Sau những phút giây mừng vui rộn rã. Mọi người bắt đầu lên đường trở lại Cửu Thiên Sơn. Có thể nói, niềm vui gặp lại đã khiến cho họ quên đi rất điều khổ đau mà suốt quãng thời gian dài 20 năm họ đã phải chịu đựng.
Bạch Thái Tiên Hồ đi bên cạnh La Linh lên giọng hỏi:
– Tướng công! Chàng làm sao biết được thiếp gặp nạn mà đến cứu vậy?
La Linh mỉm cười nói:
– Ta cũng đâu biết được. Chẳng qua là nhờ may mắn thôi.
Miêu Thiên Hồng đi phía trước nghe được câu chuyện liền bật cười:
– Rõ là Bạch tỷ tỷ gặp hồng phước. Nếu không làm sao dễ dàng gặp lại tướng công, lại còn được tướng công ra tay cứu trợ nữa.
Bạch Thái Tiên Hồ nghe Miêu Thiên Hồng nói vậy liền sực nhớ đến chuyện ái ân giữa hai người trong ngôi nhà hoang. Khuôn mặt Bạch Thái Tiên Hồ bỗng chốc trở nên đỏ bừng. Nàng e ngại Miêu Thiên Hồng phát hiện ra liền cúi đầu xuống nói sẵng:
– Hồng muội lại ghen với ta ư?
Miêu Thiên Hồng cười khanh khách khi thấy bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Thái Tiên Hồ. Cô nàng bỗng nhỏ giọng nói giỡn:
– Thôi… thôi! Tiểu muội không dám ghen với tỷ nữa. Muội trả tướng công lại cho tỷ là xong.
Bạch Thái Tiên Hồ thấy nàng ta nói vậy thì ngớ ra không biết làm sao? Thật đúng là con tiểu tình địch kia lanh lợi hơn nàng nhiều.
La Linh nhìn thấy hai nàng cười cười nói nói với nhau rất thân mật thì cảm thấy khoái sướng trong lòng. Chàng thầm mong hạnh phúc này mãi mãi không bao giờ rời khỏi tất cả mọi người bọn họ.
Tiêu Sơn Thần Nữ từ nãy đến giờ không tham gia vào câu chuyện. Nàng vốn đang nghĩ đến một việc. Đó là hoàn cảnh thất lạc của La Linh. Nàng nghĩ đó là do bàn tay của hai đệ tử mà ra. Nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy?
Trong lúc mọi người còn đang rộn rã vui mừng thì Bạch Ngọc Tiên Cơ đã lặng lẽ bỏ đi ngay trong đêm.
Việc này làm mọi người nháo nhào cả lên. Bạch Thái Tiên Hồ vừa khóc vừa nói:
– La tướng công! Thiếp không thể bỏ Thanh nhi lại được. Chàng bảo thiếp phải làm sao đây.
La Linh cũng chết điếng trong lòng.
Rõ ràng việc Bạch Ngọc Tiên Cơ bỏ đi là do nguyên nhân ở nơi chàng. Chàng làm sao có thể rủ bỏ trách nhiệm với thiếu nữ này trong khi chàng đã chiếm đoạt thân xác ngọc ngà của nàng.
Tiêu Sơn Thần Nữ và Miêu Thiên Hồng không ai biết được nội tình nên rất ngạc nhiên.
Tiêu Sơn Thần Nữ nói:
– Lạ thật! Nha đầu này làm chuyện gì chẳng ai hiểu được. Không dưng bỏ đi một mình lại chẳng chịu thông báo một lời với sư phụ.
Miêu Thiên Hồng quay sang ôm vai Bạch Thái Tiên Hồ an ủi:
– Tỷ tỷ đừng lo lắng. Chuyện này chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi. Dù sao đi nữa Bạch Ngọc Tiên Nữ cũng đã lăn lộn giang hồ vài năm. Muội tin nó sẽ không đến mức làm chuyện rồ dại đâu.
Mọi người kéo nhau trở lại phòng. Bạch Thái Tiên Hồ sau phút bi thương đã lấy lại bình tĩnh. Nàng kéo hai người Miêu Thiên Hồng và Tiêu Sơn Thần Nữ lại một góc khuất rồi tỏ bày mọi sự. Rõ ràng chuyện hai thầy trò bọn họ lại cùng hiến thân cho một mình La Linh đã làm cho tình cảnh trở nên vô cùng bế tắc.
Miêu Thiên Hồng và Tiêu Sơn Thần Nữ thất kinh khi nghe hết câu chuyện.
Tiêu Sơn Thần Nữ lắc đầu, thở dài, không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy.
Miêu Thiên Hồng bực bội nói:
– Tướng công rõ là đa tình nhân. Chàng làm như vậy thì chị em chúng ta biết xử sao đây.
Bạch Thái Tiên Hồ bối rối nói:
– Tỷ thật không biết liệu việc này ra sao. Chỉ mong Thanh nhi biết trọng thân thể đừng có nghĩ quẩn là tỷ mừng lắm rồi.
Tiêu Sơn thần Nữ dò hỏi:
– Vậy Bạch tỷ định việc này ra sao? Chúng ta có nên quay lại tìm Thanh nhi không? Và nếu tìm thấy nó thì nên giải quyết như thế nào?
Bạch Thái Tiên Hồ lặng thinh.
Miêu Thiên Hồng suy nghĩ một lúc lại nói:
– Chúng ta đều là phận nhi nữ. Tất nhiên đều hiểu vấn đề trinh tiết là hết sức quan trọng. Nay Thanh nhi đã thất thân về tay tướng công. Chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Đành phải ngộ biến tùng quyền thôi.
Tiêu Sơn Thần Nữ hỏi:
– Vậy Hồng muội định cho Thanh nhi lên chung xuồng với chúng ta sao?
Miêu Thiên Hồng gật đầu.
– Chuyện này quan hệ đến một đời hạnh phúc của người con gái. Tiểu muội không thể không chấp nhận.
Hai người nói rồi không ai bảo ai nhìn sang Bạch Thái Tiên Hồ. Họ thấy nàng ta cúi đầu im lặng thì không hiểu ra sao liền đồng loạt hỏi:
– Tỷ tỷ nghĩ làm sao?
Bạch Thái Tiên Hồ ngước mắt nhìn hai vị muội muội đứng cạnh rồi lặng lẽ cúi đầu nói:
– Ta cũng chẳng biết làm sao. Thôi thì nghe lời hai muội muội vậy.
Miêu Thiên Hồng nghe xong liền bật cười.
– Thế thì tốt. Vậy muội quyết định mọi người trở lại Cửu Thiên Sơn, còn Bạch tỷ và tướng công thì quay lại truy tìm Thanh nhi.
Vậy là sớm hôm sau. Đoàn người tiếp tục lên đường nhưng hai người Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh đã không còn trong đoàn nữa.
Lần đầu tiên Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh đi riêng cùng nhau. Cảm xúc thật khó nói. Tâm trạng mỗi người đều có những uẩn khúc riêng.
La Linh thấy im lặng mãi không tiện, liền tìm cách gợi chuyện:
– Bạch muội! Ta không hiểu vì sao muội và các vị nương tử sau hơn 20 năm qua mà trông vẫn chẳng khác gì thiếu nữ? Dường như thời gian không làm cho các muội già đi mà ngược lại người nào người nấy đều hết sức xinh tươi.
Bạch Thái Tiên Hồ kìm ngựa đi chậm lại cười khẽ nói:
– Tướng công chẳng lẽ không thích chúng muội đẹp ư?
La Linh hơi đỏ mặt nói:
– Ta không phải có ý đó. Chỉ là ta có chút tò mò thôi.
Bạch Thái Tiên Hồ vung vẩy cây roi ngựa trên tay ngọc rồi cười khì một tiếng hỏi:
– Chuyện đó tướng công đã bao giờ hỏi hai vị muội muội kia chưa?
La Linh lắc đầu tỏ ý cho nàng biết rồi im lặng chờ đợi. Bạch Thái Tiên Hồ chậm rãi kể:
– Thật ra bọn thiếp mỗi người đều có sở trường riêng. Đối với thiếp thì ngay từ nhỏ đã được mẫu thân cho ăn Bách Vạn Thảo – một dược vật trân quý vô cùng nên chẳng những giữ được tuổi xuân còn tạo ra trong cơ thể một mùi hương khuyến rũ. Còn với Tiêu Sơn Thần Nữ lại học được thuật tru nhan rất cao siêu. Riêng Hồng muội muội thì do tác dụng của dược vật cộng với bí thuật vô cùng phức tạp của Ma giáo.
Hai người vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện, thoáng chốc đã vượt qua mấy dặm đường đến một cánh rừng thưa. Đột nhiên trong rừng có tiếng binh khí chạm nhau chát chúa.
Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh đều ngạc nhiên, bỏ ngựa lại phi thân vào rừng.
Bạch Thái Tiên Hồ vừa chạy vừa nói:
– Tướng công chớ nên làm kinh động. Bọn ta bí mật lại gần xem có phải bọn người đánh nhau kia có liên quan đến Thanh nhi hay không?
Hai người đều giở công phu thượng thừa ra phi thân như gió, chẳng mấy chốc đã tiếp cận mục tiêu.
Trước mặt họ là một đám đông hơn 20 chục người. Bọn họ đang giao đấu kịch liệt bất phân thắng bại.
Bạch Thái Tiên Hồ chỉ về phía trận đấu nói:
– Tướng công để ý. Bọn người mặc áo thanh bào, tay cầm đao kia là người của Thần đao đường. Còn 5 người đang bị vây trong vòng chiến, mặt y phục màu đỏ là người của Huyết sa bang. Không hiểu vì sao họ lại gây chiến với nhau ở đây.
La Linh quan sát xung quanh rồi bỗng mỉm cười gật gù:
– Bạch muội có thấy sau lưng của bọn người Huyết sa bang có một bọc gì không? Dường như bọn chúng gây chiến với nhau vì tài vật thì phải.
Hai người đang nói chuyện thì chợt có một tiếng còi rít lên trong không trung. Đấu trường ngay tức thời ngừng hẳn. Từ phía xa có hai thân ảnh mặt y phục trắng bất thần lao tới.
Bạch Thái Tiên Hồ kinh ngạc:
– Ai vậy?
Trong phe Thần Đạo đường có mấy người kêu lớn:
– Vạn Hoa cung – nữ bạch y!
Quả là vậy. Hai người vừa đến đều mang khăn bịt mặt, toàn thân trắng toát, thân hình yểu điệu, chỉ nhìn sơ cũng biết là các mỹ nhân tuyệt đại rồi.
Một bạch y nữ nhân lên giọng:
– Ta nghe nói tùy Linh đạo trưởng luyện được 10 viên đại hoàn bảo mệnh đơn cực kỳ trân quý. Vốn Cung chủ đã có ý định phái người đến đó xin vài viên. Chẳng ngờ các ngươi chẳng thông tình lý. Giết người đoạt bảo. Lại còn ngang nhiên náo loạn ở địa bàn quản hạt của bổn cung. Niệm tình các ngươi lần đầu phạm luật, ta tạm tha cho các ngươi, nhưng phải lập tức nộp ngay vật ra.
Bọn người Huyết Sa bang nghe vậy đều trợn mắt tức tối. Lão đầu to, khuôn mặt dữ dội, tay cầm thiết côn lớn giọng nói:
– Đâu có chuyện như vậy. Bọn người chúng ta phải gian khổ vào Vong tình cốc, chịu hy sinh không ít nhân mạng mới lấy về được 10 viên Đại hoàn bảo mệnh đơn. Nay các ngươi bằng vào đâu lại đòi chúng ta giao ra vật quý.
Bạch y nữ nhân cười lạnh lùng:
– Các ngươi vốn hùng cứ ở phương bắc. Nay bước chân vào phương nam là đã tự mình đào mồ chôn mình rồi. Còn không mau giao linh đơn ra.
Lão đầu to cười khanh khách:
– Hay lắm. Mã Đằng Long ta cũng muốn giao Linh đơn, nhưng chưa chắc cây thiết côn trong tay ta đã đồng ý. Ngươi muốn gì thì cứ hỏi nó xem sao?
Bạch y nữ nhân tức giận vung tay một cái. Một luồng ám khí màu trắng bay vọt ra từ ống tay áo của nàng. Có thể nói thủ pháp sử dụng cực kỳ lợi hại.
Mã Đằng Long không hổ là tay kiêu hùng, đứng hàng thứ 3 trong Huyết sa bang. Lão ngoài mặt thì cười nói với đối phương nhưng luôn luôn vận công phòng thủ. Vì thế, ngay khi Bạch y thiếu nữ vung tay lên, thân hình lão đã nhanh chóng lùi ra sau hơn 2 trượng đồng thời múa tít cây thiết côn đón đỡ ám khí, hộ vệ toàn thân.
Lão thoát khỏi độc thủ, nhưng những người có mặt đương trường, cả về phía người của Huyết Sa Bang cũng như người của Thần Đao đường đều không thể ngờ đến chuyện này. Hàng loạt tiếng kêu rú cùng với không ít kẻ bị trúng thương ngã quay dưới đất.
Hai ả Bạch y thiếu nữ hai tay liên tiếp vung ra, ám khí bay lên đầy trời. Thân hình cả hai nhanh chóng tiến tới, cướp ngay bọc đựng Linh đơn ở sau lưng Mã Đằng Long.
Ở bên ngoài La Linh và Bạch Thái Tiên Hồ cũng phải giật mình vì thủ đoạn lợi hại của hai ả bạch y. Bạch Thái Tiên Hồ kéo tay La Linh:
– Chúng ta đuổi theo bọn người kia thôi!
Hai người khinh công cao tuyệt. Họ nhanh chóng đuổi theo hai nữ Bạch y suốt cả một đoạn đường dài.
Lúc này hai thiếu nữ Bạch y đã tiến đến một ngôi chùa hoang. Họ đồng loạt cởi bỏ khăn che mặt để lộ ra hai khuôn mặt tuyệt mỹ.
Một bạch y nữ nhân vừa đưa tay vuốt ngực vừa nói:
– Nhạn tỷ tỷ. Chúng ta dừng ở đây đi.
Thiếu nữ vừa được gọi tên xua tay ra dấu im lặng rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh một cách cảnh giác.
Lát sau, dường như không phát hiện ra điều gì, nàng ta mới bắt đầu lên tiếng:
– Tú muội! Mau theo tỷ vào trong này trốn nhanh lên. Bọn người của Huyết sa bang và Thần đao đường thế nào cũng đuổi theo chúng ta.
Để lại một bình luận