Phần 71
Tôi dứt lời thì nó cũng im lặng luôn, mỗi thằng một cái ghế và suy nghĩ đến những chuyện khác nhau. Thì ra hôm bữa đi quán Giọt đắng, do có nhỏ Hạnh nên tự dưng nó lại bình thường, bỏ trôi cái khuôn mặt sầu thảm. Và cũng không loại trừ khả năng câu mà nó hỏi tôi ở vườn nhà thằng Khôi ban nãy là thăm dò coi có phải tôi đang tán lại nhỏ Hạnh hay không. Ừ thì tôi hiểu nỗi lo sợ của nó hệt như lúc tôi đang trồng cây si cô Phương vậy.
Nhưng mà sao hôm nay ăn phải cái gì mà đầu óc tôi thông tuệ dữ ta.
– Tao cho mày 1 tháng để mày xem lại tình cảm của mày. Nếu mày vẫn muốn cưa nhỏ Hạnh thì tới lúc đó tao sẽ giúp mày. Ok?
– Ừm.. Ok!
– Hờ, nếu mày mà dám làm nó buồn thì tao sẽ là thằng đầu tiên giết mày đó! – Tôi nheo mắt.
– Ừ, chỉ có chuyện nó bỏ tao thôi, chứ tao không bỏ nó đâu.
– Hoang tưởng, đã cua được đâu mà bỏ hay không!
Nói chuyện vớ vẩn thêm tí chúng tôi vui vẻ ra xe rồi như thường lệ thằng nào đi đường thằng đấy. Nhưng đi độ 200m thì tôi quay ngược đầu xe lại để đến nhà cô Phương.
Tới trước cổng cô giáo thì thấy cổng đã khoá chốt trong và cửa nhà mở, chắc cô đang thay đồ gì đó nên tôi nhẹ nhàng mở cổng dắt xe vào. Đang đi vào nhà vừa gãi đầu vừa ngáp như thằng nghiện thì lại bắt gặp cô giáo đi ra thềm ba. Ôi đệch, quẹt nước mắt nước mũi liền.
– Tưởng ai, ai dè kẻ nói dối không chớp mắt – Nói rồi cô quay ngoắt vào trong. Mệt rồi đây, tôi lắc đầu rồi xách cái bánh kem vào trong.
– Giờ dọn gì cô! – Tôi để bánh kem lên bàn.
– Bánh thì đem vào tủ lạnh để đi chứ?!
– À, vâng! – Tôi gật đầu lia lịa khi thấy cô cũng có phần quan tâm đến tôi đang làm cái quái gì.
Chạy xuống mở tủ lạnh ra thì thấy cái hộp gì đó đã để sẵn trong tủ từ lúc nào. Vừa định lấy ra xem là gì thì cô giáo đã kêu chí choé ở trên phòng khách nên tôi cũng vội chạy lên luôn.
Quần quật hơn cả tiếng với cái mớ bụi đóng lớp gần 2 tháng, tôi lấy chai nước khoáng mà đứng tu lấy tu để không còn một giọt. Đúng là nhà gần đường cái dù đóng cửa nhưng bụi vẫn bám như thường.
– Tránh ra cho cô quét coi!
– Hây dà.. !! Để em quét cho! – Tôi đề nghị sẵn tiện giật luôn cây chổi nhà.
– Cũng tốt, coi như phạt vụ nói dối, lau luôn 3 nước đó nha, lau dơ là không được đâu đó. – Cô giáo cú cú đầu tôi vài cái rồi hí hửng xách xô xuống nhà dưới.
Ôi đệch, bả cũng không quên được mà. Nhưng tự nhiên đang lau thì phát hiện ra một chân lí.
– À, ý là nếu mà trách tội trước thì 2 mình sẽ có nguy cơ cãi lộn nà, sẽ có nguy cơ em bỏ về nà, cô sẽ phải ôm show nà. Phải không?! – Tôi nói vọng xuống nhà dưới.
– Thông minh ta!! – Cô lại đi lên sau khi giặt mấy khăn lau bàn.
Coi bả sướng chưa kìa, ngồi xuống ghế bật tivi, vừa ngồi bắt chéo chân vừa ăn táo. Ôi cuộc đời thật là sang khi có thằng lao công trá hình.
– Đút miếng táo coi – Tôi khom người xuống hôn nhẹ lên má cô giáo.
– Lau thì lo lau đi chứ!?
– Lau xong cô ăn hết táo còn gì. Đi! Cho miếng coi – Tôi há mỏ ra chờ “sung rụng”.
– Nhiều chuyện thật! – Cô cầm trái táo đang ăn dở mà nhét ngay miệng tôi, có vậy thôi mà cũng khó khăn nữa cơ. – À mà lau nhà đi, cô xuống làm cơm.
– Vậy có cho em ăn không?!
– Không, nhịn đi! – Lườm yêu tôi một cái rồi “ngoãy đuôi” đi xuống bỏ mặt thằng người yêu hì hục lau nhà.
Mà chồng làm việc nhà, vợ nấu cơm là chuẩn số dzách rồi phải không các bác!?
– Cô đi mua đồ tí nha, mà sao lau gì chậm vậy?!
– Lau 2 lần rồi, giờ lần chót nè – Tôi thở dốc. Nhà cô cũng đâu có phải nhỏ bé gì đâu mà đòi lẹ cho được.
– Ừ, nhanh đó.
Đứng uốn éo cho đỡ mỏi lưng rồi tiếp tục hành trình gian khổ, bấy giờ đã lau được đến phòng ngủ, ôi còn cái nhà bếp nữa là xong, vội gì chứ.
Cái phòng ngủ của bà bác nhà tôi vẫn tông màu hồng các bác ạ, chợt nhớ ra là phải hỏi cái vụ con gấu vớ vẩn này từ đâu ra thì có tiếng chuông cổng.
– Làm quái gì bấm chuông, chơi nhau à, hay có khách?! – Tôi đi nhanh ra và trơ mắt ếch khi nhận ra người đang đứng trước cổng. Má ơi! Cứu con…
– Em đến chơi hả?
– À dạ, em đến dọn nhà phụ! – Tôi vừa lí nhí vừa mở cổng. Khổ kinh!
– Ừm, tháo vát quá ta. – Cô Yến cười hiền, một nụ cười mà đã lâu rồi tôi mới được nhìn thấy.
– Mà cô Phương đi đâu rồi em?!
– Dạ, cô đi mua chút đồ đó mà cô.
– Ừ, cô cũng nấu rồi mang ít đồ đến ăn chung đây, sợ cô Phương chưa kịp nấu.
– Dạ.
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của cô Yến ngày ấy. Một khuôn mặt luôn cười vui nhưng ánh mắt ấy luôn phảng phất lên những nỗi lòng rất khó diễn tả dù là cảm nhận được đi chăng nữa.
Bước vào nhà, tôi cứ theo cái thói quen mà mẹ rèn từ nhỏ là “Khách đến nhà là phải mời nước”. Trong cái tâm tưởng lúc đó của tôi thì hình như đã xem nhà cô Phương như nhà mình, chả có chỗ nào là không biết cả mà.
– Dạ cô uống nước. – Tôi khom người lễ phép nhất có thể.
– Ừm, vậy hè này có đi chơi đâu không?
– Không cô, em có về ngoại “tu” vài hôm thôi.
– Ừm – Đáp lại cái cười cầu tài của tôi là nụ cười hiền dịu của cô giáo dạy Lý rồi hai cô trò lại im lặng. Lúc đó chưa bao giờ tôi lại mong mỏi cái tiếng xe của cô Phương đến thế, ngồi mà cứ như bị lửa đốt.
Ngồi tầm 10 phút thì cuối cùng cô Phương cũng về. Quái, chạy đi đâu mà lâu dữ.
– Ủa? Có khách hả?
– Cô Yến đến đó, cô để em dắt xe cho.
Hai tay nắm lấy tay cầm của chiếc Vespa Rally mà trong lòng chả yên, tôi vừa đẩy vào mà 2 mắt cứ ngóng vào bên trong, không biết trong trỏng có chiến sự gì hay không nữa.
Nhưng tôi bị hoang tưởng, 2 cô giáo cười vui với nhau cứ như chị em trong nhà, cả hai cùng xuống dưới bếp người hâm thức ăn, người làm thêm mấy món. Không khí chẳng có chút bất thường nào cả
Vào lúc đó, tôi luôn tự hỏi, mình có nên đi về hay không?
Để lại một bình luận