Phần 109
Nhẹ ôm lấy bả vào lòng, tôi muốn nghe nhịp tim của bả, để xem có trùng với từng nhịp đập của trái tim tôi không.
– Cô nhé, trẻ con lắm nhé. Có thế mà cũng đổ bệnh.
– Trưa hôm qua bị say nắng sẵn rồi.
– Vậy sao gặp em còn cười?
– Chẳng lẽ gặp mấy người mà tui phải khóc? – Cảm nhận bả đang cử động nhằm “thoát” ra là tôi liền ôm chặt hơn.
– Thế sao cô biết em cho cô Yến?
– Mấy thầy cô trong tổ Toán Lý muốn tụ họp ăn uống, chọn địa điểm nhà cô Yến thôi.
– Ờ, thế là cô Yến mang bưởi của em biếu ra đãi à? Thế nên mới biết???
– Ừm…
– Ngốc. Em yêu cô đến mức này mà còn nghi ngờ sao?
– Không phải chuyện biếu cô Yến, cho ai kệ mấy người chứ. Chỉ là do tui tức vì… Mấy người không công bằng. – Bà bác vừa nói, tay bả tự dưng ôm lấy 2 bên vai tôi làm chúng tôi dính nhau chặt hơn.. Chẹp! Phê vỡi…
– Em sai rồi, được chưa!
– Tất nhiên là mấy người sai rồi. Tui đâu có bao giờ sai đâu.
– Sặc, em nhận lỗi để làm cô vui mà?!
– Cơ bản là mấy người sai!
– Vớ vẩn, không nhé. Có thằng nào chấp nhận để cho một người khác tặng quà cho người yêu mình trước mặt mình không? – Tôi buông bả ra, tiếp tục ngồi đối diện nhìn nhau mà nổi sùng.
– Đầy ra!
– Trừ sinh nhật.
– Vẫn còn dịp khác!
– Là gì??
– Tân gia.
– Ầy!!!!!
– Hì hì, đuối lý!!!
-…
– Không phải à?
-…
“Lạy chúa tha thứ cho con, và cầu mong chúa hãy ngăn con virut đang gây bệnh cho bà bác đừng truyền sang con, vì con sắp sửa… ”
Nhẹ vươn người về phía trước, môi tôi chạm lấy môi bả trong khi một tay luồn sau gáy, tay kia để lên cái eo nhỏ nhắn nhằm kéo bà bác nằm xuống giường. Đôi môi vẫn còn hơi nhợt nhạt đó cũng khẽ mút lấy môi dưới tôi rồi hoà vào từng hơi thở của cả 2. Trong cái không khí nóng bức đó tôi có thể cảm nhận đôi tay người yêu dán chặt trên lưng mình rồi cơ thể nhỏ bé dưới thân tôi hơi run rẩy trong những lần 2 tay tôi xoa nhẹ vùng eo thon thả.
Cho đến khi cảm thấy hơi thở bà bác bắt đầu loạn nhịp, tôi mới rời môi bà giáo nhưng lại từ từ hôn xuống vùng cổ trắng ngần bên dưới. Thề là tôi chẳng bao giờ đọc mấy cái hướng dẫn vụ này, vì tất nhiên tôi biết càng đọc thì tôi lại càng phát điên lên mà đòi chiếm hữu bả. Nhưng lần này, tôi không biết mình sẽ đi đến đâu, chỉ là làm theo bản năng của một thằng con trai mà thôi.
– Đừng.. Đừng mà… Nguyên!
-…
Tất nhiên giờ mà còn để ý gì nữa. Tôi rê môi khắp vùng cổ rồi để lại dấu đỏ khi mút qua, phải nói là da bả trắng đến nỗi vừa mút thì chỗ đó đã ửng lên rồi. Dần dần tôi leo lên giường lúc nào chẳng biết, bây giờ mới đúng khái niệm một trên một dưới đây.
– Nguyên… !
-…
Chẳng quan tâm đến những hơi thở loạn nhịp, càng thờ ơ với những lời ngăn cản hay đôi tay bả cố dùng sức yếu ớt mà đẩy tôi ra. Gì chứ nghĩ sao đang bệnh mà thoát khỏi tôi được mới tài.
Quyết không buông tha, môi tôi vẫn mút lấy hõm cổ nhỏ bé đồng thời tay bên dưới bắt đầu “lăm le” kéo áo bà bác lên thì..
Tin tin
– Gì.. Gì vậy?? – Tôi bật dậy, méo biết mặt mũi lúc đó có ngu hay không mà thấy bà giáo phì cười.
– Ra mở cửa cho cô Yến đi.
Đẩy tôi ra được khỏi giường thì bà bác cũng sửa sang lại quần áo. Trông mặt bả hí hửng phải biết.
– Cô vui lắm hả?
– Tất nhiên, hì hì.
– Trời thương cô đó, đợi đấy!!!
– Không, trời thương em mà.
– Sao?
– Em mà dám làm tới tí nữa là cô tát em rồi. Ui cha, trời ưu ái cho em lắm đó.
– Hừ!
Tôi bực dọc mà đi ra ngoài mở cửa cho cô Yến, không quên nở nụ cười ngây thơ cứ như tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao vậy.
Ớ mà nhiệm vụ được giao á? Quên mất luôn.
Để lại một bình luận