Lập tức một đôi bầu vú bạo lộ trong không khí, tựa hồ còn mang theo mùi thơm cơ thể riêng biệt của cô gái còn trinh, khiến cho người cảm nhận choáng váng, đôi bầu vú vừa tròn vừa săn chắc nhô cao nhọn hoắc, không phải là nhỏ lắm vì vừa vặn một bàn tay bao trùm lên, hai vầng vú hồng hạnh tựa như như anh đào phơn phớt, làm đẹp ở trên đỉnh đồi tuyết trắng là hai đầu núm vú giống như là hai hạt đậu xanh trương lên vì mọng nước điểm xuyến lên thật chết người….
Lúc này Dương Tuệ An làm sao còn nhịn được, nhìn xem đầu núm vú xinh đẹp Tào Băng như vậy, ông ta đã sớm nhanh muốn điên lên rồi, liền ghé vào trên người Tào Băng, một tay nắm lấy một bầu vú dùng sức xoa bóp, một bên cúi liếm láp lấy đầu núm vú …
– Um … ui … nhẹ … chút…
Cặp lông mày Tào Băng nhíu thoáng qua, nhưng lúc này Dương Tuệ An chăm chú ngậm lấy bầu vú vừa liếm vừa mút nhẹ thưởng thức, cái cảm giác khoái cảm vừa ngứa, vừa nóng lại để cho Tào Băng khống chế không nổi cất lên tiếng rên rỉ.
Bầu vú còn non co dãn Tào Băng, cắn xuống tựa hồ còn có mùi thơm, làm cho Dương Tuệ An trong cơ thể dục hỏa bốc cháy ngùn ngụt, động tác trên tay ông ta cũng trở nên hơi thô lỗ mà bắt đầu chà đạp đối với bảo bối xinh đẹp, hai đầu núm vú giờ đã sưng phồng to hơn trước một chút nên cái miệng tham lam của ông ta mới dễ dàng hơn ngậm bú mút lấy núm vú, cái lưỡi vờn quanh thay đổi qua lại cả hai quầng vú làm cho sáng bóng vì dính đầy nước miếng.
– Ui … đừng… nhột ngứa … a…ui…
Tào Băng nũng nịu nhẹ nói, trên khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn đã phủ kín ửng đỏ, mái tóc của cô cũng đã rối tung mất trật tự xỏa bay trên giường, thoạt nhìn càng có sức hấp dẫn, đôi mắt như nước trong veo chỉ là thoáng nhìn qua cũng cảm thấy khiêu khích trí mạng.
Dương Tuệ An thừa dịp thời điểm Tào Băng ý loạn tình mê, tranh thủ thời gian thẳng ngồi dậy, rất nhanh nắm lấy cái váy học sinh đáng yêu kéo một phát đến tận ngang thắt lưng, Tào Băng lập tức cảm giác được giữa háng có chút mát mẻ, lúc này Dương Tuệ An bàn tay thuận lợi vén một bên cái quần lót mỏng màu xanh qua một bên, đôi mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa hai chân của cô gái thoáng mở ra xem, rồi nhìn ngắm cái âm hộ mỹ diệu Tào Băng.
Quả nhiên là thời kỳ đang trưởng thành của thiếu nữ mới lớn! Chỉ có thể dùng một chữ ” non “để hình dung, lông tơ mọc mềm mại khá ngắn lại thưa thớt trên cái mu phình lên bên trên đặc biệt đẹp mắt, chính giữa khe thịt màu hồng nhạt lộ ra tươi mới, hai mảnh mép nhỏ tựa như nụ hoa không có chịu tách ra mà đóng chặt lại nơi cửa miệng âm đạo, từ nơi trung tâm kín đáo thắt chặt, dịch nhờn óng ánh ri rỉ trong suốt, tản ra một cái mùi đặc trưng của con cái tiết dịch nhưng lại dịu nhẹ như muốn ru hồn của người…
Dương Tuệ An cũng chỉ có thể làm được đến như thế này là hết mức, Tào Băng này là ông ta tìm đến để dâng cho bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường làm cống phẩm, ông ta sẽ không được lấy đi trinh tiết của cô, như vậy tổn thất lợi ích rất lớn, tại vì ông ta còn trông cậy vào Tào Băng này còn có thể mang đến cho ông càng nhiều thêm đặc quyền hơn nữa từ tay bí thư Trịnh Minh Đường…
– Thư ký Đinh, em tan sở chưa?
Buổi trưa, Hồ Giai Giai lại đến cửa bên ngoài phòng làm việc Đinh Nhị Cẩu thấp giọng hỏi.
Đinh Nhị Cẩu trong này dù cố tìm những tài liệu mà mình cần nhưng đành bó tay, lại ngại không dám hỏi chủ tịch Trọng Hải, cho nên vô kế khả thi, lúc này đã qua 12h trưa, Trọng Hải đang ở trong phòng ăn cơm trưa, có mời Đinh Nhị Cẩu cùng dùng cơm, nhưng Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng từ chối, vì hắn biết lãnh đạo dù sao cũng nể mặt mũi mình mà mời cơm, tốt nhất là giữ kẽ không nên tùy tiện thì hay hơn, hiện tại hắn chưa biết tính nết của chủ tịch huyện ra sao thì cứ theo tôn ti trật tự mà làm …
Vì vậy Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ bước ra cửa, sau đó đối mặt với Hồ Giai Giai nói ra:
– Chị Giai Giai, em mời chị ăn cơm, cũng có chút sự việc muốn nhờ chị giúp đỡ.
– Hì … mời cơm chị à ? Vậy không tốt lắm đâu, đúng ra thì đây là ngày đầu tiên em đi làm, chị phải mời khách từ phương xa đến dùng cơm mới là hợp lý, nếu không để chị báo qua văn phòng ủy ban báo suất cơm mời khách từ phương xa cho em vậy nhé.
– Không cần đâu chị, hay là buổi chiều tan việc, em mời mọi người đi ăn cơm vậy. Còn bây giờ thì chúng ta đi chỗ nào ăn cơm đây?
Đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu ở tại ủy ban huyện ở bên trong ăn cơm, cho nên hắn không biết nên đi về nơi đâu, nhưng Hồ Giai Giai cho biết là nơi này cô như là quản gia, cho nên hãy để cho cô sắp xếp.
– Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, hay là chúng ta đến căn tin ủy ban đi, nằm ở gần đây, lầu một giống như một nhà hàng vậy, chỉ có lầu hai là có phòng ăn riêng, dành cho lãnh đạo ăn ở trong đấy, hoặc là dùng để chiêu đãi khách đến, chỉ riêng chủ tịch huyện ở đây mới có phòng ăn trong phòng làm việc thì có người chuyên môn phục vụ chủ tịch huyện, chị giới thiệu sơ qua cho em biết, chứ đừng đến lúc đó lãnh đạo hỏi cái gì cũng không biết thì khó lòng …
– Ha ha, nói chuyện với chị thật là thoải mái, rất cảm ơn chị, à … em muốn tìm đọc một ít tư liệu, ở trong phòng làm việc của em lục tung nhưng không có, vậy em muốn tra cứu thì đến đâu hả chị?
– Đến phòng văn thư và nghiên cứu dự án đấy, bọn họ cả ngày ghi chép tài liệu cho lãnh đạo, tài liệu gì cũng có hết, chủ nhiệm phòng văn thư và dự án là La Hương Nguyệt, em có thể đến đó tìm cô ấy mà hỏi, nhưng chị cho biết trước là cô ấy nói chuyện không thoải mái giống như chị đâu, em phải cẩn thận một chút, mà chị cũng quên nữa, em là thư ký của chủ tịch, ai dám đối đãi tệ với em được chứ. – Hồ Giai Giai vừa nói vừa cười, cười đến run rẩy cả người.
Đinh Nhị Cẩu nghe qua những lời này của Hồ Giai Giai cũng hiểu thêm được một chút tình hình ở bên trong ủy ban, ví dụ như phó chủ nhiệm văn phòng Hồ Giai Giai và chủ nhiệm La Hương Nguyệt của phòng văn thư và phòng nghiên cứu dự án quan hệ cũng không tốt lắm, vẫn theo lời so sánh của Hồ Giai Giai thì chủ nhiệm La Hương Nguyệt cũng không dễ kết giao, cũng đúng thôi, một người đàn bà có thể làm được chủ nhiệm phòng văn thư và phòng nghiên cứu dự án, nhất định là phải có tài, mà ai có tài đương nhiên là có ngạo khí.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười không nói chuyện, nhưng là đã ra khỏi tòa nhà ủy ban, Hồ Giai Giai sắc mặt phảng phất thay đổi nghiêm trang lại còn nhanh hơn trời đang nắng chợt đổ mưa của tháng sáu vậy, trên đường đi có rất nhiều người sau khi ăn cơm xong quay trở lại văn phòng, đều cung kính chào hỏi Hồ Giai Giai:
– Chủ nhiệm Hồ …
– Chủ nhiệm Hồ …
…
Nhưng gặp ai Hồ Giai Giai trước sau vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, phảng phất là mọi người thiếu nợ tiền cô vậy, mãi cho đến khi hai người lên lầu hai ngồi vào trong phòng nơi dành cho lãnh đạo tiếp khách, Đinh Nhị Cẩu mới kịp phục hồi tinh thần lại, dọc theo con đường này, hắn cảm nhận được nhiều ánh mắt tựa như là đồng tình thương hại hắn, những ánh mắt kia thật giống như nói ra: “Thằng này là ai vậy, như thế nào lại lọt vào trong tay cô ấy, cứ chờ xui xẻo đi … “.
– Thư ký Đinh, ăn đi, hôm nay chị mời em, về sau còn phải mời cơm em nhiều hơn để khi em ở trước mặt lãnh đạo nói ngọt về chị giùm.
– Trời ơi, chị đừng nói như vậy, cơm này em ăn không vô nữa, chị là lãnh đạo còn em là người phục vụ lãnh đạo, em lại vừa mới đến, sau này còn phải nhờ chị chỉ điểm nhiều hơn nữa, cũng như hiện tại em vẫn chưa có mò ra tính tình lãnh đạo, vạn nhất làm hỏng chuyện, thì sẽ không còn có dịp gặp lại chị đâu …
– Chậc … chậc, nhìn cái miệng này của em, xem ra thì rất thích hợp để làm thư ký, lời nói của em, làm cho người ta nghe rất là thoải mái.
Đinh Nhị Cẩu chỉ mỉm cười không trả lời.
Hồ Giai Giai sở dĩ đối với người khác thì lạnh lùng nhìn nhau, còn đối mặt với Đinh Nhị Cẩu thì có phần coi trọng, thật ra là do tự bản thân cô đang có cảm giác nguy cơ tạo thành.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới tới, còn rất nhiều sự tình hắn cũng không biết, tại ủy ban huyện thì không có một người quen biết, đương nhiên là về phương diện diện quan hệ nhân sự trong ủy ban hắn cũng không rõ ràng lắm.
Thật ra Hồ Giai Giai là em vợ của chủ tịch huyện tiền nhiệm Sở Hạc Hiên, điều này rất nhiều người trong ủy ban biết, nhưng tất cả mọi người đều không nắm rỏ được là mối quan hệ giữa cô và anh rể có thân cận trên mức bình thường hay không? Chủ tịch Sở Hạc Hiên đã được điều đến huyện Thanh Thủy làm bí thư huyện ủy, nhưng Hồ Giai Giai cũng không có lập tức được điều đi, với lại lần này chẳng hiểu vì sao cô cũng không muốn tiếp tục một mực cứ đuổi theo anh rễ bước chân sĩ đồ của mình, cho nên cự tuyệt hảo ý của ông ta, quyết định ở lại huyện Hải Dương chính mình xông pha một mình.
Khi chủ tịch Sở Hạc Hiên còn tại vị, có thể xem Hồ Giai Giai là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, ngay cả chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân cô cũng không để vào mắt, nhưng là bây giờ vật đổi sao dời, đã đổi mới chủ tịch huyện, cô cũng bị trở lại nguyên hình là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, phạm vi quyền hạn trên diện rộng đã thu nhỏ lại, có thể nói, bây giờ uy phong của cô trên cơ bản chỉ còn là quá khứ, giống như là con cọp đã sa cơ vào bình nguyên vậy, nhưng cọp cái này còn có thể hùng phong tiếp tục bao lâu, cũng không có ai có thể biết được, dù sao thì mọi người cũng đồn đại, sau khi chủ tịch Sở Hạc Hiên đi rồi, không lâu sau đó Hồ Giai Giai đã cùng Thường Hiểu Xuân đụng độ ầm ỉ với nhau mấy lần.
Thức ăn đưa lên gồm 4 món ăn và 1 món canh, tuy đơn giản nhưng làm rất tinh xảo, tại căn tin của ủy ban huyện có thể làm ra như vậy đồ ăn cũng không phải là đơn giản.
– Thế nào, thư ký Đinh, cho chút ý kiến các món ăn được không? – Hồ Giai Giai nói ra.
Căn tin là thuộc về cô quản lý, hàng năm căn tin chi tiêu trên một triệu đồng, có thể nói là một mảnh thịt mỡ béo, đây cũng là lý do mà chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân chờ sau khi chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên đi rồi mới dám công khai đưa ra than phiền, nhất định là có tấm màn đen ở sau chi tiêu của căn tin này, nhưng ai cũng không dám vạch trần dễ dàng.
– Vâng ăn rất ngon, so bên ngoài nhà hàng còn tốt hơn nhiều. – Đinh Nhị Cẩu cho biết ý kiến.
– Đúng thế, căn tin là do chị quản lý, chỉ có điều là người khác đã ganh ghét, đâm thọc là ở chỗ này chị bỏ túi biết bao nhiêu tiền, hừ … còn không phải là muốn cho chị đem căn tin này giao ra sao.
– Vâng … món tráng miệng củ sen tẩm đường rất ngon, chị Giai Giai nếm thử xem.
Đinh Nhị Cẩu cũng không phải đồ đần, hắn đâu có ngu mà mới ngày đầu tiên đi làm thì đã tham dự vào chuyện đấu đá bên trong của ủy ban huyện, ai biết được phe nào là phe nào, cho nên hắn cứ giả vờ me mãi cúi đầu ăn, ăn hết cái này ăn cái kia, giống như mình là một thằng nhà quê lần đâu mới được ăn ngon vậy, chính điều này làm cho Hồ Giai Giai mất hết hứng thú, không khỏi liếc nhìn mấy lần thằng nhóc giảo hoạt này, tuổi còn nhỏ, nhưng tâm nhãn không vừa …
Cuối cùng, cũng chỉ còn lại có một mình Đinh Nhị Cẩu ngồi ăn hết, còn Hồ Giai Giai thì ngồi chống má nhìn xem Đinh Nhị Cẩu ăn, cô còn đẩy hết đĩa rau to cho Đinh Nhị Cẩu.
” Hừ, không phải là thích ăn sao, tốt nhất ăn hết để bể bụng cho rồi “Hồ Giai Giai tức giận nghỉ thầm.
Một tiếng sau, đợi cho Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai từ trong phòng ăn đi ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn các nhân viên phục vụ xì xào bàn tán.
– Thằng nhóc kia là ai vậy ta, sao lại dính vào vào mụ Đắc Kỷ rồi.
– Ai mà biết được, chưa từng thấy qua hắn, từ đầu năm đến nay, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết á.
– Xem ra mụ Đắc Kỷ này rất chiếu cố hắn nha, không chừng đã vừa ý thằng nhóc này rồi.
…
Hồ Giai Giai đương nhiên không biết mình còn có một cái ngoại hiệu như thế ” Đắc Kỷ ” bởi vậy có thể nhìn ra được, Hồ Giai Giai trước kia tại ủy ban huyện lộng quyền đến cỡ nào.
– Vậy bây giờ chúng ta đi đến xem khu nhà tập thể của ủy ban đi, tòa nhà này trước kia là nhà khách của ủy ban huyện, dùng làm phòng nghỉ ngơi của các lãnh đạo huyện, từ khi xây thêm tòa nhà cao ốc phía trước để làm văn phòng ủy ban huyện, các lãnh đạo trong phòng làm việc đều đã có thêm phòng nghỉ dính liền nhau, cho nên tòa nhà nhỏ phía sau này cơ bản là không có lãnh đạo người ở nữa, về sau thì chỉ sắp xếp dành cho nhân viên công tác ủy ban ở, đi thôi, gian phòng của em nằm ở lầu ba đấy.
– A … tòa nhà cũng cao quá!
– Chỉ có ba tầng lầu mà thôi, cái này mà cao gì. – Hồ Giai Giai cười nói.
– Hì … ngày trước ở trong thôn em thường xuyên leo núi, giờ thì lại leo lên đến lên tầng ba cũng có chút cao không thua gì núi …
Để lại một bình luận