Dương Hiểu không nói được cái gì nữa, Cố Thanh Sơn sắc mặt tái xanh, ông cũng thật sự là không thể tưởng được, con gái mình bình thường tao nhã lịch sự, tại sao lại nói ra những lời như vậy, trong lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đường Tình Tình nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, nàng biết là Đinh Nhị Cẩu bây giờ là người khó xử nhất, gặp phải tình huống như thế này, hắn có thể nói được cái gì, cái gì cũng không thể nói, không thể giải thích, không thể phản bác, nhưng Cố Hiểu Manh vẫn chưa có ý định buông tha hắn, tiếp tục dùng lời nói cay độc liên tiếp.
– Có phải là lúc cứu tôi, thật không ngờ cha của tôi là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, bây giờ biết rồi, liền muốn bám theo phải không ? Tôi nói cho anh biết, cha tôi không phải là người như vậy, anh đừng hòng muốn từ Cố gia được bất kỳ vật gì…
– Chủ nhiệm Cổ… cháu xin đi trước.
Đinh Nhị Cẩu đè nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng cười gượng, chào từ biệt với Cố Thanh Sơn, rồi hướng qua bên Dương Hiểu gật gật đầu chào, hoàn toàn không để ý đến Cố Hiểu Manh đang lớn tiếng quát lớn, hắn quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Đối với Cố Hiểu Manh đột nhiên lên cơn bão nổi, Đường Tình Tình cũng trợn mắt há hốc mồm, nàng cũng không rõ ràng lắm vì cái gì mà bạn tốt của mình Đường Tình Tình có thể làm như vậy.
Khi nhìn thấy cái người bị chính mình mắng đã rời khỏi phòng, Cố Hiểu Manh mới ngưng lời, cũng không nhìn ai, chạy vào bên trong toilet khóc lớn lên, Đường Tình Tình muốn vào, nhưng bị Dương Hiểu chặn lại.
– Cứ để cho nó khóc đi, phát tiết một chút cũng tốt, cháu chạy ra nói với Tiểu Đinh giùm dì một tiếng, thay chúng ta nói lời xin lỗi, nói hắn đừng có để trong lòng.
Dương Hiểu nhỏ giọng nói, lúc này Cố Thanh Sơn sắc mặt lại càng khó coi, Đường Tình Tình biết rõ lúc này cũng không thích hợp ở lại chỗ này, vì vậy nhanh đi ra ngoài đuổi theo Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới lên xe, chưa kịp khởi động xe chạy, Đường Tình Tình đã đuổi tới, nói thật hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao Cố Hiểu Manh đột nhiên bão nổi, chẳng lẽ con em cán bộ cao cấp đều có tính tình khó chịu như vậy, nhưng mình nói chuyện cùng với Cố Thanh Sơn, cũng chẳng qua là khách sáo mà thôi, cha của ngươi không muốn uống, ta còn có thể nắm lỗ mũi của cha người rót vào à, thật sự là nói chuyện không màng đến đạo lý.
– Anh có tiện đường cho em quá giang về với.
Đường Tình Tình không khách sáo, tự mở cửa xe liền ngồi xuống.
– Xin lỗi, không tiện đường, anh còn có việc, em tự đón xe đi đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa gặp một con em cán bộ cao cấp như vậy đang bực mình không muốn để ý tới nữa rồi, tuy Đường Tình Tình cũng chưa thể xem là cái gì con em cán bộ cao cấp, nhưng bây giờ hắn cũng không muốn cùng Đường Linh Linh có quan hệ gì nữa.
– Tức giận? Giận cá chém thớt à? Thiệt là… Hiểu Manh cũng là nhất thời kích động mới nói ra lời kia, anh cũng đừng để trong lòng, không phải mới vừa rồi anh mới nói muốn em đem Cố Hiểu Manh, hẹn đi ra ngoài cùng vui đùa sao, giờ thì trở nên như vậy ? Em thấy đàn ông các anh so con gái tụi em còn giỏi thay đổi hơn, không thể tin được.
– Được rồi… được rồi… việc này đến đây thì dừng lại đi, tôi cũng không muốn gặp lại Hiểu Manh, em có thấy dáng điệu của Hiểu Manh xem anh như là kẻ thù vậy, anh cũng không dám cùng nàng có quan hệ gì nữa, em có thời gian thì chuyển cáo với dì Dương, anh lực bất tòng tâm.
– Ai.. ai… anh là đàn ông mà như vậy sao? Cố Hiểu Manh gặp phải khuất nhục lớn như vậy mà anh còn cố chấp. Đúng rồi.. về chuyện này em còn muốn tâm sự với anh, như vậy đi.. dù sao hiện tại em cũng đang rãnh, chi bằng anh mời em uống ly cà phê đi.
– Dựa vào cái gì?
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói.
– Hừ… lòng dạ hẹp hòi, thôi được, vậy em mời anh cà phê được chưa ? Em thật sự có chính sự cùng anh trao đổi, đi… đi qua quán cà phê bên kia đường kìa.
– Ngày đó đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Vừa ngồi xuống, Đường Tình Tình không kịp đợi hỏi ngay.
– Ngày đó? Chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu tựa như nghe không hiểu lời nàng nói.
– Đinh Trường Sinh, anh nói thật đi, anh biết em nói là ý gì, dựa theo lý bình thường, anh cứu được Hiểu Manh, nàng mặc dù không lấy thân báo đáp, nhưng cũng không thể nói những lời ác độc như vậy, chuyện này không phù hợp với tấm tính của một người thông thường, trừ phi..
Đường Tình Tình cũng học được thừa nước đục thả câu, chỉ nói ra một nửa câu, rồi cố ý dừng lại không nói tiếp, nhưng lại dùng dáng vẻ nghiền ngẫm nhìn Đinh Nhị Cẩu, giống như Đinh Nhị Cẩu đã thật sự làm nên cái trò gì, mà không nên làm rồi vậy.
– Trừ phi cái gì? Nói mau đi, không nói anh đi bây giờ đấy.
Đinh Nhị Cẩu vốn cũng không muốn ở chỗ này nói chuyện tào lao với nàng, công tác động viên giải tỏa ở khu vực Cổ La đang tiến hành, tuy là đã thông qua, tiến được một bước làm lại thỏa thuận những vấn đề trong công tác trước đó tồn tại, nhưng vẫn còn còn có một nửa hộ bất mãn về tiêu chuẩn chuyện đền bù tổn thất, kiên quyết không chịu ký tên thỏa thuận, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng đang sứt đầu mẻ trán, không có thời gian cùng Đường Tình Tình nói chuyện phiếm, với lại chỉ số thông minh của nàng so với các thiếu nữ mới lớn không có hơn bao nhiêu.
– Đợi một chút, để em nói, vậy lúc đó anh cứu được Cổ Hiểu Manh dù chỉ là đơn giản như vậy không có chuyện gì xảy ra?
Đường Tình Tình liếc mắt, một bộ rất nghi ngờ hắn.
– Ai … trong cái đầu của em chứa chấp cái gì vậy, đậu hủ não hay là bã đậu đây, dưới tình huống như vậy, anh có thể làm được cái gì? Hơn nữa anh cũng không có thú tính mạnh như vậy, một cô gái không quen biết, cùng anh làm cái chuyện kia? Thật sự là chuyện như vậy mà em cũng nghĩ ra được.
Đinh Nhị Cẩu nhún vai nhìn Đường Tình Tình, mới vừa rồi bị Cổ Hiểu Manh nói lời ác độc một hơi, hiện giờ lại bị cô bé này vu hãm, hắn đột nhiên cảm giác mình làm người thật sự là thất bại a, mình giống một tên sắc lang như vậy sao?
– Ừ, anh nói cũng đúng, nhưng em không thể nào nghĩ ra, anh không có làm qua cái gì đối với Cổ Hiểu Manh, vì cái gì nàng lại hận anh như vậy, anh có phát hiện không, từ lúc buổi ăn cơm tối qua, Cổ Hiểu Manh giống như đối với anh không hề quan tâm đến, còn vừa rồi thì càng thêm ngoại hạng.
– Đường Tình Tình, anh cảnh cáo em, nếu em đối với nhân cách của anh mà còn dám tiến hành lăng nhục, anh đối với em sẽ không khách sáo nữa, thuận tiện nói luôn một câu, từ trước đến giờ anh còn chưa có chơi gái qua đường đấy, em nghĩ xem anh đối với một cô gái xa lạ có hứng thú sao? Bái bai, anh cũng không bao giờ muốn gặp lại em nữa.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa bước ra khỏi quán cà phê, lên xe lái rời đi, trên đường đi bị tức nhất là đến thì một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên, thật sự là không biết vì cái gì hôm nay xui xẻo quá như vậy chứ.
Bất giác lái xe vậy mà đi tới bờ hồ công viên, hồ công viên ở đây lại khác với những ước công viên của các thành thị khác, đa số là hồ công viên ở trong nội thành, còn hồ công viên thành phố Hồ Châu là kiến thiết bao quanh thành phố, toàn bộ đất nước có lẽ chỉ có Hàng Châu và cùng Hồ Châu là có chung một dạng kiến thiết hồ công viên như vậy, nhưng sự phát triển của thành phố Hồ Châu so với thành phố Hàng Châu thì kém hơn không cùng đẳng cấp
Tuy đã là cuối mùa thu, nhưng tại bờ hồ vẫn có rất đông khách du ngoạn thắng cảnh, có không ít hoạ sĩ hoặc là người sưu tầm dân ca từ nơi khác đến, còn có rất nhiều người già đang tiến hành nhiều loại rèn luyện dưỡng sinh.
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở vòng hồ trên con đường lớn, hắn đi đến bên hồ, dựa vào lan can nhìn về phía xa xa, hắn đi qua bên phía kia, từ góc độ này đứng nhìn ngắm, thật là cũng có chút hương vị của Tây Hồ, nhưng về trình độ sầm uất náo nhiệt không thể so sánh nổi cùng Tây Hồ của Hàng Châu.
– Đinh thư ký, là anh sao?
Đúng lúc này từ phía sau lưng có một đoàn người du lịch có hướng dẫn du lịch dẫn dắt đi qua, bất chợt trong đoàn người có tiếng kêu.
Đinh Nhị Cẩu nghe tiếng nên quay nhìn lại, loang thoáng nhìn thấy một cô gái giống như đã từng quen biết, nhưng trong lúc bất chợt, hắn nhớ không nổi là đã từng gặp nhau ở nơi nào.
– Đinh thư ký, thật là anh… anh không nhớ em sao ? Em là Tào Băng, bạn học của Lăng Sam, anh nhớ chưa?
Tào Băng vẻ mặt kỳ vọng nhìn Đinh Nhị Cẩu, lúc này hắn đã nhớ lại, cũng bởi vì lúc trước Tào Băng còn nằm trong bệnh viện, sắc mặt thì tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, tuy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng hoàn toàn không phải lột xác diễm lệ như bây giờ, không thể không nói, cô gái nhỏ này, hai năm trời trôi qua qua thân thể đã phát ra ký hiệu thành thục nẩy nở khác hẳn ngày trước thanh mảnh..
– À.. nhớ rồi… bất quá trong lúc nhất thời thật đúng là không có nhận ra em, em thay đổi khá nhiều, em đi… ?
Nhìn phía xa đoàn đang du lịch chờ nàng, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đinh thư ký, em cùng bạn bè trong trường cùng đi tham quan, anh cho em xin số điện thoại được không ? Em bây giờ còn phải đi theo mọi người, và còn ở lại thành phố Hồ Châu ở vài ngày, đến lúc đó em sẽ liên hệ với anh, em vẫn chưa có cơ hội cảm tạ anh, không ngờ đến ở nơi này lại gặp được anh, em rất là thật vui mừng.
Nói xong Tào Băng lấy ra điện thoại di động của mình, chờ Đinh Nhị Cẩu đọc cho dãy số.
Bèo nước gặp nhau, hơn nữa chuyện này đã trôi qua lâu rồi, hắn lúc ấy chỉ là thuần túy giúp đỡ cho Lăng Sam, chẳng qua lúc nhìn đến gương mặt Lăng Sam kỳ vọng, đối với Tào Băng bạn của Lăng Sam, hắn không có ấn tượng bao nhiêu, nhưng hắn không đành lòng cự tuyệt, nên đành phải ra tay, Lăng Sam thì giờ đã không biết đang ở phương nào.
Hắn đem số điện thoại của mình đưa cho nàng.
– Được rồi… Đinh thư ký, em sẽ liên hệ với anh.
Nói xong, Tào Băng liền chạy đến không kịp thở đuổi theo đoàn tham quan.
– Tào Băng, anh ấy là ai vậy, bạn trai của bà à? Hay là tình nhân cũ?
Bạn đồng học của nàng hỏi.
– Nằm mơ đi, anh ấy không là người thế nào với tui, cũng không phải là bằng hữu, nhưng anh ấy đã cứu mạng của tui, nếu là không có anh ấy, có thể là tui đã chết rồi, có thể nói đáo là là ân nhân của tui đây.
Tào Băng trầm giọng nói, cũng không có quanh co tránh né.
Dưới sự trợ giúp của Đinh Nhị Cẩu, Tào Băng thoát khỏi bàn tay anh em họ Dương khống chế, nàng khi ấy cũng không còn là đồ chơi của bí thư Trịnh Minh Đường đương thời của huyện Hải Dương, cố gắng bỏ qua quá khứ cố gắng học hành, nhưng nàng không có thi đậu vào khoa chính quy, cho nên ở lại thành phố Bạch Sơn theo học một trường dạy nghề ngành y, sau này ra trường làm là y tá, bản thân bây giờ nàng là hoa khôi của trường, nhưng nàng không có đối với bất kỳ nam nhân nào động lòng, bởi vì đối với nam nhân, lòng của nàng đã chết, cũng bởi vì nam nhân, nàng không còn tin tưởng trên đời còn có tình yêu loại xa xỉ tồn tại nữa.
Tình cảm loại dạng này rất là huyền diệu, khoa học giải thích khi tình cảm xuất hiện, đem cái loại dạng này quy kết là do nội tiết, nên sẽ có cảm xúc ấn tượng tốt hoặc là chán ghét, kỳ thật đến cùng nội tiết là cái vật gì, khoa học cũng không biết, bất quá nếu nói cụ thể đến tình yêu nam nữ, cái nội tiết này thì lý giải cho đó là một loại kích thích hoóc-môn, kích thích tố sinh dục con cái hoặc là kích thích tố sinh dục giống đực.
Cái kích thích tố này không chú trọng đến lý trí, có đôi khi biết rất rõ ràng chỉ cần bước ra khỏi một bước, có khả năng mang tới tai họạ ngập đầu, nhưng vì trong thế giới tình cảm ở bên trong lúc ẩn lúc hiện lên cái cảm giác tuyệt vời kia, cho nên nguyện ý liều mạng mạo hiểm thử một lần…
Trịnh Hiểu Ngãi hiện tại cảm xúc chính là như vậy, khi rãnh rỗi không có công tác quấn quanh, nàng cứ nhớ tới vào cái đêm hôm đó phát sinh ra chuyện, trong một đêm điên cuồng, đã đem nàng mang vào một thế giới khác, cái thế giới đó mới chính là thế giới của đàn bà cần có, đó là một loại lưỡng tình tương duyệt, mang tới cảm giác vui thích, không có nịnh nọt, không có nhân nhượng, chỉ đúng là ngươi chết ta sống triền miên khoái hoạt.
Trịnh Hiểu Ngãi biết rõ, nếu như Tương Văn Sơn biết mình rõ nàng ở sau lưng ông ta, ở bên ngoài tìm nam nhân, không đơn thuần là nguy hiểm đối với bản thân mình, đối Với Đinh Trường Sinh cũng sẽ không có quả ngon để mà ăn, ông ta là một bí thư thành ủy, là cán bộ cấp sở, còn Đinh Trường Sinh bất quá chỉ là một cán bộ cấp khoa, ông ta chỉ cần tùy tiện tìm cái lý do gì đó, đều có thể bóp chết Đinh Trường Sinh, đủ loại nguy hiểm đang cảnh cáo lấy nàng không nên đi một bước này.
Để lại một bình luận