– Ừ… đồn trưởng Hoắc thì sẽ không hại tôi, nhưng rất khó mà phỏng đoán là ai muốn giết chết tôi, suy nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không có đầu mối gì, vì tôi cũng không có đắc tội qua người nào, chỉ trừ ra chuyện gây gỗ với Trịnh Tam Gia, nhưng ngẫm lại thì không có khả năng, nếu như hắn ta gấp gáp trả thù lộ liễu như vậy, không thể chờ đợi được thời cơ, liệu trong thiên hạ có ai đần như vậy không?
– Có, hoặc là thật là ngu ngốc, hoặc là quá sức ngông cuồng, căn bản là xem thường không để cậu vào trong mắt hắn. – Kha Tử Hoa trầm ngâm thoáng cái nói ra.
Đinh Nhị Cẩu vẫn còn chưa tin khả năng suy đoán này, nhưng Kha Tử Hoa một câu nói đã chỉ ra thực chất vấn đề, Trịnh Tam Gia có lẽ thật sự quá xem thường Đinh Nhị Cẩu, cho nên cho dù là có làm chết người đi nữa, hắn ta cũng không sợ, câu nói này khiến cho Đinh Nhị Cẩu hiểu ra nhiều điều.
– Quả thật là ngông cuồng, thư ký của chủ tịch huyện mà hắn cũng dám động tới.
– Tôi không dám khẳng định, cậu có biết gì về Trịnh Tam Gia không?
– Nghe nói là con trai của bí thư Trịnh Minh Đường.
– Cậu và hắn ta gây gỗ về chuyện gì vậy? – Kha Tử Hoa nhíu mày nói ra.
Đinh Nhị Cẩu đem tất cả mọi chuyện kể qua một lần, Kha Tử Hoa chân mày càng nhíu sâu hơn.
– Sao vậy, Trịnh Tam Gia người này anh cũng biết? – Đinh Nhị Cẩu thấy Kha Tử Hoa trầm ngâm không nói, nên hỏi.
– Nếu đúng là người này, tôi có thể nói với Thành Công một tiếng, dù có cho hắn tiền, về sau cũng không dám gây khó dễ với cậu, nhưng trong giai đoạn này thì liên quan đến rất nhiều chuyện, không riêng gì ân oán đơn giản như thế này, rất có khả năng dựa vào sự việc này còn có ảnh hưởng đến quan hệ cục diện chính trị ở huyện của cậu sau này.
– Cái gì? Cậu không nói đùa chứ, nếu tôi vạch trần sự tình còn có thể ảnh hưởng đến cục diện chính trị ở huyện Hải Dương? Kha Tử Hoa, tôi chỉ là một thư ký quèn mà thôi, không có bản lãnh lớn như vậy, làm gì mà ảnh hưởng này kia ghê như vậy. – Đinh Nhị Cẩu Bất không tin lầu bầu nói.
– Hừ… cậu không tin là việc của cậu, hãy nghe tôi phân tích thì cậu sẽ hiểu, bây giờ chủ tịch thành phố Hạ Nhật Tinh đã lên trên tỉnh làm phó chủ tịch rồi, hiện tại cha của Thành Công cùng với bí thư La Bàn Hạ của ban kỷ luật thanh tra đang cạnh tranh kịch liệt chức chủ tịch thành phố, đến bây giờ vẫn còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng theo tôi được biết, cha của Thành Công thì nhỉnh hơn một chút. – Kha Tử Hoa chính trị rèn luyện hàng ngày, không thể so sánh với Đinh Nhị Cẩu tên nhà quê này.
– Anh nói nhiều như vậy, chẳng có thấy gì liên quan đến chuyện của tôi trong này? – Đinh Nhị Cẩu cầm lấy một quả táo bên cạnh vừa gặm vừa nói.
– Từ từ để tôi nói hết đã, bí thư Trịnh Minh Đường của huyện cậu, vừa rồi thì tôi thấy tận mắt ông ta đến nhà của Thành Công, cậu có lẽ không biết, cha của Thành Công rất kiêu ngạo, những người bình thường đều vào không vào được trong nhà đâu, trong khi bí thư huyện Trịnh Minh Đường thì có thể đến, đây là quan hệ bình thường sao? – Kha Tử Hoa nhỏ giọng nói.
– Vậy thì tính sao.
– Tôi cũng nghe người khác nói lãnh đạo trực tiếp của cậu là chủ tịch huyện Trọng Hải, mặc dù ông ta cũng có người chú làm phó bí thư tỉnh ủy, nhưng sắp xếp nhân sự dưới huyện lại là bí thư thành phố Dương Bính Khôn, có thấy rỏ vấn đề chưa ? – Kha Tử Hoa vẻ mặt cao hứng hỏi.
– Ý anh nói là…..?
– Hừ… tôi cái gì cũng chưa có nói.
Kha Tử Hoa vội vàng khoát tay nói.
– Hừm… cái gì cũng chưa nói vậy anh ở chỗ này của tôi làm cái chó gì? Tôi nói cho anh biết, người giống như anh, ngày xưa là mang tội phỉ báng triều chính, sẽ mang tội mất đầu đấy, những chuyện của các lãnh đạo, quan tâm đến làm cái cóc khô gì, chuyện của người ta mà mình lại lo nghĩ, tôi thì chỉ đơn giản làm lính quèn, người ta chỉ ở đâu, tôi đánh đến nơi đó là xong việc rồi.
– Hì… cậu vẫn còn quá non nớt, tôi đây là chỉ điểm cho cậu, đừng đến lúc đó chết cũng không biết mình chết như thế nào.
– Ừ… anh nói cũng đúng, lần này suýt chút nữa là chết, cũng không biết vì sao mà chết rồi. – Đinh Nhị Cẩu lần này ngược lại là có vẻ trầm trọng gật đầu nói.
– Vì thế cho nên cậu cố suy nghĩ nhìn ra đi, bí thư huyện là người của phó chủ tịch thành phố, còn cậu là người của chủ tịch huyện, với mối quan hệ chồng chéo như vậy, trong khi đó thì chủ tịch Trọng yêu cầu quy định ngày phá án cho công an huyện, người hiềm nghi duy nhất là Trịnh Tam Gia, cậu cảm thấy việc này lén lút ẩn giấu bên trong có chuyện gì đó không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn Kha Tử Hoa, hắn thật là chưa đủ trình độ để nghĩ đến một tầng vậy, bởi vì các dạng đấu tranh trong quan trường hắn trải qua còn quá ít, cho nên đối với chuyện phía sau âm thầm đấu tranh trong bóng tối hắn trong lúc nhất thời vẫn không biết xoay chuyển như thế nào được.
– Vậy theo ý của anh, lãnh đạo của em là đang lợi dụng chuyện này để đả kích bí thư huyện Trịnh phải không? – Bóp trán suy nghĩ một hồi lâu, Đinh Nhị Cẩu hỏi một câu vô cùng ngây ngô.
– Cũng không thể nói là đả kích, dù sao vụ án đụng xe này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, nhưng có thể ý đồ lãnh đạo của cậu sẽ lợi dụng chuyện điều tra này để đạt được mục đích thỏa hiệp về vấn đề khác, cảnh sát sẽ điều tra không ra được gì cả, nhưng đây cũng là điều tồi tệ đối với bí thư Trịnh, trước mắt là chờ xem, nếu là chuyện tệ hại thì ai biết được phía sau chuyện này còn xảy ra chuyện gì nữa.
Kha Tử Hoa liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, tỏ ý rất là bất mãn với Đinh Nhị Cẩu, đối với chuyện này mà ngu dốt không biết gì.
Qua cuộc trao đổi này làm cho Đinh Nhị Cẩu muốn hôn mê rồi, vậy mà hắn cứ tưởng rằng lãnh đạo của mình phất cờ, giống trống điều tra việc này là vì muốn đòi công lý cho hắn, nào ngờ đâu là mặt sau còn ẩn giấu hàm ý, nghĩ tới đây, hắn không khỏi vô cùng bội phục đầu óc của Kha Tử Hoa.
– Anh Tử Hoa, tôi phát hiện ra anh đúng là sinh ra để làm quan, âm mưu quỷ kế như thế này, ngoại trừ anh ra, thì không còn có ai khác hiểu rỏ được.
– Má nó… nói gì vậy, tôi thì lại nhận thấy cậu là cùng giường giống như tôi, cho nên tôi mới quan tâm đến, còn đối với những người khác tôi đầu cần tốn phí sức như vậy.
– Này là đồng học cùng trường cảnh sát, chứ không phải cùng giường, nói cho rõ ràng chứ.
– Ặc… cũng vậy thôi, bất quá về sau nếu cậu lăn lộn thăng quan tiến chức thì đừng có quên tôi là được.
Kha Tử Hoa có chút hâm mộ Đinh Nhị Cẩu nói ra, bởi vì hắn cũng đã thấy trước, làm thư ký cho lãnh đạo cũng là con đường tắt để bước vào chốn quan trường sau này…
Đối với chủ tịch thành phố Bạch Sơn Hạ Nhật Tinh mà nói, ông ta đang đợi đến tháng 5 năm sau là về hưu mất rồi, tuy rằng đã có quyết định lên tỉnh làm phó chủ tịch để chờ đến ngày đó, sắp xếp được như vậy là không tồi, ông cũng rất hài lòng, nhưng không phải chuyện nào cũng hài lòng thuận ý.
Hôm nay bí thư thành phố Đường Bính Khôn gọi ông vào văn phòng để hai người cùng nhau thảo luận, chủ đề chỉ có một, đó là là phải đẩy nhanh tốc độ mau chóng nghiên cứu đề xuất về việc đả thông con đường từ huyện Hải Dương đến quốc lộ 220, để còn báo cáo lên ủy ban tỉnh hỏi ý kiến trả lời chính thức.
Đối với vấn đề này, chủ tịch Hạ Nhật Tinh thừa hiểu, ý kiến phúc đáp là chuyện nhỏ, mấu chốt là phải có tiền, dựa theo báo cáo quy mô của công trình từ huyện Hải Dương, dưới mấy chục triệu đồng là không làm được nên chuyện, nhưng cách nào để có số tiền này, đừng nói là huyện Hải Dương không có mà là ngay đến thành phố Bạch Sơn cũng đào đâu ra được được số tiền như thế, cho nên khi nhận được chỉ thị, ông đã vờ đi tránh né lâu nay, nhưng bây giờ bí thư trực tiếp đề cập đến, ông không thể nào tiếp tục tránh né được nữa.
Xem ra đem chuyện này kéo dài tới khi chính mình tạm rời cương vị công tác là không thể nào tránh khỏi, như vậy nên làm cái gì bây giờ, chuyện này bây giờ trở thành một cái vấn đề lớn ngoài suy tính của ông khi sắp rời chức chủ tịch thành phố …
…
– Như thế nào rồi? Khỏe lại chưa?
Khi thấy Đinh Nhị Cẩu xuất hiện trong phòng làm việc, chủ tịch Trọng quan tâm hỏi.
– Dạ, không sao, chỉ là thương tích nhỏ, đúng rồi, lãnh đạo, anh giao cho em nhiệm vụ, chắc phải kéo dài thêm thời gian rồi, em nằm viện đã trễ nãi hết một tuần, cũng còn chưa được mấy ngày nữa là Tết đến, chắc là không xong kịp rồi.
– Báo cáo có thể kéo dài thêm thời gian, nhưng số liệu thống kê thì phải làm ngay, nếu như không có vấn đề gì thì cậu chạy lên liên hệ với phòng giáo dục huyện về việc này, ngày hôm qua cô giáo Hồng Tiểu Vũ gọi điện thoại cho tôi, hỏi về việc bàn ghế học sinh chuẩn bị đến đâu rồi, tôi đã hứa là trong thời gian ngắn nữa sẽ có, làm sao bây giờ, tôi vẫn chưa nghĩ ra nguồn tiền từ đâu, có để làm bàn ghế cho học sinh ở toàn huyện đây này.
Trọng Hải đau đầu nói.
– Trong huyện không xuất ra được số tiền này sao chủ tịch? Cũng có bao nhiêu đâu?
– Biết là chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng lúc này sắp đến cửa ải cuối năm rồi, tiền lương nhân viên nhà nước toàn huyện còn chưa có phát đủ…
Trọng Hải khoát khoát tay, số tiền để chuẩn bị phát tết cho nhân viên nhà nước trong huyện không thể nào bớt xén ra chi cho khoản khác được…
– Cậu suy nghĩ xem có nơi nào chúng ta có thể quyên tiền không? – Trọng Hải ngẩng đầu hỏi.
– Huyện ta xí nghiệp thì chẳng có bao nhiêu, với lại hiệu quả và năng suất cũng không phải là tốt, cho nên việc quyên tiền này chắc cũng không dễ xử lí.
– Ừ, nói cũng đúng, cậu đi tìm chủ nhiệm Hồ Giai Giai bàn tính nên làm sao bây giờ, cô ấy thuộc loại lão làng ở huyện Hải Dương chắc có thể biết, có gì cần đề nghị thì cho tôi biết. – Trọng Hải nhẹ giọng nói ra.
Nghe qua câu nói của chủ tịch Trọng Hải khiến cho Đinh Nhị Cẩu hơi nghi hoặc, Trọng Hải bắt đầu chú ý đến Hồ Giai Giai khi nào vậy? Chẳng lẽ là mấy ngày nay mình không có ở đây, đã bị Hồ Giai Giai lấp vào chỗ trống?
Đinh Nhị Cẩu trở lại phòng làm việc của mình, tính toán nên thương nghị như thế nào cùng Hồ Giai Giai chuyện này, toàn huyện có năm xã trấn, một xã trấn ước chừng có hơn ba trăm học sinh tiểu học, cộng lại là 1,500 người, tương đương 1500 bộ bàn ghế, đương nhiên địa phương nào tình huống tốt hơn một chút thì không cần phân phối bàn ghế mới, nhưng đại khái thì cũng không giảm bớt được bao nhiêu, số tiền dự toán cũng phải tầm 300.000 đồng, đây cũng không phải là một con số nhỏ, nếu dựa theo cách của chủ tịch Trọng Hải, số tiền kia chỉ dựa vào đi quyên tiền, thì phải vơ vét một lần tất cả các xí nghiệp toàn huyện Hải Dương thì họa may mới đủ..
Đinh Nhị Cẩu định đi qua phòng làm việc của Hồ Giai Giai trao đổi, nhưng hắn cảm thấy chuyện này chỉ có hai người biết thì tốt hơn, cũng nhân cơ hội thăm dò Hồ Giai Giai cho rõ tận đáy ngọn nguồn, chẳng lẽ chủ tịch Trọng Hải chính thức dùng Hồ Giai Giai rồi sao? Vì thế hắn hẹn tối nay gặp Hồ Giai Giai tại ngay nhà cô.
…
– Cái gì? Bộ em mê sảng hả, chị biết đi nơi nào để quyên được số tiền kia? – Hồ Giai Giai nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói, cô đem đôi đũa đặt ở trên mâm, nhăn nhó.
– Đây cũng không phải là em nói, đây là chủ tịch Trọng nói, ông ta muốn em tới tìm chị thương lượng giải quyết như thế nào về số tiền kia, ông ta bảo rằng chị là lão lang ở huyện này, tất cả tình huống thuận lợi hay khó khăn gì ở đây đều biết, nhất định là chị sẽ có biện pháp.
– Hừ, thật đúng là để mắt đến chị, bây giờ thì chẳng có biện pháp nào để moi ra tiền được đâu. – Hồ Giai Giai liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói ra.
– Chị Giai Giai, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, chị đừng có rút lui chứ, chuyện chưa có bắt đầu mà chị đã từ chối em rồi.
– Chị không phải từ chối em, trong những xí nghiệp ở huyện này, em xem thử có xí nghiệp nào mà có thể lấy được ra số tiền như vậy?
– Vậy, theo chị nói chúng ta không còn cách nào khác sao?
– Biện pháp thì cũng không phải là không có, bất quá khả năng có chút phiêu lưu mạo hiểm mà thôi.
– Mạo hiểm? Chị Giai Giai cứ nói đi, chỉ cần có thể được, em nhất định sẽ xử lý, làm chuyện gì mà không có nguy hiểm, đúng không?.
– Trước khi em đến huyện Hải Dường, khi còn ở thị trấn Lâm Sơn, chẳng lẽ em không biết chuyện có những nhóm người vụng trộm khai thác mỏ sao? – Hồ Giai Giai hỏi.
– Khai thác trộm? Mỏ gì vậy?
– Mỏ than, chẳng lẽ em chưa từng có nghe nói qua?
– Mỏ than? Em không biết, ở thị trấn nào vậy?
– Tại thị trấn Độc Sơn, cái mỏ ở địa phương này nằm ở trong núi có khe suối chảy qua, tất cả than đá sau khi khai thác đều bị vụng trộm bán thẳng lên thành phố, cho nên ở huyện Hải Dương người biết không nhiều lắm, em không biết cũng là rất bình thường.
Để lại một bình luận