Phần 118
Còn bà bác, ôi dồi ôi, nhắc làm gì nữa. Bả có là ai thì bả cũng là của tôi rồi. Lúc đó tôi cảm thấy dù có là 10 ông Dương thì cũng vô tác dụng thôi.
Mọi người ngồi nói chuyện thêm chút nữa thì nhìn đồng hồ cũng gần 10h30, tôi đã muốn xách mông về rồi mà chưa biết nói gì, kiểu của mẹ vợ chắc muốn giữ tôi lại ăn rồi, nãy giờ có chịu buông tay con rể tương lai ra đâu cơ chứ.
– Ủa mà Phương, cái Vaio hôm trước anh tặng đâu? – Anh rể thuận tay lấy cái lap ở trên ghế, chắc khi nãy mời mọi người ngồi bà bác đã dịch chuyển nó.
– Dạ? Em còn để ở nhà, em xài cái này được rồi.
– Ừ…
– Mà lap em bị sao ấy, sáng giờ cũng kêu Nguyên tới sửa dùm. – Có lẽ bả thấy đây là thời cơ để giải thích sự có mặt của tôi nhưng…
Trời ơi, bả có nhận thức được một điều không? Cơ bản là máy bả không hề hư, có lỗi gì đâu, đó chỉ là phương án đối phó khi người ta vô tình hỏi tới thôi mà. Trời ơi quíu quá hoá liều hả bác????
– Ố ồ, Nguyên cũng giỏi dữ ta, mà.. ủa? Sao màn hình đen thui rồi?
Trời giúp mình? Tôi liền nhẹ thoát khỏi bàn tay của mẹ vợ mà bay qua ngồi bên chỗ ông anh rể, đúng là màn hình tối đen mặc dù hiện những biểu tượng bình thường trên Desktop, đúng là trời thương.
– À dạ, cái này là cài win không có bản quyền nên nó đòi key – Tôi tự tin phán.
– Ừ.
Ông anh rể chẳng biết nghĩ ngợi cái gì mà chỉ nhìn vào màn hình rồi quen tay bấm Firefox lên, ông này chắc cũng thường xuyên và đều đặn dùng lap đây.
– Dạ cũng trễ rồi, xin phép mọi người con về – Tôi vừa nói vừa đứng lên cúi đầu về phía ông của bà bác. Phải ngồi chuẩn bị 5p mới có thể nói ra 1 câu trơn tru.
– Ủa sao con không ở lại ăn luôn? Có vịt quay cô mua ngon lắm.- Mẹ vợ hơi bất ngờ, tất cả những gì mà mẹ vợ thể hiện tôi tin bà rất rất quý tôi qua lời kể của bà bác.
– Dạ, con…
– Hôm nay chủ nhật mà mẹ, thôi để cô tiễn em về.
Bà bác như trút đi gánh nặng liền đứng dậy kéo tôi ra ngoài, tất nhiên tôi đã cố gật đầu nhanh với tất cả mọi người, trừ con em bả ra.
– Hú hồn.
– Ờ, thôi em về đây, vô nấu cơm nước đi.
– Cũng có gì đâu, mà nãy mấy người phán như thánh ha, chưa gì đã nói máy người ta cài win lậu – Bả lừ mắt về phía tôi như nhìn tội đồ.
– Ai đẩy em vào tình thế này hả? Đã người ta không hỏi rồi mà còn khai, lỡ không phải trời thương thì em biết tìm lỗi gì đây chứ? Hại người hại mình – Tôi phập lại.
– Hứ, nãy mấy người chưa tới tui đang ngồi thay ảnh nền chứ bộ.
– …
– Thôi về đi, mai gặp.
– Ơ, thế tối không được đến à? – Tôi làm mặt thảm.
– Ừ, vậy từ từ, nếu được tui gọi.
– Ok bấy bề. – Tôi cười toe rồi phóng xe đi thẳng né cái phản ứng của bà bác, kiểu gì cũng đánh 1 phát, đâu có ngu mà đứng chịu.
Nhưng khi vừa nhà thì…
– Thằng Nguyên vô đây!
– Dạ?
Vừa dựng xe ở ngoài sân là nghe tiếng mẹ tôi, sao mà nghe giọng đầy sát khí vậy? Ở nhà có ai nói xấu gì không vậy?
– Tối qua mấy giờ mày về?
– …
– Mẹ hỏi mấy giờ mày về?
Tự dưng ngay lúc đó tôi nghĩ ngay đến chuyện không biết có ai đã nhìn thấy cảnh bà bác ôm tôi cứng ngắt trước nhà bả rồi về thuật lại cho mẹ tôi nghe không. Ôi lạy chúa ban phước lành, tối qua khuya thế còn ma nào chạy ngoài đường đâu trời???
– Dạ…
– Sao mày không trả lời mẹ!?
– Dạ..11h30..
– Mày đi chơi cái kiểu gì mà quên đường về vậy Nguyên?
– Dạ.. thì…
– NÓI!
– Dạ thì tối qua đi ăn với tụi thằng Cẩn rủ nhau đi karaoke thôi mà mẹ..
– Rồi hát hò kiểu gì 4 tiếng đồng hồ? Mày mới lớp 11 mà đòi ăn chơi rồi HẢ?
– Dạ… thì… – À, ra không phải chuyện bị bắt gặp, cứ lo xa thôi.
– Rồi một bầy kéo nhau đi rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu? Mày có gì tụi nó có chịu thế mày được không? HẢ?
– Có gì đâu mà mẹ, với lại…
– VỚI LẠI CÁI GÌ?
– Thì có cô Phương đi với tụi con mà.
– Mày đừng có lấy cô ra mà đỡ đạn!!! Mày nghĩ mẹ không dám gọi cho cô mày hả?
– Đâu có đâu, hôm qua có cô Phương đi với tụi con mà mẹ.
– …
– Thật mà.
– Đi xuống rửa tay ăn bánh tráng, cả nhà chờ mày nãy giờ. Một lần nữa là mẹ không có tha đâu đó nghe chưa!!!
– Dạ!
Mặc dù thái độ vẫn còn sùng gan lắm nhưng nghe tới tên bà Phương là mẹ tôi xìu cái một, quả đúng là bả có sức ảnh hưởng khá lớn. Cảm thấy hạnh phúc lạ thường, bả được lòng mẹ tôi, tôi thì được lòng mẹ bả, tất nhiên cũng do một công bả tạo dựng. Thiết nghĩ lấy vợ hơn tuổi, đẹp người đẹp nết, thêm cái nữa là chịu chiều chồng thì còn gì mà luyến tiếc nữa. Kiếp này với tôi vậy là đủ.
Ăn trưa xong, ôm cái bụng no căng lên xem phim hoạt hình với thằng Kha thì điện thoại reo, bà bác gọi?
Nhưng không.
– Alo, gì mày?
– Mày có bị gì không?
– Bị gì là bị gì, mày điên à?
– À, tao hỏi vậy thôi, tại ba mẹ mày khó tối qua sợ không qua khỏi, ha ha.
– Ờ mà sao nay quan tâm tới anh vậy, chú đâu có tốt như vậy – Tôi cười khẩy.
– Thì Quỳnh bị cấm ra khỏi nhà rồi – Thằng Khôi thở dài thườn thượt – Ẻm nói phải ở nhà tu 1 tháng, cũng may là không bị đập.
– Tội thế, ủa mà sao tụi mày làm hoà được? Hôm trước còn thấy căng thẳng bờ mờ.
– Hờ hờ, thì anh chạy tới nhà, gọi điện vô nói ẻm không ra thì anh thề đứng hoài luôn. Dùng dằng cả tiếng sau ra cho anh chở đi chơi.
– Vậy thôi? Ủa gì dễ vậy?
– Thì mấy bữa trước anh cũng khủng bố rồi, tới hôm đó chơi cú dứt điểm.
– Ha ha, giỏi. Rồi cái thằng nào nghe điện thoại nó là ai? Mày có hỏi không?
– Có, anh họ Quỳnh, hôm đó đang tới chơi thì ẻm nhờ luôn.
– Vậy tốt rồi, chúc mừng con trai, ha ha.
– …
– Có nghe gì không vậy?
– Cám ơn mày.
– Về chuyện gì? Tao có giúp được gì đâu.
– Không, nếu hồi đó mày hồi âm lại là không khéo tao không có cơ hội luôn rồi.
– Đừng có điên, nghĩ mấy chuyện đó làm gì?!!
– Đúng vậy mà, mày sẽ là đối thủ cực kì nặng kí, cũng may là mày có bồ rồi, ha ha.
– …
– Ủa mà con bồ mày là ai vậy? Tao nghe thằng Cẩn nhắc hoài mà chưa thấy mày dẫn về.
– Bí mật quân sự, khi nào ổn anh dẫn về ra mắt các chú.
Khôi à, người yêu anh là người mà 1 tuần 7 ngày hết 6 ngày đã đứng trên bục giảng lớp ta rồi.
Để lại một bình luận