Chu Hổ Khanh hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên rất là tức giận.
– Lão Chu, bớt giận lại đi, về chuyện này tôi sẽ lấy lại công bằng cho lão, tôi đã cho tổ điều tra đi xuống thành phố Hồ Châu để làm rỏ chuyện này, lão kiên nhẫn chờ một thời gian ngắn thôi.
– Bí thư, không phải là tôi không tín nhiệm tổ điều tra, trong buổi họp thường ủy tôi đã nói, tổ điều tra mà không có người của kỷ ủy tham gia vào là không thích hợp, nhưng lão La cố tình lờ đi chuyện này, kết quả thế nào, người của kỷ ủy trở thành vô dụng, như vậy nếu tổ điều tra có đi xuống, tôi dám bảo đảm, chỉ là vui chơi giải trí sẽ sẽ quay trở lại thôi, sẽ không có bất cứ hiệu quả nào cả.
– Vậy lão giờ muốn làm sao?
– Ý của tôi là lão La phải phái người của kỷ ủy âm thầm xuống đấy, sau này hai tuyến đối chiếu với nhau, lúc đó sẽ biết chuyện gì xảy ra. Bí thư… nói thật, lão La cùng với Tương Văn Sơn là cùng chung một xuồng, nghe nói con của lão La và con của Tương Văn Sơn, tên hỗn đản Tương Hải Dương kết phường cùng nhau buôn bán, về điểm này tôi hy vọng lão có thể quan tâm đến một chút, dĩ nhiên, tôi chỉ là đề nghị, quyết sách vẫn cuối cùng là đo bí thư định đoạt, tôi đi trước đây. À… quên chứ… còn cô nương của nhà tôi suốt ngày ở trên tỉnh gây chuyện thị phi, tôi muốn chuyển nó đi không, lão có sẽ đồng ý không?
– Ưm… làm gì mà tôi dám không đồng ý a, lão Chu… hôm nay tới đây là đề nghị chuyển công tác cho con gái hay là hưng sư vấn tội vậy? Tôi với lão còn chưa trò chuyện mà lão đã muốn đi sao?
– Thôi được rồi, bí thư pha cho tôi nghệ thuật uống trà, giờ muốn uống bắt tôi hoàn lại à? Cơ hội như vậy cũng không có nhiều…
– Ai da… sĩ quan này thật khó chơi, mà nha đầu của lão muốn chuyển công tác đi đâu vậy?
– Thành phố Hồ Châu, chính nó chọn đấy.
Chu Hổ Khanh uống xong chung trà rồi nói.
– Hồ Châu? Sao nó lại muốn về đó chứ, bộ chỗ đó chưa đủ náo nhiệt sao?
– Tôi cũng chẳng biết ý nó nữa, cứ sống chết một, hai về Hồ Châu, tôi đã đá nó từ trong quân đội ra ngoài, lần này không nhường cho nó một lần, không chừng nó dám cùng tôi đoạn tuyệt tình cha con đấy…
– Lão Chu, lão nói quá đi, mà con bé có bạn trai chưa?
– Ưm… nói có thì cũng được, mà nói không thì cũng đúng, thằng bé kia tôi đã thấy, cũng không tệ, nhưng so với con gái của tôi thì còn kém một bậc.
Chu Hổ Khanh kiêu ngạo nói.
– Um… tôi đã nói rồi lão Chu, tại lão khó tính quá, con bé cũng không còn nhỏ, thằng bé nhà tôi rất thích nó, nhưng lão lại không đồng ý, vậy lão muốn như thế nào mới vừa lòng?
– Nói thật, thằng bé nhà lão cũng không tệ, bây giờ vẫn còn đang học ở Harvard à?
– Ừ… năm nay sẽ làm luận án tiến sĩ, nó có hỏi qua ý kiến của tôi, tôi vẫn muốn nó trở về, dù sao trong quốc nội cũng an toàn hơn bên ngoài, nhưng sâu xa từ trong lòng thì muốn nó cứ ở bên đó làm việc, tình huống quốc nội thì lão cũng biết, chúng ta hiện đang ở vị trí này, có một số ít người lôi kéo nịnh hót chúng ta không được, sợ rằng tiếp theo sẽ quay qua chúng nó xuống tay, vạn nhất nếu xảy bị gièm pha tiếng ra tiếng vào, đời này của chúng ta không khéo sẽ làm không công.
– Cho nên, ý của lão cũng là ý của tôi, nếu chúng ta thành thông gia, không cần phải nói, chỉ tại trong cái tỉnh này đã là chịu không nổi nữa, chớ đừng nói chi là bên ngoài có bao nhiêu lời sẽ đồn đãi, cho nên, con gái của tôi, tuyệt sẽ không gả cho nhà quyền quý, nó lấy con nhà bình thường cũng được. Bí thư… thấy tôi nói đúng hay không?
– À… lão nói không sai, thôi được rồi… lão đi đi, tôi cũng có việc phải làm, chuyện của lão đề nghị tôi sẽ xem xét, Thành phố Hồ Châu dạo này cũng loạn quá rồi, cũng cần phải chấn chỉnh lại.
…
Nửa tiếng sau, bí thư kỷ luật thanh tra Lý Thiết Cương tỉnh Trung Nam đi vào phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy An Như Sơn.
Hai tiếng đồng hồ sau, hai chiếc xe hơi rời khỏi tỉnh ủy, chạy hướng về thành phố Hồ Châu.
…
Xuất thân từ một hình cảnh, phó cục trưởng Đàm Quốc Khánh trình độ nghiệp vụ rất là tốt, chỉ cần vừa nghe bí thư thành phố Tương Văn Sơn kể lại chuyện xảy ra, y liền đoán được, đây không phải là một vụ cướp bóc, mà là có dự mưu, hơn nữa cũng giống như Tương Văn Sơn suy đoán, rất có thể Trịnh Hiểu Ngãi là một đồng mưu.
Đàm Quốc Khánh lúc mới bắt đầu là quen biết với Tương Hải Dương con trai của Tương Văn Sơn, khi đó y chỉ là một đội phó đội hình cảnh, nhưng lá gan rất lớn, dám làm, dám gánh lấy trách nhiệm, cho nên dần dần được sự tín nhiệm của Tương Văn Sơn.
Mặc dù lớn đa số thời gian thì Đàm Quốc Khánh cùng với Tương Hải Dương lăn lộn gặp gỡ với nhau, nhưng vẫn quan hệ chặt chẽ với Tương Văn Sơn, nếu như nói Khang Minh Đức là cánh tay mặt của Tương Văn Sơn, thì Đàm Quốc Khánh chính là cánh tay trái của ông ta.
Về chuyện của Trịnh Hiểu Ngãi, thì Tương Văn Sơn lại ngượng ngùng nói thẳng cho con trai mình biết, cho nên trực tiếp gọi Đàm Quốc Khánh đến, đồng thời dặn dò chuyện này chỉ giới hạn hai người bọn họ biết, không để cho người thứ ba nào khác biết được.
– Bí thư… có cần bí mật theo dõi điện thoại của Trịnh Hiểu Ngãi, thông tin gì thì chúng ta cũng biết, nếu cô ấy thật sự có vấn đề, tra ra một thì biết liền.
– Đây là chuyện của ông, tôi chỉ yêu cầu là bằng cất cứ giá nào cũng đào cho ra kẻ đó, để tôi xem tên nào mà gan to như vậy.
Nói xong, Tương Văn Sơn vẫn không quên sờ gáy cổ của mình, bởi vì nơi đó thật sự là đang rất đau.
Đàm Quốc Khánh hiểu ý của Tương Văn Sơn đã bật đèn xanh, y cũng rất ngạc nhiên, đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, bên ngoài lời đồn đãi bay đầy trời, nói là Tương Văn Sơn phải rời khỏi thánh phố Hồ Châu, vậy mà ông ta vẫn còn có đủ hứng thú để đi tán gái, nhưng Đàm Quốc Khánh không có sự lựa chọn nào khác, mình là do một tay Tương Văn Sơn nhấc lên, chuyện này tại Hồ Châu mọi người đều biết, có thể nói mình tựa như là con chó giữ nhà cho ông ta…
Bất kỳ kẻ phạm tội nào cũng đều để lại dấu vết, chẳng qua là có nhiều hay có ít mà thôi, làm một người cảnh sát, muốn phát hiện ra những dấu vết, phải cẩn thận tỉ mỉ thăm dò…
Bởi vì chuyện này rất nhạy cảm, cho nên Đàm Quốc Khánh không sử dụng người trong lực lượng cảnh sát, y tự mình lái xe đã đến khu cư xá, hai tên bảo vệ chưa từng gặp qua trường hợp phó trưởng cục công an tự mình đến tra án, vì thế rất nhiệt tình phối hợp cùng Đàm Quốc Khánh điều tra.
– Ngừng lại đoạn này, hình dáng người này là ai vậy?
Đàm Quốc Khánh chỉ vào trên màn ảnh máy vi tính một hình người đàn ông mơ hồ không nhìn thấy rõ hỏi.
– Không rõ ràng lắm, có thể là cư dân ở đây.
Bảo vệ chăm chú quan sát một hồi, vẫn không thấy rõ là ai, chỉ có thể là trả lời cho có.
– Các hộ gia đình ở đây mấy anh có biết hết không?
– Trên cơ bản đều biết, tổng cộng trong cư xá này ở toàn bộ nhân khẩu khoảng hai trăm người, vấn đề là có người ngoài vào đây, thì không dễ nhớ, bọn họ đều là người phụ cận quanh đây, phía nam cón một số bồn hoa, cây cảnh vẫn chưa có trồng xong, cho nên có một số người đến đây làm việc hàng ngày.
– Rồi… tiếp tục xem…
Đàm Quốc Khánh chỉ huy nói, nhưng làm y uể oải là toàn bộ đoạn phim camera của đêm đó xem đã xong, cũng không có cách nào phát hiện ra hình dáng của người đàn ông kia, trực giác nói cho Đàm Quốc Khánh biết, thân ảnh đó rất có thể chính là kẻ đã tập kích Tương Văn Sơn, nhưng nhận dạng thì mơ hồ, hơn nữa nhìn ra người này rất thông thạo, thám thính dò xét rất tốt, chỉ lộ ra thân người khi đi qua khúc quanh, trừ lần đó ra, thì không còn có đầu mối nào khác.
Thợ săn đều thích hồ ly giảo hoạt, chỉ có như vậy, một khi bắt được con mồi, thì mới có cảm giác thành tựu, bây giờ Đàm Quốc Khánh cũng chính là như vậy, y cảm thấy mình thật sự đã gặp một đối thủ ma lanh, nhưng có điều phiền toái là y không thể trực tiếp vận dụng được lực lượng cảnh sát để điều tra, nếu không, vụ án này có thể phá được không khó lắm, nhưng bây giờ chỉ đành tìm cách theo dõi Trịnh Hiểu Ngãi mà thôi.
Đàm Quốc Khánh không thể nào giống như tên côn đồ theo dõi bằng cách nhìn theo từng bước chân của Tiểu Ngải, theo dõi nghe lén qua điện thoại di động hiện giờ là phương thức tốt nhất, kin đáo, phí tổn thấp, mấu chốt là trong tay của y, có người để làm chuyện này, hắn chỉ cần sắp xếp lên tiếng là được, đúng ra theo dõi bằng cách này thì phải được cục trưởng cục công an thành phố phê chuẩn, nhưng chuyện này thì Đàm Quốc Khánh chắc chắn là sẽ không để cho cục trưởng Lý Pháp Thụy biết đến.
Nằm trong bệnh viện dưỡng thương chán đến chết, Đinh Nhị Cẩu vừa mới tiễn bước Hạ Hà Tuệ nước mắt ngắn dài ra về, thì bất ngờ có một người đến phòng bệnh thăm mà hắn không bao giờ ngờ tới.
– Đinh thư ký, nghe nói anh bị thương, tôi sẵn dịp đến bệnh viện có chút việc, nhân tiện ghé qua thăm anh, thế nào rồi, không có sao chứ?
Triệu Cương đi ở phía trước, phía sau là một tên đàn em mang theo một số quà cáp hoa quả.
– Anh Triệu… cám ơn anh, vết thương đã ổn không có việc gì, anh ngồi đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Triệu Cương thì sửng sờ ngạc nhiên, nhưng lập tức cũng hiểu được nguyên nhân vì sao gã lại đến.
Cát Hổ xuất hiện tại hôn lễ của con Triệu Khánh Hổ, thật ra là Cát Hổ đi tìm kiếm để ép buộc Hách Giai, nhưng khi biết Hách Giai đã là tình nhân của Triệu Khánh Hổ, cho nên Cát Hổ vô cùng phẫn nộ đi về, nhưng ai cũng biết, căn nguyên mâu thuẫn giữa Triệu Khánh Hổ và Tương Hải Dương đã âm ỉ ngấm ngầm từ lâu.
Từ đó về sau, Triệu Cương luôn luôn đề phòng Cát Hổ, nhưng ngày hôm qua đột nhiên truyền ra tin tức nói là Cát Hổ xong đời rồi, nghe đồn hiện tại đã tẩu thoát chạt trốn xuống tận phía nam, nghe được việc này làm cho Triệu Cương thở ra một hơi nhẹ nhõm, chuyện của Đinh Nhị Cẩu cùng Cát Hổ phát sinh không giấu diếm rò rỉ ra bên ngoài được lâu, cho nên Triệu Cương không có tốn chút công sức gì mà cũng biết được tận tường ngọn nguồn.
– Cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi và Đinh thư ký nói chuyện riêng một chút.
Triệu Cương nhìn thoáng qua tên đàn em ở phía sau mình nói, mặc dù gã không có nhìn qua Đỗ Sơn Khôi đang cũng ở đó, nhưng Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý của gã, dù sao Triệu Cương cũng nể mặt mà tới đây thăm hắn, vì thế hắn ra hiệu cho Đỗ Sơn Khôi ý bảo cũng ra ngoài.
– Anh Triệu, chuyện gì mà bí mật như vậy, không biết có phải là chuyện tốt không đây?
Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
Triệu Cương không nói thêm, nhưng đứng ở sát trước giường bệnh Đinh Nhị Cẩu, cúi đầu khom người xuống, theo góc chín mươi độ, Đinh Nhị Cẩu không hiểu rõ ràng lắm, nhưng cũng không nói gì, hắn đang nhìn Triệu Cương biểu lộ, nhìn xem tên này rốt cuộc muốn gì?
– Đinh thư ký, đây là biểu hiện để cám ơn anh, chú của tôi giao cho tôi thay mặt ông ấy, để tỏ tấm lòng thành của nhà họ Triệu.
– Anh nói cái gì mà tôi không hiểu lắm, tôi và anh cũng mới vừa quen biết đây, hơn nữa chúng ta đều là người trẻ tuổi, không cần thiết phải quan trọng hóa vấn đề như vậy đâu…
– Đinh thư ký, đây là thật tâm thật ý, anh vì sao bị thương thế kia thì mọi người đều biết, Cát Hổ là loại người nào, là dân xã hôi đen, là dân liều mạng, anh lại dám đối đầu với hắn, tôi rất bội phục anh, có thể là anh chưa biết, tập đoàn Vệ Hoàng của chúng tôi và đám người Cát Hổ có mâu thuẫn từ lâu, ngay ngày kết hôn của con chú tôi, Cát Hổ còn tới quấy rối, cho nên anh chẳng khác gì là gián tiếp giải vây cho chúng tôi, nói thật tên Cát Hổ này chẳng là gì cả, chẳng qua là vì hắn và Tương Hải Dương có mối quan hệ, tất cả mọi chuyện đều là do Tương Hải Dương đứng ở phía sau thao túng, Cát Hổ chỉ là một tên mãng phu, bình thường làm sao dám đụng vào chúng tôi chứ.
Triệu Cương vừa nói, vừa âm thầm quan sát thái độ của Đinh Nhị Cẩu.
Nhưng làm cho y thất vọng là Đinh Nhị Cẩu vẫn bình thản, sắc mặt không có gì thay đổi, nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, điều này làm cho trong long Triệu Cương run sợ.
Triệu Khánh Hổ cũng đã thấy cục diện trước mắt đã xoay chiều rõ ràng, thời đại của Tương Văn Sơn sắp đi qua, nhưng tại thành phố Hồ Châu, ngoại trừ Tương Văn Sơn, trước mắt bây giờ, vẫn chưa có người nào đủ thực lực để có thể thống trị quan trường Hồ Châu.
Trong thời gian Tương Văn Sơn còn tại vị, Triệu Khánh Hổ vẫn muốn lôi kéo thư ký của bí thư là Giang Bình Quý về phía phe mình, nhất là từ dạo bắt đầu xung đột trở mặt với Tương Hải Dương, nhưng từ đầu tới cuối, Giang Bình Quý đều là lững lờ, cho tới bây giờ cũng chưa đáp ứng, nhưng cũng chưa từng có dứt khoát cự tuyệt, tại vì điều này sẽ đưa đến một cái kết quả có ích lợi cho Giang Bình Quý, chỉ cần lúc nào Triệu Khánh Hổ muốn cầu cạnh Tương Văn Sơn, như vậy thì phải thông qua Giang Bình Quý, có thể nói qua sông thì phải lụy đò, đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt nhất, mấu chốt là dùng tiền để kết giao với người, mà không cần phải lo lắng về thái độ của người.
Để lại một bình luận