– Thế nào rồi, hắn không có sao chứ?
Trịnh Hiểu Ngãi khẩn trương hỏi.
– Bà khẩn trương cái gì vậy… mà này, bà sẽ không cùng hắn có cùng một chân chứ?
Chu Hồng Diễm nói đùa.
– Bà nằm mơ đi, nếu tui có cùng hắn một chân, chắc chắn sẽ không quên bà, sẽ cho bà tham dự vào chung cho vui, nói mau… cuối cùng tình huống như thế nào rồi?
– Cũng may, không có việc gì, chỉ là cái miệng hắn không thành thật một chút nào, mới vừa rồi còn bóp vú của tui đấy.
Chu Hồng Diễm cố ý nói ngoa.
– Thật sự à? Không phải là bà câu dẫn hắn chứ?
Trịnh Hiểu Ngãi không chút lưu tình hỏi.
– Bà đi chết đi… nói cái gì đó, à… đúng rồi, bà làm sao mà quen biết hắn vậy? Tiểu Ngải, đừng nói là tui không có nhắc nhở bà nhé, bà làm như vậy rất là nguy hiểm, nếu để cho lão gia hỏa kia biết, bà cũng biết hậu quả sẽ ra làm sao mà..
Chu Hồng Diễm thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị nói ra.
– Ai da… tui cùng hắn không phải là có loại quan hệ đó, bà đừng có nghỉ bậy, đêm nay lão Hầu có ở nhà không, tui đi đến nhà bà ăn chực cái.
Trịnh Hiểu Ngãi ở trong điện thoại nói, theo lôi nói chuyện trong điện thoại cũng có thể thấy được Trịnh Hiểu Ngãi cùng Chu Hồng Diễm quan hệ không bình thường, ít nhất là ngay chuyện Trịnh Hiểu Ngãi là nhân tình của Tưởng Văn Sơn, chuyện bí ẩn như vậy nàng cũng biết.
– Hừ… lão ta suốt ngày không có nhà, tui cũng không biết là đêm nay có trở về nhà hay không nữa, bà cứ tới là được, tôi sẽ đuổi lão ra ngoài, lão khốn khiếp này…
Chu Hồng Diễm hận hận nói ra.
– Hắc hắc, vậy thì tốt, buổi tối nay tui sẽ đi qua ah.
– Được rồi, mục đích của bà tới chỉ sợ không phải là ăn chực đơn giản như vậy, bất quá tui có thể nói cho bà biết nên tự kiềm chế bản thân mình, đừng bị người phát hiện, có lẽ bà bị mê trai trẻ rồi, có phải là lão kia làm không đã, cho nên bà muốn tìm cái mới lạ nóng sốt hả?
Chu Hồng Diễm bụm lấy điện thoại nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng hỏi.
– Đi chết đi… lại bậy bạ, có tin là tối nay tui xé nát miệng của bà ra không.
Trịnh Hiểu Ngãi thoáng cái bị Chu Hồng Diễm nói trúng tâm tư, tại đầu điện thoại bên kia nói có chút khỏa lấp..
…
Trở lại văn phòng, Thạch Ái Quốc lật một chút các văn kiện trên bàn, không có văn bản nào cần gấp ý kiến phúc đáp, đúng lúc này thì thư ký riêng Trần Khánh Long đi đến.
– Thưa chủ tịch, nửa giờ sau tổ chức cuộc họp về vấn đề giải tỏa di dời, em đã thông báo hết rồi, chủ tịch cứ nghỉ ngơi một lát.
– Ừ, Khánh Long, ngồi đi.
Trần Khánh Long không ngồi, mà là đứng nhìn Thạch Ái Quốc:
– Thưa chủ tịch còn có việc?
– Cũng không có việc gì khác, mà là về chuyện của cậu, ngồi xuống đi, nhân dịp này, chúng ta tâm sự chút.
Trần Khánh Long vừa nghe qua, trong lòng vui mừng như điên, xem ra việc ông nhờ qua qua một người khác nói với thư ký trưởng Đào Thành Quân giúp giùm đã thấy có hiệu quả rồi, Trần Khánh Long đi theo Thạch Ái Quốc làm thư ký cũng một thời gian, nhưng tận mắt trông thấy vòng tròn chính trị thành phố Hồ Châu quá luẩn quẩn bấp bênh, không biết là Tưởng Văn Sơn và Thạch Ái Quốc chẳng biết hươu nào chết về tay ai, ông nghĩ đến nên thừa dịp lúc Thạch Ái Quốc vẫn còn tại nhiệm, có thể sắp xếp cho mình về một địa phương tốt, nói như vậy cũng không uổng công mình hầu hạ vị chủ tịch thành phố này thời gian mấy năm qua.
Nói thật… Thạch Ái Quốc rất thích Trần Khánh Long người thư ký này, an tâm chịu làm, không nói nhiều, lính hoạt thông minh, nhưng khi thư ký trưởng Đào Thành Quân nói úp mở đề cập về chuyện của Trần Khánh Long, nói giúp để cho thư ký của mình về địa phương rèn luyện thêm, lúc ây ông vô cùng phẫn nộ, ta là lãnh đạo, ngươi là thư ký của ta, có thể nói về mặt công tác là người thân cận nhất của ta, thư ký biết rõ rất nhiều chuyện mà người khác không biết, thông qua cùng công tác mấy năm qua, chẳng lẽ có chuyện gì mà người không thể cùng ta nói, lại phải đi nhờ người khác truyền tới lời này?
Lúc đó Thạch Ái Quốc liền quyết định, Trần Khánh Long đã muốn đi, vậy thì cứ để cho hắn đi thôi, nếu ép ở lại thì cũng không có ý tứ gì, hôm nay sẵn lúc này nói chuyện một lần cho xong.
Tuy Trần Khánh Long che giấu rất tốt, nhưng Thạch Ái Quốc là một người ở trong chốn quan trường hơn nửa đời người, làm sao còn có thể nhìn không ra Trần Khánh Long phập phồng lồng ngực vì hân hoan, tuy trên mặt hắn cũng không có lộ ra thần sắc kích động, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn cảm giác được, chính hắn đúng là thật sự muốn rời khỏi mình rồi, vậy thì coi như xong, đi thì đi đi, thiên hạ không có tiệc nào không tan, hơn nữa để lưu lại một nội bộ lục đục người tại bên cạnh mình, cũng không phải là chuyện tốt.
– Thư ký trưởng có nói, nên để cho cậu xuống địa phương rèn luyện một thời gian, có việc này sao?
– Vâng.. thưa chủ tịch… em không phải muốn rời đi, lâu nay em cảm thấy ở bên cạnh chủ tịch đã học được rất nhiều thứ, nhưng em vẫn thấy kiến thức mình cũng còn quá nông cạn, cho nên em muốn xuống dưới cơ sở rèn luyện một chút, ngoài ra em không có ý tứ gì khác, em biết ý nghĩ của mình rất ngây thơ, còn nếu không, thì em vẫn tiếp tục ở lại làm thư ký cho chủ tịch a.
Trần Khánh Long nói một hơi mà không dám nhìn vào ánh mắt của Thạch Ái Quốc, điều này làm cho Thạch Ái Quốc cũng có chút an ủi, chứng minh rằng người thư ký này trong lòng vẫn còn ông đấy, ít nhất thì cũng không quyết liệt ly khai, Thạch Ái Quốc vốn muốn nói vài câu khó nghe, nhưng lời nói đến khóe miệng lại lại biến thành những câu nói động viên.
– Ý nghĩ của cậu rất tốt, chuyện của cậu, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp, chuyện này cũng phải chờ có cơ hội thì mới đi được, hiện giờ thì chưa có, cậu cứ tạm thời an tâm làm việc, hiểu chưa?
Trần Khánh Long gật gật đầu nói:
– Vâng..
Thạch Ái Quốc gật đầu, cũng không nói thêm nữa, Trần Khánh Long nhẹ nhàng quay đi ra ngoài, Trần Khánh Long giống như là một con mèo vậy, lặng yên không tiếng động biến mất ở cửa ra vào, ngay tiếng đóng cửa cũng thật rất nhỏ, không thể không nói, Trần Khánh Long người thư ký này làm việc khá tốt…
Thạch Ái Quốc bưng chén lên nhấp một ngụm trà, lại đem ly đặt lại chỗ cũ, cầm lấy một cây viết ở trên một tờ giấy ghi chép, cũng không biết ông ta viết những gì, nhưng trong lòng của Thạch Ái Quốc đang suy tính, tết âm lịch sắp đến..
Sang năm chính là nhiệm kỳ mới, như vậy ở trên tỉnh có thể đợi đến lúc nhiệm kỳ mới đối với quan trường thành phố Hồ Châu động thủ hay không? Chuyện này ai cũng không nói trước được, tình hình phát triển kinh tế thành phố Hồ Châu đã làm cho các lãnh đạo trên tỉnh rất là bực bội rồi, không biết năm nay công tác thống kê kết quả sẽ lại như thế nào đây?
Với tư cách chủ tịch thành phố, phát triển kinh tế là một phương diện, trên phương diện khác còn là kiến thiết xây dựng thành phố, nhưng việc đầu tiên đụng phải chính là giải tỏa và di dời đi nơi khác có đúng hạn hoàn thành hay không, chuyện Đường Kiến Chính dự định cưỡng chế giải tỏa, suýt nữa phát sinh ra chuyện bất trắc, nếu xảy ra thì tiền đồ chính trị của mình coi như là đã nhập vào kho đồng nát.
Nghĩ tới đây, Thạch Ái Quốc lại nghĩ đến cái tên tiểu tử liều mạng bò lên trên nóc nhà đàm phán với hai tên bắt cóc con tin, ông cũng tin tưởng lới nói của Đàm Quốc Khánh, nếu như cuối cùng chuyện đàm phán không xong, nhất định là Đàm Quốc Khánh sẽ đem hai anh em kia bắn gục đấy…
Đinh Trường Sinh… Thạch Ái Quốc dùng bút tại trên tờ giấy trắng viết ra cái tên này, điều này chứng tỏ là Thạch Ái Quốc thật sự là nhớ kỹ đến hắn.
Trước khi xuất viện, Đinh Nhị Cẩu báo về bí thư Hoàng Hữu Sinh khu phố hành chính xin nghỉ mấy ngày phép, Hoàng Hữu Sinh không hề liền đáp ứng ngay, với lại Đinh Nhị Cẩu ở trong điện thoại cũng có nói, trải qua chuyện vừa rồi, đầu óc quá căng thẳng nên phải cần có thời gian ngắn để bình tâm lại.
Đã nghỉ phép cho nên cũng không cần phải lại ở lại bệnh viện, mà bản thân cũng không có bệnh gì, chỉ có điều nếu muốn xuất viện, thì phải chào hỏi y tá trưởng cùng bác sĩ dù sao bọn họ cũng chăm sóc hắn rất tốt.
Nhưng y tá trưởng Chu Hồng Diễm hôm nay không có trực, chỉ có một y tá khác.
– Này chị y tá, có thể dẫn tôi tới thăm nữ đồng sự cũng đang nằm trong viện được không vậy?
– Há, cô ấy cũng không sao, bất quá là quá hoảng sợ, vẫn còn đang đang truyền dịch.
– Vậy, tôi có thể đi thăm cô ấy không?
– Được chứ, dưới lầu phòng bệnh 308.
Y tá nói.
Đinh Nhị Cẩu khi nhìn thấy Trình Thiến Thiến, chỉ không có gặp mặt qua 1 ngày, lại có cảm giác Trình Thiến Thiến gầy gò nhiều, chẳng lẽ trãi qua trận kinh hãi này lại còn có tác dụng giảm cân?
Nghe được có người vào phòng bệnh, Trình Thiến Thiến đang nằm ngửa mặt nhắm mắt lại tịnh dưỡng, tư thế nằm hững hờ, cái áo bệnh viện rồng thùng thình trượt qua một bên bả vai, lộ ra da thịt trắng noãn, nàng không có mang nịt vú, vì thế một bầu vú lớn ngạo nghễ sừng sững hơi hở, thậm chí còn nhìn thấy một đầu núm vú đỏ thẩm khẽ run run lay động theo nhịp thở của nàng, Trình Thiến Thiến tưởng rằng y tá đến đổi thuốc, không nghĩ tới là Đinh chủ nhiệm đến thăm.
Khi phát hiện ra là hắn, nàng vội vàng chỉnh sửa lại cái áo, rồi muốn ngồi lên, Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng đến tới giường bệnh giữ nàng nằm lại, nào ngờ bàn tay để không đúng chỗ, tay trái thoáng cái đụng phải một bầu vú mềm nhũn, tuy nàng đã có chồng con, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn cảm thấy vẫn còn rất co dãn ở bên trong, vừa nghĩ tới đây không khỏi thầm mắng mình vô sỉ, đây là cấp dưới của mình, lại là một người đàn bà đã có chồng, thật là không biết vì nguyên nhân gì, định lực của mình càng ngày càng kém.
– Cứ nằm xuống, đừng ngồi dậy là gì..
– Đinh chủ nhiệm, cậu không sao chứ?
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu khỏe mạnh đứng ở trước mặt mình, lúc này Trình Thiến Thiến mới yên tâm.
– Không có việc gì, tôi không sao, chị cứ an tâm chữa trị trong bệnh viện, nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật khỏe đi. À… người trong nhà sao không thấy đến vậy?
Nhìn xem lúc này bên ngoài trời đã hoàng hôn, nhưng chỉ có Trình Thiến Thiến một mình nằm lẻ loi ở trong phòng bệnh, Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi.
– Chồng tôi có tới, tôi bảo hắn về nhà rồi, trong nhà còn có con nít không ai chiếu cố, Đinh chủ nhiệm, cậu ngồi đi.
Nói chuyện, Trình Thiến Thiến lại muốn ngồi dậy, lần này Đinh Nhị Cẩu cũng không dám cản nàng rồi, hắn cũng ngồi ở chiếc ghế duy nhất trước giường bệnh.
– Chuyện lần này lỗi là do tôi cả, chị đã nhiều lần nhắc nhở, tôi cứ khư khư cố chấp, đem phiền hà đến cho chị, thật sự là thực xin lỗi.
– Ai da… Đinh chủ nhiệm, đừng nói như vậy, hôm nay nếu không phải là cậu cứu tôi xuống, nếu tôi không bị chết cháy thì cũng sẽ bị kinh hãi mà đứng tim chết đấy, bây giờ nhớ lại, trên người vẫn còn ớn lạnh, đúng ra tôi nên cảm ơn cậu mới phải, vừa rồi lúc chồng tôi đến cũng có nói, hôm nào nếu có dịp, chúng tôi mời cậu ăn cơm.
Trình Thiến Thiến trên mặt đã có lại chút huyết sắc rồi, nhìn qua cũng đẹp mắt rất nhiều.
– À… chồng chị làm công việc gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, trước kia vẫn không có nghe Trình Thiến Thiến đề cập qua chồng của nàng, hiện tại chỉ trong chốc lát lại là nhắc đến nhiều lần.
– Hắn là một lái xe, chạy xe taxi, thường chạy vào ca đêm.
– Ca đêm? Xe thuê của người ta à?
– Ừ, hiện tại đa số ai chạy taxi ban đêm đều là chạy xe thuê cho những người khác, chủ xe thì có mấy người chạy đêm đâu, chạy xe vào ca đêm mệt mỏi không nói, kiếm được tiền cũng ít hơn.
Trình Thiến Thiến thong thả thở dài một hơi, Đinh Nhị Cẩu không thể tưởng được gia đình của Trình Thiến Thiến cũng vất vả như thế, hắn vẫn cho rằng nàng ít nhiều gì cũng có cuộc sống thoải mái đấy.
– Ặc… sao không tự mua chiếc xe ? Mua chiếc xe thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút đúng không?
– Khục… nào có dễ dàng như vậy, một lần mua xe cần không ít tiền, thứ hai bây giờ kinh doanh giấy phép xe taxi rất khó lấy, nghe nói hiện tại thị trường giá giấy phép kinh doanh xe taxi phải lo hết là năm trăm ngàn, chúng tôi làm gì mà có số tiền kia, cho nên vẫn phải chạy xe thuê, dù sao cũng kiếm được chút ít, không cần phải lo lắng nhiều chuyện khác.
Đinh Nhị Cẩu nhướng mày, nghĩ đến Trình Thiến Thiến nói cũng có chút đạo lý, hắn cảm thấy trong nội tâm mình hơi áy náy, cũng muốn giúp nàng chút ít, nhưng chỉ có thể là tìm cơ hội sau này…
Chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Thẩm Mộc tự mình đi mua cái điện thoại đưa tới cho Đinh Nhị Cẩu, bởi vì điện thoại Đinh Nhị Cẩu bị thấm xăng hỏng rồi, Thẩm Mộc lúc này làm đây như là một chuyện quan trọng, mua cho Đinh Nhị Cẩu một bộ điện thoại di động Samsung loại mới nhất, màn hình so với điện thoại cũ quả táo của hắn lớn hơn, dùng cũng thuận tay.
Để lại một bình luận