Phần 108
Bóc điện thoại của bà bác đang để trên đầu giường, tôi bấm số khỏi cần tra danh bạ làm quái gì.
– Alo?
– Cô! Cô Phương bị bệnh nặng rồi, cô tới nhà cô Phương đi!
– Ơ… Ừ.. Cô tới ngay. Em… Đang ở đó hả?
– Dạ!
– Ừa, chờ tí nhé.
Cúp máy xong vừa quay người lại thì cái gối bay đến đáp lên mặt tôi ngay tắp lự. Chẳng thèm nghĩ cũng biết ai ném. Hừ, cũng vì bả thôi, tôi phải cầu cứu cô Yến để bả chịu nghe lời chứ.
– Tại sao vậy? – Tôi dịu giọng.
– Chẳng sao hết! – Cô giáo không nhìn tôi, quay qua lấy cái gối khác để kê đầu rồi nằm xuống nhắm mắt tiếp.
Đúng là hôm nay giở chứng thật.
Giờ nghĩ lại thì quả thật, đó là chuyện tôi không biết mình đã làm đúng hay sai. Nhưng thôi, kệ nó đi.
Khoảng 15 phút sau thì tôi nghe tiếng xe cô Yến bấm chuông ngoài cửa, chạy vội ra rồi nhận từ cô một bịch thịt. Đang ngáo người ra thì cô dựng xe rồi nói nhanh.
– Giờ em vào trong bếp xắt thịt xong bầm nhuyễn ra cho cô đi, tí cô nấu cháo thịt bằm cho cô Phương. Phải vào xem bệnh tình sao đã.
– À dạ – Rồi tôi bước vội theo – Cô ơi mà em có mua cháo cho cô Phương rồi.
– Cháo gì?
– Cháo lòng.
– Ngốc, ăn cái đó không hết nổi đâu. Cứ vào băm thịt đi, nhuyễn nha.
Nói rồi cô Yến cùng tôi bước vào phòng ngủ của bà giáo, có cô Yến thì bả đời nào sừng sộ với tôi được. Làm thủ tục chào nhau xong thì 2 người bắt đầu… Thỏ thẻ. Thiệt nhìn cảnh đó giống hệt như 2 chị em ruột…
Tôi thì tuân lệnh cô Yến mà cầm thịt vào bếp mà băm. Nhưng vừa xắt vài cái thì nghĩ nghĩ không tiện lắm liền bưng cái thớt đầy thịt bên trên mà ra ngoài hàng ba, bật điện lên xong ngồi bằm. Vừa có thế, vừa mát, lại không làm phiền bà giáo cứng đầu đó nữa.
Bằm một hồi thì tay chân mỏi hết cả ra nhưng vì người yêu nên tôi vẫn dồn sức. Tới khi cô Yến ra nhìn tôi như sinh vật lạ thì lúc đó tôi mới dừng tay.
– Em làm gì mà ra ngoài này băm thịt vậy? – Cô vừa nói vừa… Cố nín cười.
– Tại.. Em sợ phiền.
– Phiền gì?
– Thì phòng ngủ cạnh nhà bếp mà, sợ băm ở dưới cộc cộc cô Phương nghe lại nhức đầu. – Tôi giải bày cứ như đứa trẻ đang nhận lỗi.
-…
Ngước lên thì thấy mặt cô Yến hơi khựng ra, tự dưng lúc đó tôi nghĩ mình đã nói sai cái gì đó nên vội chữa lỗi.
– À, lúc em bệnh nghe mấy cái tiếng đó nhức đầu lắm nên em biết.
– Ừm, con trai mà cũng biết nghĩ ghê luôn. Hì hì. Thôi đưa thịt cho cô, em như băm nát rồi chứ nhuyễn gì nữa.
– À dạ. – Quê quá quê. Hic!
Đứng xớ rớ trong bếp coi cô Yến cần gì thì giúp, chốc chốc tôi lại chạy vào trong phòng thay khăn nóng rồi lau nhẹ mặt lẫn tay cho cô giáo. Giờ thì bả chính thức mê man rồi.
Đúng 8 giờ, tô cháo nóng thơm phức bưng lên. Cô Yến bảo tôi đỡ cô Phương lên để cô đút cháo cho dễ hơn. Đơ tầm 5 giây vì ngại trước mặt cô Yến nhưng mà thôi tôi mặc kệ, giờ sức khoẻ bà bác là quan trọng nhất. Cơ mà chắc vì có cô Yến nên bà bác tôi im lặng mà dựa vào lòng tôi rồi ăn hết sạch tô cháo. Chậc, cũng phải khen là cháo nấu nghe mùi đã biết ngon. Tầm cỡ cháo mẹ tôi nấu ở nhà rồi.
Ăn xong cô Yến đi rửa tô sẵn tiện thay khăn, tôi thì từ từ đỡ bà bác nằm xuống. Lúc này bả đã có sức mở mắt trừng tôi rồi, khổ thế không biết.
Rồi thì xớ rớ thêm một tí tôi bị cô Yến đuổi thẳng cẳng về nhà với lí do “khuya rồi”. Cũng gần 9h thôi chớ mấy. Mà thôi, tối nay có cô Yến ở lại lo cho bà giáo nhà tôi là may rồi. Haiz, đúng là mệt thật.
Mà quái, bả đang giận tôi à? Nhìn thái độ là có thể đoán ra, nhưng chuyện gì cơ chứ?
Tối đó về chưng cái mặt phờ phạc ra làm mẹ tôi tưởng thằng con trai do ôn luyện bị nhồi nhét quá nên vội đi vắt nước bưởi từ bên ngoại gửi qua để tẩm bổ. Haiz, mẹ à, có món nào ngoài bưởi không vậy?
– Chừng nào anh hai thi?
– Chủ nhật tuần này.
– Anh hai thi môn gì? – Thằng Kha vừa rót ly nước quay lại nhìn tôi thì nó chạy biến đi luôn. Chứ gì nữa, tôi đang chuẩn bị nổi ôn với câu hỏi vớ vẩn của nó đây mà.
Lên phòng lúc đồng hồ điểm kim giờ ngay số 10, tôi nằm ịch xuống giường mà trong đầu méo có một cái quái gì của môn Toán, toàn là ngàn vạn câu hỏi được đặt ra xung quanh cái sự giận của bà bác thôi.
Mà tôi đã làm gì mà bị bả giận chứ?
Trong tiết học tôi vẫn ngồi im lắng nghe mà. Từ đầu tuần tới giờ đâu có chọc giận gì đâu. Rồi tôi vào trong nhà bả ôn thi tuy có phỡn, đôi lúc tráo trở lợi dụng thời cơ ôm bả thiệt… Nhưng mà với sự cho phép ngầm của bả mà. Lạy chúa! Con đã làm gì sai?
Mà mai sao đây ta? Chẳng lẽ vác cái mặt vô? Chậc, có cô Yến ở đó thì bà bác sẽ không nói gì đâu, nhưng mà tôi cứ thấy ngại ngại. Mặc dù biết là cô Yến đã có người khác rồi, nhưng ở gần cô tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Rồi lỡ để bà bác nhận ra những điều đó thì chắc có nước tôi tự vẫn cho xong. Thiệt đó.
Nên thôi, mai án binh bất động vậy. Thế nhưng ý trời nó khác các bác ạ!
Sáng dậy tôi đã bực mấy phen vì ba mẹ từng người lần lượt đi làm kêu tôi khoá cửa đã đành, thằng nhóc Kha còn xớn xác bỏ quên sách nên quay về gọi cửa. Vừa đóng cửa cổng xong là tôi vào nằm ịch ở ghế salon liền chứ chẳng lên phòng nổi nữa.
Thế mà mới tầm 5, 10 phút thì tiếng điện thoại reo.
– A… aa… lo! – Tôi kéo nhệ ra hết mức khi mắt vẫn mở chưa lên, giờ này ai mà gọi không biết.
– Nguyên hả em?!
– Á.. Dạ, là em – Tư thế chào cờ liền.
– Ừ, sáng nay em rảnh không, vào chăm cô Phương chút… Ừm… Tại giờ cô phải đi dạy thế cho thầy Trung bên lớp 12 rồi, không đổi với ai được nữa. Cô đã mua thuốc nấu cháo cá đầy đủ hết rồi, giờ em vào không cần làm gì nhiều đâu – Cô Yến nói nhanh.
– Dạ.. Vậy để em vào liền.
– Ừ.
Lót tót xách xe chạy vèo vèo ngoài đường khi ông mặt trời vừa mới ló ra đủ cái hình hài tròn quay của ổng, tôi vừa ngáp dài vừa ẹo qua ẹo lại cái cột sống. Chắc lúc ngủ mê lại nằm sai tư thế rồi.
Vào đến trước cửa nhà bà bác thì cũng thấy cô Yến đẩy xe ra, cô canh thời gian chuẩn thiệt. Dặn tôi 2, 3 câu thì cô cũng chạy xe luôn về nhà để thay đồ.
Giờ còn mình tôi thôi, hic, dù muốn né cỡ nào cũng phải đối mặt với cô người yêu xinh đẹp đang hờn dỗi.
Nhẹ mở cửa phòng ngủ ra thì bả đang nằm một bên giường như hôm qua, nhưng tư thế thì nằm nghiêng qua bên trái. Trên trán vẫn có khăn nóng, chắc cô Yến cũng vất vả lắm rồi.
Bước nhẹ nhàng lại chỗ cô giáo đang nằm, tôi ngồi xuống giường để ngắm rõ hơn khuôn mặt nhợt nhạt của bả rồi khẽ thở dài. Dù không biết tôi đã làm gì sai khiến bả hờn giận đến thế, nhưng chắc rằng khi bả tỉnh dậy tôi sẽ nhận sai hết. Phải, ngay từ khi yêu bả tôi đã sai. Và tôi muốn mình sai cả đời, chỉ để được bên người con gái đó.
Cơ mà.. Sao nằm nghiêng qua nên trái? Ép tim sao trời, chậc, phải chỉnh lại.
Vừa khom xuống đỡ người bả để xoay về tư thế chuẩn thì tự dưng đôi mắt phượng ấy lại mở ra và mệt mỏi nhìn tôi. Ngay lúc tôi đang hơi khom xuống, tay đang giữ lấy 2 bên vai bả.
Ớ ờu, tư thế khá chuẩn này.
– Nằm ngay lại, quay bên đó riết sẽ bị đau tim đó – Tôi dùng giọng hết sức nhẹ nhàng.
– Cám ơn, đang đau.
– Thấy chưa, em nói rồi. Nào, nằm ngay lại.
-…
– Sao nhìn em ghê vậy?
– Rốt cuộc em có hiểu là cô đang nói gì không? – Mặc dù đang bệnh lên bệnh xuống nhưng bà bác vẫn có sức mà lừ mắt nhìn tôi.
– Thì… Vậy cô nói đi chứ, qua nay lí do sao mà tự dưng cô giận em?
– Không giận!
– Chắc chắn là có.
– Không!
Bả quay lại trừng mắt nhìn là tự dưng tôi quíu càng.
– Nói đi, sao vậy – Tôi đặt tay sau lưng cô giáo xoa xoa nhằm dỗ dành bả.
– Chẳng có gì – Lại cái giọng giận dỗi cực đáng yêu này.
– Thôi mà, hì hì. Nói đi, em còn biết em sai chỗ nào chớ!
– Không! Tự mà coi lại mình, không nói.
– Thôi mà – Tôi làm mặt đau khổ – Phải nói để em biết chứ.
– Chẳng lẽ em sai chỗ nào mà cũng không biết à?
– Ớ, bao nhiêu chuyện thì làm sao mà mò ra được.
– Tức là em đã làm sai rất nhiều chuyện mà giấu hả???
Ôi lạy chúa, bả phản ứng mạnh đến mức ngồi bật dậy, tôi thì đang khom xuống thế là 2 mặt coi như… Ma sát trượt… giờ ngồi nhớ lại còn thấy hài.
Chả để ý thái độ nổi ôn của bả, khẽ cạ mũi vào cái mũi nhỏ xinh, tôi vừa định tiến tới thì…
-… – Vỡi, tự nhiên quay ngoắt qua làm tôi hôn trúng má, hê hê, cũng không gọi là lỗ.
– Không đứng đắn!!!
– Ơ, mặt cô đỏ kìa, hớ hớ.
– Đâu, đâu có, không thèm!!!!
– Thèm gì? – Tôi đơ luôn.
-…
Ngồi im đối diện nhau, khoảng cách của cả 2 để không khí chen vào chỉ có đúng 5 cm nữa thôi. Đến nỗi tuy bả ngó qua một bên nhưng tôi vẫn nghe được hơi thở ấm nóng của người con gái tôi yêu tha thiết.
– Cô phải nói thì em mới biết điểm sai chứ – Tôi quay lại chủ đề và không quên nói thêm. – Mà em có thấy mấy nay em làm sai gì đâu.
– Chắc không?
Bả vừa quay lại thì mũi cạ mũi ngay lập tức. Đù, lại tư thế có vẻ hot, mai mốt sẽ áp dụng triệt để.
– Chắc – Tôi hôn chụt vào môi bả rồi nhẹ ôm vào lòng.
– Chứ… Hừ… Mà thôi.
– Nói đi mà.
-…
– Nói đi, em nghe.
– Tui hỏi thật, ngoài hôm Tết cho tui bưởi ra thì mấy người còn cho ai nữa? – Bả gạt tay tôi đang ôm ra rồi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ớ ờu.. Là chuyện này? Vỡi chưởng, bả mà hỏi vụ này thì chắc là đã biết tôi cho cô Yến bưởi rồi, mà sao bả biết được cơ chứ????
– Ừm thì…
– Nói!
– Ờ thì nói… Cho cô Yến 2 trái nữa.
-…
– Cô đừng có suy nghĩ nhiều mà, cô Yến chỉ đơn giản là người cô mà em yêu quý thôi. Mà cô Yến cũng tốt với em nên Tết mang biếu thôi mà.
– Thế mà hồi đó có người thấy tui nhận đồ của người khác thì làm trận làm thượng, giận người ta mấy ngày liền… SAO MẤY NGƯỜI KHÔNG TÍNH!!!!
Bệnh mà cũng có sức ghê, điếc cả tai.
– Thì.. Chậc, tại ông đó giả nhân giả nghĩa, rõ ràng là đi mua mà – Tôi xị mặt xuống mà cố chống chế.
– Nhưng mà cũng do mấy người ích kỷ. Rồi giờ tui đi cho thầy Tân xong giấu mấy người nha, chịu không?
– Không, mắc dịch gì phải cho ổng chứ???? Mà 2 chuyện này đâu có giống nhau. Cô Yến có ơn với em, thì em biếu, còn ông Tân có cái quái gì mà dám động đến cô chứ.
– Mắc gì không dám động. – Bà bác dựa vào thành giường nhìn tôi.
– Thì.. Thì cô là của em!
-…
-…
Không hẹn mà gặp, mặt tôi nóng ran lên, và bên kia tôi nhìn thấy mặt bà giáo cũng chẳng thua gì, đỏ hồng trông xinh cực các bác ạ.
Để lại một bình luận