…
Bàn tay của Cổ Hiểu Manh đưa xuống nhẹ nhàng vuốt ve vị trí ở phía trên khe thịt, ở nơi có một cái viên thịt nho nhỏ đã sung huyết phồng lên chờ đợi từ lúc nào, rất nhanh ở dưới cái khe nhỏ như có kỳ tích lại chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong cái cửa miệng âm đạo cực kỳ tươi non màu hồng phấn, thân thể nàng uốn éo, bộ ngực chập trùng nhấp nhô kịch liệt, một đôi hình cầu ở phía trên lúc ẩn lúc hiện, sắc mặt nàng càng trở nên ửng hồng, bờ môi khe khẽ cắn lấy, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm láp, thở hổn hển, miệng liên tục thỉnh thoảng phát ra tiếng rên thấp giọng.
– Um… à… um…
Theo tiếng kêu, động tác bàn tay chà xát âm hạch càng lúc càng nhanh, hơi thở Cổ Hiểu Manh cũng càng ngày càng gấp rút, đột nhiên Cổ Hiểu Manh kéo dài tiếng rên “A…”
Đồng thời hai chân thật chặt kẹp chặt, nàng có cảm giác được bên trong âm đạo, thịt non từng đợt run rẩy, đồng thời giống như bên trong sâu tận cùng có làn chất lỏng âm tinh bắn ra, một cảm giác tê liệt theo sâu trong thân thể phát ra, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tại thời khắc này, khoái hoạt làm cho nàng như rơi vào đám mây phơi phới, Cổ Hiểu Manh cảm thấy một hồi mê muội, thậm chí thấy âm đạo mình nóng lên, tự mình cũng biết đã đạt tới cao trào…
Giang Bình Quý cũng không ngờ khi sắp tan việc, thì nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu gọi đến, trong ấn tượng của y, thằng này không tệ, nhưng Đinh Nhị Cẩu là thư ký của chủ tịch thành phố, còn y là thư ký bí thư thành ủy, từ trước giờ hai thư ký này thật sự trở thành bằng hữu thì vô cùng hiếm có.
– Anh Giang, đêm nay có rảnh không? Em muốn mời anh ăn buổi cơm.
Đinh Nhị Cẩu hỏi dò, thật ra ăn cơm ở đâu thì hắn cũng không có nghĩ đến.
– Tiểu Đinh, có chuyện gì phải không?
Giang Bình Quý nhíu mày hỏi.
– Không có chuyện gì đâu anh, chỉ đơn giản là định mời anh ăn cơm, không có chuyện gì khác.
– Thật sao?
– Tại Hồ Châu này em không có những bằng hữu khác, vừa không có tình nhân, nên muốn mời anh ăn bữa cơm uống chút rượu, chỉ đơn giản như vậy thôi.
– Ừ… nếu thế thì như vậy đi, 10 phút nữa tan tầm, để xem bí thư có sắp xếp việc gì buổi tối hay không? Nếu không có, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu nhé…
– Vâng… anh nhớ nhé.
Đinh Nhị Cẩu tắt máy, Giang Bình Quý theo thói quen nhìn vào văn phòng, đóng cửa lại cũng không biết ở trong Tương Văn Sơn đang bận rộn cái gì, thời gian gần đây, các ban ngành nào cũng đều bề bộn nhiều việc, không riêng gì là việc chống lũ cứu tế, còn có một vấn đề là phải dọn dẹp rửa sạch dọn dẹp tại nơi đơn vị cơ quan làm việc, trải qua cơn hồng thủy này, hầu như đơn vị cơ quan nào cũng bị nước lũ xâm nhập.
Giang Bình Quý có cảm giác Đinh Nhị Cẩu tìm mình mời ăn cơm không đơn giản như vậy, nếu như là trước khi lũ lụt xảy ra, Giang Bình Quý dứt khoát sẽ không đáp ứng đi gặp Đinh Nhị Cẩu, một thư ký bí thư thành ủy, đi gặp thư ký chủ tịch thành phố, dù là có hay không chuyện mờ ám, nếu bị người phát hiện, thì cũng trở thành chuyện đại sự.
Nhưng là Tương Văn Sơn chống lũ bên trong không xong biểu hiện, đặc biệt giấu diếm báo hồng thủy tử vong nhân số, điểm này làm cho Giang Bình Quý đối Tương Văn Sơn xem nhẹ không ít, hắn thấy, Tương Văn Sơn vì bảo trụ mình mũ cánh chuồn, làm như vậy xác thực không gì đáng trách, nhưng là làm một quan viên chánh trực mà nói, làm như vậy quả thực chính là táng tận thiên lương rồi.
Cũng có thể là Giang Bình Quý nhận thức được, sau chuyện lũ lụt này, Tương Văn Sơn không còn có khả năng đi lên nữa chăng? Với lại mấy ngày nay hắn nghe được Tương Văn Sơn báo cáo qua điện thoại lên tỉnh, ý tứ chỉ có một, ông ta muốn tiếp tục ở lại TP Hồ Châu, tại sao lại phải nói như vậy, chuyện này có thể là trên tỉnh đã quyết định Tương Văn Sơn phải điều đi, vậy còn mình? Mình sẽ đi về nơi nào?
Giang Bình Quý mấy ngày nay cũng đang suy nghĩ tìm đường ra cho mình.
Khả năng thứ nhất là đi theo Tương Văn Sơn, nhưng trước mắt tình hình thái độ trên tỉnh đối Tương Văn Sơn, rỏ ràng là Tương Văn Sơn không còn có khả năng được trọng dụng đến, rất có thể là ông ta sẽ nhận một chức quan nhàn nhã của một ban ngành nào đó, lúc đó thì mình cũng trở thành một nhân vật chuyên cầm túi xách, lấy nước trà mà thôi…
Khả năng thứ hai là bí thư Tương Văn Sơn nếu có chút lương tâm, trước khi ông ta rời đi, sẽ đề bạt Giang Bình Quý tìm một vị trí tốt tốt hơn, nhưng hắn đang nằm ở vị trí này, sắp xếp vị trí cao hơn một chút, hiện tại thì không có chỗ trống, an bài vị trí thấp hơn một chút, thì có khác gì là không an bài? Đây chính là chỗ mâu thuẫn.
Cho nên khi Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại tới, trong lòng Giang Bình Quý thoáng cái chợt lóe sáng, nếu như mình chọn ở lại Hồ Châu, thì bất kể là ai kế tiếp đảm nhận bí thư hoặc là chủ tịch, thì y phải chọn một trong hai, không đứng trong hàng ngũ quan viên cũng chỉ có chết hoặc là chẳng ra gì…
Chết… là vì ở đâu có người, là ở đó có giang hồ, là có tranh đấu, quan trường là một nơi tập trung các cao thủ tranh đấu tuyệt hảo, đã bước chân vào đây, không ai là ngu ngốc cả, hơn phân nửa đều là người ham thích quyền lực, nhưng tài nguyên quyền lực ích lợi nhiều như vậy, thì phải làm sao bây giờ? Muốn chiếm được tài nguyên ích lợi tối đa, thì phải đoạt từ trong tay đối phương, mà được như vậy thì phải biết bày mưu tính kế, phải có phe nhóm rỏ ràng…
Chẳng ra gì… nếu là một người trung lập, nếu may mắn không có bị loại ra hoặc giết chết, đó là bởi vì ngươi tư cách quá tệ không có đáng để người xuống tay hoặc quan tâm đến.
Thấy rỏ là Giang Bình Quý vô cùng cẩn thận, địa điểm cũng là do hắn sắp xếp, còn Đinh Nhị Cẩu thì đi xe taxi đến, nếu Giang Bình Quý đã cẩn thận như vậy, thì Đinh Nhị Cẩu cũng phải biểu hiện thật thận trọng, như vậy mới có thể lấy được sự tin tưởng của y.
Đây là một quán cơm tầm thường nằm hướng đông bắc, bảng hiệu cũng đã cũ kỷ phai màu, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy tên quán là “Chu Lão Tam Đôn Thái Quán”.
– Anh Giang, anh tiết kiệm tiền cho em hay sao mà hẹn đến quán cơm bình thường như vậy chứ?
Ngồi xuống, Đinh Nhị Cẩu liền lầu bầu nói.
– Ha ha, tiểu Đinh… hôm nay là anh mời cậu, nói như thế nào đi nữa so với cậu, anh cũng là dân lão làng, tuy rằng anh và cậu đều làm thư ký, nhưng anh lớn hơn cậu vài tuổi, cậu đã gọi là anh Giang, chẳng lẽ tiếng gọi anh Giang này chỉ là cho có…
– Haha… được rồi anh Giang, anh đã nói như vậy, thì em đành nghe theo thôi.
– Này… thật ra là em không biết, anh ở khu vực gần đây, vợ của anh là người vùng này, quán cơm này là của em vợ anh bán, cho nên anh mời khách, cũng không có tốn tiền đâu…
Giang Bình Quý nhỏ giọng nói, lúc nói còn ngẩng đầu nhìn quanh bên ngoài.
Đinh Nhị Cẩu thật không ngờ, Giang Bình Quý vẫn có chút hài hước, hắn mỉm cười không nói gì.
– Em là khách, muốn ăn cái gì, cứ gọi đi…
Giang Bình Quý nói.
– Em chưa từng ăn qua thức ăn vùng đông bắc, do đó anh cứ chọn món đi, chị nhà là người đông bắc, thì thức ăn vùng đông bắc đối với anh không xa lạ gì.
– Được rồi… này lão Tam, cho tôi bộ đồ lòng heo đi, làm cho ngon nhé, hôm nay là tôi mời khách đấy, đừng có làm mất mặt tôi.
– Vâng… em biết rồi…
Đứng bên ngoài Chu lão tam nói.
Đồ ăn vùng đông bắc chủ yếu là hầm cách thủy, cho nên gọi món ăn phải đợi một hồi, Giang Bình Quý nhắc ấm trà rót cho Đinh Nhị Cẩu một chén:
– Tiểu Đinh, mặc dù ở trong điện thoại cậu không nói gì, nhưng anh cũng biết là có việc, nếu không thì cậu sẽ không bỗng dưng mời anh ăn cơm đâu, tuy rằng chúng ta đã gặp mặt hai lần nhưng đó là công việc, chúng ta còn chưa tới thân thiết tới mức cùng ăn một bữa cơm với nhau…
Giang Bình Quý mấy năm nay làm thư ký không phải là làm chơi cho có, ở trước mặt Giang Bình Quý, về thủ đoạn thì Đinh Nhị Cẩu đúng là không thể sánh bằng…
– Anh quá lợi hại…
Đinh Nhị Cẩu tay trái cầm chung trà lên uống một ngụm, tay phải giơ ngón tay cái lên hướng phía Giang Bình Quý quơ quơ.
– Tiểu Đinh, không phải anh lợi hại, chẳng qua là anh có nhiều năm hơn em ăn cơm nhà nước, thấy được nhiều việc hơn so với em, cho nên có muốn gì, cứ nói thẳng là được, như vậy mới là bằng hữu phải không?
Giang Bình Quý vào đề nói thẳng, đúng ngay điểm yếu hại.
– Vâng… nếu anh đã nói thế, thì em cũng nói thật lòng, gần đây có lời đồn về người này… anh Giang có nghe được chuyện gì không?
– Ha ha, lời đồn thì rất nhiều, ý em nói là người nào?
– Anh… đây là em cảm thấy anh nên suy nghĩ lo cho bản thân mình đi, nếu anh vẫn con theo bí thư Tương, em chỉ sợ cơ hội anh không có nhiều lắm, bí thư Tương có sắp xếp sẵn cho anh cái gì chưa?
Giang Bình Quý nhìn Đinh Nhị Cẩu, hắn im lặng không nói, điều hắn đang lo lắng thì khác khác cũng đã nhìn thấy, đâu phải ai cũng là đồ ngốc, chỉ là hắn vẫn đoán không ra, là ai muốn mượn sức lợi dụng mình, nói ngắn gọn là hắn không biết Đinh Nhị Cẩu đến tột cùng là đại diện cho ai đến gặp nói chuyện với hắn?
– Ừ… anh chỉ là một thư ký, làm gì mà có quyền lực để quyết định được vận mạng của mình?
Giang Bình Quý thở dài một tiếng, xem như trả lời.
– Thật ra lần này em đến gặp anh là do ý của chủ tịch Thạch, chủ tịch có nói là anh phục vụ cho bí thư đã nhiều năm rồi, đối với sự phát triển TP Hồ Châu thì anh có quyền để lên tiếng đấy, hiện tại kinh tế Hồ Châu đang không được tốt, bởi vì chủ tịch không có người tham mưu giỏi, cho nên chủ tịch rất cần những người giỏi như anh vậy!
– Chủ tịch Thạch?
Giang Bình Quý lúc này mới biết ý đồ thật sự của Đinh Nhị Cẩu, quả nhiên là đại diện cho chủ tịch Thạch Ái Quốc đến, tại sao chủ tịch Thạch Ái Quốc lại coi trọng mình vậy? Vì mình giỏi? Đó chỉ là một cách nói, dĩ nhiên, có đôi khi chỉ là cách nói để lấy lòng, nhưng ẩn chứa bên trong là một câu chuyện đàng hoàng.
– Chắc anh cũng biết, khu khai phát công nghiệp vẫn luôn vô cùng quan trọng, lãnh đạo mặc dù rất chú ý đến, nhưng đến giờ cũng chưa có ai tài giỏi để đảm nhiệm cả, trước đây vị trí chủ nhiệm khu khai phát công nghiệp là do phó chủ tịch Vương Sâm Lâm đồng thời kiêm nhiệm, nhưng từ khi ông ấy từ chức vẫn còn để trống chưa có lãnh đạo nào nhận cả, khu khai phát công nghiệp là đầu tàu để phát triển kinh tế của thành phố, nhưng hiện tại vẫn dậm chân tại chỗ, quả thật là do quản lý ở nơi đó quá tệ, vì thế lãnh đạo thành phố muốn thay đổi, nhưng vẫn chưa có lựa chọn được người thích hợp đảm nhiệm mà thôi.
Nhìn trong phòng Tiểu Hàn bị hai tên khốn kiếp giở trò, Đinh Nhị Cẩu cũng rất là vô cùng phẫn nộ, nhưng bây giờ hắn ngay lập tức xông vào đối phó với ba tên là ngu xuẩn, phía sau thì viện binh của Chu Hồng Kỳ vẫn chưa có tới, thật sự hắn không biết Chu Hồng Kỳ tốt với chị dâu của nàng là thật hay giả nữa.
Đinh Nhị Cẩu khẽ cắn môi, nghĩ rằng, thôi quên đi, bất cứ như thế nào thì Tiểu Hàn cũng là bằng hữu của mình, hắn đã lợi dụng nàng thì đã quá có lỗi rồi, nếu mình vì mưu đồ cá nhân mà để cho Tiểu Hàn bị mấy tên lưu manh khi dễ, vậy thì mình cũng có máu lạnh quá rồi, không thể vô tình như vậy, nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu hận không thể tự cho mình một bạt tai.
Lấy quyết định bằng mọi cách phải cứu nàng, vì thế hắn lặng lẽ đi nhẹ về phía cửa trước.
– Anh Đỗ… tình hình không thể chờ lực lượng cứu viện đến, chúng ta động thủ trước, vào đi…
Đinh Nhị Cẩu tránh ở trong một cái ngách, vừa nhìn chung quanh quan sát, từ một đống gỗ bên trên lấy xuống một cây, cầm ở trong tay lắc lắc, rất thuận tay, lại lấy cho Đỗ Sơn Khôi một cây làm vũ khí.
Đối với sự sắp xếp của Đinh Nhị Cẩu, thì Đỗ Sơn Khôi là phục tùng vô điều kiện, không hỏi vì sao, bởi vì gã tin tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu al2 một người đáng tin cậy, càng tin tưởng hắn sẽ không làm hại chính mình, vì thế Đỗ Sơn Khôi cũng lặng lẽ âm thầm vào trong kho hàng.
– Ở bên trong có mấy người?
Đỗ Sơn Khôi hẹ nhàng mò tới nơi Đinh Nhị Cẩu ẩn thân hỏi.
– Ba người, phỏng chừng sẽ có vũ khí, nhưng nếu như chúng ta lập tức phóng vào, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cũng không có vấn đề, nhưng phải dẫn dụ được một tên ra ngoài đánh gục trước thì chắc ăn hơn, anh xem khúc gỗ này có thuận tay không?
Đinh Nhị Cẩu đem khúc gỗ đưa cho Đỗ Sơn Khôi.
– Anh có rồi.
Đỗ Sơn Khôi nói, vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm khi thấy Đỗ Sơn Khôi lấy từ bên hông xuất ra một cây roi thép, nhìn qua rất mềm dẻo, nhưng khi đánh trúng vào người thì lực sát thương cũng không hề nhỏ.
– Ưm… ở đâu mà anh có vậy? Sao không làm cho em một cây.
– Cậu làm nhân viên chính phủ, cầm theo cái đồ chơi này làm chi, anh để phòng thân, cả ngày ở bên ngoài xã hội đi lại, không có cái gì tự vệ cũng không được, dao thì mang theo không tiện, cây roi thép này thì không ai kiểm tra, hay là cậu cầm lấy, anh sử dụng khúc gỗ cũng được.
Để lại một bình luận