Phần 89
Hôm sau tôi hệt như thằng hoá dại, mặc dù bản thân nhận biết nhưng cứ muốn buông xui. Đi học tới tận cửa lớp thì mới phát hiện mình quên mang cặp, nhỏ Trâm hết giờ truy bài quăng xuống bàn tôi cuốn Sử và tập nháp của nhỏ với tiếng “gầm gừ”. Tôi thì cũng chẳng thể nghe giảng gì nên cứ ngồi đơ đơ ra. Và điều gì tới nó cũng phải tới.
– Giờ tiết Văn em lấy nháp Toán ra làm gì Nguyên? Rồi.. Còn sách Sử này nữa chứ!??? – Cô Văn “hỏi tội” khi lật ra trang bìa của cuốn sách. Thế quái nào xui phải biết, cô Văn mà nay xuống dưới tận bàn tôi là thấy ngộ rồi, còn dòm coi tập vở tôi sao thì đúng là đại xui.
-…
– Em đứng lên!
-…
– Sao vậy Nguyên, quên đem sách à!?
– Dạ.
– Vậy sao em không mượn sách của bạn Thắng xem!? Rồi còn không chép bài nữa chứ?
-…
– Ngồi xuống chép bài đi!
– Dạ.
15 Phút sau tôi ra cửa đứng về tội “khi dễ” lời giáo viên. Mà thực ra có còn tâm trí gì mà để chép bài chứ, tay run chả viết được chữ nào.
3 Tiết sau giờ ra chơi là Sử và 2 tiết chủ nhiệm, rút kinh nghiệm 2 tiết Văn thì nhỏ Trâm không đòi cuốn Sử mà mượn sách nhỏ Hà bên cạnh xem nhờ. Tôi thì vẫn như cái xác chết đúng nghĩa.
Đến 2 tiết chủ nhiệm thì chính thức nằm bẹp luôn. Thật chứ lúc đó tôi tự tin đến nỗi bà bác sẽ chẳng bao giờ dám hó hé hay chửi bới tôi đâu, mà có chửi, tôi cũng chẳng màn.
Hôm ấy bả không chửi thật, nói đúng hơn là bả chả thèm quan tâm đến tôi, cả cảm giác của tôi. Con người ấy vẫn tươi cười, vẫn nói năng hóm hỉnh hoạt bát, lớp tôi vẫn phát ra những tiếng cười không thôi.
Câu nói cuối cùng mà tôi nghe được hôm ấy là của nhỏ Trâm hỏi nhỏ Hà thì phải:
– Sao hôm nay cô mang kính nhỉ? Cô bị cận à?
Thật cả hơn 20 năm sống trên đời, tôi luôn ghét cái cảnh giận nhau, mình đang tức điên lên mà người ta cứ vui vẻ như không có chuyện gì, cứ như mối quan hệ của cả 2 bị xem nhẹ vậy. Tức không? Quá tức đi chứ!!!!
Tuy hôm ấy chưa hẳn tôi đã từ bỏ vì vẫn nghĩ bà bác đang gặp chuyện gì đó bực bội hay con gái thường hay nghĩ vu vơ nhưng thấy bả vậy thì tôi dẹp luôn. Tự tôn bị xem thường.
Nhưng nghĩ là 1 chuyện, còn làm lại là chuyện hoàn toàn khác, tôi vẫn chẳng khá hơn được là bao. Cảm thấy trong người chả muốn ăn chả muốn uống, khi về nhà thì nằm quèo trên phòng chẳng muốn nói chuyện với ai. Ngủ đêm thì lại mơ thấy bả, thế quái nào, mà… Bả có nhớ tôi không?
Ngày ấy, khi cái lòng tự tôn hão của tôi còn cao thì đừng hòng tôi đi mà xin lỗi nếu bản thân tôi thấy mình không sai. Sau này tôi có đọc được một câu với ý nghĩa đại loại như: Khi một ai đó xin lỗi bạn, không có nghĩa là người đó sai, chỉ là vì người đó đặt mối quan hệ của cả 2 lên trên lòng tự trọng của họ.
Vấn đề là lúc bấy giờ tôi còn quá nhỏ và chưa nghe được câu đấy.
Vật vờ một tuần thì bắt đầu nghe nhỏ Trâm lên án, thiệt chứ tôi công nhận thánh cũng phải nổi điên với tôi chứ đừng nói là mụ Simla có tiếng này. Nghe nhỏ liệt kê thì tôi phạm quá trời tội: Bỏ quên cặp 2 lần, trong lớp không chép bài, đã thế còn đi trễ, … Bla bla.. Cũng may người thường truy bài tôi là nhỏ Quỳnh, chứ mà biết tôi không học bài đều đều chắc mụ ấy xé xác tôi luôn quá. Chưa kể là báo chủ nhiệm nữa cơ…
À, chủ nhiệm sao? Tôi dường như quên mất mình có một cô chủ nhiệm nữa đấy.
Sáng chửi tôi không kịp vuốt mặt, chiều mắm Shimla lại rủ tôi đi chơi.
Thông thường thì nếu không có nhỏ Xuân cùng đi thì tôi sẽ là người chở nhỏ Hạnh, nhưng dòm cái bộ mặt của tôi thì lo sợ sự an nguy của nhỏ Hạnh, bạn Simla đã phân công việc đó là Cẩn. Và vô tình “giao trứng cho ác” nhưng chỉ đường đi, còn đường về thì tôi phải chở vì thằng Cẩn chạy về nhà trông nhà cho chị nó đi công chuyện gì đó. Nhin thằng bé tiếc hùi hụi vì mới đặt mông xuống ghế đã phải chạy về trông cũng tội lắm.
– Ông Nguyên, ông bị thất tình hả? – Nhỏ Trâm hắng giọng rồi làm ra vẻ thẩm phán.
– Đâu, tại mấy nay..
– Thôi thôi, ông đừng có giấu, ông Khôi kể hết rồi. Mà nghi lắm nha, bồ ông trong lớp mình đúng không???
– Không! – Vừa nói tôi vừa nhìn qua thằng Khôi tự hỏi nó là trai hay gái thế không biết.
– Thôi mày ơi, mày đừng có giấu, dòm cái tướng mày nói bữa đó là tao biết trong lớp rồi. Nói nhanh, con nào!??? – Thêm thằng luật sư dỏm thứ 2.
Làm sao thoát khỏi cuộc truy xét này? Đó là bạn hãy cười và im lặng. Mặc kệ chúng nó rủa xả hăm doạ thế nào, bình chân như vại là phương châm sống còn với cái nhóm này.
Rốt cuộc vì tôi quá lì nên cuộc đi cafe trở thành đi Ka, với cái lí do là để tôi vui lên. Ừ thì vì tôi nhưng chúng nó thì rất thích. Dòm thằng Khôi với nhỏ Trâm đứa tung đứa hứng thì thật, bầu chúng nó làm cặp đôi của năm được rồi đó.
– Mấy bữa nay bị sao vậy Nguyên? – Nhỏ Hạnh ngồi sau xe nhẹ nhàng “tra hỏi”.
– Hầy, tại thấy căng thẳng học hành quá đó mà.
– Nguyên mà cũng căng thẳng vì học hả? Hạnh không tin.
– Thiệt mà, mấy bữa nay…
– Dừng lại đi Nguyên, không kết quả gì đâu.
– Hử?
– Hạnh bảo là dừng lại đi, dù Nguyên có làm gì đi nữa thì 2 người cũng không thể đâu.
Nghe tới đó là đủ điếng hồn rồi cái bác ạ, tôi hít sâu một hơi rồi tấp vào lề đường.
– Hạnh nói cái gì? Ý Hạnh là sao? – Buông tay cầm, tôi vẫn chưa vội quay lại nhìn nhỏ.
– Hạnh biết chuyện 2 người rồi.
– 2 Người là 2 người nào chứ???
-…
– Hả?
– Nguyên với cô Phương.
– H.. Hả???
– Ê, không lo về đi mậy, xe chết máy hả? – Thằng Khôi chạy đằng sau thấy tụi tôi dừng lại bèn rề xe lại “phá”, ngồi sau nó vẫn là nhỏ Quỳnh.
– Không sao, mày về trước đi.
– Sao thế? Hay có bị mệt gì không đó.
– Không có đâu, về đi.
Chắc do thái độ bất cần đời của tôi nên thằng nhỏ đâm quíu, cười cười với nhỏ Hạnh rồi chạy te te về luôn.
– Quay lại vấn đề, Hạnh có biết là Hạnh đang nói gì không vậy???
– Hạnh thấy rồi.
– Thấy cái gì chứ!??
– Thấy 2 người hôn nhau.
Má ơi, tự bản thân tôi cảm thấy sốc nặng nề, cái cảm giác đó còn quá cha lúc tôi biết mình rớt Đại học CNTT 2 năm sau nữa cơ. Tắt máy rồi xuống xe, tôi tự dưng chẳng biết mình đang làm gì, bản thân quá bất ngờ với lời nói không cả nể của nhỏ Hạnh, rồi trong đầu đặt ra muôn vạn câu hỏi.
Ngộ ở chỗ môi bà bác tôi còn chưa biết tới hương vị ra sao thì thế quái nào nhỏ Hạnh lại thấy chúng tôi hôn nhau được cơ chứ.
– Hạnh, Hạnh có nhìn nhầm không vậy, hay là tối về nằm mơ hả cô em?
– Nguyên đừng chối nữa, chính mắt Hạnh nhìn thấy 2 người hôn nhau ở nhà cô. Nguyên à, đừng dính sâu Nguyên à, nghĩ đến mẹ Nguyên đi, 2 người không có kết quả đâu.
– Khi nào?
-…
– Tui hỏi Hạnh nhìn thấy khi nào hả?
– Tuần trước, ngày… 20 Tháng 11.
Vậy là nhỏ Hạnh tiếp tục nói bóng nói gió nhưng tôi vẫn có thể hiểu là: Hôm đó quả thật tôi say không biết trời trăng mây gió gì hết, nằm vật xuống ghế là ngủ luôn với sự lắc đầu của văn võ bá quan. Tụi trong lớp ăn xong dọn xong rồi bày bài bạc ra đánh đã 1 hồi mới chịu xách mông về. Nhỏ Hạnh đi nửa đường về rồi mới phát hiện ra bỏ quên điện thoại nên quay lại lấy và vô tình thấy bà bác nhà tôi đang… Hôn tôi. Vỡi thật.
– Vậy… Cô Phương có biết là Hạnh thấy không?
– Biết.
Lạy chúa.
– Rồi sao?
– Nguyên không biết à?
– Là sao?
-…
– Hử????
– Hạnh vô tình vừa vào cửa thì gọi cô nên cô thấy. Rồi Hạnh lấy điện thoại xong chạy ra luôn.
-…
– Nguyên! – Nhỏ nắm lấy tay tôi – Không được đâu. Nghe lời Hạnh đi.
– Thôi về, chuyện này chỉ 3 người biết thôi – Tôi leo lên xe và kéo nhỏ Hạnh ngồi sau.
– Nguyên, thực sự là…
– Nguyên yêu cô Phương.
-…
– Hạnh đừng cố khuyên hay nói gì nữa, Nguyên biết mình phải làm gì mà.
-…
Rồi sau đó chúng tôi im lặng trên suốt đường về. Trời hôm nay đã trở nên mát mẻ đi nhiều rồi, không còn giá băng như những ngày không có nhau nữa. Ừ thì, tôi cảm thấy trút đi một gánh nặng đầu óc vô cùng lớn. Và chuyển đến một phi vụ.
Đứng thật lâu trước cái điện thoại, tôi tưởng tượng ra cảnh cô bóc máy thì mình sẽ phải nói những gì. Thật chứ đang muốn nổi điên các bác ạ, thế quái nào vì chuyện cỏn con đó mà dám cắt đứt với tôi. Nghĩ tôi là thằng ngốc chắc. Nghĩ tôi không yêu bả chắc.
Nhưng thôi kiềm lại, dù gì thì mai cũng chủ nhật, tôi sẽ lết đến nhà bả, lúc đó đừng hòng mà tránh nhau. Còn bây giờ? Đi ngủ sớm thôi.
Điều mà phải mấy ngày sau tôi mới nghĩ đến là: Tại sao hôm ấy nhỏ Hạnh nhìn thấy cảnh đó là phán ngay mối quan hệ của 2 chúng tôi. Cũng có khi bà bác bả thích tôi rồi bả tự hôn thì sao? Tôi ngủ tôi đâu có tội. Tuy nhiên chuyện đó năm 12 tôi đã phát hiện ra một sự thật và chọc bà bác điên cuồng, đến khi bả giận mới chịu thôi. Ha ha!
Để lại một bình luận