Đinh Nhị Cẩu nhìn đến trên mặt của Dương Phụng Tê hiện lên bộ dáng dục tiên dục tử cắn răng nghiến lợi, một loại chinh phục khoái cảm tiếp tục xông lên đầu, làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng phát ra một loạt tiếng gầm nhỏ, dương vật kia, lại như cuồng phong bạo vũ tại bên trong hang động mất hồn, sâu trong thân thể đút vào, đầu khấc cắm thẳng vào cổ miệng tử cung, khiến Dương Phụng Tê dịch nhờn vẩy ra, lãng kêu ngút trời, Đinh Nhị Cẩu vẫn như cũ không buông lỏng chút nào dương vật đại lực thọt vào, trong lúc bất chợt, chỉ nghe thấy Dương Phụng Tê sống chết rên kêu to thật dài:
– A… đến… đến… rồi!
Dương Phụng Tê rên lên, cái mông dùng hết sức hẩy lên, đầu ngẩng thật cao, toàn thân kịch liệt rung động, nguyên lai Dương Phụng Tê bị dương vật to mãnh liệt cắm xuống, đồng thời trải qua chịu không nổi kích thích của lần đầu tiên tận mắt cùng nhau quan hệ 3 người như vậy, từ trong lỗ đái nước tiểu nóng bỏng phún ra, nước tiểu vung vẫy khắp nơi một phần văng đến trên người ba người bọn họ, một phần khác còn lại là theo Đinh Nhị Cẩu bụng chảy xuống phía dưới trên giường…
Sướng tới cực điểm Dương Phụng Tê không còn có khí lực chống đỡ thân thể của chính mình, mà ngay cả giữa háng của nàng vẫn dính đầy nước tiểu, cũng không đoái hoài tới rồi, Đinh Nhị Cẩu hắn cũng đã không còn kềm lại được, đầu khấc dương vật nhanh chóng phồng lên, cuối cùng tinh dịch phún trào, đem toàn bộ tinh hoa tánh mạng của mình bắn sâu vào trong tử cung của Dương Phụng Tê.
…
– Nghỉ ngơi một hồi, đợi nó phục hồi, chúng ta lại làm tiếp nhé..
Dương Phụng Tê và Hạ Hà Tuệ đối với năng lực này của Nhị Cẩu, các nàng đã quá rõ ràng rồi
…
Một đêm điên cuồng, hai người đàn bà cũng không biết bắt đầu là như thế nào, tiếp nhận lẫn nhau, rồi sau đó lại là cộng đồng chiến đấu, nhưng có một điều hai người đều khắc sâu cảm nhận được, một khi hai người cùng nhau chia sẻ, đích thật là so với một người thì tiết kiệm được sức lực nhiều lắm, cho dù người đàn ông này tuổi trẻ cường thịnh đến cỡ nào đi nữa, năng lực trên giường của hắn hiện rỏ ra không phải bất kỳ một người đàn bà nào có thể coi nhẹ, ít nhất là Dương Phụng Tê cùng Hạ Hà Tuệ thì cho là như vậy đấy.
…
Vào lúc hừng đông, thì chuông điện thoại của Đinh Nhị Cẩu reo vang, khi hắn mở ra điện thoại di động của mình xem, thì hai người đàn bà ngọc ngà kia vẫn chưa có bừng, Đinh Nhị Cẩu nhìn quanh, ngọc thể trân truồng ngang dọc, một cái đùi của Dương Phụng Tê còn áp tại trên người mình, mà trên giường cùng trên mặt đất càng là một mảnh hỗn độn, cái chăn bị chà đạp nhăn nhúm không còn hình dạng, xen lẫn giấy vệ sinh nằm vương vẫn dưới sàn nhà, cũng không biết trong hai người này, ai đang trong thời kỳ an toàn, ai đang trong thời kỳ nguy hiểm, nói ngắn gọn, tất cả đều rối loạn chụp vào.
Không chỉ là hỗn loạn ở bên trong nhà, lúc ra cửa thì hắn mới phát hiện đúng là không coi ngày, gặp chuyện xui xẻo, vỏ xe bị người đâm thủng, hơn nữa còn là bốn cái vỏ bánh xe đều bị đâm, nhưng hết cách rồi, hắn hôm nay còn phải đi đến khu vực Cổ La điều tra nghiên cứu thêm, vì vậy hắn vội đến cổng bảo vệ thông báo, bảo vệ gác cổng ra vào giờ mới biết được tối hôm qua bên trong tiểu khu đã xảy ra chuyện như vậy.
– Đây là chìa khóa xe, mang xe của tôi sửa chữa đi, nếu không thì tôi sẽ báo lên ban quản lý tiểu khu đấy, trị an tại tiểu khu hạng sang này quá tệ… À… đúng rồi, camera giám sát nhớ giữ cho tôi, sau khi quay lại tổi sẽ kiểm tra, con mẹ nó, đến cùng là ai kiếm chuyện, dám đẩm thủng vỏ xe của lão tử.
Đinh Nhị Cẩu lúc này sẽ hoàn toàn không có một chút nào hình tượng của một cán bộ quốc gia, hùng hùng hổ hổ đem cái chìa khóa ném cho bảo vệ, còn mình thì đi ra ngoài đón xe đi đến cơ quan.
…
Tuy Chu Hồng Quân đã chết rồi, cái gọi là chứng cớ của ban kỷ luật thanh tra bắt được đã nổ tung cháy hết ở trong xe hơi rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, ban kỷ luật thanh tra trên tỉnh đã chú ý tới, dù sao cái chết không chỉ là một mình Chu Hồng Quân, chôn theo còn có ba gã nhân viên kỷ ủy, bí thư ban kỷ luật thanh tra thành ủy Uông Minh Hạo bị gọi lên tỉnh nghe chửi mắng một trận, bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh ủy đã xác định nói cho Uông Minh Hạo biết, chuyện này không phải là tai nạn giao thông bình thường, trên tỉnh muốn điều tra ra sự thật ở đằng sau, nhất định phải tra ra kết quả.
Vấn đề này làm cho bí thư kỷ ủy Uông Minh Hạo rất là khó xử, trong thành phố công an đã thành lập tổ chuyên án, đối với vụ tai nạn giao thông này tiến hành khám nghiệm cùng kiểm tra rất chi tiết kỷ lưỡng, đồng thời tiến hành thẩm tra tài xế chiếc xe tải, nhưng lấy được kết quả cuối cùng chính là một tai nạn giao thông thường, nguyên nhân là xe tải bị mất thắng, có thể nói cái vấn đề này thì có rất nhiều nhân tố kết hợp lại với nhau, cũng có thể là chỉ là một sự trùng hợp.
Nhưng dựa theo quan điểm của tỉnh kỷ ủy, chuyện này nhất định phải đưa ra một người chịu tội, nhưng tìm được người chịu tội thay thế là dễ tìm như vậy sao? Uông Minh Hạo cũng hoài nghi đây là do Tưởng Văn Sơn đứng ở sau lưng giở trò, thế nhưng mà bây giờ phân tích nhìn lại thì lại thấy không phải là do Tưởng Văn Sơn gây ra, chuyện tình của Tưởng Văn Sơn cùng Trịnh Hiểu Ngãi, nói toạc ra đó là một mối quan hệ tác phong bất chánh, nhưng bây giờ cán bộ chỉ cần trong tay nắm giữ có chút quyền lực, người nào mà không chần chừ đi kiếm một một hồng nhan tri kỷ, muốn nói là chỉ vì chút chuyện này, mà xuống tay giết chết cả bốn người, cá nhân Uông Minh Hạo cảm thấy Tưởng Văn Sơn tuyệt đối là không đáng để làm như vậy.
…
Từ khi được Đinh Nhị Cẩu cảnh báo, Trịnh Hiểu Ngãi trong lòng vẫn bồn chồn, nàng biết là con người của Chu Hồng Quân rất là vô sỉ, hơn nữa còn là một nhân vật hiểm ác, tuy nhiên Chu Hồng Quân sẽ không có trực tiếp đối với Tưởng Văn Sơn tạo thành cái gì nguy hại, Chu Hồng Quân chỉ có thể đem chính bản thân nàng hư hỏng tiếng xấu lan xa ra bên ngoài, cho nên người này không thể lưu giữ lại được, nhưng là trong lúc nàng còn không biết nên xử lý Chu Hồng Quân như thế nào, thì lại truyền đến bên tai là Chu Hồng Quân đã chết trong tai nạn xe, hơn nữa còn nghe nói lúc ấy Chu Hồng Quân là đang bị người ban thanh tra kỷ luật dẫn về nhà thu thập chứng cứ, rồi sẽ quay trở lại kỷ ủy, trên đường bị xe tải đâm chết.
Trịnh Hiểu Ngãi thở dài, trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc là ai lại xuống nặng tay như vậy, người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Tưởng Văn Sơn, nhưng nếu đúng nếu thật là do Tưởng Văn Sơn hành động, thì con người này này là quá độc ác, khi vừa nghĩ tới có thể là Tưởng Văn Sơn đối phó Chu Hồng Quân như vậy, trong lòng của nàng không rét mà run lên, chính bản thân mình có thể là cùng với Chu Hồng Quân có một cái kết cục giống nhau hay không? Đến ngày nào đó, sau khi Tưởng Văn Sơn đã ăn no nê chán chường mình, cũng có thể tạo ra một vụ tai nạn giao thông giống như thế, để cho mình biến mất một cách hợp pháp đâu này?
Nghĩ tới đây, Trịnh Hiểu Ngãi không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nàng như là phảng phất cũng nhìn thấy kết cục của mình, nhưng bây giờ nếu cứ sợ hãi là vô ích mà không giải quyết được vấn đề, nàng muốn có một cái kế sách hoàn hảo để mình thong dong thoát thân.
Không chỉ có một Trịnh Hiểu Ngãi đang chú ý đến chuyện này, Đinh Nhị Cẩu cũng đang chăm chú đến vấn đề tai nạn này, nhưng hắn đang suy nghĩ về chuyện Chu Hồng Quân trước khi chết nói những lời kia là có ý gì ‘Học cao vi sư’, bình thường câu đó là khẩu hiệu thông dụng của các trường học, nhưng tại sao Chu Hồng Quân lại lẩm bẩm với mình 4 chữ này, đến cùng ám về điều gì chứ ?
Tuy cùng hai với 2 người đàn bà xin đẹp quần thảo trên giường cả đêm, nhưng khi hừng đông, khí sắc của hắn vẫn còn rất tốt, thần thái sảng khoái ngồi lên xe taxi đi đến cơ quan, tự nhiên ở trong một tiều khu hạng sang có bảo vệ trực 24/24 giờ lại bị người đâm thủng lốp xe, Đinh Nhị Cẩu ngẫm lại liền cố nén giận, không có xe, đi đâu cũng quá bất tiện.
Vừa mới vào văn phòng, chủ nhiệm phòng đảng ủy Thẩm Mộc liền đi theo vào
– Thẩm chủ nhiệm? Có chuyện gì không, sáng sớm, thấy anh đổ mồ hôi rồi, sao cũng đến muộn vậy?
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười đưa cho Thẩm Mộc một điếu thuốc, hắn ngồi ở trên cái ghế dựa bàn làm việc.
– À… có bí thư Hoàng đến tìm gặp cậu, nói là có chuyện, anh có định đi ngay chưa?
Thẩm Mộc mồi xong điếu thuốc rồi mới lên tiếng.
– Lãnh đạo triệu kiến, tôi nào dám trì hoãn, đi thôi, có biết rõ chuyện gì không vậy?
– Không biết, hình như là sau khi nhận được một cú điện thoại, đã đến tìm cậu rồi, có khi nào có người tố cáo bậy bạ không?
Thẩm Mộc trầm ngâm nói.
– Chắc có lẽ không, tôi mới đến đây có vài ngày… Ặc.. sao anh không nghỉ đến cái điều tốt cho tôi, mà lại nói đến chuyện xấu như vậy, tôi có đắc tội với anh sao?
Từ khi đến khu phố hành chính Long Cảng, cùng Thẩm Mộc giao thiệp trong thời gian qua, cho nên Mộc cũng là người quen duy nhất của Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa Thẩm Mộc này cũng rất khéo léo, rất dễ dàng trao đổi nói chuyện, tuy nhiên giữa hai người vẫn không có có sâu bao nhiêu giao tình, nhưng nói đùa đùa thì vẫn là có thể.
Thẩm Mộc cười cười, sau khi chỉ chỉ vào phòng làm việc của bí thư Hoàng Hữu Sinh, không nói một lời trở về vào phòng làm việc của mình, khoan hãy nói Thẩm Mộc thì người này thật đúng là thích hợp để làm chủ nhiệm phòng đảng ủy, những việc khác thì không nói, riêng việc lãnh đạo muốn gặp người nào, từ trước đến giờ phòng đảng ủy đều có người phái đến thông báo, tuy rằng điện thoại nội bộ vẫn có sẵn để gọi, nhưng phòng đảng ủy trước sau như một vẫn làm cách như thế, nếu như Thẩm Mộc có thời gian rảnh rỗi, thì Thẩm Mộc sẽ trực tiếp đến thông báo cho các phó chủ nhiệm hoặc là chủ nhiệm các phòng ban khác, nếu như không có thời gian, thì cũng sai người trong phòng đảng ủy đến thông tri, về vấn đề này, lúc mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu thấy không quen lắm, hắn cảm thấy Thẩm Mộc có chút căn bệnh hình thức, nhưng sau vài ngày, hắn liền dần dần nhìn ra cái môn đạo này, đây chính là sự khôn khéo của Thẩm Mộc, gã hạ thấp tư thái của mình, để giữ mối quan hệ cân đối với các chủ nhiệm các phòng ban khác, vì thế lâu nay bình thường có rất ít lãnh đạo nào làm khó dễ bên phòng đảng ủy, có thể nói là công phu của Thẩm Mộc cũng rất là cao thâm.
– Đường bí thư, chú tìm tôi phải không?
Đinh Nhị Cẩu gõ cửa bước vào rồi hỏi.
– Tiểu Đinh, ngồi xuống đi.
Hoàng Hữu Sinh thấy Đinh Nhị Cẩu tiến đến, chỉ vào cái ghế đối diện nói.
Đối với con người Hoàng Hữu Sinh, theo Trọng Hải đánh giá là gió thổi chiều nào thì cuốn theo chiếu đó, có thể nói đây là một đánh giá không tốt, không biết Hoàng Hữu Sinh có hậu trường ở trên thành phố hay không nữa, nhưng ai cũng biết, nếu là dựa theo năng lực làm việc, ông ta còn kém xa so với chủ nhiệm khương Hòa Bình khu phố hành chính Long Cảng, chỉ là những chuyện như thế này, không đơn thuần chỉ có tại Khu phố hành chính Long Cảng, mà nhìn xem trong nước, thì cũng có rất nhiều trường hợp giống như là Hoàng Hữu Sinh.
Cho nên ai đó nếu được lãnh đạo thưởng thức ưa thích rất là trọng yếu, cho dù những người khác đều cảm thấy người đó không xứng đáng ngồi ở cái vị trí này, nhưng chỉ cần lãnh đạo cảm thấy người đó là làm được, như vậy thì đã đủ rồi, bằng không mà nói, cho dù là có làm được đến cỡ nào, thì cũng chẳng hơn gì cái rắm mà thôi.
– Ngày hôm qua cậu đã gặp phó chủ tịch Đường rồi hả?
– Phó chủ tịch Đường? A.. có phải chú muốn nói chính là chủ nhiệm ban chỉ huy giải tỏa TP.
– Đúng, ông ta cũng là Phó chủ tịch thành ủy, chủ yếu là phụ trách về mảng kiến trúc xây dựng thành phố, tôi gọi cậu đến cũng không có chuyện gì khác, vừa rồi cái phó chủ tịch Đường gọi điện thoại tới, đặc biệt là nhắc về cậu, nhưng chủ yếu vẫn là phê bình về việc chúng ta công tác giải tỏa, tiến độ còn thấp, cậu cũng biết, Từ phó chủ nhiệm đột nhiên chết đi, khiến cho công tác của chúng ta rất bị động, mà bây giờ thì cậu là người thay thế Từ phó chủ nhiệm phụ trách về chuyện này, cho nên cậu phải mau chóng làm quen với tình hình, việc giải tỏa phải cân đối được với các hộ còn lại, phải đem chính sách của nhà nước thấu triệt đến, tôi cũng biết là không dễ dàng, nhưng cũng hết cách rồi, công tác cán bộ cơ sở của chúng ta là làm những việc như vậy, cho nên theo ý của tôi, ngay bây giờ cậu phải lên kế hoạch trước.
– Vâng.. thưa bí thư, tôi hiểu được.
Để lại một bình luận