Phần 11
Em có vẻ đang chìm trong những suy nghĩ miên man bất tận, em hỏi mà cũng chỉ như vu vơ, tôi trả lời cũng được mà không thì cũng chả sao. Nhìn em như thế tôi thấy hơi chạnh lòng, có lẽ em cũng vì một số chuyện buồn tình cảm nào đó mà trở nên như vậy, con người em vốn rất phức tạp.
Bản tính tôi xưa nay không bao giờ hỏi chuyện riêng tư một ai đó một cách trực tiếp. Những câu nói an ủi hầu như tôi cũng chẳng bao giờ nói ra. Nếu muốn quan tâm hay ai đó mà tôi yêu thương cần nói chuyện, lúc họ buồn tôi lại thường hay pha trò để họ quên đi, nếu họ muốn nói, cứ để họ nói, còn không tôi cũng không bao giờ hỏi cả, tôi luôn muốn mọi thứ thật tự nhiên.
– Anh có phải phụ nữ đâu mà em hỏi thế! – Tôi cười.
– Ừ nhỉ! Em quên mất, làm đàn ông như các anh thật sướng – Em có vẻ như đã tỉnh lại sau tiếng cười nhẹ của tôi.
– Sướng gì mà sướng! Đàn ông tụi anh khổ bỏ xừ!
– Khổ gì mà khổ! Phụ nữ bọn em mới khổ – Hình như em muốn tranh luận với tôi thì phải.
– Này nhé! Bọn anh sinh ra đã phải mang trách nhiệm to lớn này, phải làm ra tiền nuôi ra đình này, lấy vợ thì phải có nhà cửa này, lại suốt ngày bị áp lực ngoại giao với công việc mệt bỏ xừ ra…… – Tôi làm một tràng dài như muốn không dứt.
– Thì phụ nữ cũng thế mà, lại còn phải chăm sóc gia đình con cái nữa – Em nói
– Nhưng bọn em sinh ra đã không phải mang cái trách nhiệm ấy, đó là bọn em tự muốn như vậy thôi – Tôi thở dài.
– Ừm..
– Vậy nếu là em thì em muốn làm mẹ Pía hay mẹ Sim? – Tôi hỏi lại em.
Mẹ Pía hay mẹ Sim thì cũng đều là những người phụ nữ đau khổ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “chuyện của Pao” thì sẽ hiểu được điều này. Mỗi người một vẻ, người thì chấp nhận làm cục đá trong nhà, người thì chấp nhận làm vợ lẽ, âu cũng là cái tình thôi nhưng mỗi người cũng mỗi kiểu. Cuối cùng thì họ cuối đời cũng có một sự lựa cho riêng mình và hài lòng về nó.
– Mẹ Pía thì khổ mà mẹ Sim thì cũng khổ – Em thở dài.
– Chả phải về sau cũng không đến nỗi còn gì? – Tôi cười
– Nhưng lúc đó già rồi, gần cuối đời mới được một chút
– Có những người sống 1 trăm năm nhưng chỉ cần 1 ngày hạnh phúc thôi em ạ – Tôi ra vẻ triết lý.
– Cứ như ở đây có phải thích không anh nhỉ? Em thấy ở đây ai ai cũng vô tư và hài lòng với cuộc sống.
– Đấy là em chưa biết thôi chứ
– Ừm, cũng có thể?
– Ừ! Mỗi người tuy có thể hoặc không nói ra nhưng đều cho mình là khổ nhất, thực ra mình có là họ đâu mà hiểu được.
– Chắc vậy! – Em lại thở dài..
Tôi im lặng, tự dưng muốn cầm lấy bàn tay em. Nhưng tôi chưa kịp làm cái điều bé nhỏ ấy thì bàn tay em bé nhỏ của em cũng đặt lên tay tôi, em dựa vào tôi như thế, im lặng.
Cuộc đời là thế! Đôi khi bạn nghĩ mình là bất hạnh nhất, xui xẻo nhất, bạn làm nhiều điều vì người khác nhưng bản thân bạn luôn kỳ vọng vào việc bạn sẽ nhận lại những điều ít nhất là phải gần tương tự, và bạn tự chuốc lấy bất hạnh từ đó. Thực ra bạn vẫn cứ thế mà làm cũng được, nhưng đừng kỳ vọng mà làm gì, khi bạn kỳ vọng thì có nghĩa là bạn đang muốn người kia phải làm gì đó, hay phải thay đổi, đơn giản hơn là phải hiểu bạn, mà tôi nói thành thật là đến bạn còn chả biết được bản thân mình thế nào thì đòi hỏi người khác sao được, kỳ vọng vào người khác thì có nghĩa gì. Cuộc đời luôn thế, hãy sống như đứa trẻ vô tư 3 tuổi là hay hơn, không phải vì nó không biết đòi hỏi mà là vì khi không được đáp ứng nó chỉ khóc vài câu và lại quên luôn, không để lại những vết thương như người lớn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi với nhau như thế này trong cuộc hành trình, em và tôi cùng im lặng ngắm đất trời bao la, xanh mướt cho tới lúc xẩm tối. Hãy cứ để em tự nghĩ về mình, tôi cũng vậy.
– Em thực sự muốn anh là người yêu em trong cuộc hành trình này, anh ạ! – Em đột nhiên nói.
– Ừ! Anh đang làm người yêu còn gì! – Tôi cười, gắng lấy lại trạng thái cân bằng vốn có.
– Anh biết là người yêu thì phải thế nào không mà chắc thế?. Hừ! – Em hừ mũi cái nhưng vẫn hỏi lại tôi
– Biết! – Tôi cười dê, mặt cố gắng trông có vẻ đểu đểu tí
– Này này! Đừng có mà mơ nhé! – Em cũng lại bật cười, lại nhéo tôi một cái đau điếng ở sườn.
– Anh biết thật mà! – Tôi cười
– Thật á? Vậy nói đi xem nào, xem có đúng là người yêu thật không!
Chẳng cần gì nhỉ! – Tôi nghĩ. Tôi nhẹ nhàng kéo em vào lòng mình, ấm áp.
– Để em dựa vào khi cần là được.
Em im lặng, tôi cũng thế nhưng em không dựa vào vai tôi nữa mà nằm hẳn vào lòng tôi. Em ngước nhìn lên bầu trời và lại khóc, em rất hay khóc. Tôi khẽ gỡ vài sợi tóc vương trên gương mặt thanh tú của em, lau khô những giọt nước mắt của em. Tôi hy vọng bầu trời em đang nhìn sẽ trong và xanh hơn lúc trước.
Chúng tôi ngồi như thế cũng tương đối lâu, khi những ánh nắng đã ngả sang màu vàng cho thấy chiều sắp đến thì chúng tôi mới ngồi dậy. Tôi hơi vươn người ra ngó xuống đường xem con xe cùi của mình có còn ở nguyên vị trí ấy không và suýt tí nữa thì ngã vì hai chân đã tê rần, chắc tại lâu ngày nó không được làm cái nhiệm vụ thú vị này đây mà. Em thì thoáng tái mặt khi thấy vẻ loạng choạng của tôi bèn kéo ngay lại nhưng không kịp vì tôi đã tự lo được rồi.
– Anh làm em sợ chết khiếp – Em mặt cắt không còn giọt máu nói.
– Hì! Không sao đâu! Tại chân anh bị tê đó!
– Tê mà còn nhoài người ra như thế! Sao không bảo em!
– Tại ai ấy nhỉ?! – Tôi cười nheo mắt tỉa em phát.
– Hừ! Anh lại đổ lỗi cho em chứ gì! Còn lâu nhé, tại anh tự nguyện thì có!
– Ô hay chưa kìa! Lại còn chống chế nữa! Tí là xèo cái mạng này của anh nhé, rơi xuống đó chắc toi hết, may ra giữ lại được mỗi một bộ phận
– Bộ phận gì anh?! – Em hỏi tò mò.
– Ừ thì cái quan trọng nhất ở trung tâm, nó được bảo vệ bởi hai cái thứ khác to hơn nên chắc rơi xuống là vẫn yên lành – Tôi cười.
– Hức hức! – Em bụm miệng cười thành tiếng.
– Sao mà cười? – Tôi tỉnh bơ
– Toàn đá tai mèo nhọn hoắt thế này anh lăn vài vòng là cái thứ đó nó đi luôn ấy chứ, ha ha – Em cười vui vẻ.
– Đấy! Thấy nguy hiểm thế mà nguyên nhân tại mình còn không lo bồi thường – Tôi càu nhàu.
– Bồi thường gì nào? – Em vẫn cười.
– Chả biết! – Tôi vừa nói vừa ngửa mặt lên trời huýt sáo.
– Chụt! Thế nhá! Bồi thường rồi nhá – Em hôn chụt phát lên má tôi rồi đi xuống
– Ơ! Thế là bồi thường xong rồi à?
– Ừa! Xong rồi!
– Hơ hơ! Có thế thôi à? – Tôi vẫn nhăn nhở
– Thế thôi! Còn muốn gì nữa – Em cười
– Vào chỗ khác cơ! hí hí – Tôi cười dê
– Thôi đi ông tướng – Em chu môi cười
– …..
– …..
Cứ thế chúng tôi leo xuống chỗ để xe. Tôi thầm nghĩ nãy giờ chắc cũng có người đi qua mà họ chỉ cần nhấc cái túi lên đi là ai biết đấy là đâu ngay. Ở đây được cái sướng như thế, bạn có thể vứt đồ bên vệ đường mà sẽ không ai đụng chạm gì tới đồ của bạn cả, thầm nghĩ nếu mà ở thành phố thì chỉ cần 10s là xong. Cái kinh tế thị trường nó làm cho nhu cầu của con người cao hơn, lòng tham cao hơn, kinh tế cao hơn, mọi thứ đều hơn và chỉ có đạo đức thì đi xuống.
Trời đã xâm xẩm rồi, từ đây chúng tôi về tới Đồng Văn chắc còn cỡ hơn 1h đồng hồ nữa. Cũng không kịp vào thăm nhà Vương với lên Lũng Cú rồi, thích thì mai đi cũng được. Với tôi thì bây giờ nếu thời gian là vàng thì tôi là tỷ phú nên cũng không quan trọng lắm. Cứ đi cho thích thôi, điểm đến thì với tôi chỉ có mỗi Xín Mần là quan trọng, nó quan trọng là bởi vì em, Khả Vân chứ không phải vì tôi.
Chúng tôi cứ tà tà vừa đi vừa ngắm cảnh chiều hôm, thi thoảng gặp mấy chị em bà cháu dân tộc vác củi với nứa đi về. Nhìn cái gùi toàn cây khô thế thôi nhưng khi tôi ngỏ ý muốn gùi thử thì lập tức chân khuỵu xuống vì nặng khi bà dân tộc bỏ tay ra không đỡ nữa. Công nhận là nặng dã man mấy người phụ nữ già trẻ này có thể vừa gùi vừa đi, vừa nói chuyện và leo lên dốc để về nhà dài hàng chục cây số. Thật ngưỡng mộ, trong tôi thầm nghĩ rằng sao các bố ở ủy ban thể thao quốc gia không lên đây mà chọn nhân tài về đào tạo nhỉ! Hehe. Chúng tôi trò chuyện với người dân tộc rất vui, nhiều khi chả hiểu họ nói gì, chỉ có tấm lòng và sự thân thiện là tỏa ra bên ngoài thôi. Thường thì sau khi gặp gỡ và nói chuyện như thế em hay biếu họ một ít kẹo bánh về cho lũ nhỏ ở nhà. Thật tuyệt.
Cuối cùng thì cái thị trấn Đồng Văn cũng hiện ra trước mặt, phố xá cũng không đông mấy so với các thị trấn khác. Tôi và Khả Vân tìm mỏi mắt mới thấy một vài nhà nghỉ, lần này tôi để cho em chọn. Em cuối cùng chỉ vào một cái nhà nghỉ ngay gần ngõ Phố Cổ ở trung tâm.
– Trông nó đẹp đẹp và chắc không có cái phòng tắm như hôm qua – Em bảo
– Sao em biết? – Tôi hỏi! Hóa ra là bị lộ rồi
– Hừ! Em còn chưa xử anh vụ đấy, dám nhìn em tắm mà em lại chẳng hề biết gì cả.
– Em cũng nhìn anh còn gì – Tôi nhăn nhở
– Xí! Không thèm, thấy thế em quay đi hướng khác luôn
– Chứ không phải dán mắt vào à? – Tôi châm chọc
– Thèm vào, chỉ có anh mới thế thôi. Dê già! – Em bĩu môi.
– Thì người yêu nhìn ngắm cũng được chứ sao. Hề hề
– Lúc đấy đã yêu đâu..
– Thôi không cãi nhau nữa, vào đăng ký phòng thôi.
– Hừm! Tí xử sau.
Tôi và em chui lên phòng làm thủ tục, sau đó mang đồ lên phòng. Tôi phì cười vì cái phòng nó cũng chả khác hôm qua là mấy, cái phòng tắm và cửa giả vẫn y như vậy, có chăng chỉ là nhỏ hẹp hơn tí thôi. Chúng tôi quyết định chọn phòng đơn, tại sao lại chọn phòng đơn thì lý do như sau:
Lễ tân:
– Anh chị lấy phòng đơn hay đôi ạ?
Tôi quay sang hỏi em:
Tôi:
– Đơn hay đôi em?
Em:
– Hâm à! Đôi chứ
Tôi:
– Đơn nhé, cho ấm cúng
Em:
– Đừng mơ, dê già, đôi
Tôi:
– Thôi mà, đơn là được rồi
Em:
– Hứ! Đôi! Phải tránh xa anh ra
Lễ tân:
– Chị ơi vậy lấy phòng đôi ạ?
Em:
– Đơn.
Thế đấy, em luôn nói và làm rất khác nhau, dù sao thì tôi cũng chẳng phản đối gì. Chúng tôi sắp xếp đồ và ăn vài cái xúc xích cho đỡ đói chờ bữa cơm của cụ Dìn. Lần này cảnh giác nên khi chuẩn bị tắm tôi bị em đuổi xuống nhà, tôi cũng tặc lưỡi chấp nhận cơ bản vì cũng cần phải bơm xăng và chỉnh lại mấy thứ cho con xe cùi, hôm nay nó vượt dốc oải quá nên hơi kêu. Lúc tôi lên thì em cũng đã tắm xong và đang ngồi sấy tóc, tôi cũng tắm luôn cho nó sạch sẽ mát mẻ chút, tôi không thể nào như các bạn trẻ hay đi phượt có thể 3 ngày không tắm cả, chắc tại già cả rồi, hì.
Xong xuôi thấy vẫn còn sớm tôi rủ em đi dạo phố cổ Đồng Văn. Hôm nay không có nhiều người chắc tại là ngày thường, khu chợ xây được xây bằng đá cũng vắng hoe hoắt, mọi người về hết rồi thì phải. Em và tôi, hai người khoác tay nhau đi dạo trên con phố cổ Đồng Văn, nhẹ nhàng cười nói như đôi tình nhân trẻ tuổi giữa cái tiết trời dễ chịu đến thế này. Em hầu như không lúc nào rời tôi cả, tay em cứ phải khoác dính vào tay tôi mới thôi, chịu thật.
Khu phố cổ Đồng Văn, có lẽ là nơi đặc biệt nhất mà tôi từng đến, thoạt nhìn tôi nghĩ đây là khu phố của người Hoa vì cách xây nhà chỉ có hai tầng, với ở giữa trung tâm là một khoảng giếng trời khá lớn, lấy sáng cho toàn bộ căn nhà, nhưng khi ngắm kỹ thì hóa ra không phải, nó là một sự pha trộn kiến trúc rất đặc sắc giữa tổng thể nơi đây, chắc là tại ở đây tập trung nhiều dân tộc quá, từ người Kinh, Hoa, Tày, Mông… sống lẫn lộn với nhau.
Dạo vòng vòng một hồi cũng mỏi chân, miệng lại khát và thèm cafe, chúng tôi vào luôn cafe Phố cổ ngồi gọi ra 2 ly cafe uống. Được nghỉ ngơi thoải mái nên tôi cũng thư thái mà ngồi ngắm 1 số đoàn phượt khác cũng đang cafe tại đây. Cafe phố cổ có lẽ là ngôi nhà điển hình nhất ở cái dãy phố này, không phải vì nó là rộng nhất đâu mà vì kiến trúc của nó vẫn được giữ lại gần như nguyên vẹn, các bàn cafe hay đèn đóm cũng chỉ được treo sơ sài chứ không làm lại hoàn toàn như là cafe ở HN, trên tầng hai thậm chí còn có nơi cho mọi người đi phượt có thể ngủ qua đêm với giá là 50k/tối thì phải, tôi nhớ mang máng nhân viên phục vụ nói thế, trên tường nhà treo trang trí những vật dụng của người dân tộc nơi đây như là khèn và nỏ, etc..
Ngắm chán khung cảnh quán thì tôi quay ra ngắm em. Thú thật là từ khi gặp em tôi rất thích nhìn ngắm em, ngắm bất cứ khi nào có thể. Vẫn khuôn mặt trái xoan thanh tú, vẫn bờ môi trái tim, vẫn giọng nói trong như nước suối ấy thì lần này tôi bị em mê hoặc bởi cái cách em gẩy gẩy chiếc thìa cà phê, môi hơi cắn vào trông thật đáng yêu biết chừng nào..
– Này! Ai cho phép anh nhìn hả? – Tôi bị em phát hiện ra rồi.
– Người yêu anh thì anh cứ nhìn – Tôi cười và trêu em
– Hừ! Ma lanh quá, toàn bắt nạt em.
– Ai bắt nạt em chứ, chiều em thế còn gì nữa – Tôi muốn làm không khí vui vẻ hơn.
– Chiều gì mà chiều.. – Em phụng phịu, chắc là tại bí quá không nghĩ được phải nói với tôi thế nào.
– Hehe! Thấy chưa! – Tôi cười.
– Anh này!
– Anh yêu bao giờ chưa?
– Em có nghĩ nên hỏi một người đàn ông 28 tuổi câu này là hợp lý không? – Tôi cảm thấy hơi khó chịu.
– Vậy là rồi hả? – Em không buông tha
– Ừm..
– Anh yêu bao cô rồi – Em hỏi, tôi biết ngay là em sẽ hỏi câu này.
– Anh không tính số lượng, anh chỉ tính lần yêu thôi.
– Lần yêu là sao? – Em hỏi mắt mở to ra.
– Thì…
– Là sao?
– Đàn ông có hai lần yêu
– Hai lần như thế nào?
– Một lần như một giấc mơ, rất đẹp, có thể nói là tuyệt đẹp để nhớ mỗi khi đắng lòng. Lần còn lại là thực tại, là gắn chặt với cuộc sống cơm áo gạo tiền, hỷ nộ ái ố đủ cả.
– Em chẳng hiểu gì cả
– Thì mơ luôn rất đẹp nhưng luôn phải đến lúc tỉnh, nó không bền và ngắn. Còn thực tại thì chả đẹp chả xấu nhưng nó lại bền lâu em ạ.
– À em hiểu rồi! Mơ với tỉnh hà
– Ờ!
Tôi tặc lưỡi cho xong, chả lẽ lại gọi là Tình Mơ với Tình Tỉnh, nghe cứ củ chuối thế nào ấy, phải đặt tên tiếng anh cho nó hay mới được – tôi thầm nghĩ. Tính định hỏi lại em mấy câu vừa rồi cho thoát nạn thì lời chưa đến môi em đã hỏi:
– Thế anh xếp em vào loại nào?
Để lại một bình luận