Phần 8
Tôi định quay lại nhưng em không có vẻ không muốn như vậy, cứ muốn ôm tôi, hai tay cũng đã vòng ra nắm lại thật chặt. Tôi không trả lời em mà quay ra hỏi:
– Anh làm em thức giấc à?
– Em có ngủ đâu mà thức anh – Em trả lời thật nhẹ nhàng.
– Vậy mà anh tưởng em ngủ rồi đó chứ.
– Em chỉ muốn anh ôm em thôi – em trả lời tỉnh rụi.
– Chỉ ôm thôi à? – Tôi trêu em
– Ừm.. anh này! – em lúc lắc cái đầu đập vào lưng tôi
– He he – Tôi chỉ cười.
Chúng tôi im lặng, em vẫn nhất quyết ôm chặt tôi như thế, không cho tôi quay lại lúc nào, thậm chí tôi cựa quậy thì lại càng làm em ôm tôi chặt hơn. Một chút tôi lại nói với em:
– Em không buồn ngủ à
– Không! Cũng như anh thôi mà – Em nũng nịu
– …
Tôi tắc tị, cũng chưa buồn ngủ thật, chắc là cũng tại tôi là thằng hay suy nghĩ nhiều, nhất là còn hay nghĩ linh tinh. Còn em, con người em đôi lúc thật dễ thương và bí ẩn.
– Anh à! Em xin lỗi..
– Sao lại xin lỗi – Tôi ngạc nhiên quá đỗi.
– Vì… – Em nói đến đó rồi lại dụi dụi đầu vào lưng tôi.
À ra thế. Hóa ra em đang tưởng nhầm tôi về điều đó đây. Tôi hơi buồn cười nhưng cũng cảm thấy vui vui. Tôi quay ngược hẳn lại phía em, chiếc khăn mỏng rơi ra nhưng tôi cũng đã kịp giữ lại. Em cũng ôm chặt lấy tôi lần này là từ đằng trước, chắc vì sợ tôi sẽ nhìn chằm chằm vào đó, bầu ngực tròn của em và làm em ngượng ngùng, hai tay em vòng ra ôm lấy phần thắt lưng làm tôi không muốn cựa. Chẳng còn cách nào khác tôi đành phải khoác cái chăn cho cả hai, phủ lên lưng em và giữ em về phía mình.
Đàn ông là một giống loài thật lạ, con người ta bao gồm 2 phần là phần bản năng và lý trí, lý trí thì được quyết định hoàn toàn bởi não bộ. Nhưng có cái phần mà không thuộc vào sự chi phối của lý trí ấy mà tôi hay gọi là bản năng. Lúc này thì cái phần bản năng ấy lại đang muốn trỗi dậy khi khuân ngực tròn nóng hây hẩy ấy đang ép sát người tôi, nơi cũng có nhiều dây thần kinh cảm giác. Nó truyền từng làn hơi ấm và cho tôi biết rằng em đang chẳng có gì trên người cả, hoàn toàn khỏa thân. Giây phút giờ đây tôi cũng chẳng muốn nó trỗi dậy chút nào cả, nó không hợp lý. Em có lẽ cũng cảm thấy điều đó khi mà đột nhiên em khúc khích cười, tiếng cười tuy nhỏ nhưng làm mặt tôi đỏ bừng lên vì ngại.
– Em cười gì thế!
– Lại còn hỏi, anh hư quá! – Em véo nhẹ vào sườn tôi, chả đủ đau.
– Đàn ông ai chả thế – Tôi cười, thầm nhủ phải kiềm chế.
– Hi hi! Bọn anh thật lạ – Em cười.
– Ừm..
– Lúc nãy em xin lỗi nhé – Em lại nói lại.
Tôi không trả lời, khẽ nâng cằm em lên, nhìn thẳng vào mắt em, sau rồi mới nói:
– Ngốc ạ! Em không phải thế đâu! Anh chả sao hết – tôi cười.
– Ưm… Nhưng anh muốn em mà
Em hơi ngập ngừng nhưng lời nói của em cũng làm tôi thực sự bất ngờ, nó quá dạn dĩ, không hợp với em. Khi tôi còn chưa kịp nói gì để trả lời thì em đã kéo tôi lại đặt lên môi tôi một nụ hôn dài.
Nụ hôn khiến tôi ngộp thở. Thực sự tôi muốn, bản năng con người tôi muốn. Tôi tự hỏi: Chả lẽ bản năng con người em lớn thế sao? Nó đang chi phối mọi hoạt động của em sao? Hay là em chỉ cho rằng mình là người có lỗi, em muốn hoàn thiện nốt những gì chưa hoàn thiện của ban nãy. Tôi không thể hiểu được nữa.
Nhưng lý trí thì cứ việc suy nghĩ, còn bản năng con người thì vẫn cứ việc hoạt động. Cơ thể tôi như run rẩy trước sự mãnh liệt của em. Rời môi tôi khi tôi chưa kịp thở, em đã dùng chính cái mà tôi cho rằng thú vị nhất trên cơ thể con người đấy để mà dạo qua, vòng quanh cổ, tai, ngực rồi xuống dần xuống dần, xuống dần… Tôi đang bị mụ mị trước sự mê hoặc, cám dỗ và sự trỗi dậy của chính tôi ấy, tôi hiểu em định làm gì.
Đàn ông là một giống loài rất đặc biệt, họ không bị chi phối bởi lý trí, tình cảm. Họ tách biệt những thứ đó thành những phần riêng biệt, tách rời và chẳng liên quan đến nhau. Và những người đàn ông như chúng tôi trong lúc trà dư tửu hậu có nói và thống nhất ra những công thức chung cho những cuộc tình. Thằng bạn tôi có nói rằng các cuộc làm tình rất thú vị tùy theo những gia vị mà nó thêm vào, nhưng rút đi rút lại thì các cuộc làm tình có ba yếu tố chi phối:
Trái tim
Lý Trí
Bản năng.
Nó dẫn giải rất thú vị như thế này: Khi một người đàn ông hay đàn bà có chuyện làm tình, nói một cách khoa học thì đó là một sự giao phối. Cuộc truy hoan đó sẽ có ba cấp độ, và càng thêm dữ kiện vào thì cuộc truy hoan đó càng tuyệt vời. Anh bạn tôi nói khi một người đàn bà bị hiếp dâm, con tim họ không có, lý trí họ không muốn, nhưng nếu như kẻ hiếp dâm biết cách khơi gợi và điểm vào đúng những dây thần kinh cần thiết thì bản năng cơ thể của họ sẽ lên tiếng, vẫn có những hoan lạc nhất định ở đây, đó là cấp độ 1. Còn nữa, khi một người đàn ông bỏ tiền, hoặc đi tán tỉnh những cô gái với mục đích cuối cùng cũng là sự hoan lạc thì đó là cấp độ thứ 2, họ có lý trí và cả bản năng đều muốn.
“Nhưng suy cho cùng thì nếu các cậu yêu một cô gái hơn cả trái tim, các cậu muốn làm cô ấy được sung sướng hân hoan, bản năng các cậu sẽ được dùng để chiều chuộng cô ấy thì đó mới là cuộc làm tình tuyệt vời nhất, nó sẽ là bội số khi cả hai người cùng như vậy. Những cấp độ 1 hay 2 cũng chỉ là công cụ để các cậu phát tiết mà thôi mặc dù đôi khi nó có những niềm vui nhất định”.
Chúng tôi không hề bình luận quan điểm của thằng bạn tôi, nhưng ai cũng ngưỡng mộ nó vì mặc dù trước đây là công tử ăn chơi, giờ nó đã thành bố của 2 đứa trẻ và có một gia đình hạnh phúc. Chúng tôi thực sự ghen tị.
Trở lại với em. Từ vị trí này tôi có thể thấy em, em vẫn đang dần dần đi xuống, chiếc chăn mỏng cũng tuột ra khỏi vai em, bản năng tôi vẫn tỏ ra mạnh mẽ một cách kiêu hãnh. Nhưng tôi lúc này tự hỏi mình rằng, em đang muốn làm tình ở cấp độ nào? Một hay hai ? Tôi không hiểu nữa. Tôi luôn muốn có một cuộc làm tình mãn nguyện, cả về thể xác và tâm hồn, đạt cấp độ ba ở đó. Tôi cũng có đối tượng, có người tôi yêu hơn cả bản thân mình. Tôi cũng như bao người đàn ông khác cũng chả tử tế gì cho cam, có thể tôi không có ý niệm gì khi post lên diễn đàn tìm bạn đồng hành, nhưng khi gặp em, được cùng đi với em, được nhìn em, được hôn em thì tôi cũng muốn em, ngay từ đầu tôi đã muốn em rồi. Nhưng giờ đây khi được ôm em, cái cơ thể hoàn toàn khỏa thân trong vòng tay ấy, rồi lại được nhìn vào mắt em, được thấy em khóc, được thấy sự bí ẩn trong em, tôi hiểu cái lý trí mạnh mẽ của em hình như đang muốn em phải làm tình.
Sự bừng tình khiến tôi kịp đẩy em ra kịp khoảnh khắc, trước khi chỉ còn một chút nữa cái bản năng ngạo nghễ của tôi sẽ chi phối tôi hoàn toàn. Có lẽ chúng tôi chưa sẵn sàng cho chuyện này như vậy. Khẽ kéo em vào vòng tay, tôi chỉ nhẹ nhàng:
– Không phải tại em. Là do anh.
Em sững sờ nhìn tôi, có lẽ trong khoảnh khắc này em không ngờ tôi lại như thế? Có lẽ không giống như bất cứ người đàn ông nào mà em biết. Ánh nhìn qua đôi mắt em có đôi chút buồn, ngạc nhiên, thất vọng, nhưng cũng pha thêm chút dịu dàng.
Thật lạ. Khi tôi nói với em và chúng tôi dừng cái việc đó lại tôi lại cảm thấy mình thư thái lạ thường. Tôi nhìn em, một cách trìu mến nhất mà không cần phải nói. Khẽ dụi đầu em vào ngực tôi, nhẹ nhàng tôi đặt lên trán em một nụ hôn. Em bé nhỏ quá, nằm trong vòng tay tôi gọn lỏn, nhẹ bâng.
Có nhiều lý do để tôi làm như vậy. Trong một khoảnh khắc bất chợt tôi thấy nhiều thứ ở em? Đặt ra nhiều câu hỏi? Em liệu có phải là một cô gái khát tình? Em có phải là một người buồn đời tìm quên đi ở sex của một người đàn ông? Tôi trong mắt em thế nào? Tôi là một người bạn đồng hành trong chuyến đi này với em hay đơn giản chỉ là một sex toy làm em thỏa mãn, tìm quên?
Em có thể giống như bao câu chuyện trên mạng mà tôi đã từng đọc. Một cô gái bị bỏ rơi ?! Chán đời vì tình ?! Một cô gái mắc bệnh nghiện sex?! Hay là một người nào đó. Nhưng với tôi, cách cơ thể em phản ứng, giọt nước mắt của em, cách em dùng lý trí để gợi lên bản năng của tôi thì tôi không biết em là cô gái như thế nào! Tôi chưa thể biết.
Tôi như xưa nay vẫn vậy. Mỗi người con gái khi đi qua cuộc đời tôi đều để lại cho tôi những ký ức đặc biệt. Đàn ông có thể bản năng, có thể giả vờ yêu một người đàn bà để cuối cùng là có sex, với tôi nếu bản năng cần thì đâu cần mất thời gian đến thế?! Chỉ cần đôi ba đồng bạc là vấn đề được giải quyết xong. Nhưng phàm ở đời thì cái gì cũng có cái thú riêng của nó, một thằng bạn khác của tôi nói rằng cảm giác cuối cùng khi nó ngủ với cô thư ký của giám đốc thì cảm giác đó không sung sướng bằng khi nó khều chân đánh tiếng, mơn trớn cô nàng ngay tại phòng họp của công ty.
Tôi cũng vậy, chả tử tế gì, tôi vẫn muốn được hưởng thụ em, nhưng trong một hoàn cảnh khác, khi tôi đã mở được cái hộp bí ẩn trong em, dù trong chiếc hộp đó nó có gì đi chăng nữa hay chỉ là một chiếc hộp trống rỗng, thì trong hoàn cảnh nào tôi cũng muốn hưởng thụ, có chắc thì chỉ có thất vọng hơn chút xíu mà thôi.
Đàn bà! Khi bạn cố đáp ứng mọi yêu cầu của họ thì sau cùng người đó cũng chả cần gì ở bạn nữa, như trong truyện “chỉ vì đôi tất”, việc cố thỏa mãn đàn bà là việc ngu ngốc nhất mà người đàn ông đó đã làm.
– Em xin lỗi – Tiếng em run run. Hình như em nói câu này quen lắm rồi thì phải.
– Em có lỗi gì đâu! Là do anh mà – Tôi an ủi.
– Em đã làm hỏng hết mọi chuyện rồi thì phải – Tôi nghe có tiếng nấc nhỏ trong em.
Vậy là tôi đoán đúng chăng?! Có một lý do nào đó mà em muốn ngủ với tôi hôm nay. Vì điều đó nên em vừa rồi lý trí em quyết định làm như vậy ư?!
– Em không làm hỏng gì hết! Ngốc ạ! – Tôi cố gắng an ủi em, ôm em chặt hơn một chút.
– Anh ôm em chặt hơn nữa đi – Em lại nấc lên.
Tôi không nói gì, đơn giản chỉ là làm theo lời em nói.
– Hãy để cho em được khóc anh nhé – Chưa cần dứt lời tôi đã thấy dòng nước mắt em lại nóng hổi chảy trên người tôi.
– Em khóc nãy giờ rồi mà, chưa đủ sao? – Tôi cố gắng làm không khí vui vẻ lên
Em bật cười, nhưng nước mắt vẫn chảy. Tôi một lần nữa lại hôn vào trán em âu yếm. Vậy là chỉ trong một đêm em đã khóc đến hai lần.
Em thật bí ẩn quá.
Sáng ra, khi tôi tỉnh dậy thì đã gần 9h sáng, tôi dậy khá muộn so với thường ngày vì bình thường là 6h tôi dậy rồi. Một phần vì chúng tôi đêm qua thức khá khuya, phần nữa vì lâu ngày không đi xe máy xa nên tôi cũng cảm thấy hơi oải.
Ngó sang bên tôi không thấy em đâu cả, nhìn sang phòng tắm cũng không. Chắc là em dậy trước tôi nên đi đâu đó đây, dù sao thì cái chai sạn của người đàn ông trưởng thành cũng đã tự bảo tôi liếc qua trước phòng và thấy đồ đạc còn nguyên nên mới an tâm như vậy.
Tay tôi vẫn còn hơi tê rần vì em gối đầu lên ngủ tối qua, tôi uể oải ngồi dậy và mới phát hiện ra mình vẫn nude hoàn toàn. Chậc chậc! Không biết sáng ra em thấy thế này có làm gì mình không ta? Tôi mỉm cười suy nghĩ rồi mặc kệ, khoác cái khăn tắm ngang bụng tôi đi vào WC.
Làn nước ấm của buổi sáng làm tôi tỉnh người, tinh thần sáng khoái và khỏe khoắn hơn hẳn. Hoàn thành nốt nhiệm vụ cho cái răng cái miệng tôi lấy khăn lau cho tóc khô rồi đi ra.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Em hét lên làm tôi giật bắn mình.
– Trời! Hét gì dữ vậy – Tôi càu nhàu.
– Hi hi! Anh nhìn lại anh coi – Em bưng mặt cười, hay tay che mắt
Tôi chợt nhận ra hoàn cảnh của mình, cái khăn tắm duy nhất thì tôi đang dùng để lau đầu. Đàn ông 30 thường vô tâm vậy đấy. Hơi chút xấu hổ vì đây là ban ngày ban mặt chứ chẳng phải buổi tối như hôm qua tôi lập tức chấn chỉnh lại ngay hình thức của mình.
– Em đi đâu về đấy. Anh dậy mà chả thấy em đâu, tưởng đi luôn chứ – Tôi cười hề hề đánh trống lảng.
– Em đi mua đồ ăn sáng mà. Anh lại ăn đi.
Em mua 2 xuất bánh cuốn về, khói còn nghi ngút trên bàn. Sao em lại biết tôi thích ăn bánh cuốn nhỉ. Hít hà vài hơi tôi chạy lại thiếu điều tính ăn luôn.
– Ê. Anh mặc quần áo đi đã chứ – Em cười
– Kệ. Ăn xong rồi mặc.
– Èo ôi! Tham ăn thế? Thảo nào béo kinh. – Em nhăn nhở.
– Hừm! Béo đâu mà béo, chẳng qua bụng có tí mỡ thôi – Tôi giả vờ lừ mắt nhìn em.
– Hi hi..
Nói thế thôi nhưng tôi cũng phải mặc quần áo rồi mới ăn. Tất nhiên là trước khi thay tôi bắt em phải quay mặt đi chỗ khác, dù gì thì thay quần áo trước mặt người lạ cũng không phải dễ dàng.
Em trở lại sự vui tươi như hôm trước nên tôi cũng thấy thoải mái. Chúng tôi ngồi ăn hết suất bánh rồi pha cafe uống. Buổi sáng trong lành như thế đấy. Đột nhiên em cắt ngang câu chuyện vui tôi đang kể bằng một giọng thì thầm.
– Chuyện hôm qua… – Em ngập ngừng.
Tôi cũng đoán em định nói chuyện gì, thấy em có vẻ ngại nên tôi cũng vội vàng chen nhanh.
– Không có gì đâu em.
– Ý em không phải vậy đâu – Em vẫn hơi ngập ngừng.
– Vậy… – Tôi tự ngắt lời mình bằng một ngụm cafe.
– Em chỉ có một đề nghị thôi mà – Em hơi mỉm cười nhìn tôi.
Đề nghị gì vậy nhỉ? Tôi nghĩ? Mới sáng ra nên hầu như những gì tối qua tôi thấy như một giấc mơ vậy, giờ nghĩ lại vẫn thấy như ảo ảnh, có vẻ không thực lắm và nghĩ em ngại nên tôi cũng không nhắc gì tới chuyện đó cả.
– Em cứ nói đi – Tôi lại nhấp thêm ngụm cafe nữa.
Em im lặng một chút rồi nhìn thẳng vào tôi:
– Anh làm người yêu em nhé.
Để lại một bình luận