Phần 101
Trưa hôm sau, mùng 6 thứ 6, trường tôi vẫn bắt đi học bình thường trong khi đa số trường thì cho học sinh nghỉ phè ở nhà. Thiệt chứ tôi thề, tôi mà là Bộ trưởng Bộ Giáo Dục thì tụi con nít tha hồ mà mê tôi, sẽ cho chúng nó nghỉ thả ga mà. Nhưng… À không được, phải trả thù đời chứ nhỉ, cho tụi nó học như điên để thoả lòng những kẻ khốn khổ đi trước.
Sáng thứ 2 tuần tiếp theo vẫn đến nhà cô Phương hí ha hí hửng học bài ôn luyện cho hội thi Olympic gần kề, đường đi thì không sao nhưng quái, đường về thì cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình, là do tự luyến hay là cảm giác này đúng. Mà thôi, kệ cha nó đi.
Buổi trưa thì vẫn ăn cơm đi học đàng hoàng nhưng tới lớp thì chẳng thấy thằng Thắng đâu, mấy hôm nay nó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, thiệt chứ không phải trù nhưng tôi chả mong đụng mặt nó tí nào. Dù muốn dù không nhưng trong lòng vẫn thấy hơi tội lỗi các bác ạ.
Nhưng đời méo như tôi nghĩ.
Đang ngồi nhịp chân trên cái ghế đá trước lớp để ngóng cô Phương thì thoáng thấy bóng thằng Thắng lù lù đi vào cửa trường, nhìn mặt nó đúng sát khí luôn. Lúc đó không hiểu sao tự dưng tôi đứng dậy như cái máy. Nó muốn đáng nhau? Không nói cũng biết nó nhắm vào 1 trong 2, hoặc tôi hoặc thằng Cẩn. Nhưng mà thôi bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. Đây là trường, nó muốn làm gì thì chắc cũng ra khỏi cái trường mới làm. Ơ mà sao nó…
– Hôm nay mày…
BỐP!!!!
Vâng, giây phút ngã xuống thì Trần Hoàng Nguyên tôi đã chính thức hết biết trời trăng gì luôn. Vỡi chưởng, không ngờ tôi có cái ngày này.
– Mày thù tao lắm đúng không? Cái thằng đàn bà như mày ấy, tao còn phải dạy dỗ nhiều lắm con ạ!
Sau khi nắm cổ xách tôi lên, nó tọng thêm vào mặt tôi 2 cú nữa rồi thả ra cho tôi ngã khuỵ xuống, đang lúc bám vô cái ghế đá kế bên để giữ thăng bằng thì nghe đâu đó có tiếng mấy nhỏ con gái la quá trời. Phải định thần lại, ngồi thừ tầm mấy phút thì tôi mới biết người đang tát nhẹ vào mặt tôi là cô Phương, và… Tôi lại làm bả rưng rưng nữa rồi.
10 Phút sau đó tôi ngồi kế thằng Thắng, và 2 đứa ngồi đối diện thầy Minh. Vỡi thật, thường thì người quản mấy vụ đánh nhau là cô giám thị nhưng sao hôm nay lại là thầy hiệu phó chứ trời.
– Nguyên, em có biết em đã vi phạm rất nặng vào nội quy nhà trường không?
– Dạ!
Vừa cúi đầu xuống thì tôi lại phải ngẩn đầu lên vì bóng hình quen thuộc bước vào. Cô Yến mắt nhìn tôi đăm đăm, tay thì rót nước, chắc mượn cớ lấy nước lạnh để theo dõi tình hình.
– Giờ em tường thuật bằng lời cho thầy nghe tất cả từ đầu xem. Tại sao bạn Thắng lại đánh em?
-… – Biết kể thế quái nào cơ chứ.
– Em thân là lớp trưởng, về việc ăn nói càng phải cẩn trọng rồi…
– Không có đâu thầy, nó lừa em, nó rất ăn nói cẩn trọng, vạch ra kế hoạch…
– Em không nên xen vào lời nói của thầy!
-…
– Thôi giờ cả 2 tường thuật bằng giấy cho thầy, xong qua phòng hiệu trưởng nộp rồi về lớp, riêng Nguyên, thầy nghĩ chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc tham gia thi Olympic của em đó.
Vâng, câu cuối đã chính thức làm tôi hoá đá tại chỗ.
Nghĩ cũng hài, chỉ mới gần nửa tiếng trước tôi vẫn đường đường là 1 thằng lớp trưởng, vẫn là một đứa đầy tự tin là 1 trong 3 người đại diện cả Tỉnh đi thi hội thi Olympic, vậy mà giờ mọi thứ đều sụp đổ, làm sao ăn nói với mọi người, gia đình.. Bạn bè.. Và với bà bác bây giờ… !!!
Haiz…
Bước vào lớp thì nghe tiếng thầy Hoá tằng hắng vài tiếng ý bảo lớp im, trên bảng cũng chưa viết gì, chắc là đang ngồi chờ tụi tôi vào lớp luôn. Thực sự chỉ dám cúi đầu thưa thầy rồi gầm cái mặt mà đi về phía cuối lớp. Méo biết thằng Thắng thế nào chứ tôi là cảm giác nhục, tội lỗi, và bi phẫn đan xen lẫn nhau che mờ mọi thứ.
Ngồi trong lớp 2 tiết trôi qua rất nhanh, đến lúc thằng Cẩn vỗ vai tôi thì mới biết là đã ra chơi. Nhưng chưa kịp nói với nhau cái gì thì nhỏ Trâm đứng ở trước cửa lớp kêu réo:
– Nguyên heo xuống phòng giáo viên thầy Khoa tìm kìa.
Đậu xanh. Ác mộng cuộc đời mãi tiếp diễn.
– Nhiều người quan tâm đến mày Nguyên nhỉ?
– Cái đệch mịa câm mồm… mày lại, thứ như mày giờ cũng có quyền nói à? – Thằng Cẩn nổi điên lên.
– Thôi, mày im đi, ở lại lớp đừng có mất tự chủ – Tôi thở dài rồi lết cái thân bầm dập đi.
Xuống tới phòng giáo viên thì tía má ơi, sao giống như toàn bộ giáo viên trường tôi đều tề tụ vào đây vậy, à quên, giờ ra chơi mà, họ không ở đây thì ở đâu.
– Sao mà dại thế nhóc – Thầy Hoá bấy giờ vỗ vai tôi rồi cũng thở dài cầm ly trà đi ra ngoài.
– Anh lại đây! – Thầy Khoa gằng giọng, hic, tôi có thể còn sống để thấy bình minh ngày mai không?
– Dạ!
– Anh nói cho tôi biết tại sao anh lại dính vào vụ này?
-…
– Tôi đã nói là cả trường đang trông mong vào anh chị mà anh không để lọt vào tai à? Hay anh thấy việc thi này không quan trọng? Không xứng tầm với anh?
Thực chứ thầy nói giọng từ tốn mà tôi nghe còn hơn sấm rền. Cô Phương đâu mất rồi, sao có mỗi cô Yến ngồi kế bên nhìn tôi chằm chằm vầy nè.
– Sao không nói gì?
-… ! – Vẫn cúi xuống, giờ mà nói có khi bị vả thêm ấy chứ.
– Hiện giờ thầy Tuấn đang xem xét lại tư cách của anh, anh cứ chờ đó đi!
-… !
– Về lớp!! Nhóc con!!!!
2 Chữ sau tự dưng tôi thấy thầy thật gần gũi các bác ạ, đằng sau đôi mắt quắt thước đó là cả một nỗi lo lắng không thể che giấu, tôi nhận ra mà, nhận ra tất cả mà.
Cúi đầu chào thầy cũng khom lưng chào hết tất cả các thầy cô đang có mặt ở đó, nghe rõ cả mấy tiếng thở dài tiếc rẻ kiểu như 80% là tôi bị truất quyền đi thi vậy.
Vừa ra đến cửa, ngẩng đầu lên đã thấy cô Phương đứng ở cửa phòng, phải mất 3 giây để lấy lại tinh thần rồi vừa tính cúi xuống thay lời chào thì…
– Tôi trị anh sau.
-… !
Cô nói rất nhỏ, chỉ để cho một mình tôi nghe được thôi, ôi lạy chúa tôi, bả kêu tôi là anh kìa.
Và thế là.. Dù hết người này tới người kia đe doạ tới tấp nhưng chỉ với một câu “tử hình” của bà bác thôi vô tình làm tôi như sống dậy, cứ như với được một cái phao cứu sinh vậy. Nói chung là… Rất vui ạ! Haha.
Không thi Olympic thì đã sao? Tôi học Toán vì bác Phương, tôi thi Toán cũng vì bác Phương, đã nhất nhì Tỉnh rồi cơ mà, còn khu vực á? Méo quan tâm.
Để lại một bình luận