Phần 97
Tầm một tuần sau đó thì thằng Cẩn đã nhảy tưng tưng vì vui sướng, bởi giờ có thể danh chính ngôn thuận mà bắt chuyện cũng như hỏi thăm nhỏ Hạnh. Thiệt chứ cỡ mà là con khác thì thằng này chỉ cần nói 2 3 câu gây sự chú ý là ok, đằng này nó ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, dám từ bỏ thằng bạn thân để mon men qua dãy kia mà ngồi ngắm gái. Đủ chứng tỏ là nó thích nhỏ Hạnh tới cỡ nào.
Tuy nhiên tôi phải lo đánh giặc ngoài cái đã.
– Sao mấy nay tao thấy tụi bây cứ im re là sao? – Hội nghị bàn tròn diễn ra ở cantin gồm 4 thành viên và thằng bao nước đang chất vấn.
– Thì chẳng có gì mới. Dạo này thằng Cẩn có vẻ được việc tí, nói nói chuyện được với nhỏ Hạnh rồi.
– Ai cần? – Thằng Thắng nhếch mép – Chẳng phải mày nói mày là bạn thân cả chục năm còn không biết vợ tao nghĩ gì thì mày nghĩ thằng Cẩn sẽ moi được hả???
Thằng Thắng tuôn 1 tràn mà tôi đổ mồ hôi hột, không phải sợ nó nghi ngờ mà sợ thằng Cẩn chịu không nổi phang ly nước vô đầu thằng kia quá. Nó đang nắm tay lại thành nắm đấm kìa.
– Mày cứ vớ vẩn, kêu thằng Cẩn nói chuyện với nhỏ Hạnh không phải khai thác mà là nếu có quan sát cũng sẽ coi như chuyện bình thường hiểu không? – Tôi vừa cười vừa vỗ vai thằng Cẩn cho nó hạ nhiệt.
– Thì cứ coi như là vậy – Chắc nó nghe bùi tai – Nhưng tao thấy nhịp độ này quá chậm.
– Vầy là vừa.
– Hay mình viết thư tình đi!!!
Lời đề nghị của thằng Thắng vô tình làm cho cả 3 chúng tôi đều đứng hình và 2 thằng trong số đó lại bắt đầu nhìn tôi cười đểu giả. Làm quái gì nhớ dai vậy.
– Tao thấy không được!
– Sao không?
– Chậc, tao có lần nhận được thư của nhỏ kia – Tôi hạ volume xuống nhỏ nhất có thể, may là cái bàn nằm ở 1 góc của khu cantin – Nhưng mà mày thử nghĩ đi, tao là con trai mà lần đó còn không dám gặp, cũng không dám viết thư hồi âm, phải không Cẩn?
Tôi đá lông nheo thằng Cẩn phát để xi nhan, thiệt cái thằng cũng sáng dạ.
– Ừ, lần đó thằng Nguyên cũng không dám gặp con người ta luôn. Vậy thì.. Nhỏ Hạnh không dám đâu, thân con gái nữa.
– Thì… Nhưng tao muốn nói chuyện với nhỏ quá. Nhưng tao nhát gái.
Đậu xanh rau muống, mày nhát thì để mấy ông ra tay dùm mày, chứ tối ngày ăn rồi cứ lồng lộn. Hờn rồi nhé!
– Thôi, vô lớp, kế hoạch vẫn như bình thường, đợi một thời gian nữa coi sao.
Vậy đó, lời mở màn chính thức cho nguyên một tháng chờ đợi tiếp theo của thằng Thắng. Nó hay nhìn nhỏ Hạnh nên có điên nó cũng nhận ra là nhỏ Hạnh rất hay quay xuống nói chuyện cũng như chỉ bài cho thằng Cẩn. Có lần nó “tâm sự” ước gì nó được là thằng Cẩn mới ghê.
– Tiến triển tới đâu? – Tôi thúc vai ku Cẩn khi đang cùng nhau ra cantin.
– Cũng bình thường, tối nay tao sẽ vờ như quên bài để chạy qua nhà nhỏ Hạnh – Nó liếm môi.
– Hờ, coi chừng ba nó vác rựa ra chém mày.
– Đâu ra, tao có tới 1 lần rồi, gặp ba má nhỏ luôn. Méo phải hù.
– Đù, cứng dữ. Thế ghé nhà nó làm gì?
– Nói cầm nhầm cuốn Lý.
– Vỡi thằng khốn, dám chơi chiêu luôn ta.
– Đâu ra nữa, này là trời giúp tao, bữa đó mượn tập bài tập Lý của nhỏ mà tao quên trả, về thì thấy cuốn Lý trong cặp rồi.
– Hờ, sao không ôm ngủ 1 đêm?? Há há!!
– Cũng tính vậy mà nhớ mai lại có Lý nên đem trả, hề hề. Bác trai trà nước đầy đủ luôn nhá con.
– Tao thèm ganh. Nhà nhỏ Hạnh y như nhà tao, khỏi phải khoe.
– Mà nhà mày thân với nhà em yêu tao lắm hả?
– Ừ, đó giờ rồi, cái quái gì trong nhà nó mà tao không biết. Mẹ nó hơi bị cưng anh em tao luôn nhá.
– Con nuôi à?
– Hử, à ừ, giống vậy.
Tôi ngáp vài cái chảy cả nước mắt mới nhớ ra đêm qua chỉ ngủ dc 3 tiếng, sáng lại dong thẳng đến nhà bà cô. Mệt kinh.
Mà nghĩ tới chữ con nuôi của thằng Cẩn thì tôi hơi chột dạ. Thiệt chứ từ cái hồi tôi vừa chuyển nhà ra là mẹ nhỏ Hạnh đã muốn tôi… Chậc, ý là muốn 2 nhà làm thông gia. Cứ thấy mặt tôi là vuốt vuốt tay chân bảo nay lớn, nay đẹp trai ra… Tùm lum các thứ. Rồi nói mốt nhỏ Hạnh về nhà tôi là chắc mẹ tôi chửi tối ngày. Có khi mẹ tôi cũng hùa vô luôn nên ngại chết được. Thật chứ từ hồi quen biết nhau là tôi luôn xem nhỏ Hạnh là 1 thằng con trai, không hơn không kém. Mới bắt đầu xem nó là con gái từ cái thời… Nó dậy thì thôi.
Rồi cuộc sống cứ theo cái guồng quay ấy mà kéo dài cho đến ngày thi Học kỳ 1. Nhưng bấy giờ ngồi trong phòng thi mà tôi cứ nơm nớp lo sợ. Cũng vì mấy ngày trước cứ lo bàn đối sách đối phó với thằng Thắng, một phần vì bà giáo nhà tôi cũng chạy đi chạy về do ông ngoại dưới Sài Gòn lại bệnh nên bả chỉ dằn mặt qua điện thoại bảo tôi cố gắng học hành. Và học kì đó, nếu không nhờ Toán điểm phẩy quá cao: 9, 9 thì có lẽ tôi đã là học sinh khá luôn rồi.
– Hay ha, tui thì chạy xấc bấc xang bang mấy ngày nay, còn mấy người ôn thi mà phè phỡn. Cái gì vậy hả? Muốn tui truất quyền đi thi Olympic không?
-…
– Rồi giờ sao? Ngữ văn 7 phẩy, rồi Anh văn là môn tủ của mấy người mà thi được 6 điểm. Tui trị mấy người ở đây xong gọi điện báo mẹ mấy người. Đem cái bảng điểm này về! NGHE CHƯA???
-… – Voãi, chửi còn hơn chửi con.
– Sao im re vậy?
– Nhưng dù sao thì…
– Loại giỏi chứ gì? Hay là mấy người nói phẩy Toán cao? Tui nói cho mà biết, thử mà mắc sai lầm trong bài thi Toán thì giờ đừng hòng ngồi trong đây nhé! Cái tật lười, lười thấy sợ luôn!!!!
-…
– Cũng may là Kỳ 1, thử qua Kỳ 2 mà cứ phỡn phỡn thì…
– Biết rồi, đừng hòng vác cái mặt tới đây.
– Ừ, giỏi. Liệu hồn với tui.
Ngồi nghe bà bác mắng nhiếc tôi đâm nhục quá thể các bác ạ, suy cho cùng tôi vẫn là người yêu của bả, thế mà thoáng chốc như má con. Hic, uy nghiêm của một thằng… Có gấu đâu mất rồi.
Nhưng mà… Nói chung là tôi đã hoàn thành tốt một phi vụ khác đó là…
– Ê con trai, há há, hôm nay tao đã rủ được nhỏ Hạnh đi chơi rồi, 2 người thôi.
– Tính đi đâu?
– Lên thị xã thôi, chắc lần quần rồi đi ăn – Ở bên đầu dây này cũng có thể tưởng tượng được cái mặt hạnh phúc vô bờ của thằng Cẩn, tôi cũng mừng theo.
– Ừm, chúc mừng mày.
– Ừ, hé hé… Nhưng mà, sao tao thấy điểm phẩy của mày thấp dữ vậy?
– Ừ, học bài không vô nên điểm thi thấp thôi.
– Hề, mà nói chung bộ 3 mình được loại giỏi là ok rồi. Tao không ngờ là kỳ này tao được giỏi luôn mà.
Nói thêm mấy câu nữa là tôi uể oãi mà cúp máy. Khổ thật, 1 thằng được loại giỏi là mọi người tán dương không ngừng, con nhỏ mà nó thích thưởng hẳn một buổi đi chơi. Trong khi mình cũng loại giỏi mà bị cô người yêu mắng sa sả vô mặt, cái bảng điểm còn chưa dám đưa mẹ coi. Chắc tối nay tôi chuẩn bị ngủ ngoài đường rồi.
Reng Reng…
– Alo? Gì nữa mậy?
– Mậy cái gì?
Oá oá, là bà bác.
– À à, hề hề, nãy em mới nói chuyện với thằng Cẩn đó mà.
– Hừ, đưa phiếu điểm chưa?
– Chưa!
– Sao không đưa? Hay cần cô gọi vô điện thoại của mẹ em luôn?
– Cô à, có cần truy cùng giết tận thế không – Tôi nói như mếu, bả có biết giờ tâm can tôi đang bị tổn thương không thế?
– Giết gì mà giết, cho tởn chứ. Đưa phiếu điểm cho mẹ em đi, còn không thì tui cũng có cách trị mấy người.
– Vậy đưa hay không đưa có gì khác nhau?
– Giờ trả treo đúng không?
-…
– Đưa đi!
– Haiz, ừm!
Và đúng theo dự kiến, hôm đó tôi đóng vai trò của một cục đá, hết bà bác rồi tới mẹ tôi chì chiết. A di đà phật, con không theo Phật nhưng xin hãy phù hộ độ trì cho con qua khỏi kiếp nạn này. Con khổ quá.
Và cái sự xui của tôi không dừng lại ở đo khi mà giờ ra chơi hôm sau, thằng Cẩn hí hửng rủ tôi ra cantin rồi trên đường sẵn tiện hú luôn thằng Khôi.
– Tao không rảnh đâu, tụi mày đi đi. – Nó trả lời cho có rồi để cái cặp dưới ghế xong nằm ịch xuống xua tay ý bảo tụi tôi đừng có làm phiền.
– Làm như mới cãi lộn xong hả? Mày với nhỏ Quỳnh…
Thằng Cần nói đến đây thì thấy Khôi nó úp cuốn vở lên mặt luôn. Sao thể nhỉ? Hay thằng Cẩn nói bậy trúng bạ? Thực sự tôi chưa từng thấy thằng Khôi oãi như bây giờ.
– Tí vào coi nhỏ Quỳnh có thái độ gì – Ku Cẩn liếm môi nhiều chuyện.
– Mày rảnh, thôi chuyện của tụi nó để tự giải quyết đi.
Nói rồi 2 thằng bá vai nhau tiếp tục ra ngoài cantin, ngồi chưa nóng được cái mông thì thằng Cẩn như chợt nhớ ra điều gì.
– Hôm nay Toán hình như nộp bài hả mậy?
– Nộp gì? – Tôi vẫn hí hửng mà nhai nhai mất cục đá lạnh.
– Bài cô Phương cho tuần rồi đó @@, 6 bài… Á chết rồi, tao chưa làm!!!
– Lo gì, tao cho mượn tập chép, tao làm từ sớm.
– Ờ ờ, lẹ thằng khốn, moé hết giờ ra chơi là còn 1 tiết để tao chép thôi đó.
– Ờ.
Thủng thỉnh đi vào, thủng thỉnh mở cặp ra và… Trố tròn con mắt khi phát hiện ra…
– Voãi, cái cuốn tập toán đâu rồi!!!! – Tôi lục tung cái bàn.
– Đậu, hay coi nhầm tập?
– Nhầm gì, méo có nè – Tôi vẫn tiếp tục giũ giũ mấy cuốn sách cứ như cái cuốn vở bài tập của tôi bị thu nhỏ xíu chui tọt vào vậy.
– Đậu xanh, mày bỏ quên ở nhà rồi con ạ, thôi tao đi mượn tình yêu của tao đây.
Nói vậy nó rê mông qua mà hớn hở tươi cười với mắm Hạnh để nhỏ ban phước lành. Đù bạn với chả bè…
Vâng, chắc bỏ tập ở nhà rồi.
Giờ còn 15 phút nữa vào lớp, kịp không?
Kịp, chứ bỏ quên tập thì thế nào bà bác nhà tôi cũng quy ra là quên làm rồi nói xạo bả. Trên lớp thì sẽ bị liếc dọc liếc xéo, về nhà thì thế nào cũng méo yên, nghĩ vậy tôi chạy như bay ra ngoài bãi giữ xe…
Nhưng vô tình…
– Giờ Quỳnh nói rõ đi, tại sao tờ giấy đó lại trong tay Quỳnh?
Ể là giọng thằng Khôi, nó không phải nằm ăn vạ trong lớp à? Rồi nhỏ Quỳnh nữa.. Tuy không nhiều chuyện như thằng Cẩn nhưng mà tôi lại có.. Tí xíu tò mò, chẹp. Tự dưng quên luôn chuyện phải lấy tập các bác ạ!
-…
– Quỳnh nói gì đi chứ!!
– Khôi đừng có suy nghĩ nhiều, thực ra không như Khôi…
– Nhưng sự thật nó rành rành như vậy. Khôi đã biết trước cả nội dung và chữ viết trên tờ giấy đó là của ai, là do thằng Cẩn viết dùm cho thằng Nguyên để hồi âm lại cho con nhỏ… Hừ, hoá ra người đó lại là Quỳnh.
Vâng, đứng chôn chân, tay run run, mồm thì há hốc ra.
Tôi không biết nhỏ Quỳnh lúc ấy như thế nào chứ mà tôi thì như bị sét đánh trúng, chết đứng tại chỗ, mọi giác quan dường như dần mất đi sự tồn tại vậy..
– Quỳnh không nói được gì đúng không? Quá đúng mà. Giờ thì Khôi mới hiểu tại sao lúc chưa quen Quỳnh lại hỏi nhiều về thằng Nguyên đến thế. Quỳnh có nghĩ đến cảm giác của Khôi không?
-…
– Quỳnh… Thử nói gì đi chứ?!
Giọng nó run lắm rồi, toàn thân tôi lại như có dòng điện xẹt qua. Thằng bạn tốt của tao, tao…
– Thôi hôm khác mình nói chuyện, Khôi..
Nói đến đây hình như Khôi nó đi về lớp, tôi nghe thấy tiếng bước chân của nó xa dần. Rồi một lúc lâu sau tôi lại nghe tiếng nấc từ nhỏ Quỳnh..
Hoá ra.. Người con gái viết bức thư tỏ tình giấu tên đó lại là nhỏ. Phải chăng ông trời đã sắp đặt quá nghiệt ngã cho chúng tôi rồi đúng không? Tại sao người đó lại là người yêu của bạn thân tôi.. ???
Không biết các bác ở trong tình huống đó sẽ như thế nào, chứ tôi thì mắt như mờ đi thật rồi. Quá chua chát, quá bất ngờ đến nỗi không nói được thành lời..
Và khi vừa ngước lên.. Thì nhỏ Quỳnh với đôi mắt còn ngấn nước đang nhìn tôi. Ánh mắt ấy, thật, thề đến chết tôi cũng không quên nổi.
Rốt cuộc lúc đó Quỳnh đang nghĩ gì? Còn tôi, lúc đó cảm thấy mọi thứ quá trần trụi, tôi muốn nép vào một nơi nào đó và chỉ có mình tôi. Để nhìn lại tất cả, để tự hỏi lòng…
Nhưng rồi hồi chuông báo hiệu giờ học đã vang lên, nhỏ Quỳnh bước vội đi, còn tôi cũng phải lê bước chân. Nhưng lại xui cho tôi…
– Sao đấy? – Giọng bà bác vang lên kéo tôi về với thực tại.
– Hả? À, em không sao – Tôi cười trừ.
– Sao nãy thấy em Quỳnh vừa khóc vừa chạy vô lớp – Bà bác nhìn tôi dò xét.
Giờ ngẩn mặt lên định thần lại thì 2 người tôi đang đứng gần phòng giáo viên. Cũng phải, từ bãi xe mà muốn lên lớp tôi thì phải đi qua phòng giáo viên mà. Nhưng sao tôi xui thế không biết.
– Thôi không có gì đâu, em về lớp.
Nói rồi méo biết bà bác nghĩ quái gì, tôi chạy thẳng vào lớp cứ như chạy trốn khỏi cái sự thật quá dỗi phũ phàng với… Tất cả chúng tôi.
Để lại một bình luận