Phần 38
Tôi bấm đi bấm lại 2,3 lần gọi cho em, cũng chỉ đáp lại là một giọng nói lạnh lẽo của tổng đài viên. Tôi đang làm gì ấy nhỉ? Tại sao tôi lại muốn gặp em đến thế này cơ chứ.
Từng dòng nước ấm lại chảy trên người tôi, cảm giác ấm nóng lại tràn về, cái khao khát được ôm em trong vòng tay lại trỗi dậy, tôi đang thèm được được gặp em một cách cuồng si, điên dại.
Lau người xong tôi bước ra ngoài, Quỳnh Thy vẫn đang ngồi xem tivi. Nhìn thấy tôi nó lạ lẫm lòm tôi dom dom sát mặt tôi.
– Nhìn cái gì mà bất lịch sự thế? – Tôi cáu
– Hì hì – Nó cười
– Cười cái con khỉ ấy – Tôi rủa
– Sao biết, đang cười con khỉ mà – Nó đểu giả chơi lại tôi.
– Con ranh này, mày xong rồi
Tôi định túm lấy đầu nó cho nó một cái cốc nhưng nó đã lanh lẹ chuồn mất chạy ra sau cái bàn, mặt nó vẫn trêu ngươi tôi một cách đầy thích thú.
– Mà em chưa thấy con khỉ nào béo và bụng to như vậy. Hí hí
– Con ranh, đứng lại đây tao bảo – Tôi với tay ra
– Còn lâu, em đâu có ngu
Nó chạy vòng quanh tránh bị tôi bắt được. Cảm xúc vui vẻ khiến tôi như trở lại ngày xưa, vui tươi và hồn nhiên. Đến khi nó bị vấp vào thành ghế và loạng choạng thì nó cũng kịp chọn cái ghế salon êm ái mà ngã xuống. Tôi túm được nó cười khanh khách tính búng tai thì nó chợt nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hỏi nhỏ.
– Khả Vân là ai thế anh?
Tôi ngẩn người bỏ tay ra khỏi Quỳnh Thy
– Sao tự dưng lại hỏi thế
– Em hỏi thôi, cái tên hay ghê – Nó tủm tỉm
– Ừ, cũng hay
Tôi trả lời nhàn nhạt. Quỳnh Thy lại nhìn thẳng vào mắt tôi ý nhị.
– Có gì thì cứ nói với con em này đi, bồ mới của anh à? – Nó cười.
– Bồ gì mà bồ, vớ vẩn – Tôi cáu kỉnh
– Chẹp chẹp, gay nhỉ? Mà anh có bồ cũng đâu có sao đâu – Nó lại nhăn nhở
– Sao trăng cái đầu mày ấy – Tôi cốc vào đầu nó cái đau điếng
– Ui da, anh dã man thế – Nó ôm đầu kêu toáng lên
– Cho mày chừa đi, hừm
Tôi với tay lấy cái điều khiển liên tiếp chuyển kênh mà chẳng biết dừng ở kênh nào, Quỳnh Thy thì cứ nhìn tôi chằm chằm.
– Anh bật thế thì toi luôn cái tivi nhà em
– Hỏng tao mua cái khác
– Mua gì mà mua, anh đã lĩnh lương đâu – Nó cười khúc khích
– Tao kiếm cớ trừ lương thằng anh mày rồi bù vào đấy – Tôi ráo hoảnh
Nó le lưỡi trước lời bốc phét của tôi. Rồi lại quay sang nói:
– Em nói thật chứ có đùa đâu
– Thật giả cái gì, trẻ con
– Xí! Anh cứ nói em trẻ con mãi thế, sắp 2x rồi đây này, già đến nơi rồi – Nó than thở
– Thế thì lo kiếm người yêu đi cứ lo chuyện bao đồng, hừm – Tôi quay sang không cốc mà xoa đầu nó.
– Chả có thằng nào cả. Mà em nói thật. Bây giờ anh có bồ cũng chẳng vấn đề gì
– Mày biết gì mà nói – Tôi rụt tay lại
– Em chẳng biết, nhưng nếu em có chồng như anh em sẽ chẳng bao giờ làm vậy
Nó thở dài tỏ vè ngao ngán. Tôi thoáng chút bực mình nhưng cũng chẳng nói gì với nó. Tôi im lặng và nghĩ ngợi về vợ mình, tôi không dám đối mặt với sự thật ấy.
– Đến em còn chẳng chấp nhận được nữa là đàn ông con trai bọn anh, nên anh có bồ bịch hay yêu đương cô nào đó tên Khả Vân hay Bảo Hân em cũng thấy bình thường.
Tôi bật cười trước cái giọng điệu nhẽo nhoẹt của nó
– Sao lại là Bảo Hân
– Chẳng biết, em nói bừa
– Mày có biết Bảo Hân là ai không?
– Không, ma nó biết – Nó tậm tịt
– Là nữ thần của thằng anh trai mày đấy
Tôi cười hô hố trước ánh mắt trợn ngược của Quỳnh Thy. Phải mất một lúc mắt nó mới trở lại trạng thái bình thường, nó níu tay tôi hỏi
– Lão Bảo có người yêu rồi à?
– Không!
– Sao anh bảo nữ thần gì gì tên Bảo Hân còn gì.
– Nó thích thôi, tao đang làm mối cho nó
– Anh kể cho em nghe đi – Nó nũng nịu nịnh bợ tôi.
– Ờ.
Tôi bắt đầu kể cho nó nghe về Bảo Hân, cô thư ký mặt xinh, dáng chuẩn mà trong mắt thằng Bảo là nữ thần hay nữ hoàng gì đó. Không quên nịnh bợ nó giúp tôi với thằng Bảo cho cái kế hoạch party cuối tuần sắp tới.
– Vậy anh tính là đến lúc đấy lấy cớ đi với em rồi để anh Bảo đến đón chị Hân à?
– Ừ!
– Anh không sợ chị Hân giận sao.
– Chắc không giận đâu, anh với Bảo Hân bình thường ấy mà – Tôi cười
– Xì – Quỳnh Thy bĩu môi
– Mày xì cái gì, không thì nghĩ cách đi – Tôi quạu.
– Anh đúng là vô tư, chả hiểu phụ nữ gì cả.
– Mày vớ vẩn, hồi xưa tao yêu hơi bị nhiều đấy, đứa nào cũng bảo tao tâm lý hết. Hê hê – Tôi nói rồi hồi tưởng lại thời sinh viên lãng tử của mình, cười tủm tỉm
– Cái đó em chả biết, lúc đó em chưa dậy thì. Mà nếu có thật thì lấy vợ xong khả năng của anh cũng tèo rồi. – Nó ra giọng với tôi.
– Tèo cái đầu mày ấy – Tôi hừ mũi
– Chẳng thế. Theo em đoán thì Bảo Hân thích anh rồi, không thích lão Bảo hâm đâu
– Ơ!
Rõ ràng là không thích Bảo thì có lý, bởi vì mới gặp có vài hôm, mà tôi thì cũng chẳng khác gì thằng Bảo cả, thế thì làm sao thích tôi được chứ. Tôi tặc lưỡi.
– Vớ vẩn
– Chán anh! Phụ nữ không rủ người nào đi party nếu không thích người đó đâu, nhất là theo anh nói chị ấy ở bên tây nữa – Nó thản nhiên.
– Ơ
– Ơ với mơ gì, em nói thật đấy. Trông cái mặt và người ngợm thế kia mà lắm em theo nhỉ – Nó tỉa đểu
– Oài! Được như mày nói đã tốt – Tôi tậm tịt với con ranh này.
– Anh không thấy vô lý à? Bảo Hân là em họ sếp anh thì có thể sang trước và tham dự với danh nghĩa gia đình, đâu cần anh phải tháp tùng đâu. Tự dưng lại đi rủ anh. Haizz – Nó thở dài
– Anh chịu, ai biết được, tự dưng Bảo Hân nói với anh.
– Anh đồng ý chưa?
– Thì im lặng và cười thôi.
– Vậy thì là đồng ý rồi chứ thế quái nào nữa – Nó chẹp miệng.
– Thôi kệ mẹ, mày cứ đi với anh, còn đâu để thằng Bảo lo. Bảo Hân có giận thì kệ – Tôi giở giọng cùn.
– Thế em đi với anh với danh nghĩa nào? – Nó chép miệng.
– Em gái.
– Thế thì anh đi một mình nhé, em lượn – Nó bĩu môi.
– Thế mày muốn gì? – Tôi hỏi giọng dụ dỗ.
– Thì còn muốn gì? Muốn là bồ mới của anh. Hế hế! – Nó cười thỏa mãn.
– Con điên, dở người, cả công ty ai chả biết tao có vợ rồi.
– Đã ai được gặp vợ anh đâu, vụ nào bà ấy chả trốn. Em cứ đi với anh, giới thiệu là bạn gái được rồi – Nó tủm tỉm
– Tao không có dở người như mày – Tôi cáu.
– Thế thì thôi vậy – Nó thở dài rồi bước đi ra.
– Ở lượn đi – Tôi thừa biết cái trò của nó.
– Không ok thật à? – Nó đi được hai bước đã quay lại hỏi.
– Ờ!
– Thôi được rồi, anh muốn giới thiệu là gì thì gì – Nó cười ranh mãnh.
– Xem đã, mày tao nghi lắm – Tôi nhìn nó nghi hoặc.
Con bé Quỳnh Thy này luôn ẩm ẩm ương ương, nó chẳng có gì là không dám làm hết cả. Tôi sau cùng cũng đành tặc lưỡi đến đâu thì đến, dù gì thì cũng đã lỡ hứa với thằng Bảo rồi.
– Mai em đi mua đồ đây, phải thật lộng lẫy mới được. Hí hí – Nó cười xảo trá
– Tao đéo đưa mày đi đâu – Tôi rào trước ngay
– Chẳng cần, em tự chọn – Nó cười khoái.
– Ờ, kệ mày
Nói chuyện với nó được một lúc thì chán. Tôi về phòng bật laptop lên nghe nhạc và lướt tí facebook, không kìm nổi thói quen tôi dạo qua facebook của vợ. Trên đó vừa cập nhật một dòng status chỉ khiến tôi như muốn đập laptop đi, để rồi sau đó lại ôm đầu bất lực.
Để lại một bình luận