Phần 2
Chúng tôi gặp nhau tại đầu ngõ nhà em. Em bảo không cần phải vào tận nơi vì ngõ nhà em khá hẹp, vào đó sẽ khó quay đầu xe. Thực tế đúng là như vậy và tôi cũng chẳng phải chờ lâu cho lắm, chỉ tầm khoảng 5 phút khi tôi gọi điện là em đã có mặt. Em đúng là chất chuyên đi phượt có khác, hành lý mang theo rất gọn nhẹ, chỉ có những đồ dùng thiết yếu cho vào một chiếc balo là đủ dùng.
Sau nụ cười chào hỏi em nhảy ngay lên yên xe mà ngồi, tuy không ôm nhưng em ngồi sát sạt lưng tôi đủ khiến tôi cảm nhận một luồng hơi ấm chạy nhanh qua người, như bị điện giật, lâu lắm rồi tôi mới đèo một người không phải vợ mình ngồi sát tới như vậy. Có vẻ em cũng cảm nhận thấy sự thay đổi của cơ thể tôi nên em cũng hơi ngại ngần:
– Em tưởng ngồi thế này anh mới dễ lái chứ nhỉ?
– Ừ, không có gì đâu em, mình đi nhé, hì hì! – Tôi chữa ngượng.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh đưa chúng tôi qua những nẻo đường. Chúng tôi chọn đi đường truyền thống theo bản đồ là từ HN – Việt Trì – Tuyên Quang – Hà Giang, cơ bản là theo những cung đã được lập sẵn trên forum chuyên cho dân đi phượt đó. Vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện bình luận những chuyện gặp trên đường đi rất vui vẻ, thi thoảng em còn cười khúc khích. Chắc tại cuộc sống lâu không tiếp xúc với gái lạ làm những kỹ năng ngày xưa của tôi thui chột đi phần nào. Haizz.
5h chiều chúng tôi bắt đầu đi hết Tuyên Quang và rẽ vào đường đi Hà Giang. Em cũng có vẻ mệt sau vài tiếng đi xe máy liên tục, còn tôi thì cũng chả khá hơn gì vì lâu lắm rồi tôi mới đi xa như vậy. Tôi đề nghị anh em sẽ nghỉ ngay tại quán nước ngã ba đó tầm mươi phút.
Em đúng là còn trẻ con và xì tin, chưa kịp uống hớp nào thì em đã hò tôi ra chụp cho em đủ kiểu bên cột mốc, biển báo đó. Hết chu môi xì tin thì em lại nhảy cẫng lên bắt tôi chụp ảnh kiểu “bay”. Con Canon 60D của tôi mượn tạm của cơ quan được dịp thể hiện, cái máu chụp choẹt lại bắt đầu nên kiểu nào tôi cũng chơi hết, với lại trước toàn chụp cảnh với phố, mấy khi lại được chụp người như thế này. Hehe.
Sau khoảng tầm mươi phút bị em quần thảo bắt chụp ảnh thì tôi mới có được hớp nước đầu tiên cho riêng mình, đúng là khô cháy cổ. Vừa uống nước tôi vừa xem lại các kiểu ảnh vừa chụp, cũng không đến nỗi tệ, em là model rất tự nhiên, các bức ảnh nụ cười không một chút gượng gạo. Tôi dừng lại bức ảnh khi em nhảy lên vung hai tay lên trời, vì nhảy quá nhiệt tình nên áo em co lên hở ra một khoảng trắng không tì vết (chắc cũng cơ cỡ như Ngọc Trinh). Vừa xem tôi vừa lẩm bẩm “trắng gì mà sáng thế không biết”. Đúng lúc ấy tôi thấy có hơi nóng đằng sau gáy phả vào làm người tôi hơi run lên. Em đã ở đằng sau tôi vào lúc nào không biết, chắc vừa đi wc ra nên thừa cơ nấp sau tôi xem trộm đây mà. Em bĩu môi:
– Úi chao! Tưởng thế nào hóa ra rõ là dê kìa. Ảnh nào không ngắm lại đi ngắm đúng cái ảnh đấy – Em kéo dài cái giọng ra.
– Hehe! Tại anh vừa lật tới cái ảnh này thì em tới, đúng lúc thôi mà, oan quá em ơi – Tôi nhăn nhở chữa ngượng.
– Thôi đi ông tướng già! Em đứng đây nãy giờ rồi, xem mấy ảnh kia rõ nhanh mà tới ảnh này thì rõ là lâu. Dê quá – Em vẫn trêu tôi
– Thì dê thì mới là đàn ông chứ, anh men lỳ thế này cơ mà – Tôi đành chống chế vậy.
– Hihi! Thôi anh xem mấy cái ảnh tiếp đi, mà anh chụp đẹp ghê ha!
– Ừ! Anh thích cái ảnh này nè. Cái này trông em tự nhiên lắm. – Tôi lật tới cái ảnh tôi chụp em lúc em đang loay hoay làm dáng, focus đúng vào mắt em. Giờ tôi mới để ý thật kỹ thì thấy em lúc nào cũng nhí nhảnh vui tươi là bởi vì nụ cười, chứ mắt em tôi thấy mang mác buồn đến lạ, nhất là bức ảnh này. Thảo nào từ chiều tới giờ tôi cứ có cảm giác nhìn em cứ kiểu vừa vui vừa buồn. Lạ thật.
– Anh xóa ảnh này đi
– Ơ anh thấy ảnh này đẹp mà! Cái này đủ sáng, em lại rất tự nhiên, cái này về chỉ cần crop lại thôi chứ không cần chỉnh sửa gì là đẹp lắm rồi. – Tôi ngạc nhiên
– Em không thích tấm ảnh này, anh xóa đi
– Em sao thế? Ảnh đẹp mà – Tôi nuối tiếc hỏi lại em
– Không thích là không thích, anh xóa nó đi – Em gay gắt.
– Ừ thì xóa vậy. – Tôi nuối tiếc bấm nút erase, đến bấm nút confirm tôi còn cảm giác nuối tiếc hơn.
“Thôi kệ về nếu recover lại được thì tốt” tôi nghĩ, nhưng lòng vẫn băn khoăn không biết tại sao em lại như thế, chả lẽ em không thích tấm ảnh này, tấm ảnh thì chẳng có gì đặc biệt, chỉ là trong tấm ảnh đó thì trông em hơi buồn, một cái buồn man mác xa xăm đầy bí ẩn. Chắc vậy, chắc tại em không thích mình buồn như thế, em lúc nào cũng tươi vui, nhí nhảnh, luôn làm cho không khí trở nên nhộn nhịp, rộn ràng. Nhưng cá nhân tôi luôn thích những cô gái có đôi mắt buồn, nó ẩn chứa nhiều bí mật mà trí tò mò tôi luôn muốn tìm hiểu, khám phá.
Nhớ lại thời cấp 3 tôi đã chết mê chết mệt cô bé lớp dưới tên T, cô bé có đôi mắt to tròn và buồn bã. Tôi mất nhiều tháng chinh phục, tìm hiểu cô bé đó, tìm cho ra cô bé buồn về cái gì, để thỏa mãn cái tính chinh phục, chinh phục để che trở cho những người phụ nữ của mình. Cuối cùng tôi cũng chinh phục và phát hiện ra cô bé đó trông buồn vì đôi mắt cô bé ấy buồn, túm lại là vì đôi mắt nó thế thôi chứ chả vì cái gì cả, còn bản thân cô bé đó thì nhạt toẹt, hờ hững, hời hợt như nhân vật Quỳnh trong “Còn chút gì để nhớ” của chú Nguyễn Nhật Ánh. Một mối tình đầu cấp 3 chả đi tới đâu (sau này tôi còn 1 mối tình nữa ở cấp 3 nhưng đẹp và lãng mạn hơn nhiều).
Tôi bất giác mìm cười và lắc đầu nhẹ khi nhớ tới chuyện đó. Chưa được một hành trình thì “cốc”, tôi bị em nện cho một cái vào đầu đau điếng.
– Đấy, thế có phải ngoan không cơ chứ! – Em toét miệng cười.
– Đau thế không biết, trời ạ sao mà em ác thế – Tôi ôm đầu vờ vật vã.
– Đâu đâu đau ở đâu để em chữa cho nào? Em cười cười lật lật tay tôi ra.
– Chữa thế nào được mà chữa, đau chết mất thôi – Tôi vẫn cố thủ.
Bất giác tự dưng em cúi hẳn người xuống, tôi có thể cảm nhận được làn môi em sát với vành tai tôi nhưng chưa thể chạm vào, một dòng hơi ấm theo đó mà truyền tới làm ấm rực người tôi tới tận tâm khảm, gai ốc thì cứ thế mà nổi hết cả lên.
– Em em… làm gì thế? – Tôi lắp bắp
– Em thổi cho anh bớt đau mà!
– Nhưng chỗ đấy có đau đâu ?? – Tôi hỏi ngu quá thể
– Xí! Vừa kêu ầm lên còn gì!
Tôi bất giác im bặt, em cũng vậy, cả hai ngượng ngùng quay mặt đi. Chắc một phần vì tại tôi hỏi ngu quá là ngu, còn em thì chắc cũng là hành động bộc phát trêu đùa. Tôi tự hỏi chả lẽ mình già tới mức bị em 9x này trêu đùa như thế ư?! Bản lĩnh của người đàn ông đào hoa cách đây vài năm đâu rồi? Em cũng chắc đang suy nghĩ gì đó, bất giác tôi he hé mắt quay sang nhìn em thì gặp ngay ánh mắt của em cũng đã hé nhìn tôi. Cả hai cùng phá lên cười xóa tan cái sự ngượng ngùng vô lý lúc nãy.
– Thôi mình đi thôi anh!
– Ừ! – Tôi xem đồng hồ cũng đã gần 5h30 đi, thôi đi thôi kẻo muộn.
Chúng tôi nhảy lên xe đi tiếp, có vẻ em cũng ngại ngùng hơn sau sự việc vừa rồi nên ngồi có hơi xích ra. Nhưng tôi cũng phải cám ơn vô cùng những ổ gà ổ voi trên đường vì nhờ chúng nên chỉ một lúc em lại trở về tư thế ngồi quen thuộc, hai tay đặt lên đùi vào áp sát vào lưng tôi. Nhờ có mấy lon bò húc nên tôi cũng sung sức, chạy xe có phần nhanh hơn lúc trước. Chúng tôi cứ theo quốc lộ 2C mà thẳng tiến trực tới Hà Giang.
Đến Hàm Yên thì hai chúng tôi dừng lại để kiếm chút gì bỏ vào bụng. Kiếm quanh chả có cái gì nên chúng tôi chui đại vô một quán phở mà oánh mỗi người hai bát. Em cũng tranh thủ đi wc vì khéo sợ lúc nữa lại bắt tôi dừng xe lại giữa đường. Con trai mình thì quá tiện nhưng phụ nữ thì có phần khó hơn do họ không thể đứng ngay vệ đường như chúng ta (nói câu này em phải cám ơn các cụ nhà em vô cùng vì đã sinh em ra là thằng con trai đúng nghĩa, không và chưa bao giờ muốn trở thành đàn bà giống như ca sĩ gì gì Lâm Khanh hay Khanh Lâm đó).
Ăn xong tôi ra ngồi uống nước, xem lại gps hành trình thì còn cỡ hơn 100km nữa mới tới nơi. Giờ là hơn 7h trời lại tối nên tôi tính phải đến 10h mình mới có thể tới HG được, tôi hy vọng lúc đó mình vẫn kiếm được cái nhà nghỉ nào đó. Dù sao thì đây cũng là mùa mà dân phượt đi HG nhiều, tôi chỉ có hy vọng là đây là ngày thường nên sẽ không khó như những hôm cuối tuần.
Chắc một phần do mệt nên em cũng ít nói hẳn, sau khi làm xong tô phở thì có tươi tắn hơn đôi chút nhưng em cũng chỉ lặng im nhìn tôi tính toán quãng đường đi. Tôi lo lắng quay sang nhìn em, trong lòng lo em bị mệt mỏi, nhỡ ra chẳng may ốm thì cũng vất vả.
– Em không mệt chứ? – Tôi hỏi em giọng cũng đôi chút lo lắng
– Không ạ! Em không sao đâu – Em trả lời.
– Nếu em mệt em cứ nghỉ ngơi tí đã nhé.
– Không sao thật mà anh. Tại cứ đến gần HG thì em lại thế anh ạ!
– Đến gần HG? – Tôi hỏi lại giọng ngạc nhiên
– Không có gì đâu anh! Mình đi tiếp đi không muộn quá – Em đánh trống lảng ngay được.
Không suy nghĩ nhiều nữa chúng tôi bắt đầu đi ngay. Sắp xếp đồ xong và khi em đã yên vị đằng sau, tôi nhắc em:
– Em nhớ bám chặt vào nhé. Anh đi nhanh đó. – Tôi định đi nhanh thật, phần vì lo trời tối quá và lỡ có đường xấu thì tối nay ngủ ngoài đường mất.
– Như thế này đã đủ chắc chưa anh?
Em vòng tay ra trước ôm chặt lấy bụng tôi làm tôi lại một lần nữa hơi bị giật mình, nhưng lần này hơi xấu hổ vì có lẽ tại dáng người hơi mập nên bụng cũng đã có chút mỡ rồi. Nhăn nhở cười khì tôi cho chiếc xe lao vút đi.
Em nhẹ nhàng ôm lấy bụng tôi, cái ôm không quá chặt cũng không hờ hững vừa đủ làm tôi thấy lòng phơi phới trên quãng đường này, lúc này tôi chỉ nghĩ có đi kiểu này mình đi cả ngày cũng được ấy chứ. Thi thoảng em ép sát má vào vai tôi miệng lẩm bẩm vài câu hát:
“Not a shirt on my back
not a penny to my name
Lord, i can’t go back home this a-way
This a-way, this a-way
This a-way, this a-way,
Lord, i can’t…”
Giai điệu man mác buồn của bài “500 miles” cùng với gió mát của lùa vào mặt buổi tối làm cho tôi cảm thấy hoàn toàn thư thái, dịu êm.
Chiếc xe cứ thế đưa chúng tôi xuyên thẳng vào màn đêm.
Để lại một bình luận