Phần 39
Tôi không hiểu tại sao vợ tôi lại trở thành một con người như thế này. Từ khi mới yêu nhau, lúc em chỉ là một cô bé tôi đã luôn tự nhủ và nói với em rằng. Tình yêu giống nhưng hai con người đi cùng trên một con đường, cả hai đều phải cùng hướng về nhau thì mới bền vững được, cuộc đời có nhiều lúc sóng gió đắng cay, nên dù gì có không hài lòng đi nữa thì hãy chia sẻ và cùng nhau giải quyết. Tôi luôn muốn nói chuyện với em nhưng hình như em không hợp tác, em chưa bao giờ khen chê hay muốn tôi sửa điều gì. Em chỉ thể hiện bằng thái độ, hay bằng cái cách xử sự của em. Tôi như người mù mò mẫm trong bóng đêm để đoán ý em.. Giờ đây tôi bất lực, tôi cạn kiệt rồi..
“Đã đủ can đảm bước đi thì cũng có can đảm đừng về”
Bạn nàng ngạc nhiên comment bên dưới: “Có chuyện gì thế tình iu, nói tới ai thế”
Vợ: “Tới người mà ai cũng biết là ai đấy, lại như cánh én mùa xuân rồi các nàng ạ”
Lòng tự trọng của tôi cố nén nhưng giờ đã bị tổn thương, dù sao tôi cũng là một người đàn ông đầy tự trọng. Mọi chuyện đã kết thúc chăng? Tôi không nghĩ sẽ lại thành như vậy. Thầm nghĩ đến bố mẹ, và cả người mẹ vợ tôi yêu quý nữa.
“Con xin lỗi, con không thể, con đã cố gắng hết sức. Kết thúc rồi”
Khuôn mặt bơ phờ và đôi mắt cay xè của tôi được che lại bởi một bàn tay nhỏ, bàn tay nhỏ bé đó xiết nhẹ trên khuôn mặt tôi, cho tôi không được nhìn những dòng chữ nhảy múa, uốn lượn rồi lại biến thành những cái kim châm vào tim tôi.
Một hơi thở nồng ấm và mái tóc xõa xuống khuôn mặt tôi, tôi có thể cảm nhận như vậy. Quỳnh Thy thì thào vào tai tôi:
– Đừng nhìn..!
Tôi im lặng, khẽ với tay vuốt lên mái tóc của em trên bờ vai, em đã dựa vào vai tôi rồi. Cố nuốt cục nghẹn trong cổ họng, tôi khản đặc:
– Anh ổn mà, không sao đâu em.
Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười buông tôi ra.
– Thật nhé
– Thật – Tôi ráng cười mỉm
– Vậy anh nghĩ sao? – Nó nhìn tôi ái ngại
– Chẳng nghĩ sao cả, anh không muốn nghĩ, cứ ra sao thì ra.
– Chẳng lẽ anh không ngại mang tiếng một đời vợ sao
– Đời vợ!
Thật nực cười, tôi nghĩ rằng hình như Việt Nam quá quan trọng hình thức, đời vợ thì sao chứ, cũng chỉ là một mối tình trong cuộc đời, huống hồ chúng tôi còn chẳng có gì ràng buộc. Vợ, rút cục cũng chỉ là một tờ giấy đóng dấu có cam kết, việc hủy nó đi cũng như bao anh chị yêu nhau ngoài kia nói lời chia tay vậy, có khác chăng thì cũng chỉ là thủ tục và thời gian mà thôi.
Tôi im lặng, Quỳnh Thy có vẻ rất hiểu tôi, dù chưa nói hay hỏi tôi một điều gì, nó cũng luôn biết làm tôi vui lòng vậy, như một cô em gái nhỏ hiểu anh trai mình. Nó luôn biết cách làm tôi vui lên mà không cần tới một lời an ủi. Khẽ nhìn nó tôi mỉm cười biết ơn:
– Cám ơn em
– Xí! Sao lại cám ơn! Còn chưa trả lời em kia mà – Nó lại giở cái giọng chua ngoa ra
– Thì ngại gì, mày biết thừa tính anh rồi mà – Tôi hề hề
– Vừa ngọt ngào tí đã lại mày tao rồi – Nó bĩu môi
– Mày chứ có phải ngọc trinh đâu – Tôi cười phá lên.
– Rồi rồi, trong lòng các anh thì chi có ngọc trinh với phương trình thôi, toàn lúc cup C cả. – Nó tặc lưỡi lắc đầu
– Ờ! Thì đàn ông mà – Tôi cười
Nó chép miệng lúc rồi nhảy lên giường tôi nằm ngả ngớn.
– Mày xuống giường tao ngay – Tôi rủa
– Giường anh em chứ giường anh đâu mà em xuống – Nó chày cối
– Con gái con đứa, vô duyên như mày tao đến chịu – Tôi lắc đầu
– Thì đố anh kiếm được đứa nào thương anh như em đấy
– Thương? – Tôi trợn ngược cả mắt lên
– Thì thương như em gái thương anh ấy, em có tới tận hai ông anh lận – Nó cười hì hì, mặt hơi cúi xuống
– Phù
Tôi thờ phào, giả vờ vuốt tí mồ hôi trên trán than:
– May quá
– May gì? – Nó quay lên hỏi ngược tôi
– Thì may chứ sao hế hế – Tôi cười đểu
– Lắm chuyện, lại tưởng bở chứ gì – Nó nhảy xuống giường
– Ờ! May không phải nếu không tối nay ác mộng mất.
– Rõ vô duyên, giai như thế ai mà thèm.
Nó đi nhanh ra khỏi phòng. Tôi lại ngồi tĩnh lặng. Máy tính vừa rồi đã bị Quỳnh Thy tranh thủ tắt đi rồi, tôi cũng chẳng muốn mở lên.
Mở điện thoại tôi lại gọi lại cho Khả Vân, chẳng biết tại sao tôi lại làm thế nhưng lúc này tôi muốn nghe giọng em, ở bên anh tôi có cảm giác yên bình mà tôi muốn.
Lần 1: The first you called…..
Lần 2: The first you called…..
Lần n: Ringing….
Tôi hồi hộp chờ đợi, chờ đợi một giọng nói quen..
– Anh…
Có tiếng nấc.. Tôi im lặng..
– Cuối cùng anh cũng gọi cho em – Tiếng Khả Vân đã đỡ hơn một chút
– Em..
– Anh nhớ em đúng không? – Giọng Khả Vân khàn đặc..
Tôi như kẻ u mê u muội. Lúc gọi cho em thì tôi muốn hét lên, hét lên hàng ngàn lần rằng tôi nhớ em, nhưng giờ đây khi giọng nói của em văng vẳng bên tai, tiếng thút thít của em lại từng chút chạm vào tim tôi. Tôi chẳng thể hứa hẹn với em điều gì cả, tôi lại sợ làm em đau, đau thêm lần nữa..
– Anh… – Tôi ngập ngừng, lời thốt ra môi rồi lại ngừng lại.
Tôi nghe thấy tiếng Khả Vân lau nước mắt, tôi nghe thấy cả nụ cười trên bở môi em cay đắng…
– Em biết anh không thể… – Tôi rồi cũng thốt ra..
– Em không cần biết, không cần biết.
Tiếng Khả Vân hét lên trong điện thoại, tôi nghe thấy tiếng bịch. Tôi có thể tưởng tượng ra được Khả Vân vứt chiếc điện thoại xuống bàn, hay tay bịt tai lại, em..
Rồi tôi lại nghe thấy tiếng em khóc, rất nhỏ thôi, lại nghe thấy cả tiếng em quệt nước mắt nữa..
– Em không quan tâm, em chỉ muốn biết anh có nhớ em không thôi..
Khả Vân thì thào trong hơi thở thổn thức.. Tôi như nhìn thấy từng giọt nước mắt rơi xuống qua bờ môi em, bờ môi cong hình trái tim mặn chát.
Tôi lảo đảo, run rẩy ngồi xuống giường
– Anh nhớ em, nhớ tất cả những gì thuộc về em, nước mắt, nụ cười, vòng tay, nụ hôn, cả cách em đứng cho anh chụp ảnh nữa. Anh nhớ, anh nhớ hết, anh nhớ em, Khả Vân ạ, anh lúc nào cũng nhớ em..
Tôi tuôn ra một tràng hơi thở của lòng mình. Từ lúc nào mắt tôi lại trở nên cay xè, tôi không khóc vì đàn ông không như vậy. Nó lên rồi lại xuống làm cho mắt tôi trở nên vô định, một hàng sương mờ che phủ trước mặt và tôi có thể thấy rõ ràng em, Khả Vân đang đứng trước đó, mỉm cười, vòng tay em rộng mở để tôi có thể ôm em bất cứ lúc nào..
– Em yêu anh
Tiếng Khả Vân thổn thức cùng tiếng nấc nghẹn, nhưng giọt nước mắt của em cũng khác, nó cũng vẫn sẽ chảy xuống miệng em, tim em nhưng đã không còn mặn chát. Tôi lặng lẽ lắng nghe em, lắng nghe cả con tim đang đập của em..
– Anh yêu em, Khả Vân
Tiếng nấc to hơn nhưng lòng tôi lại an ủi được nhiều hơn. Bao nhiêu cảm xúc rồi cũng được giải tỏa, tôi thậm chí chẳng còn chút áy náy trong lòng. Tôi mỉm cười, lặng lẽ nhưng thanh thản, cảm giác bình yên lại ùa về khiến lòng tôi trở nên sáng lại. Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình.
– Anh muốn gặp em, Khả Vân – Tôi thì thào
– Em cũng muốn gặp anh
– Muốn hôn anh không? – Tôi đùa
– Muốn cả ôm nữa – Khả Vân trả lời
– Chả lẽ hôn thi không ôm à, bao gồm cả ôm rồi còn gì – Tôi cười
– Không! Ôm anh trước rồi mới hôn anh, hôn anh xong em lại ôm anh tiếp – Khả Vân trở nên vui vẻ.
– Hi, em tham thế! – Tôi cười trêu
– Em thích thế, anh không thích à? Đồ dê già – Em lại giở giọng quen thuộc ra
– Thích, anh lúc nào cũng muốn ôm em – Tôi cười
– Thế chứ! – Khả Vân vui vẻ…
Tôi và em say sưa kể chuyện, nhắc lại những lúc chúng tôi còn trên chặng đường đi Hà Giang, tôi tự dưng cảm thấy vui vẻ. Từ lúc nào tôi đã chui vào chăn và chúng tôi ôm lấy điện thoại nói chuyện, quên cả thời gian..
Choang, tiếng đổ vỡ lại ngay trước cửa phòng khiến tôi giật mình nhỏm dậy. Ngoài kia Quỳnh Thy đang nhặt những mảnh vỡ của cốc cafe tan nát dưới sàn nhà.
Khẽ chào Khả Vân tôi chạy ra nhìn Quỳnh Thy.
– Sao thế em?
– Em nhớ là anh hay uống cafe buổi tối, mang cafe vào cho anh thì bị vấp nên ngã thôi. chẳng có gì đâu? – Quỳnh Thy vẫn chẳng ngẩng mặt lên.
– Xem nào, để anh làm cho không đứt tay bây giờ!
Tôi vội vàng gạt tay em ra rồi tranh dọn mấy mảnh vỡ, Quỳnh Thy đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh chắc để rửa tay, sau đó em đi về phòng luôn và đóng cửa lại. Không một lúc nào tôi thấy được khuôn mặt của con bé này.
Để lại một bình luận