Phần 22
Thường thì phụ nữ sẽ không làm như em nên tôi thấy lạ, lòng cũng trùng xuống. Nhìn người con gái này mà tôi thấy yêu lạ. Đàn ông là thế! Không cần những lời hoa mĩ, chỉ cần một hành động, một ánh mắt là có thể được rồi. Tôi thấy yêu mến em vô cùng nên quay ngang người hôn lên vầng trán em.
– Sao lại ôm anh chặt thế này?
– Tại vì anh cần mà, thế thôi! – Em rúc vào ngực tôi chặt hơn.
– Không thấy anh lạ sao? – Tôi hỏi
– Ừm – Em gục gặc cái đầu
– Không hỏi anh gì à? – Tôi mỉm cười
– Không! Cần gì, em hiểu mà!
– Sao mà hiểu chứ? – Tôi tò mò
– Thì cũng như anh hiểu em í – Em cười hi hi
– Nào lại đây
Tôi vòng tay ôm em thật chặt, cho em nằm gọn trong đó. Có những lúc chúng ta chẳng cần nói gì mà cũng có thể hiểu nhau vậy, có gái bé nhỏ trong tay tôi cho tôi thấy rằng tôi có thể tin tưởng, có thể là bình yên cho tôi. Tôi lại muốn ôm em, hôn em nữa rồi…
– Anh ôm em chặt tí nữa là em bẹp như con gián luôn – em cười trong ngực tôi.
– Vậy thì xem này – Tôi xiết chặt cánh tay
– Ui da, ngộp thở mất – Em thờ phì phò.
– Hi hi! Bình yên quá em nhỉ?
– Ừ! Em muốn mình mãi như thế này – Khả Vân thì thào
– Hi hi! Anh cũng muốn thế
– Làm thế nào để thời gian ngừng trôi anh nhỉ?
– Anh không biết, nếu mà thế được thì tốt quá.
– Em yêu anh.
– Anh cũng yêu em.
Chúng tôi lại hôn nhau. Tôi nói thật, tôi muốn chúng tôi sẽ mãi như thế này, ước gì tôi có thể quên tất cả, em cũng thế, lúc đó chúng tôi có thể kéo dài cuộc hành trình này đến mãi mãi chăng?!
– Sáng nay em tâm sự gì với cụ Dìn mà lâu thế? – Tôi hỏi em, phá vỡ đi sự im lặng
– À có gì đâu, toàn chuyện anh muốn biết ấy mà – Em cười hi hi
– Chuyện gì mà anh muốn biết chứ? – Tôi ngạc nhiên
– Gớm! Lại còn giả vờ.
Em đưa tay lên, tự nhiên cho tôi xem vết sẹo mờ trên cổ tay, chẳng có lẽ em…
– Vết sẹo này làm sao mà có nó? – Tôi biết nhưng vẫn hỏi em
– Thì em tự cứa vào mà – Em mỉm cười
– Thế có đau lắm không?
– Đau, nhưng đau ở đây nhiều hơn
Em cầm lấy tay tôi đặt lên ngực em, trái tim vẫn còn đang nóng hổi. Tiện tay tôi xoa nhẹ một chút, mân mê cái hạt đỗ tương màu hồng trên đấy.
– Thế giờ đã hết đau chưa? – Tôi trêu
– Hi! Hết rồi, rõ là đồ lợi dụng.
– Ừ đấy, mà sao em em lại phải như thế.
Em thở dài, có vẻ không khó nói nhưng nó làm em buồn khi nhớ lại, ai cũng vậy mà, dù sao nó cũng là chuyện rất khủng khiếp.
– Chuyện này dài lắm.
– Anh có thể lắng nghe em cả đêm.
– Hứa nhé!
– Ừ hứa, ký tên đóng dấu này. – Tôi và em ngoắc tay với nhau.
– Cấm ngủ quên đấy.
– Ừ!
Em bắt đầu kể câu chuyện của em.
Ngày ấy, em được sinh ra sau một ca đẻ khó của mẹ. Mẹ em sau khi sinh ra em thì cũng đồng nghĩa với việc kết thúc khả năng sinh nở của mình, em trở thành con độc nhất từ đấy. Cuộc sống của em có lẽ so với nhiều người khác thì thật là sung sướng biết bao, ít nhất là về mặt vật chất. Thật đáng tiếc là mẹ em rời bỏ nhà nước sau thời kỳ đổi mới để lập doanh nghiệp cho riêng mình chuyên về xuất nhập khẩu, vì thế mà bà không có nhiều thời gian dành cho em, thời gian của bà hầu hết là cho những chuyến công tác xa nhà, lúc đất bắc, lúc trời âu.
Nhưng bù lại em được sống trong vòng tay yêu thương của cha mình, là một giảng viên đại học. Ông lo cho em từ cái ăn cái ngủ, đến mọi việc của em. Tới mức như em nói thì ngày bé ông tắm cho em, vệ sinh cho em, lớn lên chút nữa thì ông là người đầu tiên nói với em về chu kỳ của con gái, là người đầu tiên mua bvs về cho em.. Với em ông vừa là một người bạn, một người cha, một người thầy của mình.. Em yêu ông vô cùng, ông dường như là cả thế giới đối với em.
Cuộc sống cứ thế trôi êm đềm cho đến năm 16 tuổi. Cũng như bao người con gái khác em cũng có sự hồn nhiên và tình cảm cho riêng mình. Lúc này mẹ em sau những năm tháng bôn ba cũng đã phần lớn dành thời gian của mình cho gia đình, nhưng hình như với một người con gái lớn lên với cả tuổi thơ và tình cảm dành cho cha mình như thế thì em lại thật khó dành tình cảm của mình cho mẹ, một người mà với em luôn tạo cảm giác xa lạ đối với cả hai bố con em, ngoài tiền ra bà chẳng có thể cho em được thứ gì. Cho đến một ngày, một ngày khủng khiếp..
Hôm ấy là sinh nhật lần thứ 45 của bố em, ông cũng mới vừa đạt danh hiệu giáo sư, nhưng thay vì làm hoành tráng hoa mĩ như nhiều người khác ông chọn cho mình cách ăn mừng đơn giản tại nhà, chỉ mời một vài người bạn thân trong đó có ông X, ông X đến dự cùng một người con trai lớn của ông ấy vừa đi du học từ Anh về. Anh này theo như em nói thì khá đẹp trai và có duyên ăn nói, hắn ta có vẻ thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nên nói chuyện với em cũng khá nhiều, và cũng như em nói em cũng thích hắn và cảm thấy nói chuyện với hắn rất vui.
Khi đêm đã về khuya, lúc này khách của bố em đã về gấn hết, chỉ còn lại bố con ông X là ở lại, mẹ em cũng đã đi ngủ rồi, còn lại 3 người đàn ông uống rượu với nhau. Về phần em thì lúc đó em cũng chỉ chờ để dọn đồ cho 3 người thôi, vì không uống nên em lên tầng 3 cũng là phòng của em để hóng gió mát chờ xong còn dọn.
Em nói lúc đó em không bật điện, muốn tĩnh lặng hưởng gió trời trên ban công nên em đã giật mình khi thấy con ông X đột nhiên vào đứng cạnh em. Con ông X tuy hơi say nhưng biết cách nói chuyện nên lúc đầu em có e dè nhưng sau cũng tiếp chuyện thoải mái với hắn.
Thế rồi hắn đột nhiên hôn em.. Khả Vân kể lúc này nước mắt đã chảy dài, em phải cố gắng lắm mới vùng ra được và nói hắn:
– Anh làm cái gì thế?
– Chẳng phái ở tuổi em thì thích thế này sao? – Hắn nhe nhởn với em
Em định hét lên là “tên khốn” thì hắn đã lao vào em mặc cho em giãy dụa, em không kêu được vì bàn tay hắn đã bịt chặt lấy miệng em. Sức em một đứa con gái mới 16 tuổi thì làm sao mà chống được với hắn một đứa to cao vạm vỡ hơn 23 tuổi đầu. Khi đó em cũng cố vùng vẫy và nhân sơ hở cắn vào ngón tay của hắn làm hăn đau mà phải buông ra. Em hét lên:
– Cư…..
Nhưng lời chỉ vừa ra một chút thì em đã lĩnh ngay cái tát như trời giáng của hắn vào mặt. Nó làm em bị choáng, lời nói của em chỉ là hơi thở yếu ớt không thành tiếng nữa rồi.
Chỉ mất vài phút hắn đã tháo phăng bộ đồ ngủ của em và ngấu nghiến em như một con thú dữ, hắn hành hạ cơ thể em bằng những vết cào xước, những vết cắn và cả những cái tát.. Hắn trở thành con thú hoang thực sự chứ không phải là một thanh niên lịch lãm lúc nãy nữa rồi.
Em khóc khi kể đến đoạn này, tôi chỉ biết ôm em và hôn lên trán em cho em dịu bớt nỗi đau, người con gái của tôi đã phải chịu những điều khủng khiếp.
– Chuyện chưa hết đâu – Khả Vân khẽ lau những dòng nước mắt lăn trên má và cả trên ngực tôi.
– Chẳng lẽ còn điều gì… – Tôi hơi ngạc nhiên.
Mắt em ráo hoảnh. Em nói thực ra em đã không bao giờ làm như thế nếu như…
– Bố em hóa ra ngoài em còn thích cả danh vọng!
Em cười một nụ cười khô khốc. Chuyện của em đã bị mẹ em phát hiện rất nhanh, hắn ta cũng chỉ kịp làm tới đó là đã bị mẹ em hét lên và chỉ sau một lúc thì cả 2 người đàn ông còn lại đều biết chuyện.
– Em đã rất xấu hổ – Em thở dài.
– Nhưng mà cũng may anh ạ, nếu không có mẹ em thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa – Em hơi mỉm cười.
– Chuyện sau đó mới là vấn đề..
Chuyện đã xảy ra rồi mọi người đều rất hốt hoảng và phẫn nộ, bố em thậm chí còn cho hắn ta một cú đấm đến chảy cả máu tay. Khi để bố con ông X ra về thì bố em trầm ngâm hút thuốc cả đêm, còn mẹ em chỉ biết ôm em rồi khóc. Em thì chỉ biết là vô cùng nhục nhã và đau đớn.
Vài ngày sau trong nhà em xảy ra một trận chiến. Mẹ em muốn đưa việc này ra tòa và sau đó cho em đi du học cho quên đi nỗi niềm, mẹ em đã rất giận dữ khi bố em hình như cố tỏ ra trì hoãn việc này. Còn em, em vô cảm.
Hôm ấy, lúc nửa đêm em không ngủ được vì những ám ảnh nên bước xuống tầng định lấy nước uống, lúc ấy em thấy cửa phòng bố mẹ em còn sáng và hình như các cụ đang cãi nhau. Em định vào nhứng nghĩ thế nào lại đứng ngoài nghe lén câu chuyện:
– Ông nhìn xem đây là cái gì!
Mẹ em vứt xuống một sập tài liệu bung bét trên bàn, trong đó hình như có những bức ảnh và cả những cuốn băng nữa
– Cô theo dõi tôi à? – Bố em gầm lên
– Mấy hôm nay tôi luôn tự hỏi tại sao anh lại có thể trì hoãn việc này như vậy? hóa ra là thế? Giờ thì tôi đã hiểu? Anh có nghĩ cho con bé không? Anh có nghĩ nó cảm thấy thế nào khi anh mang nó ra làm vật trao đổi hay không? – Mẹ em òa khóc
Bố em ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu bất lực
– Tôi đi bao nhiêu năm, làm bao nhiêu việc cũng chỉ vì cái nhà này, vì con bé, thế mà giờ đây nó xảy ra nông nỗi này anh không lo cho nó lại còn mang nó ra để thỏa thuận đổi chác, anh làm tôi ghê tởm – Mẹ em vẫn tiếp tục
– Tôi đã làm gì chứ! – Bố em hỏi trong vẻ thất thần.
– Đây anh nghe đi – Mẹ em vớ lấy cái đài, nhét cuộn băng vào rồi bật lên.
Lúc đó tai em như ù đi, em không nhớ cụ thể họ đã nói gì, em chỉ nhớ nội dung câu chuyện là của cha em và ông X. Hình như lúc đó ông X đang cầu xin cha em giữ kín chuyện này, đổi lại ông ấy sẽ xin nghỉ hưu sớm để lại cho cha em ghế hiệu trưởng, còn ông và gia đình sẽ vào miền Nam sinh sống. Em không biết nữa, lúc ấy em cảm thấy đau lắm khi biết cha em đã đồng ý.
Cha em, một người chăm em từ nhỏ tới lớn, cha em vừa là một người cha, một người mẹ, là cả thế giới với em nhưng giờ đây ông lại không bảo vệ em, không chia sẻ với em.. ngược lại ông lại mang em ra làm vật đổi chác lấy địa vị, quyền lực.. Thế giới của em đã kết thúc, cuộc đời của em đã sụp đổ… Em – Một cô gái 16 tuổi đã cứa tay mình kết liễu cuộc đời ngay trong đêm đó.
– May mà không sao, nếu không anh đã chẳng có em – Tôi thì thào với em lời ngọt ngào nhất có thể
– Hì, mẹ lại phát hiện ra mà – Em cười
– May thế! – Tôi cũng cười theo em.
Em không nói gì, chỉ nhìn bâng quơ đâu đó, đôi mắt em lại trở nên buồn thảm, em đã chịu nói ra, với tôi thế là đủ rồi, mọi chuyện với em cũng đã kết thúc rồi. Tôi cố gắng lái suy nghĩ em đi hướng khác.
– Sao em lại đi cùng anh? – Tôi hỏi
– Em sống hoang dại mà
Em cười làm tôi hơi giật mình, cảm giác khó tả nhưng tôi muốn bỏ qua, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
– Em đùa đấy, chưa kịp làm thì gặp anh rồi, định mệnh ạ! – Em mỉm cười hôn lên xương quai xanh của tôi.
– Thật á?
– Ừ!
– Tại sao em yêu anh? – Tôi vừa cười vừa hỏi
– Định mệnh mà – Em cũng cười.
– Thế em đã từng yêu ai chưa?
– Rồi! Ngày mai anh sẽ gặp anh ấy – Em cười tươi.
Để lại một bình luận