọc Lan là vậy, cái tính vô tư của nàng luôn cửa đổ tôi mọi lúc mọi nơi dù là trong bất kì tình huống nào. Dường như những điều mà tôi kiêng kị, những điều tôi cho là khó nói điều không có bất cứ một rào cản nào đối với nàng cả.
Nhờ vậy tôi có thể tâm sự với nàng bất cứ chuyện gì dù cho nó có thầm kín đến cỡ nào, kể cả đó là của con trai nàng vẫn rất tự nhiên như thể đó là chuyện bình thường thậm chí nàng còn đùa giỡn với với nó một cách tự nhiên khiến cho tôi đôi lúc cũng phải đỏ mặt.
Nhưng dẫu vậy, tôi cũng vẫn thừa nhận rằng, tính cách vô tư đến ngây ngô của Ngọc Lan chính là lí do quan trọng làm tôi ngày càng yêu nàng hơn. Do vậy, tôi thề sẽ không bao giờ để ai cướp mất điều đó từ nàng.
Trở lại với chuyện chọn quà. Nghe qua thì rất đơn giản nhưng thực sự thì chọn quà biếu không phải là dễ, nhất là đối với nhưng người lớn tuổi như nội tôi thì việc chọn quà càng phải kĩ càng và chu đáo hơn.
Vì vậy thật dễ hiểu khi suốt buổi chọn quà hôm đó, nàng cứ đi hết khu này đến khu khác, miệng thì lúc nào cũng lầm bẩm, suy tư:
– Khô mực hay khô bò được không nhỉ?
– À thì…
Tôi gãi đầu bối rối nhưng Ngọc Lan cũng đã trả lời chính câu hỏi của nàng:
– … Không được, nội già rùi, không ăn được những thứ này! Để cho Khánh dưới quê vậy!
– Bột ngũ cốc có vẻ được! Nên mua bao nhiêu nhỉ?
Tôi cười khổ:
– Mình mua chừng 1 hộp được rồi em!
Nàng lắc đầu:
– Một hộp ít lắm! Mua thêm để nội uống cho khỏe!
Lát sau khi ở khu thức uống nàng vẫn tiếp tục:
– Nên mua sữa dinh dưỡng cho nội không ta?
– Ừm, sữa cũng có lí!
– Hay mình qua kia mua thuốc bổ nhỉ?
– Ừ, cùng được!
– Mà thôi, mình mua nước yến cho nội đi ha? Vừa gọn vừa dễ dùng!
– Ừ ừ, cũng có lí!
Và cuối cùng khi đi qua khu trái cây làng lại cắn môi:
– Mình có nên mua trái cây cho nội hông anh?
– Chắc không cần đâu em, ở dưới quê còn nhiều trái cây hơn trên này đó chứ?
– Nhưng mà mấy loại lạ lạ thì vẫn chưa đâu ha? Như kiwi, cheri nè, mình mua mỗi thứ một ít cho nội với mấy bạn của anh dưới quê ăn cho biết!
– Ừ, cũng có lí! Chắc tụi thằng Khánh cũng thích!
Vì thế mà lát sao cái giỏ xách của siêu thị mà tôi mang theo cầm chừng cũng đã đầy vun lên những đồ và đồ khiến tôi phải tăng viện thêm chiếc xe đẩy mới chất được đống đồ đó.
Nhưng như vậy cũng chưa phải là cám cảnh nhất. Khi tính tiền xong thì ác mộng mới chính thức bắt đầu khi đống đồ đó bao gồm, 3 hộp ngũ cốc, 3 lốc nước yến, 1 hộp khô bò, một bọc trái cây gồm kiwi, cheri, nho mỹ… các thứ được đóng gói và do chính tay tôi phải vận chuyển ra đến tận chỗ giữ xe.
Thấy tôi cứ bặm mội, bặm lợi kệ nệ nguyên đống đồ, Ngọc Lan cười hấp háy cặp mắt xanh biếc:
– Có được không để em xách phụ cho!
Tôi lắc đầu cố gắng cười gượng:
– Không sao, nhiêu đây nhằm nhò gì?
Tôi biết có cố gắng thế nào cũng không qua mắt được Ngọc Lan, một cựu chuyên gia diễn kịch được. Thế nên nàng đột nhiên kéo tôi qua một băng ghế gỗ trong siêu thị rồi rút trong balô ra một chiếc mình giữ nhiệt nhỏ đưa cho tôi:
– Nè, coi như công anh xách đồ đó!
Tôi nhận chiếc bình với bộ mặt ngáo ngơ:
– Gì vậy em? Mua mì ly chế nước sôi vào hả?
Nàng phồng má cốc vào đầu tôi một cú:
– Trời ơi ông tướng, ngốc gì ngốc ghê! Cappuccino em pha sẵn đó, hông uống thì thôi trả em!
Tất nhiên là từ đầu tôi đã đoán được bên trong chiếc bình này là gì. Vì những lần trước đây nàng cũng dùng nó để đựng cappuccino cho tôi uống. Thế nên tôi vỗ lưng nàng cười cười:
– Hề hề, anh giỡn xíu mà! Gì chứ chỉ có chérie là hiểu anh nhất!
Nàng liếc thoắn, cố tỏ ra nghiêm nghị:
– Xì, đừng có nịnh tui! Uống đi rùi còn xách mớ đồ đó nữa đó!
Với nguyên liệu là một bình cappuccino ngon tuyệt vời như thế này, tôi vát cả cái siêu thị còn được chứ đừng nói chỉ bấy nhiêu đồ thế này. Quả thật cappuccino nàng làm lúc nào cũng ngon cho dù chế biến trực tiếp hay là đóng bình như thế này. Độ đắng và béo của nó vẫn một mức độ mà với tôi, đó là một mức độ hoàn hảo để mọi hương vị đều được thấm vào đầu lưỡi tôi một cách rõ rệt.
Tuy nhiên, đây không phải là lí do chính để tôi kể về chuyện đi mua đồ ngày hôm nay, bởi lẽ nếu có việc này không thì nó luôn kết thúc một cách tốt đẹp và không có gì để kể thêm cả. Cuộc gọi của thằng Huy đô sắp sửa đây mới chính là việc quan trọng nhất ngày hôm nay.
Đang thưởng thức bình cappuccino cùng trò chuyện với Ngọc Lan, điện thoại tôi reo vang lên cuộc gọi của nó:
– Alô, tao nghe nè! Mày đổi ý muốn về quê hay gì?
Nó gắt, nhưng đồng thời nói cũng nhỏ nhẹ:
– Bậy! Tao nói là ở trên đây cua nhỏ Ngọc mà!
Tôi chẹp miệng, thèm thuồng nhìn bình cappuccino còn cầm trên tay:
– Thế mày gọi làm gì? Không lo tập trung vào chuyên môn đi!
Đến đây nó cười cười, giọng có phần nhỏ hơn:
– Thì hôm nay tao xin vào trung tâm của nhỏ Ngọc học…
– Rồi sao nữa?
– Thì… tao tính nhờ mày vào học chung với tao một buổi cho đỡ sợ?
– Cái gì? – Tôi trố mắt thản thốt.
Sợ tôi vẫn chưa nghe rõ, nó giải thích kĩ càng hơn:
– Nay tao lên trung tâm chỗ nhỏ Ngọc dạy võ đăng kí học nè! Nhưng mà đi một mình thì ngại quá, mày đi chung với tao một bữa được không, hôm sau quen rồi tao tự đi được!
– Cái đệch! Sao phải là tao?
– Thì mày cũng dân trong nghề, tao sợ nhát!
– Mô phật! Tao tưởng bữa hổm mày nói không cần tao giúp mà!
Có lẽ bị tôi xài xể quá, nó cũng cáu:
– Thì tao chỉ nhát hoàn cảnh thôi, chứ tao không có nhát con Ngọc! Giờ mày có giúp không? Không thì tao nhờ thằng khác!
– Ờ, thôi được rồi! Chiều gặp ở cổng trung tâm!
– Ừ, tao đợi mày!
Tôi thở hắc cúp điện thoại rồi nốc luôn hết bình cappuccino đang cầm trên tay khiến Ngọc Lan ngạc nhiên:
– Sao vậy anh? Chiều anh định đi đâu hả?
Tôi thở dài, nhưng không có ý trách móc thằng Huy:
– Ừ, chiều anh giúp thằng Huy đăng kí vào trung tâm dạy võ của Lam Ngọc!
Với bản tính thông mình của mình, Ngọc Lan nhanh chóng hiểu ngay:
– Hì, Huy có vẻ quyết tâm ha anh!
Tôi gật gù:
– Ừ, nhưng để chiều nay xem thằng này có làm ra trò trống gì không thôi!
– Vậy thôi giờ mình về đi! Em còn soạn đồ mai về quê nữa! Anh cũng tranh thủ về soạn đồ đi nha, không lại quên lắt nhắt mệt lắm!
– Ừ, anh biết rồi! Để tranh thủ mai mình cùng về quê, hề hề!
Chiều hôm đó, khi tôi đạp thong dong đến trung tâm dạy võ của Lam Ngọc ở quận 7 đã thấy thằng Huy đợi trước cổng như đã nói.
Thấy tôi như bắt được vàng, nó mừng húm:
– Trễ quá mày, tao đợi nãy giờ!
Tôi tặc lưỡi:
– Kẹt xe mạy, tao đâu phải siêu nhân đâu mà phóng tới mày liền được!
Huy đô xuýt xoa tay, cái điệu bộ của nó như đang sốt sắng chuyện gì lắm:
– Tao hồi hộp quá mày! Mặc đồ thể dục được không?
Tôi cau mày liếc vào trung tâm:
– Chứ còn đồ gì nữa, có vào lẹ không?
Thấy tôi gay gắt quá, nó cũng miễn cưỡng đi vào trong với cái điệu bộ bẽn lẽn như nàng dâu ra mắt họ nhà chồng. Mà cũng đúng thôi, tôi lúc trước khi xin lỗi Lam Ngọc cũng đã từng đến chỗ này một lần nên hoàn toàn có thể hiểu cảm giác của nó ra sao. Nhưng lần này với tư cách là người trợ công của Huy đô nên tôi cũng thoải mái hơn hẳn. Ít ra thì cũng bước tự tin chứ không phải rụt rè như nó.
Theo kế hoạch, tôi chỉ là một điểm tựa tinh thần cho Huy đô từ băng ghế đá gần đó chứ không trực tiếp tham chiến cùng được. Nếu để Lam Ngọc biết tôi đi theo hỗ trợ cho Huy đô thì coi như công cốc cho nó. Vả lại đây cũng là một cơ hội tốt để tôi quan sát thái độ của thằng Huy như thế nào vì trước giờ tôi chỉ nghe nó nói chứ làm thì chưa.
Vì vậy, bây giờ tôi đang vận trên người một chiếc áo khoác công với cái nón kết để che được gương mặt có lẽ đã quen thuộc với mấy đứa võ sinh trong đây từ mấy tháng trước, khi mà tôi cũng chân ướt chân ráo bước vào đây hòng tìm cơ hội xin lỗi Lam Ngọc.
Vốn có thể hình cao to cộng sức trâu vô đối nên mấy bài tập của Lam Ngọc đưa cho như chạy vòng quanh sân và hít đất nó thực hiện dễ như bởn. Nhưng cũng có lẽ là do đích thân Lam Ngọc dạy nên nó mới được hồi quang phản chiếu đến như thế. Duy chỉ có màn đứng tấn và xoạc chân thẳng hàng thì nó chịu thua. Cũng giống tôi trước đây từng thốn chảy cả nước mắt với cái vụ xoạc chân đó chứ chẳng đùa.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường khi đến giờ giải lao.
Để lại một bình luận