– Vấn đề này cha biết, không biết chị Hiểu Manh có nói với cha về tình hình hiện trường lúc chị bị bắt cóc vừa thoát ra ngoài chưa?
– Còn có chuyện chưa nói sao? Nếu nó không muốn nói, chúng ta cũng không có truy xét.
Dương Hiểu thoáng cái không có phản ứng kịp kiền nói..
– Há, là như thế này, lúc ấy cảnh sát đã bao vây hiện trường, tên cuối cùng trong nhóm bắt cóc cũng đã đồng ý đầu hàng, nhưng con tận mắt thấy một tên chỉ huy cảnh sát sau khi nghe điện thoại ai đó chỉ đạo xong, liền lặng lẽ ra lệnh cho tên bắn tỉa bắn bể đầu tên bắt cóc ngay tại chỗ chứ không có bắt sống, lúc ấy con thấy có vấn đề sai sai, nhưng không có chứng cớ gì để mà tố cáo, đồng thời lúc ấy con cũng không ngờ ngày sau lại được điều đến Hồ Châu công tác, cho nên việc này cũng không có suy nghĩ thấu đáo, hôm nay nhận được điện thoại của chị Hiểu Manh cầu cứu, con mới nói ra cho chị Hiểu Manh biết.
– Nó cũng không có nói gì, con bé này…
Cổ Thanh Sơn lập tức lại hỏi:
– Trường Sinh, con có nhớ hình dáng của tên chỉ huy cảnh sát ra sao không?
– Cha nuôi, có phải là cha muốn biết tên cảnh sát kia là ai phải không?
– Đúng, con biết hắn?
– Là Đàm Quốc Khánh, lần đó con cùng lãnh đạo cũ Trọng Hải, có mời chủ nhiệm Đường Linh Linh của phòng tổ chức cán bộ Hồ khu ăn cơm, tình cờ gặp tên chỉ huy cảnh sát đó liền nhận ra, chính là Đàm Quốc Khánh.
– Đàm Quốc Khánh? Đúng rồi, lúc ấy chính cha gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đi đến hiện trường, nếu nói như vậy đằng sau Đàm Quốc Khánh còn có một tên chủ mưu nữa, bắn chết tên tội phạm chính là để diệt khẩu?
– Điều này là rất rõ ràng sự tình, cũng chứng minh kẻ bị bắn chết đúng là thủ phạm chính, nhưng hành động của hắn là làm theo sự chỉ huy của người khác, cho nên manh mối cứ như vậy bị gãy đi, không hề nghi ngờ, nhóm người kia bắt cóc chị Hiểu Manh là trước đó có kế hoạch, không phải là ý muốn nhất thời.
Đinh Nhị Cẩu khẳng định nói.
– Vậy thì chuyện này rất phiền toái, Đàm Quốc Khánh ngoại trừ mặt mũi của Tưởng Văn Sơn, thì ai hắn cũng không coi vào đâu.
Cổ Thanh Sơn cảm thấy chuyện này so với mình nghĩ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
– Cha nuôi, con nói rồi, cảnh sát không thể tin, sau khi bắn chết tên bắt cóc, vụ án này trở thành vụ án không đầu mối, cho nên kẻ chủ mưu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sáng nay con cũng có nói với chị Hiểu Manh, chuyện giang hồ thì dùng giang hồ xử, bọn chúng đều là loại người không đứng đắn, chúng ta áp dụng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, đánh đau thì mới làm cho bọn chúng sợ, sau khi tìm được kẻ chủ mưu phía sau, giết hết bên trong, thì chúng ta mới được an toàn.
– Trường Sinh, con cũng không cần trộn lẫn vào chuyện này, để cha nghĩ biện pháp a.
– Cha nuôi, nếu như con đã là con nuôi của hai người, chuyện trong cái nhà này cũng là chuyện của con, cha yên tâm đi, chuyện này trong lòng con suy tính nắm chắc, con sẽ không gây họa đâu, nếu không bất đắc dĩ, con cũng sẽ không dùng thủ đoạn quá khích, hơn nữa, cha là mục tiêu quá lớn, con thì mục tiêu nhỏ, tương đối dễ xử lý hơn, không có ai chú ý đến.
– Thôi vậy cũng được, cần cha làm cái gì, cứ việc nói, tại thành phố Hồ Châu này có rất nhiều người ngoài xã hội quen biết, con có nghe nói Triệu Khánh Hổ chưa? Nghe nói ông ta cũng có mối quan hệ trong xã hội đen, lần trước chuyện của Cổ Hiểu Manh thì cha cũng muốn nhờ ông ta hỗ trợ, nhưng lúc ấy có chút việc nên trễ nãi chưa kịp nhờ đến, lúc này để cha đi tìm ông ta cũng được.
– Cha nuôi… cha cũng quen biết Triệu Khánh Hổ à?
– Có quen… nhưng không có thân thiết, bất quá vì ông ta tại thành phố Hồ Châu có công ty, xí nghiệp rất lớn, là người nỗi danh trong giới làm ăn..
– Thật sao? Vậy cha nuôi cũng sẽ tham gia hôn lễ ngày mai của con trai Triệu Khánh Hổ?
– Đúng vậy, ông ta tự mình đưa thiệp mời, cha định đi…
Lũ lụt tràn về trong một đêm tại TP Hồ Châu thì giảm dần, do đó dân chúng Hồ Châu cũng có thời gian lấy lại hơi sức rồi, đại bộ phận địa phương đều bị ngập chìm, con số thương vong cụ thể còn đang tiến hành thống kê, là vì tất cả thị khu đều bị chim trong nước, cho nên về tổn thất kinh tế khó có thể đánh giá.
– Có con số cụ thể chưa?
Tương Văn Sơn mệt mỏi ngời phía sau bàn làm việc, trước mặt ông ta là thư ký Giang Bình Quý đang đứng.
– Bí thư, không có lạc quan lắm…
– Nói đi, tôi đang nghe.
Tương Văn Sơn theo bản năng lắc lư phần eo của mình.
– Tất cả là 470 người thiệt mạng trong lũ lụt.
Giang Bình Quý chật vật nói ra câu này.
– Cái gì? Làm gì mà nhiều như vậy? Công tác thống kê có chuẩn xác không? Đã xác minh chắc chắn chưa?
Tương Văn Sơn lập tức đứng lên, lớn tiếng hỏi.
– Đều đã xác minh qua.
Giang Bình Quý biết là kết quả quá nặng nề, hắn phải nói ra con số chính xác, còn quyền quyết định cuối cùng là chết bao nhiêu người để báo cáo thì hắn để cho Tương Văn Sơn, ai cũng biết là con số báo cáo người thiệt mạng sẽ bốc hơi giảm thiểu đến mức tối đa…
– Hừm… đi xác minh lại đi, tôi không tin có nhiều người chết như vậy?
Tương Văn Sơn gầm thét lên, Giang Bình Quý vội vàng xoay người ly khai, Tương Văn Sơn cũng biết con số thiệt mạng này cũng sẽ trải qua tầng tầng giấu giếm bớt rồi, nhưng số người chết nhiều như vậy, điều này làm cho ông ta không thể chấp nhận được.
…
Cuối cùng con số quyết định chỉ còn là 70 người chết, con số này là do Tương Văn Sơn tự mình định xuống, cũng là con số cuối cùng để mà công bố với truyền thông, còn con số công tác thống kê là con số là tuyệt mật, bất cứ người nào cũng không được tiết lộ ra bên ngoài.
Vì thế thông tin trên báo chí, Internet và tivi công bố, tại thành phố Hồ Châu rất hiếm khi xảy ra lũ lụt, do vậy lần lũ lụt hiếm có này đã gây ra 70 người tử vong, trong lịch sử thiên tai của TP Hồ Châu, đây là con số tử vong nhiều nhất từ trước đến giờ…
Có thể là vì bù lại khuyết điểm hoặc là che giấu trận lũ lụt mang tới tổn thất to lớn cho TP Hồ Châu, Tương Văn Sơn tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ, kêu gọi sự quan trọng trùng kiến lại thành phố, liên tiếp lên đài truyền hình kêu gọi những ai có năng lực bao gồm công ty, xí nghiệp, cơ quan cùng cá nhân tích cực quyên tiền và vật dụng, giúp nhân dân thành phố gặp tai hoạ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Do Tương Văn Sơn tuyên truyền xuống rộng rãi như vậy, tình huống xã hội TP Hồ Châu coi như tạm yên ổn, nhưng có một số việc thì không lừa dối được tất cả mọi người, có một vài người rất muốn đem chuyện này lật ra rỏ ràng bên ngoài, bởi vì đây là một cơ hội hiếm có, dịp may không đến hai lần.
…
– Cha nuôi, chuyện này phải chính từ bên trong nội bộ tiết lộ ra mới được, nhưng nội bộ bên trong, biết đến chuyện này cũng chỉ có vài người ít ỏi, cho nên không dễ dàng bọn họ mở miệng, nếu là không có nhiều ích lợi, phỏng chừng không ai dám làm việc này.
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Cố Thanh Sơn, vừa ăn lạc rang do Cố Hiểu Manh mới bưng lên vừa nói.
– Vậy con nhắm được người nào chưa?
Cố Thanh Sơn hỏi.
– Con cũng không biết có được không, nhưng chúng ta buộc phải làm cho được chuyện này, phải chấp nhận cho người đó có được lợi ích, cha phải đồng ý để hắn làm chủ nhiệm kiêm bí thư khu khai phát công nghiệp, thì mới có hy vọng thành công.
– Ưm… chức vụ này không nhỏ, chỉ sợ lão Thạch không đồng ý thôi…
– Có thể là khó, như nếu người đó được làm bí thư ở khu khai phát công nghiệp, chắc chắn người đó sẽ đồng ý mà tiết lộ, nếu không làm được, thì chắc sẽ không có tích cực gì trong chuyện này, chỉ là không biết trên tỉnh sắp xếp lại TP hồ Châu như thế nào?
– Vấn đề đó không phải là để cho chúng ta suy tính, chuyện quan trọng là chỉ cần tống lão Tương rời khỏi TP Hồ Châu, thì đó mới là thắng lợi lớn nhất, chẳng phải là con đã nói đã điều tra rõ kẻ theo dõi Hiểu Manh là người của ai sao?
– Vâng… chính là người của Tương Hải Dương, điều này không sai, Triệu Cương cũng đã nói với con rồi, là một tên lưu manh liều mạng, sớm muộn gì con cũng nghĩ biện pháp làm thịt hắn.
Đinh Nhị Cẩu căm hận nói.
– Đó là là chuyện sau này, hiện giờ nếu muốn đánh lão Tương văng ra khỏi TP Hồ Châu, trong tay phải có chứng cứ tài liệu chắc chắn, như vậy thì cha mới có thể đi lên tỉnh, đem chuyện này báo cáo rõ ràng, nếu không có tài liệu chứng cứ thì khó mà nói, có nói cũng không có ai tin.
– Ồ… không… cha nuôi, chuyện này cha không thể ra mặt, như vậy thì phiêu lưu quá lớn, rủi ro rất cao, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường, chúng ta không thể đối đầu trực diện như thế, vẫn là lợi dụng qua Internet, thông tin báo chí, con sẽ tìm phóng viên tập trung đưa tin về chuyện lũ lụt này, như vậy khiến cho ở trên sẽ chú ý, tự nhiên sẽ có người tới TP Hồ Châu để điều tra.
– Con có nắm chắc?
– Vâng… mấu chốt vẫn là lợi thế, Giang Bình Quý con người này con đã tiếp xúc qua, hắn là một người có tham vọng, vẫn luôn muốn chức vị cao hơn, con nhớ được lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn liền nhắc tới Trần Khánh Long thư ký của chủ tịch Thạch, lời nói lúc đó có vẻ rất hâm mộ khi Trần Khánh Long được điều đi làm phó chủ nhiệm ở khu khai phát, cái chức phó chủ nhiệm đó thì tính cái gì, do đó con phỏng chừng nếu hứa cho hắn một vị trí làm chủ nhiệm khu khai phát, nhất định là hắn sẽ suy nghĩ…
– À… chuyện này người biết càng ít càng tốt, chắc chắn là Giang Bình Quý cũng hiểu được, nếu hắn phản chủ tiết lộ tin tức ra, sau này nếu muốn được người khác tín nhiệm, sợ là không dễ dàng…
– Đúng là nếu phản bội, nhất định sẽ bị người xem thường, nhưng trong chuyện này, con cảm thấy hắn nên làm vì có chính nghĩa, chứ nếu vụ này chìm xuồng, gia đình có những người chết vì lũ lụt bị ém nhẹm, người chết thật sự là chết oan.
– Tóm lại chuyện này phải tuyệt đối bí mật, nếu làm không thắng, thà rằng không làm, vạn nhất công việc của Giang Bình Quý lộ ra, bị Tương Văn Sơn biết được, vậy thì rất là phiền toái, thế lực của Tương Văn Sơn tại TP Hồ Châu không thể khinh thường, huống chi còn có đứa con trai qua lại với bọn xã hội đen…
– Vì thế lúc nào thấy thích hợp, cha nuôi nên trao đổi với chủ tịch Thạch, tận lực để có thể đạt được sự nhất trí thống nhất, con cảm thấy chỉ cần cả hai cùng nhau đồng ý, Giang Bình Quý là có thể nắm lấy được, con nghe nói hắn làm việc cho Tương Văn Sơn cũng không được tốt lắm, đã đi theo Tương Văn Sơn nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần đưa Tương Văn Sơn về đến nhà, cũng chỉ được đứng ở trước cửa nhà, ngay cả cơ hội vào trong nhà chơi cũng không có, thì có thể thấy được Tương Văn Sơn bạc bẽo với cấp dưới của mình đến trình độ nào.
– Việc này làm sao con biết?
– Hì… đây là những chuyện ngồi lê mách lẻo mà con tham gia chém gió nên biết được…
– Hừ… chém gió cái gì mà chém gió… đi qua giúp mẹ xào rau đi, mỗi lần tới đây đều ngồi chờ ăn, ăn xong thì lắc mông rời đi…
Cố Hiểu Manh mang cho Cố Thanh Sơn một ly trà, bực bội càu nhàu Đinh Nhị Cẩu…
– Trời đất… chị Hiểu Manh, chị làm như em là trâu bò chỉ biết ăn vậy?
Đinh Nhị Cẩu hét lên.
– Hừ… đó chính là em tự nói, không phải chị mắng em nhé, em tự nói mình là trâu bò, vậy em đi ra ngoài ăn cỏ đi, đừng có ở nhà chị ăn cơm.
– Hiểu Manh… được rồi, cha và Trường Sinh đang nói việc chính sự…
Cố Thanh Sơn mắt thấy Cố Hiểu Manh những ngày qua trạng thái tinh thần có chuyển biến tốt hơn trước, trong lòng ông rất cao hứng, tuy rằng Cố Hiểu Manh vẫn còn đấu võ mồm với Đinh Nhị Cẩu, nhưng ông nhìn ra được, loại đấu võ mồm này dường như là một loại trao đổi phương thức của hai nguời, chứ không phải là thật sự đang tức giận.
– Hừ, hắn có biết cái gì mà chính sự chứ, không phải là đi gây chuyện thì cũng là đi tán gái, con chỉ thấy hắn có chút bản lãnh này mà thôi.
Cố Hiểu Manh nói xong xoay người uốn éo cái mông của mình ly khai, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo cái eo xinh đẹp Cố Hiểu Manh cùng với phần mông đầy đặn co dãn, âm thầm nuốt nước miếng, rồi xoay mặt cùng với Cố Thanh Sơn tiếp tục bàn luận chính sự.
– Cha nuôi, còn có một chuyện, con không nắm được, nhờ cha nuôi giúp con phân tích.
– Chuyện gì?
– Cha là cha nuôi, chuyện này thì không có ai biết, nhưng con là thư ký của chủ tịch Thạch, nếu không nói cho ông ấy biết, con lo lắng sau này nếu chủ tịch Thạch từ đường dây khác biết con là con nuôi của cha, nhất định ông ấy sẽ có cái nhìn không tốt với cha, nếu không khéo, có thể chủ tịch Thạch sẽ cho rằng con ở bên cạnh ông ấy là gián điệp, vậy theo cha nuôi có nên nói thực tế chuyện này cho ông ấy biết không?
– Ưm… chuyện này sớm muộn gì cũng có người biết, không có bức tường kín nào mà gió không lọt qua được, cũng được… có cơ hội thích hợp thì con cứ nói cho lão Thạch biết, miễn cho đến lúc đó lão Thạch đối với con có ảnh hưởng cũng không tiện.
Để lại một bình luận