Phần 44
Thoáng chút lưỡng lự tôi cầm máy lên chưa tính nghe ngay. Làm sao Khả Vân có thể biết số điện thoại của tôi mà gọi nhỉ? Thật lạ. Tôi chưa bao giờ gọi cho em bằng số này, hôm qua cũng tính nói cho em biết nhưng con bé Quỳnh Thy làm cuộc gọi chúng tôi phải bỏ dở giữa chừng nên cuối cùng tôi cũng chưa kịp đưa cho Khả Vân số điện thoại chính của tôi.
Quỳnh Thy tự mình uống cốc bia rồi nheo nheo mắt nhìn tôi đầy ẩn ý:
– Ai gọi anh mà trầm tư thế?
Tôi vẫn đang cầm máy tần ngần. Cuối cùng thì mặc kệ, tôi bấm nút màu xanh và trả lời em.
– Alo
– Ngạc nhiên chưa. Hi hi.
Giọng Khả Vân vui vẻ, tếu táo phía bên kia đầu dây.
– Hì! Sao biết số này của anh? – Tôi cười hỏi Khả Vân
– Thế mới hay chứ! Em chẳng nói đâu nhé – Khả Vân
– Anh sẽ phải truy ra, đây gọi là xâm phạm thông tin cá nhân – Tôi giở giọng ra trêu em
– Xì! Thách anh đấy nhé – Khả Vân giọng vẫn tươi vui
– Hì! Biết rồi, sao tự dưng lại gọi cho anh thế – Tôi cười
– Thì nhớ anh, nhớ anh không gọi được sao? – Giọng Khả Vân xịu hẳn lại.
– Được chứ, anh có bảo không được đâu – Tôi vỗ về Khả Vân.
– Thế anh có nhớ em không? Nói nhớ em đi – Khả Vân nũng nịu.
Tôi ngó sang bên kia thấy Quỳnh Thy vẫn đang uống bia, khuôn mặt nhìn ra phía khác tỏ vẻ chả quan tâm gì. Tôi ý nhị đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Nhìn ra những ánh đèn xa xa của một thành phố đang chuẩn bị về đêm. Ước gì có em ở đây nhỉ? Tôi muốn có em ở bên mình.
– Anh nhớ em! Thực sự nhớ em – Tôi mỉm cười trả lời Khả Vân
– Còn gì nữa không? – Khả Vân cười khúc khích
– Và yêu em nữa – Tôi nhẹ nhàng
– Còn nữa chứ – Em vẫn không buông tha tôi nũng nịu.
– Muốn ôm em này – Tôi cười
– Chỉ thế thôi à?
– Hôn em nữa – Tôi nhăn nhở
– Eo! Đồ dê già, không chơi với anh nữa
Khả Vân rúc rích cười, tôi tưởng tượng em đang vui vẻ lắm. Tôi muốn gặp em thật
– Em đang ở đâu thế? – Tôi hỏi
– Dê già! Hỏi để làm gì chứ – Khả Vân đoán ra ý đồ đen tối của tôi
– Thì gặp em, hôn em chứ làm gì
– Khiếp. Chịu thôi – Khả Vân le lưỡi
– Thế thôi vậy nhé, anh cúp máy đây – Tôi giả vờ giận dỗi.
– Chưa gì đã giận kìa. Đểu thế – Khả Vân nũng nịu
– Thế em đang ở đâu nào? – Tôi hỏi cố
– Thì ở nhà chứ đâu. – Em cười
– Thế anh qua đón em nhé. – Tôi năn nỉ
– Không cần đâu! Em chuẩn bị đi bây giờ, tí anh qua luôn nhé – Khả Vân nói nhanh
– Qua đâu cơ? – Tôi ngạc nhiên
– Đến chỗ cafe ở đường …. ấy. Em ở đấy luôn. Gặp anh lúc 8h30 nhé. Hi hi – Khả Vân mỉm cười.
– Rồi okie. Gặp em ở đó luôn – Tôi vui mừng.
– À! Anh nhớ đưa cô bé ấy đi cùng nhé
Khả Vân đột nhiên nói, tôi sững người nhất thời chẳng hiểu tại sao cả.
– Cô bé nào cơ?
– Cô bé anh đang ở cùng nhà ấy. Đưa bé ấy đi cùng luôn cho vui. – Khả Vân cười cười
– Ơ sao em biết? – Tôi ngạc nhiên
– Biết chứ! Thôi gặp anh sau nhé. Em đi ăn đã, đói meo bụng rồi – Khả Vân le lưỡi.
– Rùi rùi.
Tôi cúp máy trong sự ngạc nhiên, hóa ra em biết khá nhiều về tôi mà tôi lại chẳng biết tí gì về em cả. Thật là… Tôi tự trách mình vô tâm quá. Gõ vào trán mình vài cái cho tỉnh tôi quay lại vào ăn tiếp thì suýt chút nữa va vào Quỳnh Thy, nó làm tôi giật cả mình.
– Mày làm gì sau lưng anh thế? – Tôi cáu
– Em cũng được đi hả? – Nó nhăn nhở chẳng trả lời câu hỏi của tôi.
– Mày mơ à? Ở nhà mà uống hết chỗ bia này đi – Tôi lật kèo.
– Ơ! Anh này hay nhỉ? Đi là đi chứ. He he – Nó cười
– Lắm chuyện. Thôi xuống ăn tiếp đi
Tôi không bao giờ giận được con bé này. Ngồi xuống tôi tu hết cốc bia rồi với tâm trạng phơi phới không hề có ý định uống thêm tí nào nữa. Quynh Thy nhìn tôi dom dom rồi hỏi.
– Chị vừa rồi là Khả Vân à?
– Ừ
– Tên hay ghê nhỉ? – Quỳnh Thy mỉm cười
– Thì sao đâu. Mày lắm chuyện quá, ăn cơm đi – Tôi lừ mắt nhìn nó
– Xí! Hỏi tí mà đã cáu. Mà bồ mới của anh hả? – Nó chẳng hề sợ tôi chút nào, ngó thẳng mặt tôi mà hỏi nhỏ
– Ơ con này lắm chuyện nhỉ, có ăn nhanh không rồi còn đi. – Tôi quát nó
– Vậy là đúng rồi. Mà em được đi thật hả?
Quỳnh Thy vừa tặc lưỡi nhận định câu trước xong cái là câu sau ngay lập tức nhảy cẫng lên sung sướng. Chắc máu lên não hơi chậm, tôi nghĩ rồi cười một mình..
– Còn không ăn nhanh đi, sắp tới giờ rồi đấy.
– Chị hẹn anh mấy giờ?
– 8h30.
– Còn sớm mà. Thôi nghỉ uống bia nhé. Em ăn cơm đây, chịu hết nổi rồi – Nó nhăn nhó
– Tưởng mày thế nào
– Tại hôm nay không có hứng thôi – Nó chống chế
– Tao đùa đấy, mày uống ác thật, về tao mách thằng Bảo – Tôi trêu nó
– Này, đừng có mà đểu giả thế nhá – Quỳnh Thy giãy nảy lên
– Haha
Tôi cười vui vẻ cùng nó ăn xong dọn mâm cơm, khi thấy tôi nhăm nhe ra chỗ rửa bát là nó chỉ chờ có thế chui tọt vào phòng. Tôi cú tiết gọi với theo.
– Mày định để anh rửa bát một mình à?
– Anh rửa đi, phải giúp phụ nữ chứ. Em thay quần áo cái đã – Nó trả lời vọng ra
– Mày được lắm
Tôi nói thế thôi chứ cũng vui vẻ mà rửa bát. Tôi chẳng có lý do gì để sầu muộn cả, cảm giác sắp được gặp em khiến tôi hưng phấn và làm cái việc ấy chẳng chút bận tâm. Nhưng phải nói Quỳnh Thy thay quần áo lâu thật. Tôi rửa bát xong và ngồi bật ti vi xem cả nửa tiếng vẫn chưa xong. Đã gần 8h rồi mà nó vẫn cứ ở trong đấy.
– Mày có nhanh lên không thì bảo? Làm gì mà lâu thế? – Tôi gọi
– Từ từ, sắp xong rồi anh. Mà anh định mặc thế đi hả?
– Ừ nhỉ!
Tôi quên béng mất chính bản thân mình cũng chỉ có chiếc quần ngố và áo phông. Vội vàng vào trong tôi xỏ lấy chiếc quần jean và thay cái áo khác. Biết thế lúc nãy mình phải tắm trước đã, nghĩ bụng vậy thì tôi nhìn thấy lọ nước hoa của Bảo Hân hôm nay tặng.
Tần ngần nhìn lọ nước hoa và nhớ tới Bảo Hân hôm nay, thực sự tôi cảm giác thấy điều gì đó ở Bảo Hân rất lạ, tôi không rõ nữa nhưng em hình như có điều gì đó muốn giấu tôi, chạy trốn khỏi tôi hôm nay. Cầm lọ nước hoa lên tôi mở hộp ra… lọ nước hoa armani code for men nhỏ nhắn sang trọng trên tay. Tôi không hiểu về nước hoa lắm, tôi chưa bao giờ dùng cả nhưng bây giờ tôi thấy cũng thinh thích, ngồ ngộ. Tôi xịt một chút vào hai cổ tay mình, một mùi hương dìu dịu lan tỏa khiến tôi cảm thấy dễ chịu, thư thái.
– Anh cũng lâu chả kém – Giọng Quỳnh Thy léo nhéo ở ngoài
– Ờ xong rồi, tao ra đây
Tôi bước ra cửa và lại sững người khi nhìn thấy Quỳnh Thy. Nó thấy vẻ mặt của tôi ngớ ra như thế thì tủm tỉm cười, xoay một vòng trước mặt tôi:
– Đẹp không anh?
– Ờ
Tôi lại nhất thời không nói được gì. Phải nói là Quỳnh Thy rất đẹp trong bộ đồ màu hồng này. Cái váy ren ngắn vừa làm cho nó như một người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ lại vừa giữ được nét tươi trẻ tuổi thanh xuân của nó. Nó nhe nhởn nhìn tôi làm tôi nhận ra rốt cục nó vẫn chỉ là một cô em bé nhỏ, tinh nghịch.
– Mày kiếm đâu ra bộ này thế? – Tôi hỏi
– Mua chứ sao, bộ anh nghĩ em tự may chắc… chẹp chẹp. Mà đẹp không anh? – Nó lại hớn hở nhìn tôi.
– Đẹp. Mày thật lắm chuyện – Tôi cười
– Xì. Anh thì biết gì chứ. – Nó he he mũi.
– Thôi đi thôi
Tôi nhắc nó và hai chúng tôi xuống tầng lấy xe phi ra ngoài đường.
Từ nhà chúng tôi đi đến quán cafe đó khá xa, cỡ tầm 7km. Tôi chưa bao giờ đến quán đó nên khi đến nơi tôi khá ngỡ ngàng vì nó là một quán cafe khá lớn. Vậy là phải gọi Khả Vân may ra mới tìm được em ở chỗ này.
– Em đang ở đâu đấy? – Tôi nhấc máy gọi Khả Vân
– Anh tới quán chưa? – Em hỏi lại tôi
– Đến rồi, em ở chỗ nào vậy?
– Hi. Anh ra ngồi bàn đầu đi, em đặt rồi đấy, cứ bảo với nhân viên là được.
– Ừ! Em chưa đến à? – Tôi lo lắng
– Anh cứ ngồi đó chờ em chút nhé, em cúp máy đây
Khả Vân nói xong cúp máy cái rụp. Tôi bước vào quán và ngay lập tức một cậu nhân viên ra hỏi tôi là có bàn đặt hay chưa, tôi trả lời là có rồi và có một cô gái tên Khả Vân đặt. Cậu ta liền vui vẻ dẫn tôi đến bàn gần sát đầu, cạnh một cái cột khá lớn. Hóa ra đây là một quán cafe ca nhạc và trước mặt tôi là một sân khấu nhỏ, quán cafe thì bố trí theo phong cách khá sang trọng nhưng ấm cúng, bàn ghế thì hầu như toàn màu trắng và ở vị trí bàn của chúng tôi, tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng sân khấu và khuất sau cái cột nên rất ít người nhìn thấy chúng tôi, có thể nói vị trí chúng tôi khá đẹp và riêng tư.
– Quán này đẹp thế? – Quỳnh Thy quay sang hỏi tôi.
– Ừ! Mày đến chỗ này bao giờ chưa? – Tôi hỏi
– Chưa. Thế anh đến chưa? – Nó hỏi lại
– Đến cái đầu mày, lần đầu tiên tao mò vào đây, quán này chắc mới.
– Vâng. Mà chị Vân chưa đến à? – Nó quay sang tôi hỏi tò mò
– Chưa! Vân nói mình cứ ngồi, chút nữa mới đến.
– Hì – Quỳnh Thy có vẻ hơi suy tư
Hôm nay hình như có ca nhạc nên khá đông. May mà chúng tôi có Khả Vân đặt bàn trước chứ lúc chúng tôi đến thì chỉ có vài cái bàn ở rìa tít ngoài cùng còn chỗ trống, còn ở phía gần sân khấu như chỗ của tụi tôi thì hết sạch bàn. Đèn ở đây cũng vừa phải, chỉ chiếu sáng chỗ sân khấu còn chỗ chúng tôi thì lờ mờ. Quỳnh Thy chọn cho mình ly nước cam còn tôi thì là cốc đen đá không đường quen thuộc. Cafe khá ngon.
Đèn tắt phụt, vài tiếng nhạc piano vang lên và ngay sau đó lại sáng lại, trên sân khấu lúc này xuất hiện thêm một cậu MC trẻ trung trên sân khấu.
Đúng là hôm nay có buổi trình diễn ca nhạc thật. Chúng tôi có thể giết thời gian bằng cách nghe cậu MC bốc phét và vài cô bé trình bày hát nhảy trong tiếng nhạc xập xình. Ngó đồng hồ đã gần 9h rồi mà sao chưa thấy Khả Vân đâu cả, không chỉ tôi mà Quỳnh Thy cũng sốt ruột. Quỳnh Thy quay sang hỏi tôi:
– Chị Khả Vân sao lâu thế nhỉ?
– Chắc tắc đường, chờ tí đi – Tôi tặc lưỡi hơi lo lắng.
– Vâng nhưng ít ra chị ấy cũng phải nói với anh em mình chứ. Sốt ruột quá – Quỳnh Thy cảm thấy hơi khó chịu thì phải.
– Thôi chờ chút nữa đi em, để anh nhắn xem sao.
Tôi lôi điện thoại ra định nhắn em một chút thì MC đột nhiên cất giọng, cái giọng eo éo tôi không mê được, chỉ dùng để giải trí.
– Và bây giờ tiết mục tiếp theo sẽ là một ca sĩ rất mới của chúng ta. Cô ấy đã từng đạt giải nhất tiếng hát ….. năm vừa rồi. Tôi muốn nói đây là Khả Vân hay còn gọi là Vân Elise, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện với cô ấy ngay bây giờ. xin mời Vân Elise
Khả Vân từ trong cánh gà bước ra. Em lộng lẫy trong chiếc váy quây dài chấm đất màu trắng, điểm xuyến nhiều đá óng lên trong ánh đèn.
Tôi ngỡ ngàng nhìn em, tim tôi lại bắt đầu đập mạnh rồi. Em xuất hiện lại trong tôi với một vẻ đẹp mà tôi không thể ngờ tới. Khả Vân nhìn tôi mỉm cười trong khi tôi thì vẫn không thể tin nổi người con gái kia lại là em, mặc dù em đã đứng rất gần, rất gần tôi và cực kỳ thân thuộc.
– Chị Khả Vân đây hả anh? – Quỳnh Thy ghé vào tai tôi hỏi nhỏ.
– Ừ – Tôi trả lời vô thức, mắt vẫn không thể rời khỏi Khả Vân.
Để lại một bình luận