Phần 93
Dường như những ngày năm ấy là khoảng thời gian yên bình nhất trong cuộc đời tôi, không sóng gió, mọi chuyện đều cầu được ước thấy. Muốn chứng tỏ với ông anh rằng mình xứng đáng làm em ổng, ok đã đậu Olympic ngon lành. Muốn có một em người yêu xinh đẹp, ok, bà bác nhà tôi còn trên cả xinh đẹp và nết na. Gia đình êm ấm hạnh phúc, có thằng em trai cũng thông manh giống thằng anh nó, bạn bè thì tốt với nhau hết chỗ chê. Thử hỏi các bác còn muốn gì? Riêng tôi, vậy là đủ.
Nhưng sự đời không phải vậy, người ta thường nói rằng: “Khi đạt cực thịnh cũng là lúc khởi suy”. Nguyên lý đó được áp dụng cho rất nhiều trường hợp, rất nhiều cuộc đời. Và tôi cũng không thể nào tránh khỏi.
Những ngày tháng sau này phải nói thật u tối đến rợn người…Tôi vẫn nghĩ không biết lúc sa lầy đó tôi đã làm thế nào để vượt qua được.
Tôi không nói tôi khổ, nỗi khổ của tôi nhìn lại thì có thấm gì với ai đâu. Tôi không nói cuộc sống khốn nạn với tôi, vì ông Trời còn bất công với rất nhiều người khác nữa. Nhưng phải nói rằng dù tôi có phải khổ trăm ngàn lần nữa thì cũng chẳng bao giờ so sánh được với những gì người yêu tôi từng trải qua, phải, Đặng Mai Phương của lòng tôi, cô đã chịu khổ như thế nào trong quá khứ? Tôi.. Có quyền được biết không?
Ở phương trời ấy, cô đang suy nghĩ điều gì thế?
Giá như ngày ấy tôi tốt với cô hơn một chút, giành nhiều thời gian ở bên cô thêm một chút, yêu thương cô hơn một chút, làm cô vui hơn một chút… thì tốt biết bao.
Nguyên 17 tuổi luôn nghĩ đời là màu hồng – Thằng nhóc may mắn.
Nguyên 19 tuổi vật vã với nỗi đau – Thằng khốn bắt cần đời.
Nguyên 21 tuổi vô tâm vô cảm Thằng ăn chơi sa đọa.
Nguyên 23 tuổi – ……… Chưa biết @@~..
À mà thôi, cứ để cho tương lai tới đâu thì tới, tôi lượn về quá khứ, cứ như đang đi trên con tàu vượt thời gian của Đô rê mon vậy.
Người ta thường nói: “Có thực mới vực được đạo”, còn thằng Nguyên tôi thì nói: “Có Phương mới tính gì thì tính”, phải, xong chuyện của bả rồi, sống rồi mới nghĩ tới chuyện của nhỏ Quỳnh, thật may nhỏ không phải là người con gái viết lá thư tình năm xưa, không thì tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thằng Khôi nữa.
Rồi còn chuyện của thằng Cẩn. Thật méo ngờ là chưa giúp được gì cho ku Cẩn thì ku Thắng lại nhảy vào, trời có phải giúp tôi không, nhưng dù sao vẫn muốn nghe ý kiến của bà bác.
Sáng hôm ấy tôi bị nắm đầu đến nhà riêng của “em người yêu”, tất nhiên chả phải để ôm ấp gì mà là cắm đầu học ôn thi. Bà bác nhà tôi cũng cao tay lắm, không chịu ngồi gần vì sợ tôi không “tịnh tâm” luôn cơ. Nhưng cô à, cô nào có biết được em bước vô nhà cô là trong đầu chỉ có cô thôi chứ còn nghĩ được gì nữa.
– Cô!
– Im lặng và làm bài!
– Uầy.. Cô à.. !!!!
– Học đi, còn lo ôn thi mấy môn nữa kìa, lần này mà như lớp 10 thì chết với tôi!!! – Bà bác ngẩn mặt lên “gầm gừ” rồi cúi xuống, hình như cũng đang giải bài toán. Nhìn cái bả nhíu mi suy nghĩ, rồi vuốt vài sợi tóc trên vai mà tôi muốn… bóc lịch…
Im re 5 phút.
– Chuyện này.. E muốn hỏi ý kiến của cô mà.
– Học xong rồi hỏi.
– Thôi mà cô!!!!!!
– Mệt nha, cho 5 phút, muốn nói gì nói đi.
Ta nói nước chảy đá mòn mà, cô không xiu lòng thì không phải người em yêu, há há.
– Cô đặt mình vô em mà suy nghĩ nhé, cô có 1 con bạn thân, xong một thằng bạn thân lại nhờ cô cua nó, thì cô phải làm sao?
– Cua rồi 2 người quen chung à? – Cúi đầu nên chả biết bả có đang trêu mình không nữa.. Hic.
– Đâu ra, ý là quân sư ế!!!
– Nói năng không rõ ràng, vậy thì em giúp thôi.
– Nhưng mà lại có 1 thằng khác cũng mê nhỏ đó, và khổ 1 cái là nó nhờ em làm quân sư luôn, vậy phải làm sao?
– Thì…
– Sao cô? – Bả vừa ngẩn đầu tiên là tôi hồ hởi liền, chắc đã khơi dậy được cái tính “ít chuyện”của phụ nữ bọn họ rồi.
– Nhiều chuyện, chuyện mình còn lo chưa xong ở đó mà lo chuyện bao đồng hả?
– Ủa em lo xong rồi mà?
– Em thi chưa mà nói xong?
– Đâu, em cua được cô là coi như xong…
Vâng, nói chưa hết câu đó, tôi đã hối hận vô biên vì hứng chịu bao nhiêu là cú ngắt nhéo, đâm chọt từ mọi hướng của bà bác, híc. Tôi nói có gì sai hả?
– Hừ, lo học đàng hoàng cho tôi, không thì…
– Hic, cô nhéo em bầm hết rồi!!!
– Lầm bầm cái gì?
– Ủa mà không thì sao cô?
– Lột da nấu cháo.
– Em có phải cóc đâu chớ!!!!
– Liệu hồn với tôi!
– ……………
Hết cãi nổi rồi các bác, thiệt chứ đời này muốn ở bên bả chắc tôi phải tập gym cho cơ thể nó săn chắc tí, chứ mà kiểu mềm xèo trói gà không chặt kiểu này mà bị bả hành riết chắc héo luôn quá.
Ơ mà.. Tôi tính hỏi bả kế hoạch tôi được không mà sao thành thế này rồi?? Dòm cái mặt sát khí vầy thì đừng có dại dột mà hỏi lại, kẻo trưa nay nhịn đói là có.
Chiều hôm ấy.
– Mày nói cái gì? Thằng Thắng đòi cua Hạnh á?? – Thằng Cẩn nhảy dựng lên.
– Lạy bố, nhỏ nhỏ thôi, căntin, đang ở căntin đấy thằng rồ.
– Thằng Thắng cũng thích nhỏ Hạnh á? Hay nhỉ – Thằng Khôi cũng gãi đầu tỏ vẻ thích thú, dạo này chú ta có bồ trong đạo mạo rõ.
– Rồi mày chịu giúp không?
– Chịu liền, hê hê. – Tôi trả lời tỉnh queo.
– Cái #&%$#^!#% Gì vậy hả? Mày có còn là bạn tao không hả?
– Tao táng cái vêu mồm, để yên cho tao nói.
– Mịa nghĩ sao đi ok? Rồi còn lúc trước hứa với tao sao giờvậy?
– Mày có im không? Để tao cói cơ mà!! – Bực thằng rồ này rồi đó.
– Chứ mày nói giúp nó là giúp kiểu nào? Tao nói thiệt chứ thằng đó không được, nó mà đụng tới nhỏ Hạnh là tao cho nó nằm thở ôxi liền.
– Thì tao cũng biết là vậy, mày cũng thừa biết tao cay thằng đó mà, giờ có dịp này mình trả thù luôn, mọe, chưa nói gì đã xồn xồn lên.
– Là sao? Mày định lợi dụng người yêu tao hả – Thằng Cẩn đực mặt ra.
– Đệch, mày coi bố là hạng người gì? Mấy nay tao mắc lo chuyện yên bề gia thất nên nghĩ chưa ra, giờ thì xong nên anh em mình bàn kế hoạch rồi triển.
– Mịa kế hoạch con khỉ, mày nghĩ mấy nay không ra thì giờ nghĩ sao ra, đi Khôi – Tự nhiên thằng ôn con đứng bật dậy kéo áo thằng Khôi – Đi, thằng Nguyên chả làm ăn được gì thôi, mịa, nghĩ đến thằng Thắng mấy nay nhìn ngó người yêu tao mà nghĩ sao ngồi im chả làm gì.
– Giờ mày muốn gì? Để cho nó ngắm thêm nửa năm nữa thì mòn mặt người yêu mày à? Giờ muốn đánh nhau phải không? Tao lớp trưởng này, tao tổ chức này, đánh xong rồi sao? Nhỏ Hạnh quen mày à? Mày mơ à? – Vâng, tôi đã chính thức nổi ôn lên.
– Nhưng mà.. Nhưng mà ….
– Thôi, 2 thằng mày câm miệng lại cho tao nhờ, giờ chuyện quan trọng là làm sao chơi được thằng kia chứ không phải để 2 thằng bây chơi nhau. Nói tí nữa tao bắn bỏ hết à.
Haiz, vâng, mỗi lần đụng tới nhỏ Hạnh là thằng Cẩn nổi điên, mà thằng Cẩn nổi điên thì luôn khiến tôi nổi khùng theo, mà 2 thằng tôi đã nổi ôn thì thế nào thằng Khôi cũng nổi dịch. Bởi vậy, anh em nó hiệu ứng dây chuyền nó thế…
Lần quần 1 hồi thì chuông cũng vừa reo lên, vỡi thật, nãy giờ chả được cái tích sự gì. Mà thôi, vẫn cứ tiến hành, tôi xi nhan nói với thằng Khôi vài điều rồi về lớp, ku Cẩn coi như cứ im im, để vậy coi bộ lợi hơn.
– À Thắng, tối nay rảnh café mậy.
– Tao với mày à?
– Không, ba thằng tao luôn.
– Tụi nó chịu rồi á?
– Ừ, vậy nhé, Cối xay gió nhé.
– Ok.
Để lại một bình luận