Phần 15
– Tụi bây không ở nhà nghỉ ngơi lại ra đây bầy trò tình cảm
Tiếng cụ Dìn làm chúng tôi giật bắn người. Khẽ buông nhau ra ngại ngùng tôi bảo cụ:
– Sao muộn thế này rồi mà cụ vẫn còn lên đây cơ à?
– Hề hề! Nhà tao mà, lên xem có đứa nào hái trộm cây thuốc của tao không – Cụ cười tươi
– Cụ làm con giật cả mình – Tôi cũng cười.
– Tại chúng mày làm chuyện mờ ám chứ. Mà con Vân ra đây tao xem lại nào
Khả Vân ngượng ngùng đi ra phía cụ. Cụ khẽ nắm lấy tay em bắt mạch cẩn thận, lại còn sờ trán xem nhiệt độ thế nào nữa rồi mới bảo.
– Ờ! Khỏi rồi đấy, mày cũng gan lỳ lắm cơ
– Nhờ thuốc của cụ chứ! – Khả Vân cười bẽn lẽn.
– Cha bố chúng mày, từng này tuổi đầu mà cứ như con nít – Cụ cười.
Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau cười, những năm tháng sống với người Kinh nhiều cũng làm cụ nói giọng điệu không khác chúng tôi là mấy.
– Cụ lên đây trông thuốc thật à? – Tôi cười cười tỏ vẻ nghi ngờ
– Đúng đấy! – Khả Vân lên tiếng phụ họa
– Ở đây làm gì có trộm mà trông – Cụ cũng cười cười
– Thế cụ lên đây làm gì thế! – Khả Vân hỏi cụ
– À thì tao lên đây thăm bà nó! Ngày nào tao chả lên
– Bà nó! Vợ cụ á? – Tôi và Khả Vân đồng thanh kêu lên.
– Ờ! Đi theo tao nào.
Chúng tôi đi theo cụ vòng qua cái chòi, đi tầm 20 chục mét thì đến một ngôi mộ nhỏ, trông có vẻ rất lâu rồi nhưng được dọn sạch tinh tươm, xung quanh là hàng rào ngắn màu trắng, trên ngôi mộ trồng khá nhiều cúc cũng màu trắng, còn có cả cây thánh giá màu trắng nữa.
– Cụ bà theo đạo hả cụ? – Tôi hỏi
– Ờ! Ở cái làng đó hầu như ai cũng theo đạo hết trơn! – Cụ trả lời
– Cụ bà có vẻ thích màu trắng nhỉ? – Khả Vân chép miệng
– Ờ! Bà ấy cái gì cũng thích màu trắng, con chiên ngoan đạo mà. Mà tụi bây thắp hương cho bà ấy đi, mong ước gì thì nói luôn. Bà ấy là thiêng lắm đấy nhé – Cụ vừa nói vừa dí vào tay tụi tôi mỗi người một nén hương.
Chúng tôi cầm lấy nén hương rồi không bảo ai mỗi người một nén cắm lên phía đầu ngôi mộ. Tôi thì chỉ mong cho con trai cụ bớt bệnh và gia đình cụ sống hạnh phúc thôi, ngoảnh sang phía em tôi thấy em cũng thì thầm to nhỏ điều gì đấy nữa, còn mỉm cười mới ghê chứ.
– Ngày xưa đúng giờ này bà ấy đẻ xong thằng A Sáng thì bà ấy chỉ dịp sờ vào mặt nó rồi cứ thế mà đi, ngày hôm ấy trăng cũng sáng lắm. Thế nên tao từ ngày đó tới giờ cứ tháng nào trăng sáng là lại lên thắp cho bà ấy nén hương. – Cụ trầm mặc.
– Tội nghiệp cụ – Chúng tôi thì thầm bảo nhau như thế.
– Còn chúng bây nữa. Liệu mà sống tốt nghen – Cụ đổi giọng sang cười ngay được
– Vâng! Chắc chắn rồi cụ.
– Ờ vậy thì tốt, tao thấy quý hai đứa mày như con vậy, hôm nào rảnh lại qua chỗ tao chơi, còn giờ thì đi xuống đi ngủ nhanh kẻo lại phát bệnh bây giờ – Cụ ra lệnh.
Chúng tôi le lưỡi theo cụ đi xuống dưới ngủ. Mới đó mà đã hơn 12h đêm rồi, thật nhanh. Ngày hôm nay tuy có nhiều việc làm tôi suy nghĩ nhưng cũng có nhiều chuyện làm tôi cảm phục. Được quen biết với cụ Dìn quả là may mắn cho tôi, tiếp xúc với những con người như thế này làm cho tôi thấy đời đẹp lắm, còn tin tưởng nhiều lắm.
Và tất nhiên là tôi không được nằm với em nữa rồi, em phải nằm 1 mình với cái giường đơn độc, cái mặt em phụng phịu đến là đáng yêu khi phải rời tôi ra, còn tôi và cụ thì cũng vác chăn ra sàn nằm với A Sinh đang ngáy to như sấm.
Tôi bước vào giấc ngủ ngon không mộng mị. Sáng ra tôi dậy khá sớm chứ không như qua là lúc 6 giờ rưỡi, vậy mà khi dậy đã thấy tiếng Khả Vân ý éo bên bếp lửa. Hóa ra là em dậy sớm hơn cả tôi và đang nhờ Tuệ An dạy nấu món cháo ấu tẩu.
Tôi vươn vai đi ra ngoài sân hít thở cái khí trời dịu mát, làm vài động tác thể dục là người tôi trở nên khoan khoái lạ thường. Không khí nơi đây nó thế, trong lành, trong sạch, khéo cả trong sáng nữa, không như dưới xuôi, chẳng sạch, chẳng lành lại còn gian manh. Nghĩ ẩm ương một lúc tôi chui vô nhà lấy bát cháo ấu tẩu mà em và Tuệ An nấu vừa xong. Vừa ăn em vừa tự tự huyễn hoặc mình là mình tự nấu được món cháo ấu tẩu này và nếu tôi không ngoan thì không bao giờ em nấu cho tôi ăn nữa. Tuệ An thì cứ ngồi đó rúc rích cười trước cái sự lẻo méo ngây thơ của em, chợt nhận ra thấy thiếu thiếu cái gì đấy tôi hỏi Tuệ An:
– Ủa cụ và A Sinh đâu rồi?
– Ông và anh A Sinh đi sang xã bên rồi anh ạ! Nghe nói bên đó có người ốm anh ạ! – Tuệ An trả lời.
– À ra vậy!
– Ông dặn anh chị cứ ở đây nghỉ ngơi, không bận gì đâu ạ! – Tuệ An nói.
– Ừ! Tụi anh có ngại gì đâu.
Ừ thì nói thế thôi chứ tôi và Khả Vân sao ở đây cả ngày được. Ăn xong món cháo ấu tẩu đắng đắng ấy thì chúng tôi cũng xin phép Tuệ An là phải đi. Cũng chả có gì đền đáp lại tấm lòng hiếu khách và tốt bụng của gia đình cụ A Dìn tôi để lại tặng cụ cây bút Parker mà tôi luôn rất quý, lúc nào cũng mang theo mình để ghi chép, còn Khả Vân tặng lại Tuệ An cái vòng bạc mà em hay dùng đeo ở chân. Phải nói mãi thi Tuệ An mới chịu nhận lời, lại còn ôm Khả Vân lưu luyến làm Khả Vân khá là xúc động.
Tạm biệt gia đình cụ A Dìn điểm đến đầu tiên mà tôi muốn đưa Khả Vân đi chính là đèo Mã Pí Lèng, một trong tứ đại đèo mà dân phượt nào cũng muốn tới. Nhà cụ Dìn thì trên đường từ ĐV đi MPL nên chúng tôi chỉ mất vài mươi phút là tới. Nói thật nếu các bạn nếu đã từng đến HG mà chưa từng đi con đèo này thì đúng là phí mất một cõi nhân gian, giống như mì mà không có gia vị vậy. Tôi và em Khả Vân hú hét cảm nhận từng vòng cua, từng con dốc, từng cảnh quan hùng vĩ nơi đây khi mà một bên là những núi đá vôi tuyệt đẹp, một bên dưới là dòng sông Nho Quế xanh tươi, đường thì như một con rồng gấp khúc vậy, khó có thể nói cảm giác là tuyệt đến thế nào..
Lượn chán tôi và em dừng xe tại nơi đầu con dốc, sau một vài phút khám phá tôi phát hiện ra từ trạm nghỉ này chúng tôi thể đi xuống bên dưới, nơi có một mỏm đá chìa ra ngay bên miệng vực, ở đấy uống cafe là tuyệt nhất.
Chẳng khó khăn lắm để tôi và em có thể xuống dưới đó, nhưng cafe thì còn lâu mới được uống, đơn giản lý do là vì tôi lại phải đóng vai tay máy bất đắc dĩ chụp cho em đủ kiểu ở trên này. Mà đến khi có cafe thì chúng cũng đã nguội ngắt rồi còn đâu:
– Nguội hết rồi – Tôi nói.
– Nguội cũng được, uống tuốt – Em thòm thèm.
– Nhưng đau bụng đấy, từ hôm qua rồi – Tôi dè dặt
– Oài! Cảnh đẹp thế này phải uống cho nó thú chứ! hi hi – Em cười
– Đấy là anh nói trước không là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé – Tôi cười.
– Ui dào! Kệ anh! Anh không uống thì em uống, cấm xin đấy – Em giật lấy bình cafe từ tay tôi.
– Ơ hay anh nói không uống hồi nào! Em đểu thật – Tôi cười.
Chúng tôi cứ thế trêu đùa nhau. Ở đây ngay vị trí này dưới là dòng Nho Quế xanh mướt một màu, trên là con đèo MPL huyền thoại mang tên Hạnh Phúc. Cảm giác thật khó tả biết bao khi ta chỉ là một vật nhỏ như hạt bụi giữa thiên nhiên rộng lớn đến như thế này, nơi tất cả mọi chuyện sẽ chỉ là hư vô..
Nhâm nhi cafe nguội nhưng tôi cứ có cái cảm giác như là tiên cảnh này, thi thoảng ngay trước mắt chúng tôi có những đám mây nhỏ ngay ở phía xa xa, trên dòng Nho Quế, trời hôm nay ở đây lạ quá, thường thì cái thời tiết như thế này sẽ là cái mùa ít mây nhất.
– Anh ơi tại sao lại gọi là dòng sông Nho Quế? – Em tự nhiên hỏi tôi.
– Em này dốt thật! Tại một bên trồng nho bên trồng quế ấy mà! – Tôi trả lời tỉnh queo
– Ơ! Thật không đấy? Anh đừng có trêu em! – Đi với tôi nhiều nên em cũng học được cách nghi ngờ rồi.
– Thật chứ đùa em làm gì
– Em có thấy cây nho với quê nào đâu.. – Em cố nheo mắt nhìn về phía thật xa
– Ai nó trồng ở đây, ở đầu nguồn ấy – Tôi cười ha ha
– Hừm.. nghi lắm! – Em nhìn tôi đầy nghi ngờ
– Không tin thì thôi – Tôi cười tiện làm ngụm cafe.
– Thế tại sao con đường này lại mang tên là đường Hạnh phúc?
– Lại càng ngố! Lúc nãy em không đọc cái biển trên kia à?
– Không! Nó ghi gì à?
– Chụp lấy chụp để cái biển mà lại không biết nó nội dung gì. Chẹp
– Về nhà rửa ra em mới đọc. Thế nó ghi gì.
– Nó ghi tại sao lại là đường Hạnh Phúc đấy.
– Uầy! Thế nó ghi sao anh?
– Nó bảo là con đường này là do thanh niên xung phong họ làm. Vì đường khó nên họ làm rất lâu, lâu lắm ấy. Sau đó họ đến tuổi lấy chồng lấy vợ thì họ lấy nhau và sinh con đẻ cái tại đây luôn. Tính ra lúc bắt đầu làm thì họ chỉ có vài trăm người, đến lúc làm xong thì lên tới vài ngàn người vì lấy nhau và đẻ nhiều quá. Thế nên mới gọi là đường Hạnh Phúc em ạ.
Em trố hai mắt ra nhìn tôi sửng sốt, khéo bị đứng hình luôn vì cái sự xảo trá trắng trợn và trơn tuột của tôi. Sau đó thì em cười như nắc nẻ, cười như không muốn dừng.. Tôi thì cứ túc tắc tỉnh bơ:
– Cười gì mà cười! Thật mà không tin à
– Hức hức… đau bụng quá mất thôi, anh quả là đểu giả – Em ôm bụng cười.
– Chẹp chẹp! Chán em quá! Lần sau có ai hỏi em thì em cứ bảo thế là được – Tôi cười
– Ôi trời ơi! Để người ta bổ vào mặt em à – Em vẫn chưa dứt.
– Mặt xinh thế này chả ai dám bổ đâu – Tôi nhăn nhở.
– Đúng là đồ lẻo mép – Em vẫn cười.
Tôi ước gì em lúc nào cũng được cười như thế này, nụ cười của em rất đẹp, tôi muốn em được cười tự nhiên như thế, cười mà đừng có đôi mắt buồn kia vào là được. Như thấy tôi đang nhìn em chăm chú, em ngoảnh mặt ra nhìn lại tôi:
– Nhìn gì mà nhìn dữ vậy?
– Ai bảo em xinh
– Đừng lẻo mép nữa ông tướng – Em cười
– Lẻo đâu! Đây là câu thật nhất của ngày hôm nay đấy – Tôi cười.
– Ừ há – Em lại bụm miệng lại, chắc lại liên tưởng đến câu chuyện lúc nãy.
– Hì..
Tôi ném viên đá ra phía xa xa. Cảm giác nó bay vào không trung rồi rơi xuống, tĩnh lặng, chả nghe thấy gì hết.
– Chỗ này xuống dưới kia dễ phải đến 300m
– Rơi xuống thì sao anh nhỉ? – Em hỏi bâng quơ
– Chả sao cả, có kết cục mà! – Tôi hơi giật mình nhưng vẫn trả lời em.
– Kết cục là sao anh?
– Là chết đó – Tôi tỉnh bơ
– Ý em chết là sao.
– Là không sống nữa.
– Ủa! Là vậy hả.
– Ừ. Nếu đây là 300m thì em sẽ có khoảng thời gian còn lại cỡ 7,7s gì đấy và vận tốc khi tiếp đất của em là 77m/s. – Tôi làm ra một tràng.
Em lại thêm một lần nữa tròn mắt nhìn tôi. Tôi vẫn tiếp tục.
– Thực ra thì khoảng thời gian tuy ngắn ngủi chỉ gồm 7,7s thôi nhưng lúc đó trong đầu sẽ nảy ra khoảng 1 tỷ suy nghĩ. Và em biết không chính cái suy nghĩ muốn sống lại là cái điều mãnh liệt nhất.
– Thật à anh?
– Ừ! Có biết bao nhiêu là người khi nhảy cầu xuống sông tự tử, khi họ vừa bước ra khỏi thành cầu thì chỉ trong vòng vài giây đồng hồ họ lại yêu cuộc sống đến mãnh liệt, và đó lại là niềm ao ước lớn nhất của họ, có tài liệu thống kê là 1000 người thì 999 người như thế đó em.
– Ừm..
– Nếu họ nhảy xuống sông thì có nguy cơ cứu vãn chứ nhảy xuống đây thì…. – Tôi lại đưa tay ra ném thêm 1 hòn đá xuống dưới, vẫn chả nghe thấy tiếng động gì.
– Anh triết lý ghê – Em cười.
– Ừ..
Thực ra tôi triết lý mà để làm gì nhỉ? Tôi đâu có cần như thế nhưng tại sao giữa giây phút này, ngay tại đây tôi lại nói với em? Tôi lại khơi gợi lại em cái chuyện đó? Không biết em có đau lòng không? Có sao không? Tôi tự dưng thấy lo lắng, hồi hộp, tôi khẽ nhìn xem phản ứng của em thế nào?
– Anh không phải trông chừng em thế đâu! hihi – Em cười
– Đâu có đâu – Tôi chối phắt.
– Anh có muốn nghe không? – Em dịu giọng và trở nên hiền từ hẳn.
– Em muốn nói gì chứ? – Tôi hơi giật mình chút chút.
– Nói về cái này nè!
Em tự nhiên đưa tay về phía tôi giở ra để tôi thấy ngay vết sẹo đó, vết sẹo của ngày hôm qua.
– Em không cần.. – Tôi đang định nói thì em nói tranh.
– Em bị hiếp…..
Ngay lập tức tôi đưa tay lên môi em, ngăn nốt những từ còn lại định phát ra. Vậy là tôi đã đoán đúng rồi. Với người con gái như em thì còn có điều gì khủng khiếp hơn chuyện đó!
– Nó xảy ra năm em 16 tuổi.
Tôi vẫn không ngăn được em, em vẫn nói dù tôi đã ngăn lại, từng lời nói chắc là nó đang đâm thấu em tận tim gan. Từ trong mắt em tôi thấy cả một bầu trời sâu thẳm, cả một chút lửa hận nữa. Nhưng tựu trung lại nó vẫn gây đau đớn, thật xé lòng..
Tôi nhặt lấy 1 hòn đá, đá tai mèo ở đây rất sắc, chỉ một hòn đá nhỏ cũng có những cạnh rất mỏng. Tôi nhẹ nhàng đặt nó lên tay mình rồi kéo ra thành 1 vệt. Thấy rồi có những giọt máu bắt đầu ứa chảy ra từ cổ tay, từng giọt từng giọt một. Em ứa nước mắt hoảng hốt nhìn hành động kỳ lạ của tôi luống cuống tay chân không biết lấy gì ra để cầm.
Tôi mặc kệ máu vẫn chảy, khẽ ôm lấy hai má của em, nhìn thẳng vào mắt em kiên định:
– Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, rồi sẽ lành hết
Em ôm lấy tôi khóc to, nhưng tôi biết rằng không phải em khóc là vì em đau nữa. Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống bờ vai tôi, ấm nồng. Tôi chỉ biết ôm lấy em, chờ đến khi em đã nguôi ngoai phần nào tôi mới đẩy em ra, lau giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi mắt em, hôn lên trán em
– Đừng khóc nữa em nhé – Tôi cười
Em đúng là đồ không biết nghe lời, em không thành tiếng nhưng nước mắt vẫn chảy ra. Thế rồi đột nhiên trước sự bất ngờ của tôi em nhào lên ôm chặt lấy cổ tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn say đắm, thật dài, thật ngọt..
Tôi thoáng chốc bất ngờ nhưng trước sự mãnh liệt của em tôi cũng đành chịu trận chứ biết làm sao. Thôi thì đành mỉm cười mà đón nhận lấy cái sự tuyệt vời và ngọt ngào này. Tôi cũng từ từ nhắm mắt lại theo em, ôm em và hôn em lại em nữa.. Tôi thấy trong cái sự ngọt ngào của nụ hôn ấy có cái lạnh se vào má, vào mắt, vào môi.. Và khi tôi và em mở mắt ra thì trước mắt chúng tôi không biết mây từ đâu kéo đến dày đặc, dày đến nỗi chúng tôi không còn thể thấy gì xung quanh được nữa, cái dòng Nho Quế cũng chỉ là một sợi chỉ mờ phía xa. Trời đất thật lạ, chắc họ cũng biết xấu hổ khi nhìn thấy chúng tôi như thế này.
Em lại mặc kệ, lại tiếp tục hôn tôi thêm lần nữa..
Chúng tôi tận hưởng cái sự kỳ vĩ và kỳ lạ của cái đất này, nó thật thiêng liêng quá, cái gì cũng thoắt ẩn thoát hiện như những người con gái nơi đây. Mới đó mây mù còn dày đặc mà giờ đây lại sáng quạnh như điều đó chưa bao giờ xảy ra.
– Em hét to theo anh nhé – Tôi bảo em
– Hét gì cơ
– KHẢ VÂN – Tôi hướng về dòng Nho Quế mà hét lên thật to
– Sao lại hét tên em – Em phấn khích
– Em hét đi, hét là “Khả Vân vô địch” ấy
– Thật á!
– KHẢ…. VÂN…. VÔ…. ĐỊCH – Tôi hét lớn
– KHẢ… VÂN …. VÔ…. ĐỊCH – Em cũng hét theo
– KHẢ… VÂN…. XINH…. ĐẸP… – Tôi hét tiếp
– KHẢ… VÂN… YÊU… ANH – Em hét lên thật lớn tiếp.
– …
Lần này thì lại đến lượt tôi trố mắt ra nhìn em, tôi không nhìn được lâu vì em đã lại hôn tôi rồi.
Để lại một bình luận