Phần 25
Tôi và Khả Vân giật mình quay lại. Khả Vân khẽ buông tay tôi ra nhoẻn miệng cười:
– Anh đến lâu chưa?
– Kịp để chưa nghe thấy gì! – Mình cười
Tôi và Khả Vân chữa ngượng bằng cách cười hì hì, quả thật chẳng biết nói gì lúc này. Minh nhìn chúng tôi cười ái ngại.
– Đùa đấy! Anh vừa mới ra thôi, em không mặc thêm áo khoác vào cho ấm – Minh tỏ vẻ quan tâm.
– Mát mà, chả lạnh mấy – Khả Vân cười
– Hay mình mang bình trà ra đây ngồi nhé – Minh gợi ý
– Vậy em vào pha cho.
– Thôi cho anh cafe ấy – Tôi chẳng thích uống trà lắm, chỉ thích thứ đồ uống đăng đắng này thôi.
– Có cafe trên tủ ấy, em vào lấy đi, tiện mặc luôn áo vào nhé – Minh bảo với Khả Vân.
– Vâng.
Khả Vân nhanh chóng chạy đi. Trời tối mịt mù, hơi sương hay mây làm cho chẳng có ánh trăng hay vì sao nào sáng được cả, chỉ toàn là bóng đêm. Minh nhìn tôi chăm chú
– Vậy là anh và Khả Vân mới yêu nhau?
– Ừm – Tôi trả lời
– Ra vậy – Minh cười nhạt
Điệu cười làm tôi cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác nhàn nhạt trong miệng khiến tôi cảm thấy có chén rượu thì tốt hơn.
– Rốt cục cậu là gì của Khả Vân?
– Chỉ là một người anh thôi – Minh lạnh lùng với tôi hỏi
– Thật vậy à? – Tôi nhếch mép
– Ừ! Nhưng Khả Vân rất quan trọng với tôi – Minh hờ hững
– Quan trọng vậy sao? – Tôi vẫn chưa bỏ được kiểu cười nửa miệng trên môi.
Minh không nói gì, thực ra chả quan tâm đến thái độ hay điều tôi đang nói thì đúng hơn, anh ta tỏ ra hờ hững mắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ hình như đang suy nghĩ điều gì ghê lắm.
– Anh đã hiểu gì về Khả Vân nào? – Đột nhiên anh ta ngẩng lên giọng hơi đanh lại một chú, như tra hỏi.
– Đủ để hiểu
Tôi trả lời cộc lốc. Minh lắc lắc cái đầu ra chiều không đồng ý lắm. Anh ta quay hẳn người lại, đôi mắt xoáy thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy hơi chột dạ.
– Thứ nhất tôi nhắc lại cho anh biết là Khả Vân rất quan trọng với tôi, tôi không tha thứ cho ai làm Khả Vân phải đau khổ – Minh gằn giọng đối với tôi.
– Cậu cũng yêu Khả Vân à? – Tôi cố lạnh lùng lại phản ứng
– Không phải!
– Vậy cậu lại phải quan tâm cơ chứ?
– Khả Vân đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, tôi không cho phép ai làm nó đau khổ hơn nữa.
– Thật à? – Tôi không tin vào điều mà Minh nói cho lắm.
Minh lại đột ngột thở dài, ánh mắt cũng trở lại bình thường như trước.
– Để tôi kể cho anh chuyện này, nếu anh cảm thấy chấp nhận được thì cứ yêu lấy Khả Vân, còn nếu không, quyết định là ở anh
– Cậu cứ nói – Tôi lạnh lùng
– Chuyện là thế này…
Minh im bặt, từ đằng xa bóng Khả Vân đang đến làm tạm dừng câu chuyện của chúng tôi. Thấy dáng vẻ của chúng tôi khác lạ, Khả Vân ngạc nhiên:
– Hai người vừa cãi nhau à
– Đâu có – Tôi và Minh đồng thanh nói rồi quay ra cười xuề xòa
– Nghi lắm – Khả Vân chống nạnh nhìn chúng tôi sau khi đặt ấm chè và hai cốc cafe xuống bàn.
– Hì ! – Tôi cười.
– Hai anh cứ liệu hồn! – Khả Vân dứ dứ nắm đấm vào hai chúng tôi, từng người một.
Uống cafe ở nơi đây cũng thú phết. Thi thoảng có vài con cá quẫy trên mặt nước tạo thành những âm thanh khá vui tai, tiếc nước suối róc rách được dẫn từ núi xuống ao cũng làm nơi đây trở nên bình lặng. Thấy thế thôi nhưng tôi không dám chắc mình có thể sống trọn ở nơi đây cả năm cả tháng, dù sao phố xá nhộn nhịp ồn ào tuy không hứng thú cũng trở thành một phần trong tôi rồi.
Câu chuyện quanh bàn chủ yếu xoay quanh Khả Vân và Minh, họ có vẻ khá thân mật khi nhắc tới người nọ người kia, những người mà tôi không biết nên cũng chỉ cười trừ góp vui, cũng có lúc họ quay sang hỏi tôi nhưng cảm thấy không hứng thú lắm nên tôi chỉ trả lời qua quýt, đầu tôi còn đang bận suy nghĩ những việc khác kia.
Đến khi Khả Vân ngáp dài và ho vài tiếng. Minh lo lắng giục cô nàng trẻ con này đi ngủ sớm. Đợi khi bóng Khả Vân đã khuất Minh mới quay sang tôi nói lại câu chuyện lúc nãy.
– Lúc nãy tôi chưa nói xong
– Ừ! cậu cứ kể đi – Tôi cũng không dấu khỏi vẻ tò mò
– Thực ra cũng khó nói, việc này không phải là dễ dàng, anh hãy hiểu cho tôi nhé – Minh bỗng nhiên giọng mềm hẳn.
– Không có gì đâu
– Lúc trước anh nói Vân tự sát – Minh tiếp lời
– Ừ! – Tôi thở dài không dấu nổi vẻ đau xót
– Vân nói với anh thế nào? – Minh hỏi
– Cô ấy đã bị ai đó làm nhục và bố cô ấy mang cô ấy ra trao đổi để có được vị trí nào đó.. Khả Vân không chịu được nên đã… – Tôi buồn bã..
– Hì hì – Minh cười khùng khục trong lòng
– Sao cậu cười?
Tôi giận dữ, có thể nói tôi điên lên với cai thái độ không đúng mực ấy của Minh. Câu chuyện mà Khả Vân kể cho tôi bỗng dưng như bị biến thành trò lố. Ngược lại Minh vẫn cười trước thái độ đó của tôi nhưng cũng khoát tay.
– Xin lỗi anh! Nhưng anh tin điều đó à? – Minh vẫn cười
– Hả?
Tôi ngạc nhiên quá đỗi, dường như từ đầu tới giờ tôi hoàn toàn tin những điều Khả Vân nói, nhất là khi nhìn vào mắt em, tôi không thể tin cô gái này nói dối tôi một điều gì.
– Vậy cậu nói Khả Vân đã nói dối? – Tôi quạu mắt nhìn Minh
– Tôi không nói thế! – Minh vẫn cười
– Vậy chuyện này là thế nào? – Tôi hỏi mình nghiêm túc
Minh sau vài câu cười nữa cũng trở lại bình thường, nghiêm túc và lạnh lùng.
– Anh chưa hiểu nhiều về Khả Vân đâu.
– Tôi không tin cậu trừ phi cậu cho tôi một lý do hợp lý – Tôi cũng lạnh lùng
Minh nghiêm túc nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn lạnh lẽo
– Anh có thấy hợp lý không?
– À ừ, tôi cũng không rõ – Tôi chưa từng nghĩ đến điều này.
– Nếu bố cô ấy lên chức được như vậy thì hóa ra đã quá dễ dàng hay sao?
– Sao? vậy…?
– Bố Khả Vân đã quá ngây thơ
– Chuyện gì đã xảy ra?
– Chuyện đó là có thật, bố con ông X thỏa thuận cũng là có thật, chỉ có em và bố đã quá ngây thơ
Tôi thở dài…
– Về sau thì thế nào?
– Bố em vẫn lên hiệu trưởng nhờ sự giúp đỡ ngầm của bà mẹ.. nhưng.. – Mình cũng thở dài..
– Có chuyện gì tiếp à? – Tôi hỏi Minh, cảm thấy trống ngực rộn ràng
– Ừm
– Vậy cậu nói tiếp đi – Tôi hỏi Minh dồn dập.
Minh im lặng đôi chút, mắt cậu ta nhìn lên bầu trời đen kịt chẳng có một tí ánh sáng nào cả lặng lẽ.
– Vì quá giận bố mình nên em đã tự mình biến thành nô lệ tình dục cho con ông X
Tôi sững người, tim dường như ngừng đập, đôi mắt tôi nhìn Minh trân trối. Sự thật là đây ư?
– Khả Vân tự nguyện – Minh nhắc lại với tôi
Tôi im lặng, quá khó để có thể tưởng tượng ra. Mãi sau cùng tự dưng tôi nở một nụ cười khô khốc, cổ họng đắng nghét.
– Làm thế nào mà có thể như thế được.
– Chuyện này rất dài và phức tạp, từ từ tôi mới có thể trả lời cho anh được. Phải rất vất vả tôi và mẹ Vân mới có thể kéo em ra khỏi vũng lầy đó, thật đau đớn. Sau đó thì mới có vết cứa trên cổ tay như anh thấy đấy.
Giọng của Minh vẫn đều đều, lạnh lẽo, từng lời một như cứa vào tim vào tôi..
– Cho nên, nếu anh yêu Khả Vân có hai điều anh phải chấp nhận: Một là quá khứ của Vân, và hai là anh phải hứa chăm sóc đầy đủ cho Vân tới cuối đời. Anh làm được không?
Minh nói ra bình thản, câu cuối anh trầm lại nhìn tôi đầy dò xét nhưng cũng vừa hy vọng. Tôi lắc lắc đầu trống rỗng. Tôi có thể chấp nhận tất cả về Khả Vân, nhưng..
– Tôi không thể
– Sao vậy? – Minh ngạc nhiên nhìn tôi thất vọng.
– Tôi có vợ rồi.
“Choang!!!”. Tiếng rơi vỡ làm tôi với Minh giật mình quay lại. Khả Vân đang đứng ngay đằng sau chúng tôi, dưới chân em là chiếc đĩa vỡ tan, bánh ngọt rơi ra tung tóe, có vẻ em muốn gây bất ngờ bằng cách mang cho chúng tôi bánh để dùng với trà và cafe thì phải.
Khuôn mặt em không dấu nổi vẻ thảng thốt, hoảng loạn. Em đứng sững nhìn trân trân vào tôi, và từ đôi mắt ấy hai hàng lệ tuôn không ngừng trên khóe mắt. Tôi cảm thấy tim tôi thắt lại, cơ thể dường như không thở nổi mà chỉ biết đứng sững đấy nhìn em, như một bức tượng vô cảm và nhẫn tâm.
Để lại một bình luận