Phần 37
Tôi nhấc máy gọi thằng Bảo
– Bảo! Tao H đây
– Ờ! Lại quên chuyện gì à
– Ờ, có thông tin hot
– Hot gì? Nói ngay xem nào? – Nó sốt ruột
– Chiều bia thì tao nói.
– Hừm, thế thì thôi, lượn – Nó cụt lủn.
– Liên quan đến em Hân đấy – Tôi cười gian manh.
– Mẹ, chơi đểu thế. Thôi được rồi nói đi.
– Em ấy chưa có người yêu, bia chiều, nhớ đấy – Tôi cười hề hề
– Tưởng gì hot, thôi lượn đê – Nó nhăn nhở.
– Ờ thì thôi, tao định sắp xếp mày đi cùng em nó đến buổi tiệc – Tôi chậc lưỡi.
– Ờ…. hố hố – Nó vừa ề à xong cái lại cười phá lên khoái chí.
– Thế nào? Bia không? – Tôi gọn lỏn.
– Ừ okie, cho mày say luôn. Hố hố.
Nó hình như không ngậm được mồm lại, tôi cúp máy rồi mỉm cười, trong đầu đã có kế hoạch cho nó.
Buổi chiều hôm nay sếp Anh không còn nóng hổi như hôm qua, sếp tin tưởng giao tôi rà soát lại các dự án, không quên ký cho tôi cái quyết định chính thức làm trợ lý. Tôi cảm thấy sếp cũng dễ chịu chứ không như cái vẻ bề ngoài, chán cái là sếp cũng ngô ngố không hài hước và thô tục như tôi với thằng Bảo. Chắc sếp và Bảo Hân được nuôi lớn trong cùng một môi trường, tôi chép miệng bảo vậy và nghĩ tới cuộc sống nhàm chán của họ.
Thằng Bảo trợn mắt nhìn tôi đầy tức giận.
– Cái gì? Em ấy rủ mày chứ rủ tao đâu
– Thì tao mới phải sắp xếp, nói lý do đi với người khác, chả lẽ mày để em nó đi một mình – Tôi tặc lưỡi
– Đi với ai? Tính làm lành với vợ à? – Nó hỏi
– Không! Quỳnh Thy – Tôi cười hề hề
– Mẹ, mày mang con ranh ấy đến chỉ tổ xấu mặt tao
– Xấu đếch gì, dù gì thì em mày khác gì em tao. Tao đi với nó cho vui, nó khoái mấy chốn này lắm, hehe. – Tôi trấn an thằng Bảo
– Đéo biết thế nào? – Nó có vẻ lo lắng
– Có gì mà lo, mà mày đứng trước em nó im như thóc ấy, chán bỏ mẹ – Tôi than vãn
– Chịu, tao đứng trước đàn bà con gái là miệng như bị dán băng – Nó than thở
– Sửa đi, cứ nói sợ đéo gì – Tôi cổ vũ nó
– Ừ
– Cứ làm đi, Bi ơi đừng sợ – Tôi trêu
– Bi cái đầu mày ấy – Nó cáu
– Hế hế – Tôi cười lớn
– Mà này – Mặt nó tự nhiên tiu nghỉu
– Sao mày? – Tôi đưa lên miệng cốc bia
– Hình như Bảo Hân thích mày hay sao ấy – Nó nhìn tôi mắt tối sầm lại
Tôi tí nữa thì phun bia vào mặt nó, cái thằng này nó luôn làm tôi như thế.
– Vớ vẩn, mày nghĩ vớ vẩn – Tôi tuôn ra một tràng
– Thật mà
– Thật cái cứt – Tôi chửi
– Cảm nhận thôi – Nó thở dài
Thằng này nhiều lúc điên điên, nhưng lời nó nói cùng vẻ mặt của nó cũng làm tôi lăn tăn đôi chút. Tôi hạ cốc bia xuống hỏi nhỏ:
– Cảm nhận thế nào?
– Thì em ấy có vẻ quan tâm đến mày
– Sao mày biết?
– Lúc đưa em nó đi làm Bảo Hân cứ hỏi mày
– Hỏi cái gì?
– Thì hỏi linh ta linh tinh ấy
– Oài! Không thấy tao lo nó chả hỏi. Mà yên tâm đi, tao có vợ rồi đếch gái nào dám dây đâu.
– Đấy! Còn chuyện đấy nữa
– Gì?
– Thì lúc nói mày với vợ đang giận nhau tao thấy em ấy hơi cười mỉm một chút
– Mày tinh nhỉ? – Tôi tỉa đểu
– Thì có nhìn thấy gì nữa đâu mà tinh – Nó thở dài chán nản.
– Thôi im đi ông tướng, yêu quá hóa quẩn rồi đấy. Mày mà có gấu thì có mà ghen phải biết, toàn hoang tưởng.
– Ừ – Nó chán nản chẳng thèm uống bia nữa.
Tôi cố gắng lại trấn an nó, nhưng mà biết đâu đấy, hình như tôi cũng có cảm giác đó lúc trưa nay mà. Chả lẽ?… Mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm, Bảo Hân trong mắt tôi chỉ là cô thư ký của sếp, tôi chẳng có chút tình ý gì với Bảo Hân cả, thậm chí tôi chưa một lần nghĩ đến em. Có chăng chỉ là tôi thích trêu đùa, mẫu người như em luôn kích thích khả năng trêu chọc của tôi.
– Thôi tao phắn đây – Thằng Bảo đứng dậy
– Mẹ! Chưa được 3 cốc bia – Tôi cáu
– Thì chiều bọn cấp 3 tụi tao nó gọi đi tụ tập, tao phải đi phát không chúng nó quên mẹ nó mất thằng Bảo này – Nó uể oải vươn vai.
– Ờ thế thì phắn, tao cũng về nhà nghỉ đây
– Nhà nào?
– Nhà mày chứ nhà nào, đưa chìa khóa đây thằng khốn – Tôi rủa xả nó
– Ờ, hì hì. May có tao không mày ngủ ngoài đường con nhé, chửi cái cứt.
– Mịe
– Nhớ đánh thêm một chùm đi về cho nó tiện, tao nghi mày còn ở lâu lắm – Nó cười hề hề vứt tôi chùm chìa khóa nhà
– Thôi phắn đi.
– Bye, lượn đây – Nó lại giở giọng như bình thường rồi ra quầy trả tiền.
Tôi lững thững định phi xe về nhà những nghĩ thế nào mà tôi lại vô thức cho xe lượn quanh một vòng hồ. Mặt hồ gươm về chiều luôn rất đẹp, ánh nắng vàng đã tắt và đèn vàng đã lên. Dòng người qua lại đông nghịt nhưng chẳng hiểu tại sao tôi nhìn Hồ Gươm vẫn thanh bình đến thế, có nét gì đó cổ xưa, yên ấm và bình lặng. Tôi cảm thấy thư thái hơn, vợ vẫn chưa hề có một động thái nào liên lạc với tôi, vẫn là sự yên lặng đáng sợ.
Rẽ vào một quán trà đá tôi dựng xe và ngắm dòng người qua lại. Trà đá vỉa hè là một nét đặc trưng rất riêng ở Hà Nội và tôi đã từng ghét cay ghét đắng thằng cha nào đó có ý định làm luật cấm các cụ già mưu sinh bằng trà đá này, thậm chí tôi đã viết một cái comment dài dằng dặc ngay dưới bài báo đó để phản đối. Thằng cha đó chắc không thể hiểu được rằng khi ngồi ở quán trà, nhâm nhi ly trà nóng, làm một điếu thuốc thật sâu và ngắm những con người đang vội vã. Lúc ấy là lúc ta đang sống chậm, cảm nhận mình như đứng yên giữa dòng đời, cảm nhận được rằng ta chỉ là một hạt bụi trong thế giơi bon chen, xô bồ và đầy cám dỗ cũng như cạm bẫy. Lúc ấy ta như được nhìn lại mình, được thấy chính mình mặc dù xung quanh là những tiếng còi xe và khói bụi. Tôi yêu những cảm giác như thế, được sống và cảm nhận. Nếu phải rời đi đâu đó tôi cũng chẳng thể dời được Hà Nội này, mặc dù hiện tại nó đang mang lại cho tôi những nỗi đau.
Chán nản tôi lại lấy sim cũ ra, nhét vào cái điện thoại mà chẳng biết mình đang mong chờ điều gì.
Không một tin nhắn đến
Không một cuộc gọi nhỡ nào được báo
Trống rỗng và yên lặng. Tự nhiên tôi lại nhớ em, nhớ cái cảm giác được ôm em và hôn em trên đỉnh Mã Pí Lèng, nhớ cảm giác được em lau tóc lúc tắm xong, nhớ cả cái ôm từ đằng sau của em, một cái ôm rất chặt.
Cuối cùng thì tôi cũng lết được về tới nhà. Mở cửa bước vào đầy mệt mỏi cộng với 3 cốc bia và 2 cốc trà nóng làm tôi như muốn vỡ bụng. Tôi phi thẳng vào vào WC với ý muốn tống nó ra khỏi người tôi càng nhanh càng tốt.
– Á á…. – Tiếng Quỳnh Thy hét lên
– Hả? – Tôi trợn mắt
Trước mắt tôi là Quỳnh Thy với chiếc áo lót, áo ngoài em đã vứt vào chậu giặt chắc định đi tắm đây. Tôi ú ớ
– Ơ ơ…
– Ơ cái gì, ra ngoài ngay
Nó lấy hai tay che ngực rồi rú rít lên với tôi, nhưng với cái bụng dưới đang muốn nổ tung thì tôi chẳng còn sĩ diện nào nữa. Với lấy cái khăn tắm trên tường tôi vứt thẳng vào nó
– Ra ngoài đi, đang gấp
Tôi chạy ra ngay wc rồi….
Lần này thì nó ú ớ trước cái hành động của tôi nhưng cũng không đứng đó nhìn mà ngoảy đít ra ngoài, không quên vứt lại một câu
– Xí! Người đâu mà vô duyên.
Ờ, anh mày ở hoàn cảnh này lo chẳng vô duyên. Kệ xừ tôi giải quyết xong nỗi buồn chất chứa đã rồi thư thái thở phào ra ngoài.
– Đấy, xong rồi đấy, vào đi – Tôi hất hàm
– Xì! Em không ngờ ông anh lại vô duyên thế
– Còn mày thì không ấy, không mặc áo vào đi mà cứ quấn cái khăn tắm làm gì.
Tôi nói thế chẳng là nó chẳng thèm mặc áo nữa, chỉ quấn cái khăn tắm vào nửa trên che lại mà thôi.
– Đằng nào chả cởi ra mà tắm, mà anh thấy gì chưa đấy? – Nó cố tỏ vẻ căm phẫn nhìn tôi
– Oài, thấy cái gì, cúp AA thì thấy cái gì? – Tôi cười hô hố
– Thế này mà cũng lấy được vợ – Nó tức tối rồi chui vào phòng tắm.
– Với mày tao vô tính rồi. Ha ha – Tôi cười với vào với nó
Quỳnh Thy đóng cửa phòng tắm cái rầm. Tôi vui vẻ trong chốc lát rồi bật ti vi lên xem giết thời gian. Tivi cũng chẳng có gì hay ho, tôi lâu lắm rồi không có thói quen xem tivi, thường thì chỉ bật cho nó vui cửa vui nhà. Ngày trước thì còn xem thời sự nhưng khi internet bùng nổ thì báo mạng luôn đồng hành với tôi và tôi cũng giảm hứng thú xem chương trình đó đi mất một nửa. Thôi thì đành vô phòng lấy quần áo rồi chờ cái Thy tắm xong thì đến lượt vậy.
Quỳnh Thy bước ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc.
– Sao anh biết em cúp AA? – Nó hỏi
– Nhìn thì biết chứ sao? – Tôi cười hềnh hệch
– Vớ vẩn, Cúp C đấy chàng ạ
– Mày ngoa trẹo mỏ, của mày B là hết đất – Tôi cười hềnh hệch
– Không nhường em được à? – Nó dậm chân bình bịch hậm hực
– Nhường cái giè, bé lắm ấy mà tao nhường – Tôi vừa nói vừa lấy quần áo chuẩn bị chui vào phòng tắm.
– Đấy, còn bé nữa đâu mà cứ suốt ngày mày mày tao tao, chán ốm với ông anh vô duyên này.
Nó ngồi phịch xuống ghế salon với vẻ mặt cay cú. Tôi thì cười hì hì rồi chui vô phòng tắm, dội những tia nước ấm nóng vào người. Được chừng dăm phút thì nó gõ cửa.
– Gì thế? – Tôi hỏi
– Có nhìn trộm đâu mà cảnh giác thế? – Nó kêu tướng lên
– Biết được với mày, cứ cẩn tắc vô ưu cái đã. Chuyện gì thế? – Tôi hỏi lại
– Hừm, anh có tin nhắn
– Tin nhắn?
– Ừ, đọc luôn hay tí đọc
Tôi tự dưng giật mình, tôi đã thay sim đâu nhỉ? Làm gì có ai biết số này ngoài Khả Vân đâu chứ? Tôi lặng lẽ nghĩ.
– Thôi để em đọc luôn cho nhé – Nó nhăn nhở
– Đưa tao.
Tôi hé cửa phòng tắm thò tay ra lấy điện thoại từ Quỳnh Thy. May quá nó vẫn chưa đọc nên tin nhắn vẫn ở ngoài màn hình. Tôi bấm “read”
Khả Vân: “Được ngắm anh cả chiều rất thú vị”
Tôi vội vã nhắn lại mặc dù tay đang ướt. Tim đập thình thịch
Tôi: “Em ở đâu mà thấy anh buổi chiều thế?”
Khả Vân: “Anh ngồi ở quán trà đá quen của em, làm em phải sang quán bên cạnh nhìn anh”
Tôi: “Sao không sang chỗ anh?” – Tôi nhắn hỏi
Khả Vân: “Anh có nhớ em đâu”
Tôi bần thần suy nghĩ, nhắn gì cho em bây giờ nhỉ? Thực sự lúc đó tôi cũng nhớ em, Khả Vân, em cho tôi những giây phút mà khó có thể quên được. Chỉ là, chỉ là tôi chẳng thể mang lại hạnh phúc cho em, tôi sợ làm đã bất hạnh lại càng đau khổ hơn.
Tôi quyết định bấm điện thoại gọi cho em..
“The first that you have called is not available at the moment, please try again later..”
Lại một tiếng nói lạnh lẽo, sao tôi ghét giọng nói này của tổng đài mobifone đến thế.
Để lại một bình luận