Phần 5
Thường thì người ta hay tung đồng xu lên sau đó up lại xem nó hiện mặt nào, nhưng cá nhân tôi thì lại không thích như thế, như thế nó nhanh quá mà lại mất đi tính hồi hộp. Tôi kéo cái bàn kê giữa hai giường lại cho ngang ra. Sau đó tôi và em ngồi song song cạnh nhau, tôi dùng 1 ngón tay giữ đồng xu, tay kia còn lại tôi búng mạnh vào cạnh đồng xu. Đồng xu quanh tít và chạy quanh trên bàn, mắt hai đứa tôi thì dõi theo từng mm di chuyển một. Em nhận mặt trái, tôi mặt phải, nếu hiện mặt trái thì em thắng và được quyền hỏi và tôi thì phải trả lời thật. Tôi chẳng biết tại sao em chọn mặt trái nữa nhưng nó là câu trả lời không chút đắn đo khi tôi hỏi em. Mà thôi quan trọng gì, đồng xu đang quay chậm lại, nó lạch tạch vài tiếng rồi dừng hẳn lại. Mặt TRÁI.
– Hú hú! Em đã bảo mà – Em thích chí kêu to.
– Trời ơi! Xui quá – Tôi giả vờ ôm đầu thất vọng.
– Giờ em được hỏi anh hả? – em cười tít mắt
– Ừ! Hỏi đi, nhanh lên
– Anh nhớ phải trả lời thật đấy nhé
– Rồi rồi, tất nhiên rồi! Nhanh lên còn đến lượt anh.
– Hỏi câu gì vậy ta!
Em cứ lẩm bẩm mấy câu đấy, tôi sốt ruột bao nhiêu thì em lại rề rà bấy nhiêu. Mặc cho tôi sốt ruột em cứ nhăn nhở. Sau cùng em hỏi bừa:
– Anh bao nhiêu cân vậy?
– Ớ! 72. – Khó ngờ tự dưng em lại đi hỏi câu dễ như vậy.
– Trời ơi! Ngu quá à! Phải hỏi câu khó hơn chứ – Em nhăn nhó
– Kệ em! Hớ hớ! Tới lượt anh nhé – Tôi cười khoái chí.
Mặt Phải. Tôi thắng. Hỏi câu gì nhỉ? Tôi nhăn nhở nhìn em đầy ẩn ý. Em có vẻ chột dạ khi thấy ánh mắt ma mãnh đầy lưu manh của tôi. Em hé hé mắt nhìn tôi dịu dàng nhỏ nhẹ như con miu con đầy cầu khẩn:
– Anh hỏi gì đi chứ
– Hì hì! Vội gì! Để anh nghĩ cái đã nào
– Èo ôi! Nhanh lên để còn chơi tiếp chứ
– Ừ được! Chu kỳ của em là bao nhiêu? – Tôi cười há há
Em đỏ bừng mặt, rồi lại tái mét. Sau đó em nhìn tôi đầy hậm hực:
– Á! Anh chơi xấu! Không chơi với anh nữa
– Ơ kìa! Đã thề rồi cơ mà! Hỏi gì thì hỏi chứ – Tôi vẫn cười ngoác cả miệng.
– 29 – Em cáu tiết trả lời cụt lủn.
Tôi cười hề hề đầy khoái chí. Em giành ngay lấy đồng xu tự mình dùng một tay gieo xuống bàn. Đến khi đồng xu chạy chậm lại thì em vừa thổi phù phù vừa chắp tay cầu khẩn miệng lẩm bẩm “mặt trái, mặt trái”.
Mặt trái. Em khoái chí nhìn tôi. Rồi có vẻ như vắt óc suy nghĩ, còn tôi thì trong lòng tim đập loạn lên vì không biết em sẽ hỏi gì nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười hề hề.
– Em hỏi đi chứ. hê hê!
– Được rồi. Chờ đấy – Em cau mắt lại rùi suy nghĩ – A ra rồi – Em hét lên
– Ờ thế thì hỏi đi – Tôi hơi chột dạ.
– Anh ngủ với bao nhiêu người rồi?
Tôi á khẩu còn em chống hai tay lên bàn ôm má, mắt chớp chớp nhìn tôi ra vẻ ngây thơ nhưng đầy nguy hiểm.
– Anh trả lời nhanh đi chứ nhỉ?!
Chết tiệt. Nếu tôi trả lời là chưa có ai thì em biết ngay là tôi xạo và khéo pd mất, còn nếu trả lời thật hết thì….
– Trên 200 em ạ, anh không nhớ con số chính xác – Tôi dõng dạc
– Này, anh không được chơi đểu nhé – Em giật mình ngồi thẳng dậy.
– Ai đểu! Anh nói thật mà. Hồi bé thì ngủ với mẹ, với chị, với dì, lúc lớn thì ngủ với bạn này. Có lần lớp anh tổ chức cắm trại anh còn ngủ chung với gần 60 người cơ, nhớ sao hết được. Toàn thật chứ đùa đâu – Tôi nhăn nhở.
– Hừ hừ. Thôi cho qua anh lần này. Chơi tiếp nhé. – Em biết mình bị hớ nên dịu dọng.
– Hề hề.
Em lại cắm mặt vào quay đồng xu, lại cầu khẩn thần linh phù hộ. Mặt phải. Đến lượt tôi cười còn em thì hậm hực.
– Em có bao nhiêu người yêu rồi?
– Người em yêu hay người em yêu?
– Người mà em yêu ấy chứ, thế thì em mới biết chứ cái thằng hâm nào ngày đêm mong nhớ mà em không thích thì nói làm gì. Nói nhanh nào! Bao nhiêu đứa rồi
– Ba… – Em rụt rè.
– Tốt. Thế chứ.
Có vẻ trời thương tôi chứ chẳng thương em nên tôi liên tiếp thắng. Mà nói thật là tôi cũng chả có thủ thuật quái gì cả mà từ xưa đến nay cứ chơi trò này là tôi thắng, xuân thế chứ lỵ:
Tôi: Chu kỳ em bắt đầu ngày bao nhiêu
Em: Từ ngày….
Tôi: Ngày em đi ị mấy lần
Em: …
Tôi: Mối tình đầu em năm bao tuổi?
Em:….
Cứ thế tôi liên tiếp thắng làm em nản lòng. Mãi cho đến khi em bắt đầu nản thì thế nào được ngay mặt trái. Em hớn hở như nắng hạn gặp mưa rào, tâm trạng phơi phới làm tôi lo em lại thay bằng câu hỏi “anh làm tình với bao người” thì toi.
– Tại sao anh lại muốn đi lên HG? – Tôi không nghĩ em lại hỏi câu này, khi hỏi em cũng trông rất bình thường, chăm chú và quan tâm.
– Tại sao à? Chính anh cũng không biết nữa.
– Anh phải biết chứ! Trả lời thật em đi.
– Ừm..
Em lại gây ra ra cho tôi một hoàn cảnh khó nghĩ. Câu hỏi này chính bản thân tôi cũng tự hỏi mình từ đầu tới giờ. Tại sao tôi lại đi nhỉ? Chắc chán thì đi thôi, nhưng đó chỉ là lý do tức thời còn sâu xa hơn nữa thì tôi không rõ, lý do nào cũng đúng. Tôi đã và đang sống cuộc sống bon chen dưới HN xô bồ, công việc thì không ổn định, tiền kiếm được cũng vừa đủ dùng, không chết đói nhưng cũng chả tích cóp được gì thêm. Cuộc sống gia đình cũng vậy, nó đang chìm theo suy thoái, khủng hoảng ăn theo nền kinh tế toàn cầu. Nhưng rút cho cùng thì cũng không phải nốt.
Có lẽ là tôi yêu sự tự do, sự phóng khoáng, còn bao lâu nay tôi đang sống trong một cuộc sống nhạt toẹt, nhẽo nhoẹt, con người tôi cũng dần biến chuyển thích nghi theo cuộc sống đó, tôi giống như hạt cơm vậy. Tôi sống mà hôm nay không cần biết sau này thế nào? Nhưng đam mê sở thích cũng bị dẹp sang một bên. Tôi nhớ ngày xưa tôi mong muốn được đi, được khám phá, được trải nghiệm, tôi cũng yêu ngành tài chính và thích những con số, trên con số đó tôi có thể suy luận và nhìn ra những hoạt động bản chất, những bất cập và sự vận động luân chuyển của dòng tiền. Nhưng sau rồi tôi lại quyết định học xây dựng, vì bố mẹ tôi muốn vậy, họ bảo ngành này dễ xin việc, ra trường cái là bố mày xin được ngay.
Tôi thích đi nhưng không thích nghề xây dựng, con người tôi là vậy, luôn là một chuỗi những mâu thuẫn, vì thế khi vào nghề xây dựng sau này tôi cũng chả đi, có đi đâu đó thì cũng chỉ là đến nơi làm việc, làm việc và nhậu, chấm hết. Tôi không biết tại sao mình lại thế, nhưng tôi là vậy, luôn không hiểu được chính bản thân mình.
Giờ đây ngồi cạnh em, hơi thở và mùi hương thoang thoảng làm tâm hồn tôi cảm thấy dễ chịu, tôi cũng muốn nói chuyện với em, nhưng ngay cả đến câu trả lời đơn giản vậy đến với tôi cũng khó để trả lời, tôi biết nói sao. Nhưng có lẽ em không cần vậy, không cần tôi nói nhiều như vậy. Vì thế tôi chỉ trả lời em:
– Để tìm lại chính mình em ạ!
– Tìm lại chính mình ư? Anh cần tìm lại những gì? – Vẫn ánh mắt đấy, giọng nói trong trẻo đấy hỏi tôi đầy sự quan tâm.
– Tình, tiền, và ước mơ em ạ! – Tôi trả lời em.
– Anh cụ thể hơn được không? – Em lại hỏi tôi trìu mến.
Tôi suýt bị ánh mắt em quyến rũ. Sự trải lòng suýt bị tôi bộc phát ra ngoài. Ở bên em, dù chỉ thế này thôi cũng khiến tôi cảm thấy thật tuyệt, bình an. Nhưng việc gì ra việc đó tôi nhận ra ngay vấn đề:
– Này! Em đừng chơi xấu nhé, hỏi anh 2 câu rồi đó! – Tôi giả vờ nghiêm mặt lại.
– Í! Anh này tinh thật – Em cười
– Hờ! Vải thưa sao qua được mắt thánh, thưa nàng! – Tôi nhăn nhở, nhưng chắc vừa rồi cũng không che dấu được cảm xúc tâm trạng vừa rồi.
– Vậy mình chơi tiếp anh nhé – Em cầm đồng xu lên.
– Ế không được! Em vừa hỏi anh 2 câu thì phải để anh hỏi lại một câu chứ
– Kệ anh! Ai bảo anh dại gái. hehe – Em quay luôn đồng xu trước sự tức tối của tôi.
– Đểu đểu đểu – Tôi giả vờ rủa trong tiếng cười của em.
Trời không phụ tôi. Đồng xu quay tít trong ánh mắt của em và tôi, và rồi nó từ từ chậm lại, tạch tạch vài cái rồi ngửa mặt phải lên trời trong sự tức tối của em. Em cứ càu nhàu liên hồi về sự xui xẻo của mình hôm nay. Còn tôi, tôi cũng đã nghĩ ra câu hỏi của mình của em, nó chả có gì đặc biệt cả, chỉ là nhắc lại nguyên xi thôi.
– Tại sao em lại đi Hà Giang cùng anh? – Tôi tò mò.
– Tại thích thôi. – Em tỉnh bơ.
– Ê! Đấy không phải là câu trả lời, em không được chơi xấu à nha! – Tôi kêu lên
– Xấu đâu mà xấu, em trả lời rồi còn gì
– Rõ ràng là xấu, đó đâu phải là câu trả lời đầy đủ đâu.
– Anh mới xấu, ai dè toàn hỏi em mấy câu đểu đểu vừa rồi – Em khúc khích tính đánh trống lảng
– Hừ hừ! Đừng có mà trống lảng nhé, đểu thì em trả lời được còn tử tế như câu này thì không à? – Tôi khịt khịt mũi.
– Ai bảo thế chứ! – Em cúi xuống, tay vê vê đồng xu.
– Hừ! Em không trả lời vậy để anh đoán nhé.
Tôi vốn rất thích cái trò này, đoán đôi khi cũng là một cách thể hiện sự suy luận logic.
– Em đang bị thất tình? – Tôi hỏi nửa đùa nửa thật?
– …. – Em lắc đầu. Vậy là tôi đoán sai rồi, mặc dù tôi nghĩ khả năng này dễ xảy ra nhất.
– Vậy do gia đình có vấn đề đúng không?
– … – Em lại lắc đầu. Suy luận này của tôi cũng sai nốt, Mà cũng phải, em không phải là cô bé hơi tí là bỏ nhà ra đi.
– Anh chịu rồi, em nói đi – Tôi cố gắng hỏi em thêm lần nữa.
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng, đôi mắt em lại đã trở về sự buồn bã ban đầu, như khi tôi gặp em. Đôi mắt biết nói chăng? Tôi không biết nữa? Chỉ là sự cảm nhận. Khi tôi đang cân nhắc có nên hỏi em là em buồn vì điều gì thì đột nhiên em ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi ban đầu cũng định quay đi vì có hơi chút giật mình, nhưng tôi lại bị thu hút bởi đôi mắt ấy, nó xoáy thẳng vào tôi, tôi nhìn sâu vào trong đó, nhưng lần này sự buồn bã đã không còn nữa, thay vào đó là sự kiên định.
– Em muốn một lần làm trái với những gì em thường làm? – Em trả lời rành rọt
– Là sao? Anh không hiểu? – Tôi hỏi lại nhưng vẫn không thể rời đôi mắt ấy
– Là làm bất cứ những gì có thể. Như xưa nay em luôn chọn lề phải mà đi vậy. – Em trả lời
– Nghĩa là…
– Cảm nhận những điều lạ, đi chơi với một người đàn ông lạ.. – Em nói mà không để tôi nói hết câu.
Như một sự vô thức, nhìn thẳng vào mắt em tôi như con tàu bị đắm trong đó mà không thể thoát ra, bàn tay tôi không cần sự chỉ đạo cũng não bộ cũng tự nhiên đưa lên vuốt vài sợi tóc còn vương trên trán em. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào em một cách thoải mái như vậy. Đôi lông mày hơi xếch, làn tóc đen , đôi môi đỏ hình trái tim, gò má hơi cao, làn da trắng ngần trên khuôn mặt hình trái xoan làm em đẹp lạ kỳ..
– Còn… – Tôi định hỏi “còn gì nữa không” nhưng khi chữ “còn” chưa phát hết ra khỏi môi thì em đã cướp lời tôi.
– Và để hôn một người đàn ông lạ.
Để lại một bình luận