Ngẫm lại tình huống ngày đó, Thạch Ái Quốc trong lòng vẫn còn run sợ, tại hiện trường mình là lãnh đạo cao nhất, nếu như ngày đó xảy ra sự cố nhân viên tử vong, đó đúng là không còn cách nào vãn hồi sự ảnh hưởng tồi tệ, huống chi lại quan hệ đến việc giải tỏa và di dời, có trời mới biết truyền thông, báo chí sẽ làm rùm beng đến mức độ nào, cho nên nói đến đây, lựa chọn Đinh Nhị Cẩu làm thư ký, ở bên trong cũng có một phần đền bù công lao của hắn, chỉ là không biết tên Đinh Trường Sinh này, sau này có thể tạo cho ông được chút ít ích lợi vui vẻ gì không mà thôi.
– Thành Quân, chuyện của Đinh Trường Sinh như thế nào rồi?
Đào Thành Quân vừa vào cửa, Thạch Ái Quốc liền hỏi, thấy lãnh đạo vội vã như vậy, Đào Thành Quân có chút kinh ngạc.
Thấy Đào Thành Quân có vẻ kinh ngạc, Thạch Ái Quốc biết mình có chút nôn nóng rồi, nên ông chỉ vào cái ghế trước mặt để cho Đào Thành Quân ngồi xuống, rồi mới nói ra:
– Không phải là tôi sốt ruột, mà là do có chuyện rất cấp bách, chắc ông cũng vừa mới nhìn Đường Kiến Chính đi ra chứ?
– Ừ.. có nhìn thấy, nhưng tôi xem tâm tình của lão ta không tốt, ông có biết vì sao?
– Ưm.. là do tôi vừa mới đoạt lấy miếng thơm của hắn rồi..
Thạch Ái Quốc đem sự tình vừa rồi kể lại một lần, điều này làm cho Đào Thành Quân rất ngạc nhiên.
– Đinh Trường Sinh làm sao lại quen biết được tổng giám đốc tập đoàn Bàn Thạch? Điều này không thể nào tin được, người ta là dạng người quí phái sang giàu, Đinh Trường Sinh chỉ là con dế nhũi từ trong trong nông thôn đi ra ngoài, thì làm sao lại có dính líu quan hệ đấy, tôi cảm thấy không thể nào có khả năng đó.
Đào Thành Quân không tin vào lời nói của Đường Kiến Chính.
– Tôi cũng không tin, cho nên tôi mới gọi ông đến đây, có hai chuyện, một là điều tra Đinh Trường Sinh cùng tổng giám đốc tập đoàn Bàn Thạch có mối quan hệ như thế nào, thứ hai là ông đã trao đổi với Đinh Trường Sinh như thế nào rồi, hắn có đồng ý đến đây làm thư ký không?
– Chủ tịch, tôi không có trực tiếp gặp hắn, nói thật ra, vì tôi cũng không biết một chút gì về hắn, hơn nữa hắn đã từng làm thư ký cho người khác, nhưng về sau lại không làm nữa, tôi muốn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, cho nên đã trực tiếp tìm gặp Trọng Hải, cũng là người đang làm thường vụ phó khu trưởng Tân Hồ khu, Đinh Trường Sinh đã từng là thư ký của hắn, Trọng Hải biểu lộ rất bất đắc dĩ khi buông Đinh Trường Sinh ra, xem ra hắn đối với Đinh Trường Sinh vẫn rất là xem trọng.
– Hừ… Trọng Hải này, bị chú của hắn làm hư rồi, dù thế nào, tôi dùng Đinh Trường Sinh cũng không phải là quan tâm đến Trọng Hải, kết quả cuối cùng là như thế nào đây?
– Có lẽ là không thành vấn đề, tôi chỉ lo lắng, Đinh Trường Sinh làm thư ký cho Trọng Hải lâu nay có mối quan hệ rất khắn khít, bây giờ lại đến nơi này làm thư ký, có ổn hay không?
– Thành Quân, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy, trái lại nếu như Đinh Trường Sinh đến chỗ này mà cùng với Trọng Hải biểu hiện như người dưng, thì tôi mới không dùng, vấn đề này gọi là không tình không nghĩa, con người như vậy thì sẽ dùng được bao lâu? Cho nên về điểm này ông yên tâm, Đinh Trường Sinh cũng là người, cũng là nhân viên nhà nước, càng không phải là tài sản riêng của tôi, hơn nữa, Trọng Hải kia xem qua tính cách cũng được, sau khi Trọng Phong Dương điều đi rồi, hắn cũng sẽ hiểu chuyện hơn, vấn đề xem như quyết định xong, chuyện Đinh Trường Sinh ông tranh thủ thời gian xử lý đi, để cho hắn sắp xếp cho kịp thời gian.
Thạch Ái Quốc vẫy tay lên nói, chưa kịp nói tiếp, thì điện thoại di động của ông reo.
Thạch Ái Quốc không có lập tức tiếp nghe, mà liếc nhìn Đào Thành Quân, Đào Thành Quân người thế nào, lập tức biết rõ cú điện thoại này người ngoài không thể nghe, lập tức lên tiếng chào, rồi đứng người lên đi ngay.
– Anh.. tại sao lâu như thế mới tiếp điện thoại của em vậy?
Thạch Ái Quốc vừa tiếp thông điện thoại, trong lòng lập tức dịu ngọt, Tiêu Hồng kia ngọt ngào nũng nịu khiến cho ông vô lực tự kềm chế.
– Ồ… anh đang làm việc, có chuyện gì vậy?
Thạch Ái Quốc cũng nhẹ giọng nói ra.
– Không có việc gì, người ta chỉ là muốn hỏi buổi tối nay anh có dùng cơm nhà không? Em vừa học nấu vài món ăn, định buổi tối làm cho anh ăn xem thử có được hay không?
Tiêu Hồng đang mặc cái váy ngủ mỏng tanh, ngực không mang nịt vú, lồ lộ ra hai bầu vú căng mọng, đang nằm uốn éo tại trên ghế sa lon, điện thoại cho Thạch Ái Quốc.
– Trở về… trở về.. ở nhà chờ anh.
Thạch Ái Quốc vội vàng đáp ứng nói.
Thạch Ái Quốc cúp điện thoại xong, trầm ngâm nhớ lại lúc tân hôn cùng với cô vợ tẻ đẹp, tiếng rên rỉ ngọt ngào của nàng khi ông đưa dương vật vào cơ thể của nàng, sự hầu hạ chu đáo của nàng đáp ứng với tất cả mọi nhu cầu của ông, nhưng ông chỉ là không biết, lúc này trong nhà ông, khói thuốc súng đã nổi lên tứ bề.
– Tiêu Hồng, cô có biết hổ thẹn một chút không vậy? Đường đường là một người sinh viên tốt nghiệp đại học, cần học vấn có học vấn, muốn văn hóa có văn hóa, tướng mạo cũng không thua kém ai, làm chi mà phải lấy một ông già như thế, tôi thấy cô thật sự là vô liêm sỉ.
Dối diện trên ghế sa lon, đứng đấy một cô gái đang chống nạnh gào thét, nàng chính là Thạch Mai Trinh con gái của Thạch Ái Quốc.
– Thạch Mai Trinh, tôi khuyên cô nói chuyện lễ độ một chút, nếu cứ tiếp tục không che đậy cái miệng lại, thì về sau cô cũng đừng nghĩ đến chuyện đặt chân vào trong cái nhà này, tôi sẽ đổi khóa cửa, bởi vì hiện giờ cái nhà này tôi mới chính là bà chủ, với lại cô vừa mới nói đến cái gì, cái gì mà gọi là tôi lấy một ông già, cô nói với cha của cô hỗn hào như vậy hay sao? Cha của cô nuôi cô cả đời, mà cô cứ như vậy chà đạp cha mình?
– Cô… cô… thật sự là thứ không biết xấu hổ…
– Cô ngoài cái câu nói này thì không còn câu nói khác sao? Tôi biết cô ganh ghét tôi chiếm đoạt người cha yêu của cô, nhưng cô có nghĩ tới hay không, cha của cô bao nhiêu tuổi rồi, đến lúc về hưu thì làm sao bây giờ? Ai cùng với ông ta sống quãng đời còn lại cả đời? Là tôi đấy… tôi đem cả tuổi thanh xuân của mình dâng hiến cho cha của ngươi, để cho cha của cô không phải gia tăng gánh nặng, cô nên cảm tạ tôi mới đúng chứ, ngược lại còn ở chỗ này chỉ trích tôi, cô chẳng lẽ không có chú ý tới cha của cô cùng với tôi rất vui vẻ hạnh phúc sao?
Tiêu Hồng nhanh mồm nhanh miệng nói, làm cho Thạch Mai Trinh á khẩu không trả lời được.
– Cô……
– Hừ.. cô cái gì mà cô, nói đi nói lại, tôi và cha cô là yêu nhau thật lòng đấy, điểm này cô nhìn không ra à? Tôi tuy cùng với cô là bạn học, nhưng tôi bây giờ là mẹ kế của cô, đối đãi với vai vế bề trên, cô nên có sự tôn trọng tối thiểu chứ, cô xem lại bản thân mình, lớn như vậy cũng không tìm được người bạn trai, cô có biết cha của cô vì chuyện của này của cô mà sốt ruột lắm hay không?
Tiêu Hồng cũng giống như tất cả các người vợ nhỏ khác, có lý luận phong phú, có kỹ năng diễn thuyết siêu cường, lại nhìn Thạch Mai Trinh, trong ánh mắt nàng muốn phun lửa, nhưng cũng chỉ đành là giương mắt nhìn, bởi vì nàng đã từng thử qua sử dụng vũ lực với Tiêu Hồng, nhưng lại bị Tiêu Hồng đánh bại, cho nên từ đó về sau, nàng không còn có dũng khí đánh nhau với Tiêu Hồng nữa, không hề nghi ngờ, ngày hôm nay nàng lại bị thất bại.
– Hừ… con người vô sỉ thì sẽ có một ngàn cái lý do giải thích vô sỉ, nhưng tôi cũng cho cô biết, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ với cô đâu, hãy chờ xem có một ngày…
Thạch Mai Trinh chỉ có thể phóng hạ một câu đầy hận thù, rồi nghênh ngang rời đi
Thạch Mai Trinh cùng Tiêu Hồng là đồng học trong bốn năm đại học, hơn nữa còn là bạn cùng phòng, về vóc dáng thân thể và sắc đẹp, hai người đều là hoa khôi của trường, kẻ tám lạng người nữa cân, có thể nói giữa song phương vô cùng hiểu rõ tính tình của nhau, nàng biết rõ Thạch Mai Trinh sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên đợi cho Thạch Mai Trinh rời khỏi, sau khi đóng cửa lại, Tiêu Hồng cũng ngồi phịch ở trên ghế sa lon trầm ngâm suy nghĩ.
Rất khó nói là Tiêu Hồng thật sự thích Thạch Ái Quốc, đạo lý này ai đều biết, nhưng thường thường người trong cuộc lại có cảm giác hài lòng, ít nhất là Thạch Ái Quốc cảm giác mình như tỏa sáng lại tràn đầy sức sống.
…
Thẩm Mộc cũng đã từng là sinh viên tốt nghiệp duy nhất đại học ở trong thôn của mình, nếu như về sau các trường đại học không khuếch trương tuyển sinh thêm nhiều, thì tin rằng cái kỷ lục này của Thẩm Mộc rất khó bị phá vỡ, nhưng người có tài thì trên con đường làm quan thường thường rất khó tiến bộ, Thẩm Mộc chính là kiểu nhân vật tiêu biểu.
Thẩm Mộc còn có một kỷ lục khác cho tới bây giờ cũng chưa có bị ai phá vỡ, đó chính là hắn lấy được người vợ xinh đẹp nhất trong thôn, mỗi lần đi đâu, đều đi cùng vơi vợ của mình dưới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, lúc mới bắt đầu Lý Hồng Phong cũng không quen, nàng có cảm giác mình như là khỉ trong vườn bách thú bị người quan sát vậy, nhưng về sau, nàng lại rất tự hào, rất hưởng thụ cái loại cảm giác được người hâm mộ nhan sắc của mình.
…
Bởi vì Đinh Nhị Cẩu xe bị sở công an tạm giữ, cho nên lúc tan việc hắn đang ngồi cùng với xe của Thẩm Mộc, trên đường đi Thẩm Mộc đang trò chuyện với Đinh Nhị Cẩu về công tác, nhìn ra được, trong mắt Thẩm Mộc rất là ngưỡng mộ Đinh Nhị Cẩu, Thẩm Mộc biết rõ tin tức này, như vậy cũng là rất nhiều cũng đã biết, cho nên toàn bộ khu phố hành chính đều nhìn Đinh Nhị Cẩu với ánh mắt khác với lúc trước.
Dù Thẩm Mộc ngăn trở, Đinh Nhị Cẩu khi đến khu chung cư của Thẩm Mộc ở, hắn vào dưới lầu trong siêu thị mua một một ít hoa quả cùng bánh kẹo mà con nít thích ăn, hắn biết con gái của Thẩm Mộc đã năm tuổi rồi..
Lên lầu, không đợi Thẩm Mộc móc ra chìa khóa mở cửa, từ bên trong mở ra, ở trên thò ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, phía dưới là cái đầu nhỏ, mặt tròn bầu bỉnh da trắng môi hồng, sau khi nhìn thấy Thẩm Mộc, đứa bé thoáng cái chạy ra khỏi cửa, nhào vào trong ngực Thẩm Mộc.
– Mộc Mộc, ở nhà có nghe lời mẹ không vậy? Chào chú đi con.
Thẩm Mộc thân mật đùa với đứa bé gái, nhưng cô bé có chút sợ hãi người lạ, chuyến mặt nghiêng đầu đi qua nơi khác.
– À có phải là Đinh chủ nhiệm… mau vào… mau vào nhà.
Lý Hồng Phong vội vàng tiếp nhận đồ đạc trong Đinh Nhị Cẩu, dẫn hắn vào trong phòng khách.
– Xin chào chị dâu, chị cứ gọi tôi là Tiểu Đinh đi, như vậy nghe thoải mái hơn.
Đinh Nhị Cẩu lúc này thậm chí có chút ngượng ngùng nói ra.
– Đúng.. hay là cứ gọi Tiểu Đinh đi cho thân thiết đi, Tiểu Đinh sắp sửa không còn làm chủ nhiệm nữa rồi rồi, cậu ta sắp biến thành Đinh thư ký trên ủy ban thành phố rồi.
Thẩm Mộc ở sau lưng nói tiếp.
– Rồi.. đến đây ngồi xuống uống nước trà trước, chốc nữa dùng cơm, hai người có uống chút rượu không?
Lý Hồng Phong hỏi.
– Ừ, uống chút rượu đi, đây là lần đầu tiên tôi cùng Tiểu Đinh uống rượu với nhau.
Thẩm Mộc nói ra, đã như vậy thì Đinh Nhị Cẩu cũng không tiện nói gì thêm nữa, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn xem Thẩm Mộc cùng con gái vui đùa ầm ĩ, không biết vì cái sao, hắn đột nhiên nhớ tới mẹ con của Lý Phượng Ny, đoạn thời gian trước hắn muốn đi thăm, nhưng lại bị Lý Phượng Ny cự tuyệt, nàng nói hiện tại đang sinh hoạt rất tốt, nói thật, tuy nhắn thật cao hứng khi mình đã có con, nhưng thật ra thì vẫn chưa có tinh thần chuẩn bị để làm tròn trách nhiệm của một người cha, hơn nữa Lý Phượng Ny cũng kiên trì khuyên nhủ hắn đừng tâm tư đến chuyện này, mọi chuyện để cho nàng lo liệu cho ổn.
Ngay tại lúc Đinh Nhị Cẩu cùng Thẩm Mộc ở trong phòng khách nói chuyện, Lý Hồng Phong lăng xăng bắt đầu từ trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, xem ra nàng đã sớm đã làm xong, phòng khách và nhà bếp chỉ có cách một cánh cửa thủy tinh, ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu thỉnh thoảng phiêu hướng về phía trong bếp Lý Hồng Phong đang bận rộn, gặp nàng ghim cái trâm cài cái kẹp lên tóc dài, mặc một bộ quần áo thun yoga màu vàng nhạt, quần dài bó sát người, khi nàng về phía sau xoay người lại, hai tay giữ thăng bằng hai dĩa thức ăn, nên thân người hơi ngữa về sau, vốn cái quần thun đã ôm sát gò mu, làm cho cái âm hộ càng xông nhô cao, làn vải quần buộc chặt phảng phất trong đó có một cái bánh bao lớn phồng lên, gần xem phi thường có nhục cảm.
– Anh Thẩm, chị dâu là hiện đang làm ở đâu vậy?
– Cô ấy thuê một cửa hàng bán máy tập thể hình, bên cạnh còn là huấn luyện viên dạy yoga, coi như cũng kiếm thêm ít tiền mưu sinh, hết cách rồi, tiền lương của tôi không đủ nuôi sống cả gia đình.
Thẩm Mộc bất đắc dĩ nói.
– À.. hèn gì chị dâu đã có con mà dáng người vẫn còn xinh đẹp như thế, tôi còn tưởng rằng chị là diễn viên nhảy múa ba – lê đấy chứ.
Để lại một bình luận