Phần 88
Tầm trưa 11 giờ, cả bọn chúng tôi đứa xe máy đứa xe đạp chở nhau từ nhà cô Hân về. Đại khái là đến nhà cô, hỏi han tình hình sức khoẻ rồi tán dóc một chút thì về. Quan trong vẫn là ở nhà cô giáo chủ nhiệm cơ. Mà cô chủ nhiệm lại trẻ đẹp thế này thì cái lũ lớp tôi đứa nào chả thích.
Lụ khụ ôm mớ đồ từ ngoài sân vào tới trong nhà bếp, tôi lượn lượn lấy nước lên cho bọn con trai uống xong nằm vật trên phòng khách luôn. Thế quái nào hôm nay chả làm gì mà sao cứ mệt thế nào ấy.
– Nguyên, Nguyên.. !!!!
– Hơ hả?
– Dậy mày, chìa khoá xe của mày để đâu, tao mượn xe! – Thằng Khôi nhướng hàng lông mày rậm của nó lên. À cái thằng này tuy ngoại bang nhưng xuất thân giống nhau cả nên chả ai suy nghĩ gì nhiều về sự có mặt của nó ở đây cả.
– Để làm gì? Mà xe mày đâu?
– Nổ bà nó cái lốp rồi, đưa đây tao đi lấy đồ.
– Trên tủ tivi đó.
– Ừm, sao không nói sớm.
– Má, mày.. Nghĩ… Ừm…
– Nguyên mở miệng ra là nói bậy không nha, lớn rồi. Mà ra ngoài mua cho cô mấy trái dưa leo đi, mấy đứa quên mua rồi.
– Trời ơi, cô kêu thằng Khôi chở nhỏ Quỳnh đi đi, em mới có ngủ dậy à – Tôi vừa vươn vai vừa ngáp. Nói ra cái câu như được mặc định sẵn trong bộ nhớ.
Cái cảnh tượng này tính ra bà bác nhà tôi nhìn hoài quen mắt rồi chứ mấy đứa trong lớp thì mấy thuở, thế là tôi nghiễm nhiên trở thành sinh vật siêu lạ.
Khổ chủ im lặng ngậm mồm lại.
Khổ chủ vâng lời đi mua dưa leo.
– Tí tao chở ra chợ mày tự lựa nhé, tao đi lấy đồ.
– Đồ gì?
– Bia.
– Ớ!
– Ớ gì, anh em lâu lâu làm bậy li cho vui.
– Mày điên à, ở nhà cô mà. Vậy là hồi sáng mày đi đặt bia à??
– Ờ, mà.. Tí mày nhận nhá!
– Vãi thằng khốn, mày bán cái cho tao hả?Không nhá, ông ếu làm ếu nhận.
– Chứ giờ tao nhận đâu được đâu, nhỏ Quỳnh giết tao chết. – Thằng nhỏ nói như mếu, hình như nó cũng chỉ mới nghĩ đến nhỏ Quỳnh, tất nhiên là sau khi đặt thùng bia.
– Đó là chuyện của mày, tao ếu quan tâm. Mày lo cho bồ mày thôi, còn bồ tao thì sao!???
– Hử? Mày mà cũng có bồ hả??!!
– Ơ… Ừm, nghĩ sao tao mà không có chứ!!!
– Bồ mày là con nào trong lớp!? Má khai nhanh, vậy mà bấy lâu nay tao tưởng mày gay, nói nhanh lên!!
– Ếu nói, lo chạy xe đi – Tôi tìm cách đánh trống lãng.
– Mày không nói thì mày nhận mày mua bia để cứu anh em.
– Không!
– Thế mày thích tao truy không? Haha, chỉ cần tí nữa ông vào…
– Thôi thôi được rồi, tao nhận. ĐƯỢC CHƯA THẰNG KHỐN!
– Hê hê.
Vậy là tai bay vạ gió, tôi tự dưng phải đứng mũi chịu sào. Chả biết tí nữa bà bác sẽ nhìn tôi ra sao nữa. Tính ra thì bả cũng biết cái thiên tình sử nhậu nhẹt của tôi, thôi thì qua ngày hôm nay rồi giải thích với bả cũng chả muộn.
Nhưng thực ra cái ngày mà tôi giải thích chuyện này với cô giáo xa hơn tôi dự tính. Số là:
– Dzô, thằng Nguyên cầm ly lên mậy.
– Tao làm gì biết uống???
– Ngày vui thì phải uống chứ trời, không được làm mất không khí chớ chú em!!!
Mợ cái thằng, hôm nay có bồ rồi thì vui quá hoá rồ à!!?? Bờ mờ tao mà không nể mặt mấy gái ở đây là mày bị tẩn lâu rồi con ạ.
Bí mật nhìn qua bà giáo, lạy chúa mặt bả vẫn bình thường, thấy tôi nhìn còn nhướng hàng lông mày thanh tú lên dòm lại mới ghê. Gì mà khổ quá vầy nè.
Và điều ấy cũng xảy ra khi tôi nốc nửa ly đầu đã thấy người nóng ran lên, trong đầu không khí hình như đang bước vào màn đêm hay sao mà nghe ong ong lên. Nhưng lỡ phóng lao theo lao, nốc thêm nửa ly vào 5 phút sau thì tôi lên đường. Điều cuối cùng tôi còn nhớ là từ “Ể” của thằng Cẩn.
Mở mắt dậy khi đập con muỗi khốn đang hút máu trên mặt, tôi nhận ra cái dáng nằm nửa trên nửa dưới rất chi là mang nhục trên salon. Ợ, tụi nó về hết rồi à?? Hic, nhức đầu vỡi ra.
Ngồi lắc đầu lắc cổ một hồi thì cuối cùng cũng tỉnh sơ sơ, vừa lúc nghe tiếng xèo xèo dưới bếp. Cũng phải, đã 5h chiều rồi mà.
Khẽ bước nhẹ đến gần cô giáo, tôi hôn lên mái tóc mượt mà của cô, thật chứ tôi rất thích làm thế các bác ạ.
– Tỉnh chưa?
– Chưa, từ ngày yêu cô em đâu có tỉnh bao giờ đâu.
Tuy nghe rất sến rện nhưng thật lòng, các bác đừng cười nhé.
– Ừm, vậy giờ tỉnh đi. – Sao nghe giọng ngộ ngộ.
– Thôi, không muốn, muốn say cả đời nà. Mà đang làm gì thế? Cô nấu..
– Cô nghĩ là em nên tỉnh rồi.
– Uầy, nay sao thế? Bắt cơm chưa để em làm..
– Cô không giỡn đâu, nên tỉnh được rồi Nguyên à!
– Hửm, là… Là sao?
Cô giáo nhẹ nhàng gỡ bàn tay tôi ra khỏi eo rồi tắt bếp xong quay lại nhìn. Thật chứ lúc đó thấy đôi mắt xinh đẹp ấy cứ như nhìn thẳng vào tâm can tự dưng tôi thấy bối rối. Vừa tính mở miệng ra nịnh phát thì:
– Chấm dứt ở đây đi Nguyên!
Cho đến giờ khi ngồi nhớ lại khoảnh khắc đó, tôi vẫn cảm thấy một luồn hàn khí thổi vào người liên hồi khiến cả lưỡi răng đều đông cứng lại.
– Nè, em không giỡn đâu – Nói rồi tôi vẫn ôm ôm ngửi mùi.
– Thả ra coi.
Bất ngờ với cú đẩy của cô giáo, tôi hơi mất thăng bằng. Nhưng điều kinh ngạc hơn là thái độ của bả. Sao hôm nay mọi người đều uống nhầm thuốc vậy trời.
– Cô sao vậy? Không khoẻ trong người à?
– Không, em muốn cô nhắc lại mấy lần đây?
– Nhắc lại cái gì?
– Mình.. Mình chấm dứt được rồi, chia tay đi.
Tự dưng đầu óc tôi lên mây luôn các bác ạ. Thái độ này là gì đây chứ? Chẳng lẽ khi này tôi đã nói ra điều gì không nên nói??? Moé nghi lắm!!!!
– Cô à, em làm sai gì hả? Hay nói sai cái gì?? Khi nãy..
– Em chẳng làm sai cái gì hết, tất cả là do cô sai.
-…
– Cô đã sai lầm khi cùng với em đi đến con đường này, cô đã… Sai khi nghĩ mình có thể đi cùng nhau, em hiểu không, cô…
– Vậy tức là yêu em là một sai lầm? – Đôi mắt tôi cảm thấy rát kinh khủng.
– Cô..
– Và bây giờ cô muốn chối bỏ tình yêu đó?
-…
– Cô dễ nói ra lời chia tay vậy hả? Mình… Thôi được rồi, nói cho em biết cô đang nghĩ cái gì vậy? Hả?
-…
– HẢ???
– Cô, mình đi đến đây là được rồi, cô phải chăm lo cho sự nghiệp của cô, em cũng phải học hành. Mình không thể đâu, Nguyên à..
Người con gái ấy cho đến phút cuối chưa hề nói yêu tôi, chỉ luôn im lặng mỗi khi tôi đề cập đến. Hơ, phải chăng cô vẫn chưa xác định được, phải chăng cô vẫn còn đang phân vân, rằng yêu tôi.. À không, rằng cô có yêu tôi hay không.
Vậy tức là giờ cô đã nhận ra cô không yêu tôi?
Vậy tức là giờ cô nghĩ chấm dứt với tôi là điều nên làm?
Nhưng mà.. Nhưng mà sáng giờ cô đâu tỏ thái độ gì đâu chứ, vẫn rất bình thường mà.
– Cô à, thôi mà, em có lỗi gì thì cứ chửi đi, tại cái miệng này mà cô – Nắm chặt đôi tay nhỏ của cô giáo, tôi cố nặn ra nụ cười dù lòng ngổn ngang suy nghĩ. Quen cô bao nhiêu năm cũng đủ hiểu người con gái này nếu đã không suy nghĩ kĩ tuyệt nhiên sẽ không nói bừa. Nhưng cô bắt tôi không được níu kéo sao? Tôi phải níu chứ.
– Cô đã nói rồi, em chẳng sai gì hết, mình chấm dứt đi. À…
Rút tay khỏi tay tôi, cô giáo đi vào phòng ngủ rồi quay ra với một tờ giấy. Tôi còn lạ gì cái tờ giấy này nữa. Đó chính là phiên bản đẹp nhất trong gần 20 tờ giấy Cam Kết mà tôi đã hì hục ghi trong 1 buổi mà.
– Em hỏi thật, cô muốn như vậy à?
– Ừm.
– Tờ giấy này cô cũng không cần à?
– Ừm.
Trời đất như đổ sụp trước mắt, tôi câm lặng nhìn cô, nhìn thật kỹ, thật lâu. Đến nỗi tôi có thể nhớ đến từng đường nét. Nhưng mà, sau khuôn mặt xinh đẹp đó không còn ấm áp nhìn tôi nữa vậy? Đôi mắt ấy tại sao giờ lại vô cảm đến thế.
Người tôi như lịm dần khi nhin bà giáo mắt nhìn tôi và tay thì đang xé tờ cam kết. Ừ thì… Hết thật rồi.
Quay đi để che giấu hàng nước mắt chực trào ra, tôi không nghĩ mình yếu đuối đến thế. Tôi đã làm gì, đã làm gì nên tội mà bà giáo lại hắt hủi tôi đến mức này. Tôi không phải là chỗ dựa sao? Dù không phải nhưng tôi vẫn luôn cố gắng mà.
– Nguyên!
Khựng lại khi nghe giọng nói của cô và cảm giác bàn tay lạnh lẽo của cô giáo đang nắm lấy cổ tay tôi, quay lại với bao ước mong vừa nãy chỉ là một giấc mơ hay trò đùa tinh quái. Nhưng không.
– Về cẩn thận. Từ mai cô nhờ thầy Minh ôn luyện cho em.
“Treo” nón bảo hiểm vào tay tôi, cô giáo đi nhanh vào nhà, hoàn toàn không màn tới thằng nhóc đã từng mang cái danh hão là người yêu cô. Hết… Rồi sao?
Để lại một bình luận