Phần 121
Tôi đã có quyết định, thôi thì nên viết phần dài để kể lại khái quát những việc xảy ra từ năm lớp 11 đến cuối năm 12. Xem như là kết thúc truyện luôn…
Ngày ấy, tôi còn nhớ khi nghe tin mẹ mình do bịstress nặng trong một thời gian quá dài, bà đã bị tai biến mạch máu não. Khinghe cái tin động trời đó, tôi nhìn ba tôi thật lâu và tất cả những kí ức tươiđẹp nhất của những năm qua ùa về. Từ lúc nào vậy? Tại sao mẹ lại bị stresstrong 1 thời gian dài? Trong khi đó, con trai của mẹ vẫn vô tư lự mà chạy theonhững gì nó cho là đúng, chỉ nghĩ đơn giản là ba tôi có tính hơi trăng hoathôi, tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này chứ?
Tôi ước, giá như mình không ở trong cái tình cảnhnày, tôi cảm nhận ba tôi, ông ấy đang bối rối trước ánh mắt đầy rẫy những câu hỏicủa con trai ông ấy. Và tôi bước ra khỏi nhà, với chiếc xe đạp.
Không nói thì các bác cũng biết tôi đi đâu rồi. Đếnnhà cô giáo là sự lựa chọn duy nhất và tôi biết có lẽ ba tôi cũng đoán ra tôi sẽđến đó,. Vừa nhìn thấy cô, có lẽ là niềm an ủi lớn lao nhất của tôi lúc này, tựdưng tôi bật khóc các bác ạ. Tôi khóc thật to, tôi ngã khụy xuống nền đất và dọngtay bôm bốp xuống nền nhà mặc cho cô ôm lấy tôi can ngăn hết lời. Cho đến khinhững ngón tay dần tê dại thì cũng là lúc tôi ôm ghì lấy cô, tôi không tự chủđược mình. Cũng có thể là do tôi muốn tìm lấy một cái gì đó bấu víu, tôi hônlên tất cả mọi thứ trên cơ thể cô, môi tôi trườn dài xuống từ tai rồi cổ, rồilên mặt. Tôi xốc cô lên ghế và vẫn cúi xuống hôn như điên như dại cho đến khi bảnnăng đàn ông trỗi dậy, tôi bắt đầu đưa tay xuống chuẩn bị kéo áo cô lên thì bịmột bàn tay chặn lại. Đôi mắt đỏ hoe ấy đang nhìn tôi và lắc đầu. Có lẽ đó là mộtliều thuốc cảnh tỉnh, tôi ngồi dậy suy nghĩ về mọi điều và bắt đầu đi trả lờinhững câu hỏi mà khi nãy mình đã tự đặt ra. Không biết thời gian trôi qua baolâu mà tự dung nhìn lại, cô giáo đang dụi dụi má vào cái tay của tôi, bàn taybé nhỏ đang dần xen kẻ rồi nắm lấy bàn tay đang run rẩy. Đúng thật, cô ấy, có lẽlà người mà cả đời này tôi phải bảo vệ.
Sau khi tỉnh táo lại cũng là lúc cô bắt tôi kể, tôikhông còn nhớ chính xác thời gian hôm ấy chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện làmấy giờ, hình như là 4h sáng. Cô là người đầu tiên và có lẽ là cuối cùng biếtđược những bí mật của nhà tôi, những gì mà chú bác bên nội đã đối xử với mẹtôi, bà nội đã tệ bạc với mẹ, và giờ tới ba tôi, nguyên nhân chính để đẩy mẹ đếncon đường này. Tôi hận chính mình, tôi không hiểu vì sao khi xem phim, nhìn thấygia đình người ta đổ nát, tôi tội nghiệp những đứa con trong phim, vậy, ai tộicho tôi? Tôi đã làm gì sai? Tôi đã cố công học hành, mang lại tự hào cho ba mẹ,cho cả dòng họ. Tôi nào có thua kém bất kì ai? Vậy tại sao tôi lại rơi vào cáicảnh này cơ chứ. Lúc đó ngẫm lại thì đúng là tầm 1 năm nay ba tôi có những biểuhiện rất kì lạ, tôi không để tâm vì một phần mê bà giáo, 1 phần vì tôi cũngnghĩ ba tôi trăng hoa bên ngoài nhưng cũng sẽ phải tự giải quyết mà về nhà làmchồng tốt cha tốt. Khi đó, tôi nghĩ như vậy.
Và rồi sau vài ngày, mẹ tôi cũng bình phục nhưng bàvẫn im lặng, tôi hỏi thế nào cũng không trả lời lí do tại sao hôm đó mẹ và côNhư ôm nhau khóc. Sau thêm 1 tuần thì chúng tôi đi cắm trại. Tôi cũng cố mà rặnra những cái cười với lũ bạn, tranh thủ những thời gian rảnh thì lượn lờ bên bàgiáo. Thời gian đó bà bác nhìn tôi với ánh mắt trìu mến hết mực, lâu lâu khôngcó người thì luôn đưa tay bẹo má tôi rồi cười híp mắt. Dạo đó có trò đó nữa cơđấy, nhưng mà tôi thích, hành động đó như vơi bớt được nỗi buồn trong tôi nhiềuhơn.
Tối đốt lửa trại thì lợi dụng mọi người đang quay quầnbên đống lửa, tôi nắm tay cô dẫn ra sau nhà xe của Ủy ban rồi “giở trò”, tấtnhiên chỉ là ôm hôn thắm thiết vì cả ngày chả được ôm cái nào chứ đừng nói làhôn. Cũng không có biến gì đâu, các bác đừng trông mong, haha, tôi kĩ trong mấychuyện nhạy cảm lắm. Thật ra trong ngày cắm trại cũng có vài chuyện ngoài ý muốnnên lúc bên nhau bà bác có nhéo mấy cái khắp người cho đỡ tức, trong khi đótôi cảm thấy mình chẳng làm gì sai.
Rồi thì cũng gần kết thúc năm, công trình hoàn tấtthì ông Dương cũng biến, làm gì có lí do ở lại, nên tôi cắm hẳn ở nhà bà giáo đểôn thi luôn. Tất nhiên bà bác nhà tôi luôn công tư phân minh nên tôi cũng cốmà kiềm chế thú tính lại. Gần thi thì tôi đi chơi biển với cơ quan ba cho bọnnhỏ xả stress. Chuyến đi đó có lẽ là lúc tôi bất hiếu nhất với mẹ, tôi đã quỳdưới trời 1 lần, vừa khóc vừa uất ức, nhưng nghĩ các bác cũng méo rảnh để nghenên tôi cũng chả kể làm gì.
Sau chuyến đó thì tôi đã ngoan lại ngoan hơn, mẹ nóigì tôi cũng nghe theo, thi xong mẹ bảo vào Nguyễn Khuyến học. Tôi thì phân vândữ dội lắm nhưng sau vài ngày được anh chị bên ngoại, bà bác khuyên thì tôicũng cố mà hoàn thành ý nguyện mọi người mặc dù chả ham hố về cái trường đó. Tấtnhiên, vì méo có bà bác mà. Cả tháng 6 bả về nhà nghỉ hè, còn gia đình tôi thìkhăn gói đi xuyên việt 1 chuyến để chuẩn bị tiễn tôi lên đường “nhập ngũ”.
Ngày đầu tiên xuống trường, tôi đã phải trố mắtra vì có một dáng người vô cùng quen thuộc, vâng, là bà bác chứ không ai khác.Gặp nhau trong cái không khí nhộn nhịp tiếng người qua kẻ lại, tôi cũng khôngnói được nhiều, chỉ là biết nhỏ em đáng ghét mà tôi gặp mấy tháng trước cũng vừavào trường luôn. Có thể vui hay buồn đây nhỉ?
Và đúng là oan gia khi chúng tôi đều là những họcsinh mới và cùng vào lớp 12D6, bi kịch. Tôi chẳng hứng thú gì, đến lớp canh menhỏ đó, nó vừa để mông xuống bàn 2 dãy giữa là tôi lượn xuống bàn 7 dãy ngoàicùng, gần cửa, mà ngồi. Không bao giờ muốn chung chạ với nhỏ này.
Rồi thì 2 tháng hè cũng kết thúc, trường tôi có sựxáo trộn nhỏ là lớp tôi sẽ dựa vào điểm kiểm tra trong 2 tháng qua mà phân lớp.Tôi được vào 12D1 vì điểm số cao nhất lớp đấy, cũng có thể gọi là đứng nhì trườngkhi so bảng điểm với mấy đứa lớp 12D1, có gọi là vinh dự không? Không. Vì tôihoàn toàn không quan tâm đến điều đó. Và tiếc thay, thầy giáo đã xếp cho tôi vớicon nhỏ em bà bác cùng 1 bàn, ngồi kế nhau và đặc biệt, tôi biết nó cũng ghéttôi ra mặt.
Chuyện đó đến tai bà bác ngay chiều hôm ấy, vừa ăncơm ra là tôi ôm cái điện thoại công cộng của trường liền, cũng nhận lại đượccái cười ngất của bả. Rõ rang là cố ý trêu tôi, thừa biết tôi ghét em bả, xongrồi còn kể ra mấy điểm tốt vớ vẩn của nhỏ em, kiểu như hướng cho tôi có cáinhìn thân thiện hơn. Nhưng thật sự ấn tượng đầu đã không tốt thì dù nó có làmgì cũng không tốt hết, tôi cố chấp và cứng đầu vậy đó.
Rồi thì những ngày sau đó cứ lặp đi lặp lại, sáng họctới trưa, ăn cơm xong về nội trú ngủ, chiều 1h dậy lên lớp, rồi 5h lại xếp hạngvào nhà ăn cử chiều. Khi bọn nó lên lên cầu thang và tranh giành phòng tắm cũnglà lúc tôi ôm dính cái điện thoại công cộng mà nói nhớ nói thương bà giáo cho tớikhi gần 6h thì mới bò lên tắm. Mãi thế thì cũng không hay nên cố dành tiền muacon dế cùi bắp rồi bỏ sim vào để tối tối nói chuyện cho dễ. Tôi đã lấy mọi lído, hết dụ cho đến uy hiếp, rồi xong năn nỉ cho đến tự than vãn thì bà giáo mớinể tình kêu anh em, mà chắc bả cũng thích lắm. Tập mòn mỏi thì khoảng tháng saulà bắt đầu kêu “thông thạo” thì tôi bắt đầu có những cuộc đào tẩu.
Chẳng là khối 12 bọn tôi thứ 7 chủ nhật sẽ phải ởluôn trên này để học hành, chỉ được nghỉ mỗi tối thứ 7 không phải lên lớp chứchủ nhật thì buổi sáng phải lên. Tuy nhiên riêng lớp tôi thì gặp thầy quản nhiệmthuộc loại dễ, với thầy cũng thấy mấy đứa trong lớp cũng chẳng cần nắm đầu bắthọc nhiều làm gì nên đặc ân luôn cả ngày chủ nhật. Tất nhiên tôi chả nói chuyệnđó với ba mẹ tôi làm gì, nói ra thì phải về nhà, mà đã về nhà bác chả có mấylúc đi gặp bà bác được. Vậy nên tôi nhờ một thằng khá là thân trong lớp sẵn tiệnba nó xin nó ra thì xin cho tôi luôn. Thế là mỗi thứ 7 đều có thể đi về nhà bàbác, rồi chiều chủ nhật bò lên để kịp cho tối lên lớp học, có dư thời gian đểhí hửng với nhau.
…
Ngày hôm nay tôi ngồi đây và kể cho các bác nghe câu chuyện này, thực sự khi trải qua tất cả mọi chuyện rồi hồi tưởng lại, có những lúc tôi không còn cảm xúc như thuở ấy. Nó mơ hồ và khiến bản thân tôi cảm thấy đôi phần hoang mang. Tôi lo sợ, rất lo sợ rằng tất cả sẽ được gọi là kí ức và mãi mãi không quay về.
Ngày hôm ấy, phải, cái ngày tôi tiến gấn thêm một bước trong mối tình thầy trò ấy, tôi hoàn toàn không ngờ rằng tôi phải ngồi đây đơn độc.
Trong cơn đê mê của những nụ hôn từ môi rồi sang vành tai rồi xuống cổ, tôi chỉ nghe từng nhịp thở của cô giáo, thật gần đến nỗi làm đầu óc tôi mụ mị đi. Trong giờ phút đó chỉ nghe thấy giọng nói của cô giáo, thật nhẹ nhàng cũng đầy quyến rũ.
– Vào phòng đi anh… ở đây…
Tuân lệnh cô chủ nhỏ như một phản xạ vô điều kiện, tôi một tay đặt lên lưng, một tay luồn qua 2 chân của người yêu rồi từ từ từng bước bế cô vào phòng.
Đặt nhẹ cô xuống giường, tôi nằm xuống cạnh bên rồi vội cúi xuống hôn lên cổ, môi chạm lên từng thớ thịt nhạy cảm ở hõm cổ cho đến quai hàm. Có lẽ lúc đó bản năng của một thằng đàn ông khi được gần gũi người mình yêu thương đã như làm mờ đi cái lí trí bao năm mất rồi.
Và tất nhiên bà giáo nhà tôi cũng chẳng khá hơn là bao, có lẽ lúc ấy cô cũng biết rằng tôi đã quá thèm khát rồi. Thèm khát cái body cực chuẩn suốt ngày lấp ló trong những tà áo dài khiến bao kẻ si mê. Và hiện tại bây giờ là tôi chứ không ai khác đang muốn chiếm hữu khi có sự đồng ý ngầm của khổ chủ.
Điều gì đến cũng phải đến, sau khi hôn coi như toàn bộ phần cổ trắng ngần của cô giáo tôi bắt đầu bò lên người cô rồi thẳng người dậy. Tay thì dần dịch xuống vừa kéo áo người yêu vừa nhìn lên khuôn mặt đẹp đẽ như xin phép. Cô giáo hiểu ý cũng hơi gượng dậy dùng 2 tay góp sức vào công việc đó và thế là thân thể với những đường cong đẹp đến hoàn mỹ đó cũng phơi bày trên mặt tôi.
Nhìn cô thật lâu, lòng tôi có muôn vàn hạnh phúc khi nhận lấy mấy cái đánh nhẹ vào vai của cô giáo khi ngại. Khụy tay xuống tôi bắt đầu hôn lên vai và hầu như hôn khắp làn da mịn màn. Dừng thật lâu ở “ngọn đồi” đầy đặn biết bao mơ ước, tôi nhẹ luồn tay ra sau lưng cô rồi chật vật 5 giây để mở khóa áo lót.
Cúi xuống ôm lấy cô, tôi hít một hơi thật dài rồi áp mặt vào vùng gò đồi. Tôi không định nghĩa được từ “chán” nữa khi mãi miết trêu đùa với bầu ngực tròn trịa của người yêu. Cứ hôn rồi cắn nhẹ, cái lưỡi và tay tôi thi nhau làm trò khiến người ở dưới thở ra từng ngụm khó khăn trong không khí nóng bỏng. Cô, một tay quàng lên cổ, một tay bấu chặt vào grap giường, tôi biết ở phía dưới đôi chân của cô cũng vô thức mà chuyển tư thế liên tục khi phần trên đang bị tôi “hành hạ”.
Rồi thì tôi cũng dần tiếng xuống phần bụng thon thả, đôi môi cứ hư hỏng mà hôn lên tất cả mọi nơi để thể hiện chủ quyền cho đến khi chạm đến phần dưới.
Vừa tính ngẩng đầu lên để “xin lệnh” tiếp theo thì…
Các bác ạ, trong cuộc đời của mỗi con người đều có những cái mà người ta hay gọi là bất ngờ ấy. Vâng, và ở đây chính là tiếng…
– Điện thoại của anh hả? – Cô giáo nói như thở.
– …
– Hưm?
– Ừa – Tôi nhăn mặt lên nhìn cô rồi cúi xuống tiếp tục lật cô giáo lại để hôn phần lưng sau.
– Nghe đi anh.
– Thôi, chắc mấy đứa gọi thôi. – Tôi lại hôn từ phía dưới hôn lên rồi cắn nhẹ vào cổ cô giáo.
– Thôi đừng nghịch nữa.
– Nghịch gì mà nghịch.
Mà thực tôi nghịch thiệt, để cản không cho cô giáo nói nữa, tôi liền áp môi chặn miệng cô lại. Tất nhiên bả cũng đâu có vừa, thay vì nồng nhiệt đón nhận rồi đáp lại thì lần bả im re. Vâng, và bả đã thành công.
– Ề ề ề, chán gì đâu á.
Bực mình ngồi dậy, bực mình ra khỏi giường, bực mình cầm điện thoại lên và chỉnh giọng.
– Dạ mẹ!
– Con đi đâu mà giờ chưa thấy về? Gần 10 giồ rồi biết không hả?
– Dạ? Dạ con đi giữa đường bị lủng xe, phải kiếm chỗ vá.
– Rồi gần xong chưa?
– Cũng… cũng vừa vào à mẹ.
– Nói chú sửa xe làm nhanh lên, nhanh về ngủ, mai là 5h dậy để đi rồi.
– Dạ, con biết mà. Mẹ tắm trước đi mẹ, hì.
– Ừ, về cản thận nghe chưa.
– Dạ.
Tắt điện thoại tôi ngồi ịch xuống ghế mà thở dài thì nghe đâu đó tiếng cười nắc nẻ.
– Vui quá ha? Còn cười được. – Đón cô giáo ngồi vào lòng, tôi nhéo nhẹ lên má ẻm. Mà cũng hay, làm gì mà mặc đồ vào nhanh vậy???
– Chứ chẳng lẽ khóc?!
– Chính xác, khóc đi, khóc anh coi.
– Nhảm quá.
– Hừ, mà vì em mà anh phải nói dối mẹ không ngượng miệng luôn nè.
– Đâu ai biểu anh tới đây làm gì?! – Nghe ngữ điệu này thì có vẻ như dần thành thục với cách xưng hô rồi đây.
– Trời trời, vậy là không muốn anh tới đây à? – Tôi bày đặt lớn mồm.
– Em không muốn anh cũng tới nữa mà bày đặt…
Không đáp gì nữa, tôi lại bắt đầu ngắm nhìn người yêu, ngắm cái xương quai xanh quyến rũ một cách tuyệt đối của bả, hàng lông mày thanh mảnh với ánh mắt đẹp hút hồn. Đúng là nhìn từ dưới lên, bà giáo đã đẹp, lại đẹp thêm gấp bội. Chắc tôi chết mất.
Vươn mặt lên hôn nhẹ hõm cổ để ra hiệu chờ cho bả chịu nhìn xuống để tôi hành hạ tiếp đôi môi mỏng, cứ thế chúng tôi lại quấn lấy nhau. Muốn mặc kệ mọi thứ, mặc kệ thời gian không gian, chỉ muốn giây phút này mãi ngưng đọng để tôi có thể dính chặt vào cô mãi như này.
Lâu thật lâu sau đó, tôi cũng phải thở dài mà rời môi bà giáo.
– Anh về nha.
– Ừ, anh về đi, đừng để mẹ anh trông.
– Gì?
– Gì là gì?! – Giả nai kìa.
– Em kêu mẹ anh là gì?
– Thôi được rồi, khó tính quá. Thì là mẹ mình. Về đi coi chừng mẹ lại xách roi đi kiếm nữa.
– Em cứ xem anh là con nít ấy.
– Hì, thôi ráng đi, học giỏi mốt kiếm tiền về nuôi em.
– Vậy nếu anh thất nghiệp?
– Em nuôi lại anh.
– Phải không đó, nói rồi nha, haha.
– Xì, về đi.
— Hết —
Để lại một bình luận