Cho nên ông ta đang tính toán nhắm về tương lai, đó là thời đại sau khi Tương Văn Sơn ra đi, bây giờ phải đặt tiền cược trước, so với chờ đến lúc có kết quả rỏ ràng thì mới hành động thì không khôn ngoan bằng, dĩ nhiên, tác dụng kết quả cũng khác nhau.
– À… chú của tôi có nhắn với Đinh thư ký, sau khi vết thương lành, có thời gian rãnh, xin mới anh đến Vệ Hoàng sơn viên ngồi chơi, còn đây là một chút ít long thành…
Triệu Cương lấy ra cái giỏ đựng hoa quả ra nói, bên dưới là một bao thư đựng tiền dày cộm, đưa sát thật gần gần cho Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu giờ mới hiểu rỏ được mục đích chân thật của Triệu Cương đến thăm mình, trong lòng hắn suy nghĩ, tập đoàn Vệ Hoàng thật đúng là đang chú ý đến mình, mà mình thì có tài đức gì chứ? Có tư cách gì làm cho một ông trùm cuả thành phố Hồ Châu ái mộ kết giao? Chẳng phải cái gì khác, đó là nhờ vào cái mông của mình đang ngồi ở vị trí thư ký của chủ tịch thành phố a.
Có đôi khi quyền lực thật sự là một điều tốt, có thể để cho một kẻ cao ngạo phải thấp đầu với mình, ma lực của quyền lực là giống như vậy đấy, nó có thể làm cho bất cứ ai cũng dễ dàng thay đổi diện mạo, trở thành nô lệ phủ phục làm cho nó.
– Ưm… tấm long của ông chủ Triệu chủ tịch thì tôi tâm lĩnh, nhưng những thứ này hãy cầm về đi, tuy rằng tôi cũng không có nhiều, nhưng vẫn đủ để tiêu dùng rồi, hơn nữa giữa chúng ta mà dùng đến thứ này, có phải là thấy hơi dung tục… phải không? Ha ha…
Triệu Cương trên mặt nóng bừng lên, không nói gì thêm, gật đầu.
– Anh Triệu à… ý tứ của anh và chủ tịch tập đoàn thì tôi hiểu được, để sau khi thương thế của tôi lành lặn, có cơ hội nhất định đến bái phỏng vị thần tài của thành phố Hồ Châu, tôi tin rằng Thạch chủ tịch cũng rất muốn cùng với ông chủ tịch Triệu kết giao đấy, dù sao thì sự phát triển kinh tế của thành phố Hồ Châu, cũng có sự đóng góp rất lớn của tập đoàn Vệ Hoàng…
– Vậy thì tốt, nếu Đinh thư ký nói như vậy, tôi cũng cũng đã hết lời rồi, vật này tôi sẽ giữ lại mang về, chú của tôi thế nào mắng tôi rồi, biết anh bị thương, đây chỉ là chút ít chi phí thuốc men của tập đoàn Vệ Hoàng muốn biểu đạt đấy, dù sao thì Cát Hổ đã chạy trốn mất rồi, tập đoàn Vệ Hoàng cũng được hưởng lợi.
– Anh Triệu, không phải là tôi không nể mặt anh, thật sự đây là nguyên tắc làm người của tôi, chắc anh cũng đâu muốn kết giao với một người mà không có một nguyên tắc làm người nào cả, phải không?
– Được rồi… anh khác với những người bình thường, rất tốt… người bạn này tôi quyết sẽ kết giao.
Triệu Cương cũng không có nối dối với Đinh Nhị Cẩu, gã cũng không phải chỉ đến bệnh viện để thăm Đinh Nhị Cẩu, mà là đến đón bác sĩ giùm cho Triệu Khánh Hổ.
Nhưng vị bác sĩ này này cũng không phải khám bệnh cho Triệu Khánh Hổ, vì đây là một bác sĩ phụ khoa, rất rõ ràng, là xem bệnh cho phụ nữ, Triệu Cương trong lòng cũng biết rỏ, anh họ Triệu Hằng Bân của gã, cũng chính là con của Triệu Khánh Hổ, vào đêm tân hôn, Triệu Khánh Hổ đã thay thế con của mình động phòng với con dâu, Triệu Cương chỉ lờ mờ có linh cảm, chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
– Chú à… bác sĩ Lâm đã đến.
– Tốt… mày đi ra ngoài trước đi, chú và bác sĩ Lâm có việc cần trao đổi.
Triệu Khánh Hổ nhẹ nhàng bảo Triệu Cương đi ra ngoài.
– Chào lão Triệu, nhiều ngày không gặp, khí sắc không tệ a.
Bác sĩ giỏi nhất chuyên về phụ khoa của bệnh viện Hồ Châu – Lâm Đông Cường vui vẻ thân thiết chào hỏi với Triệu Khánh Hổ.
– Lão Lâm, ông cũng vậy, ngồi đi… thế nào, gần đây có tìm thêm được cô gái nào chưa vậy? Nhìn thấy ông hơi xanh xao, coi chừng thận hư đấy, ở đây tôi có không ít lộc nhung, lát nữa mang một ít trở về, tẩm bổ thêm một chút a.
Triệu Khánh Hổ trêu đùa nói, chỉ cần nghe lối nói chuyện, cũng có thể thấy được bác sĩ Lâm Đông Cường và Triệu Khánh Hổ có mối quan hệ trên mức bình thường.
– Ai, lão Triệu à… tôi thì đâu có giống như lão, thuộc hạ đâu có nhiều như vậy, mấy công ty xí nghiệp của lão thì đàn bà con gái chắc chắn có nhiều mà, còn tôi thì ở trong bệnh viện tài nguyên đó đâu có dồi dào, với lại cũng lớn tuổi rồi, ứng phó không được tốt lắm, chỉ nội đứa em dâu ở nhà thì tuổi như lang như hổ, tôi hầu hạ cô ấy cũng đã bị lao lực rồi, chứ đừng nói chi lại mở thêm ruộng mới để cày, thật sự là canh tác không nổi rồi, có câu nói, không có canh tác ngang với với đất ruộng đâu, cày càng nhiều thì chỉ có mệt chết trâu bò mà thôi, lão Triệu… tôi cũng khuyên ông cẩn thận giữ gìn sức khỏe một chút.
– Ừ… nói cũng phải, thời gian gần đây tôi có cảm giác thân thể của mình cũng không giống như trước, nhưng cách mạng vẫn chưa thành công, nên tôi vẫn phải cố gắng, tâm bệnh của tôi chắc lão cũng biết, hôm nay gọi lão tới đây, là muốn nhờ lão đến xem khám giúp giùm là Hà Tình ấy có ổn không? Khi nào thì có khả năng thụ thai, lão cũng biết là thần kinh của Triệu hằng Bân có vấn đề không tốt, chẳng lẽ sau tôi trăm tuổi, toàn bộ tài sản thật sự phải mang đi quyên cấp cho xã hội sao? Mẹ nó… lúc trước tôi từ hai bàn tay trắng lăn lộn đao khảm với xã hội bên ngoài mới tạo nên tài sản như hôm nay, dựa vào cái gì mà phải đem cho người khác, ngẫm lại không tối nào được ngủ yên.
– Lão Triệu… tâm tư của lão thì tôi hiểu được, nhưng lão cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, chuyện này không thể gấp gáp được, đúng ra thì nếu thụ thai tự nhiên không thể thành công, còn có một cách khác là thụ tinh nhân tạo, như vậy thì xác xuất tỷ lệ thành công cũng nhiều hơn, hơn nữa điều mấu chốt là lão không cần phải quá cô gắng mệt như vậy, nói thật ra, chúng ta sống đến số tuổi này, cái gì cũng có thể mất đi, duy chỉ có thân thể của chính mình mới là của mình, lão thấy tôi nói có đúng không?
Lâm Đông Cường khuyên nhủ.
– Phương thức thụ tinh nhân tạo tôi cũng đã nghe nói qua, nhưng tôi biết là Hà Tình sẽ không đồng ý, nếu cô ấy không đồng ý, thì việc thụ tinh tại bệnh viện không dễ làm, với lại nếu người khác biết được thì xấu hổ vô cùng, mặt mũi tôi còn để đâu? Vạn nhất việc này ồn ào đồn đãi ra ngoài, Triệu Khánh Hổ tôi còn lăn lộn tại thành phố Hồ Châu sao?
Triệu Khánh Hổ ngay lập tức bác bỏ đề nghị của Lâm Đông Cường.
Dù nói như thế nào đi nữa, Hà Tình là con dâu của Triệu Khánh Hổ, bây giờ muốn con dâu của mình sinh con cho mình, do đó lão mới đem Hà Tình giam lỏng ở Vệ Hoàng sơn viên, nhưng nếu Hà Tình đi ra được bên ngoài, tiếp xúc với người khác, nhỡ chuyện này truyền đi, thì lão cũng khó mà ngóc đầu lên nỗi tại thành phố Hồ Châu này.
– Lão Triệu… kỳ thật việc này cũng rất đơn giản, ở thể làm tại nhà mà.
Lâm Đông Cường nói.
– Tôi biết, nhưng khi đứa bé được sinh ra, tôi không muốn người khác biết chuyện này. À… nếu một mình lão thì có thể làm được không?
– Nếu tôi làm không được, thì đâu có đề nghị với ông về việc này.
Lâm Đông Cường cười nói.
Trước đây Triệu Khánh Hổ lúc làm chủ nhiệm xí nghiệp may Hồ Châu, xưởng may chỗ nào cũng là một cái ổ toàn đàn bà con gái, có khá nhiều phụ nữ bị bệnh phụ khoa, đồng thời Triệu Khánh Hổ cũng thường chơi đùa với một số phụ nữ công nhân, cũng xuất phát từ đó mà lão và bác sĩ phụ khoa Lâm Đông Cường quen biết, bởi vì chỉ lúc các cô gái mang thai, cơ hồ đều là đến nơi của bác sĩ Lâm Đông Cường phá thai, bởi vì lúc đó, mỗi lần phá thai là cần phải khai chứng minh, cho nên bác sĩ Lâm Đông Cường chiếu cố cho Triệu Khánh Hổ Bang rất nhiều…
Thường xuyên qua lại, chuyện chơi bời của Triệu Khánh Hổ thì Lâm Đông Cường đều biết, có đôi khi này Triệu Khánh Hổ chơi đùa đàn bà, lại còn bị tên bác sĩ cầm thú Lâm Đông Cường đạp hư.
Cùng nhau chơi gái say sưa nên kết thành bạn bè thân thiết, rất rõ ràng, Triệu Khánh Hổ và Lâm Đông Cường là kết hợp với nhau chơi đùa phụ nữ, như vậy giao tình có thể nói không phải là ít.
Vì thế việc xấu trong nhà của Triệu Khánh Hổ cũng chỉ có một mình Lâm Đông Cường biết, thậm chí ngay cháu của mình là Triệu Cương cũng không được biết, chỉ là Triệu Khánh Hổ không ngờ, vào ngay cái ngày đầu tiên lão cưỡng bức thì đã bị Triệu Cương phát hiện, lúc đo Triệu Cương chỉ nghỉ đến nghĩ chú của mình mơ ước đến sắc đẹp Hà Tình, y cũng không ngờ là Triệu Khánh Hổ là vì nối dõi tông đường cho nên mới chiếm đoạt Hà Tình đấy.
– Ừ… như vậy đi, lão đi qua khám cho Hà Tình, đồng thời nhìn xem tháng này có thể thụ thai được hay không…
– Vậy được, tôi đi đây, xong việc rồi lát nữa tôi tìm lão uống rượu.
Lâm Đông Cường đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Lâm Đông Cường đi đến phòng riêng của Hà Tình thì Triệu Khánh Hổ không cho Triệu Cương dẫn đi, mà là kêu một tên thuộc hạ khác dẫn đường, Triệu Khánh Hổ đem Triệu Cương kêu vào trong phòng làm việc của mình.
– Thế nào, công việc chú giao làm xong chưa?
– Chưa được, hắn cũng chẳng nhìn xem có bao nhiêu tiền nữa…
Triệu Cương đáp.
– Sao kỳ vậy? Hay là tại mày nói không có rõ ràng?
Triệu Khánh Hổ nghi ngờ nói.
– Lúc ấy trong phòng chỉ có cháu và hắn, đã nói ra rất rõ ràng, hắn cũng trả lời dứt khoát đây là ranh giới cuối cùng của hắn, cho nên đối với thằng này cũng không dễ đối phó đâu.
– Không được, chuyện này phải làm, hơn nữa phải làm rất nhanh, bởi vì chú vừa có được thông tin là trên tỉnh đã điều đến thành phố hai tổ điều tra, một tổ là trực tiếp điều tra, một tổ là âm thầm điều tra đấy, dường như tất cả đều hướng tập trung về chuyện nữ phóng viên bị bắt cóc, còn nghe lời đồn đãi nói nữ phóng viên này là con dâu của tư lệnh quân khu Chu Hổ Khanh tỉnh Trung Nam, mày suy nghĩ xem, Tương Hải Dương chọc vào ổ kiến lửa gây tai họa như thế, Tương Văn Sơn có còn thể tiếp tục ở Hồ Châu không?
– Nói như vậy, Tương Văn Sơn thật sự là tiêu rồi?
Đôi mắt của Triệu Cương sáng rực lên.
…
Sau khi tên thuộc hạ đến phòng riêng của Hà Tình báo cho nàng biết mục đích của bác sĩ Lâm Đông Cường đến thì gã xin cáo lui rời khỏi.
Vừa nghe qua, đôi mắt Hà Tình lóe nhanh như là có tính toán, thoáng cái biến mất không ai có thể kịp nhìn thấy.
– Lâm bác sĩ, tôi nghe nói ông có y thuật cao minh nhất ở bệnh viện Hồ Châu, đồng thời là bạn thân của cha chồng tôi phải không?
Đương nhiên Hà Tình phải gọi Triệu Khánh Hổ là cha chồng trước mặt mọi người.
– Ừ… có gì cô cứ nói đi.
Hà Tình ngậm miệng thoáng dừng lại một chút, nói:
– Thời gian sau này, trong sinh hoạt vợ chồng, tôi có cảm giác càng ngày càng khô đi… như vậy có phải là có vấn đề gì không?
– Là có lúc khô, hay là lần nào cũng đều khô? Lúc cắm vào đau không?
Hà Tình ngượng ngùng liếc Lâm Đông Cường, lại nói:
– Càng lúc càng khô, do đó mỗi lần chồng tôi động vào đều bị đau…
– Được rồi, vậy để tôi kiểm tra xem như thế nào!
Hà Tình nghe theo lời hướng dẫn của bác sĩ, liền đi đến hướng tấm rèm vải ở phía giường kéo lại, lúc sau chợt nghe Hà Tình nói đã chuẩn bị xong rồi.
Lâm Đông Cường đeo khẩu trang, cầm cái đèn pin nhỏ, xốc lên tấm rèm vải đi vào.
Hà Tình đã nằm thẳng tắp ở trên giường, nửa người trên mặc chỉnh tề, Lâm Đông Cường không nói gì, một tay vén váy của nàng lên, cái quần lót nhỏ đã được nàng cỡi ra trước đó, cặp thon dài khép chặt lại cùng một chỗ, tràn đầy hấp dẫn, ngay tại gò mu âm hộ, một đám lông đen hình tam giác phủ trùm ở phía trên, cực đoan mê người.
– Cô Hà… đem chân mở ra, khép chặt lại như thế này tôi cũng không có cách nào kiểm tra được…
Lâm Đông Cường thản nhiên nói.
– Um…
Hà Tình nhẹ gật đầu, ngượng ngùng đem hai chân mở ra, khu vực đào nguyên lập tức hiện ra tại trước mắt Lâm Đông Cường.
Lâm Đông Cường cũng là tay lão luyện trong bụi hoa, là các sĩ sản khoa cũng nhìn qua đủ loại hình dạng màu sắc của âm hộ phụ nữ, ông khom người nhìn vào khu vực của Hà Tình, không thể nghi ngờ là một cái âm hộ kiều diễm, tràn đầy cực hạn hấp dẫn.
Lâm Đông Cường trong cổ họng chợt phát khô, khiến toàn thân ông không được thoải mái, một tay cầm đèn pin, một tay cầm kẹp gắp lấy bông băng, tại trong khe hở âm hộ cẩn thận quan sát kiểm tra, thỉnh thoảng còn có thể ngửi được nhàn nhạt cái mùi hăng nhẹ của âm hộ thấm vào ruột gan, cuối cùng cũng nhìn không ra cái gì khác thường.
– Lâm bác sĩ, có xảy ra vấn đề gì không?
Cảm giác Lâm Đông Cường nhìn vào hạ thể của mình hồi lâu mà không nói lời nào, đồng thời do đầu ông cúi sát nên hơi thở như thổi vào nơi đó, làm cho nàng có cảm giác hơi nhột ngứa, có chút không được tự nhiên, Hà Tình vội vàng hỏi.
Lâm Đông Cường lúc này đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Bên ngoài nhìn không ra cái gì khác thường, cô nói là lúc giao hợp bị đau, đồng thời thường xuyên bị khô không tiết dịch, tôi muốn kiểm tra bên trong xem có gì bất thường…
Để lại một bình luận