– Um… canh gà ngon thật, no rồi… no rồi.
Đinh Nhị Cẩu vỗ bụng nói, nhìn hộp canh gà đã bị Đinh Nhị Cẩu ăn gần hết, Hạ Hà Tuệ có cảm giác rất thành tựu, dù sao mất một buổi chiều lúi húi làm canh gà cũng không có uổng phí.
…
Từ đêm Đinh Nhị Cẩu bắt gặp cô cùng Tương Văn Sơn về sau, Trịnh Hiểu Ngãi không có dám cùng hắn liên hệ, bởi vì cô sợ hắn phẫn uất, tuy rằng cô đúng ra cũng bị oan ức, vì lúc đó cô cũng không có cách nào khác, có được địa vị và chức quan cho đến hiện nay là không dễ dàng gì, cho nên tuy rằng Tương Văn Sơn chắc chắn là sẽ phải rời khỏi thành phố Hồ Châu, nhưng nếu ông ta còn một ngày ở tại nơi đây, thì cô vẫn chưa có thể hoàn toàn được tự do làm theo ý mình.
Vì thế Trịnh Hiểu Ngãi đành chịu nhịn tâm trí bị dày vò, cuối cùng thì trước khi tan việc, cô bấm số điện thoại của Chu Hồng Diễm.
– Này, tôi thấy các người dường như đã xảy ra chuyện gì đó, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Hồng Diễm vừa nhận được điện thoại liền hỏi.
– Không có gì, đêm nay tôi đến chổ của bà có tiện không?
Trịnh Hiểu Ngãi nhỏ giọng hỏi.
Cùng lúc đó, tại phòng kỹ thuật của cục công an Hồ Châu có một gương mặt trẻ tuổi đầy hưng phấn, lập tức nhấn ghi âm nghe lén điện thoại, đồng thời nhanh chóng bấm số điện thoại của Đàm Quốc Khánh, nói cho gã biết cái tin tức này, Đàm Quốc Khánh thật cao hứng, hắn cũng muốn biết kẻ nào mà dám cắm sừng bí thư thành ủy, rốt cuộc là ai đây?
– Hừ… chỗ của tôi không phải là đầm rồng hang hổ, bà muốn đến lúc nào thì đến còn hỏi cái gì?
Chu Hồng Diễm cười nói.
– Ý của tôi… bà không rõ sao?
Trịnh Hiểu Ngãi tức giận nói.
– Tôi biết chứ, hai ngày này hắn đã đỡ nhiều rồi, cũng không biết người này làm sao mà có nhiều phụ nữ đến thăm như vậy, hôm nay có một người đàn bà và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến, mới vừa rồi lại mới có một người đàn bà vừa vừa đem canh gà đến cho hắn đấy.
Chu Hồng Diễm chua chát nói.
– Phải không? Vậy thì tôi không cần phải đến, có nhiều người quan tâm hắn như vậy, không có tôi thì cũng chẳng sao, quên đi, thôi không đi nữa…
Trịnh Hiểu Ngãi vừa nghe Chu Hồng Diễm nói, nhất thời cũng một trận buồn bực, tuy rằng ngoài miệng Trịnh Hiểu Ngãi nói cứng, nhưng trên thế giới này có người đàn bà nào mà không ăn giấm chua.
– Ha ha, bà có tới hay không thì tùy, dù sao tối nay là ca trực của tôi đấy, bà không đến thì tôi thay bà quan tâm đến hắn cũng được, xem hắn có thể si mê tôi không?
Nói tới đây, Chu Hồng Diễm đột nhiên nhớ lại mình và Đinh Nhị Cẩu bí mật nói chuyện trên mạng, lại còn cho hắn nhìn thân thể của mình qua camera, nhưng hắn càng lúc càng yêu cầu quá đáng, lại khiến cho cô muốn ngừng mà không được, có đôi lúc cũng muốn dựa theo ý của Đinh Nhị Cẩu làm, nhưng trong nội tâm rụt rè đấu tranh với cái ý tưởng hoang đường này, phòng tuyến của nàng đang dần dần bị Đinh Nhị Cẩu công hãm.
Chu Hồng Diễm bắt đầu có khát vọng muốn nhìn thấy hắn trên mạng, cùng hắn nói chuyện phiếm, bởi vì theo hắn rất hài hước, cô có thể cảm giác được cuộc sống của mình thêm được nhiều hơn một chút vui tươi, cùng hắn nói chuyện phiếm có đôi khi cô có cảm giác mình tựa hồ lại nghênh đón lan toả s sức sống thanh xuân.
Có lúc hắn cũng dùng lời lẽ dung tục đùa giỡn, cô cũng dần dần thành thói quen, thẳng thắn nói trắng ra, cô nói chuyện phiếm mục đích đúng là cũng vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mình, có lẽ đây chính là bởi vì dục tính phức tạp của con người có nhiều mặt đấy. Nói thật từ khi kết hôn về sau, tương đối trong thời gian dài, trên nhục thể Chu Hồng Diễm đem mình phong bế lại, từ lúc trên mạng xuất hiện hắn, khiến cho dục vọng ngủ say lại rục rịch đứng lên.
Để lại một bình luận