Phần 105
Hội đồng Trường được nhắc đến mấy ngày nay cũng đã tới. Như thường lệ thì thứ 5 hàng tuần bọn học buổi chiều chúng tôi chỉ có 2 tiết thôi, 3 tiết còn lại thì để cho lớp nào có thao giảng dự giờ hoặc họp hội của các thầy cô. Riêng tuần này thì tất nhiên 3 tiết sau sẽ dành thời gian cho Hội đồng Trường.
Chiều 2h nắng nóng chang chang, tôi phóng cái xe đạp tàn tạ về rồi bay lên ghế salon định đánh giấc nồng bất chấp thế sự.
Sợ là sợ đuổi học, mà nghĩ sao chuyện đó xảy ra.
Sợ là sợ tai bay vạ gió đồn đến tai mẹ tôi??
Èo, vừa nghĩ đến đó là tay tôi nó run như cầy sấy rồi. Đã không được đi thi mà còn lùm xùm đánh nhau, hic. Phải ăn nói thế nào đây.
Tính ra điều tôi sợ rất hợp lý và có nguy cơ xảy ra. Vì mẹ tôi là công tác y tế hơn chục năm ở đây rồi, đa số thầy cô trung niên trở lên đều biết hết. Cô Yến còn rành mẹ tôi luôn mà. Chưa kể ba tôi là nhà báo, đó là sự thật chứ tôi không hề bịa ra để hù thằng Thắng. Nói chung cái nhà tôi thuộc dạng… Người lớn ai ai cũng biết.
Hết ngồi coi tivi lại nằm dỗ giấc ngủ, chịu không nổi liền lượn xuống rửa hết chén ly để lấy lòng trước mẫu hậu. Mặc dù có thể mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ biết chuyện tôi “đánh nhau” ở trường.
Úp cái ly cuối cùng vào rổ thì có tiếng điện thoại, chậc, lại nghe bà bác nổi điên nữa rồi.
Nhưng mà chạy lên nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy một số quen thuộc khác.
– Dạ cô.
– Thoát rồi nhé, tổng số phiếu là 8/2 nghiêng về em.
– Ủa sao giống bầu cử vậy cô?
– Ừ, hì. Thôi chỉ làm kiểm điểm là xong. Mai mốt không được dính đến mấy chuyện này nữa nghen.
– Dạ, em cảm ơn cô.
– Hi.
Nằm thêm tí nữa thì ba mẹ tôi về, cũng khá là hài lòng vì hôm nay thằng con cả tự dưng xuống rửa bát mà không phải kêu réo gì hết. Mẹ thì nhìn tôi với cái ánh mắt nghi ngờ kiểu thế nào tí nữa cũng đòi hỏi gì đấy. Chậc, nghĩ sao thế, tôi là người thế nào cơ chứ.
Rồi tầm 7h tiếng chuông điện thoại cũng vang lên, tôi bay lại “đớp” liền.
– Alo!
– Tui nè! – Hic, sao mà giữa tiếng bà giáo với tiếng cô Yến chào hỏi tôi cách xa nhau một trời một vực vậy.
– Biết mà, hề hề.
– Hừ, còn cười cho được. Mấy người bị truất quyền đi thi rồi. Cười đi, cười nữa đi!!!!!
– Ớ, là… là sao? – Giờ thì tôi đơ thiệt rồi các bác ạ, sao tự nhiên mỗi người nói một kiểu, sao kì vậy.
– Sao trăng cái gì, tui nói rồi nha, ở nhà mà sám hối đi, tui mà thấy mấy người ở đâu là tui ….. Lột da nấu cháo liền.
Vỡi, nghe cái giọng cố mà nín cười của bả kìa. Sao mà tôi ngu thế không biết, bả xạo 1 phát là tôi tin sái cổ.
– Thôi được rồi, mà ai thông báo cho cô biết tin vậy?
– Cô Hương, hì.
– Hờ, nghĩ sao mà bị truất quyền đi thi mà vẫn có người vẫn cười hì hì cho được.
– …………….
– Không đúng à?
– Giờ mấy người tin là tự tui truất thiệt không? Khỏi cần ai đụng tay vô luôn.
Nghe bả nổi sùng là tôi im re, thu càng liền. Hic, tôi đúng là có tiền năng trở thành một thằng sợ vợ chính cống.
Chậc, người ta nói “Qua cơn mưa, trời lại sáng” quả không sai, giờ cơn mưa “Nguy cơ truất quyền đi thi” đã qua, bầu trời trong xanh, lòng tôi cũng thơm ngát hoa hồng khi nghĩ đến tương lai.
À, mà cái tương lai nó hơi có vấn đề. Thật ra chuyện thằng Thắng tôi vẫn chỉ là hù, tuy ba tôi là nhà báo cỡ xịn nhưng nếu tôi mà có mệnh hệ gì thì chắc ông cũng không dùng báo chí để giải quyết đâu. Công an thì tôi tin chắc là sẽ giúp nhà tôi vì ba tôi chơi thân với Giám đốc Công an Tỉnh, nhưng mẹ tôi chưa chắc gì để ba nhờ đến họ. Vậy là giờ cùng lắm là công an địa phương. Thôi kệ, hù được nhiêu hù, chờ tới cái giây phút tôi phải nằm cáng vô bệnh viện rồi tính. Ngày đó tôi đã đối mặt với cái bọn “xã hội đen đường phố” như thế, nhưng vẫn không có khái niệm sợ hãi cho lắm, vì chắc nói gì thì nói chứ tôi vẫn con xem thằng Thắng là cái thằng ngồi kế tôi trong lớp. Tuy nhiên không thể gọi nó là bạn được.
Mấy ngày tiếp theo thì là cái điệp khúc…
– Nè, làm đi, làm từ giờ… – Bả ngước lên nhìn đồng hồ – Tới 11h rồi ăn cơm.
– Cái gì? Cô giỡn hả? – Bấy giờ tôi mới nhận ra cái số lượng bài mà bả cho, lạy chúa, 35 bài, 1 đề bài là 10 dòng, toàn là những dạng bài khác nhau
– Tui dạy mấy người từ đó giờ mà giờ còn chê hả? Ờ, vậy nâng lên.
– Em lạy cô, nghĩ sao vậy, 35 bài mà làm trong.. Trời ơi có 3 tiếng thì làm sao mà làm?
– Dư, nghĩ sao 1 bài được tận 6 phút mà.
– …………….
– Hì hì, làm đi, chủ nhật tuần sau là thi rồi.
Hết nói nỗi, còn dự trù thời gian từng bài cho tôi làm luôn cơ đấy. Hic, cuộc sống luôn vật vã, với bao nghiệt ngã….
Mà tính ra là tôi lo hão, thằng Thắng hình như có ép phê với những lời hù của tôi, nó án binh bất động, tới khi nó biết tôi vẫn đi thi vòng Tỉnh vẫn không hề nói gì.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời..
– Nguyên, cô Phương gọi con nè.
– À.. Dạ!
Vừa rửa tay hoàn thành sự nghiệp “rửa chén” vĩ đại ở nhà, thiệt chứ số lượng chén mà tôi phải rửa hôm nay chắc cỡ cái đám giỗ nhỏ luôn chứ ít gì.
– Sao cô?
– Nói chuyện với tui kiểu gì vậy?
– Hê, em nghe.
– Tối nay vô học đi, chủ nhật tuần này là thi rồi.
– Ờ hớ, hehe.
– Gì mà cười dê vậy.
– Ok ok, được rồi, giờ em vào.
– Ừa!
Cúp điện thoại xuống, đang hí ha hí hửng nghĩ thầm trong bụng là vô trong đó học hành mọe gì, vô ôm nhau thì có thì bắt gặp ánh mắt tóe lửa điện của mẹ tôi.
– Nguyên, sao riết rồi mẹ thấy con nói chuyện với thầy cô không nể nang gì hết vậy?
– Uầy, có đâu mẹ, tại..
– Tại cái gì? Được cô Phương cưng riết rồi sinh hư, mày nói chuyện với cô như với bạn mày vậy hả?
– Thôi mà mẹ, thì… cũng thân nên mới nói chuyện k…
– Đừng có lí sự, mẹ mà con nghe lần nữa thì coi chừng nghe chưa?
– Dạ.
Thở dài ngao ngán, khí thế vừa ban nãy của tôi vụt tắt lịm. Mà chắc cũng tại tôi vô ý, nói chuyện hơi to nên bị mẹ nghe. Chẹp, sau này phải be bé cái mồm lại.
Chạy lên thay đồ xong chạy xuống thì lại có điện thoại, đừng nói là bà bác hồi nha. Nhưng khi nhìn vào số hiện lên màn hình điện thoại thì tôi hơi khựng lại, là thằng Khôi?
– Alo.
– ……………..
– …………
– Mày hả? Ừm.. Hôm nay mày rảnh không?
– Ờ rảnh.
– Vậy tí ra bờ sông gần nhà mày nha. Ra đó nói chuyện cho thoáng.
– Ờ, ok. Vậy… 8h nhỉ?
– Ừ.
Để lại một bình luận