Home » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 5

Chinh phục gái đẹp – Chương 5

– Cô giáo Hồng, cô mới vừa nói năm sau cô sẽ không quay lại nữa, chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ những học sinh này đã sắp có thầy cô giáo mới? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Thư ký Đinh, tôi ở chỗ này dạy đã ba năm rồi, khi vừa tốt nghiệp thì đã tới đây dạy học, bạn trai tôi công tác ở trên tỉnh, đã thông báo cho tôi một tối hậu thư, hoặc là trở về tỉnh… hoặc là chia tay… tuy nhiên tôi lại không nỡ xa rời học sinh tội nghiệp ở đây, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, anh nhìn xem với điều kiện trường học quá tệ ở đây như vậy, tôi có thể làm sao? Trong phòng học thì từ cái bàn cho đến băng ghế dài đều là do học sinh tự mang đến, nghỉ học mùa đông rồi thì học sinh phải mang về nhà, tôi không nói quá đáng đâu, trong trường học này chỉ có cái phòng làm việc này là của tôi cùng với cái bàn cùng cái ghế là của trường học, còn những thứ khác cũng chỉ là có căn nhà trống không này thôi.

Trọng Hải vừa nghe xong thì nắm chặc nắm đấm của mình, lớp da bàn tay trắng bệch, ông ta thật sự là không thể tưởng tượng ra được, thời buổi này, lại rõ ràng còn có chuyện như vậy.

– Gần kề đây có cái trường học nào lớn hơn không cô?

– Xung quanh trong vòng mười dặm không có trường nào, cái trường tiểu học ở thôn Trịnh Gia này là lớn nhất, có năm… sáu thôn chúng quanh học sinh cũng đều đến đây mà học.

Hồng Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng nói, chuyện năm sau cô không trở về đây dạy nữa vẫn còn chưa có cho những học sinh hay vì chẳng biết nói sao, bởi vì khi cô chứng kiến những ánh mắt của học sinh ham học hỏi, cô thật sự là không thể nào mở miệng được.

Hồng Tiểu Vũ nói rất đúng tình hình thực tế ở cái trường này, cô cũng đã dạy tại đây thời gian dài như vậy, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, Trọng Hải cùng Đinh Nhị Cẩu cũng không biết phải nói cái gì thêm nữa.

– Xem ra huyện của chúng ta thiếu giáo viên rất trầm trọng đấy. – Trọng Hải thở dài một hơi nói ra.

– Chủ tịch, thật ra huyện Hải Dương hoàn toàn không có thiếu giáo viên, có thiếu thì chỉ là ở các trường học dưới thôn, cũng như trước đây trường học này nghe nói có đến năm giáo viên, người ta đồn đãi rằng tất cả những giáo viên này đều dựa trên mối quan hệ tìm cách để được điều đi nơi khác rồi, cho nên khi tôi tới đây, chỉ có ông giáo già Lương một mình ở đây. – Hồng Tiểu Vũ cho biết thêm.

– Điều đi? Điều đi nơi nào?

– Cụ thể điều đi nơi nào thì tôi không biết, đương nhiên là về thị trấn dạy hoặc hoặc là qua thị trấn khác, ở trên huyện mỗi giáo viên chỉ phụ trách một lớp vì vậy nhẹ nhõm hơn nhiều so với trường học ở dưới thôn, một lớp trên huyện cũng chỉ hơn hai mươi người, bởi vì trên huyện giáo viên rất nhiều, trong khi thì tại đây thiếu giáo viên, dụng cụ dạy học cùng bàn ghế thì không có, chỉ an ủi là có bốn bức tường làm nhà thôi.

Trọng Hải nhìn Đinh Nhị Cẩu lắc đầu, Đinh Nhị Cẩu cũng thật đúng là lần đầu tiên nghe được chuyện dùng mối quan hệ chạy chọt để tránh dạy ở vùng nông thôn, vì vậy hắn cũng lắc đầu giống như lãnh đạo của hắn, trách không được ở nông thôn vô cùng thiếu thốn giáo viên.

– Cô giáo Hồng, cám ơn cô đã cho tôi biết sự thật, cũng cảm tạ cô mấy năm qua vì sự nghiệp giáo dục của huyện Hải Dương mà cô đã cống hiến hết sức mình, tôi thật sự hi vọng cô có thể ở lại chỗ này, những học sinh này cần người giáo viên có tư chất tốt như cô, dưới sự giáo dục của cô, học sinh ở đây mới có thể có cái tương lai tốt đẹp, mới có thể vướt ra khỏi cái núi lớn ở thôn, cho nên tôi có yêu cầu hơi quá đáng, hi vọng cô có thể lưu lại làm hiệu trưởng trường học này, còn phần của tôi sau khi trở về, ngay lập tức sẽ tìm hiểu rõ tình huống giáo dục toàn huyện, và tôi hứa bàn ghế mới ngay lập tức sẽ được phân phối tới trường, quyết không thể lại để cho học sinh năm sau lại tự mình mang bàn ghế đến đây học nữa, cô giáo Hồng xin cô suy tính lại yêu cầu của tôi nhé. – Trọng Hải hôm nay cảm xúc rất sâu đậm, cho nên hững lời nói này rất có sức cuốn hút thuyết phục.

– Chủ tịch huyện, tôi thay mặt những học sinh này xin cám ơn ông, lời…ông đề nghị tôi sẽ suy nghĩ lại, thật sự, cám ơn.

Hồng Tiểu Vũ biết rõ chỉ cần chủ tịch huyện đáp ứng, mới có thể giải quyết những vấn đề này, nếu có thể ưu tiên giải quyết chuyện bàn ghế, trong lòng cũng đã nhẹ nhỏm phần nào rồi.

Thôn Trịnh Gia mặc dù lớn, nhưng nghèo xơ nghèo xác, đa phần dân chúng xây nhà trên núi, dựa theo địa thế xây lên trên cao.

– Nếu đã tới thôn này rồi, chúng ta loanh hoanh thêm một chút đi. – Trọng Hải nhìn sắc trời rồi nói.

Hai người một đường thẳng hướng trong thôn đi đến, lúc này đang vào mùa nông nhàn, trên đường thôn nhỏ đứng vài tốp ba, tốp năm tán chuyện gẫu, những người này là ở bên ngoài làm công trở về sớm đấy, chỉ còn hơn mười ngày nữa thì đã là đến mùa xuân, cho đến lúc đó trong thôn sẽ càng thêm náo nhiệt hơn nữa.

– Chú ạ, cho hỏi thăm trạm xá ở nơi nào vậy? – Trọng Hải bước đến hỏi một người dân

– Trạm xá? Tại thôn này làm gì mà có trạm xá, không có. – Một người lớn tuổi phì phà khói thuốc lá trả lời.

– Vậy ở đây có phòng khám nào không, chúng tôi cần chút thuốc cảm mạo. – Đinh Nhị Cẩu hỏi tiếp nối.

– Ừ có… phòng khám của thầy lang Tào Lão Đản, từ nơi này đi lên phía trước tầm 500m, có căn nhà mái ngói, không có bảng hiệu, mấy người cứ đến hỏi thăm là được.

Tào Lão Đản ở trong thôn là người chữa bệnh duy nhất, ông ta trình độ chẳng có bao nhiêu, biết khám bệnh toàn bộ là do học được từ cha của mình là một thầy thuốc Trung y, về sau ông ta đi lên thị trấn học bổ túc một thời gian rất ngắn về Tây y, dù không có giấy phép hành nghề y, nhưng ở xung quanh thôn có rất nhiều người đều đến đây khám bệnh, suốt một thời gian dài, không ai bảo đảm là ông ta chữa bệnh không có chết người, nhưng tại vì không có cách nào khác, phòng khám của ông ta tại đây thì gần, với lại dược liệu thì có sẵn, không cần đến thuốc tây.

Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, trên núi sương mù đậm đặc, cho nên người bị cảm không ít, khi Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải đến phòng khám bệnh Tào Lão Đản, trong phòng đã đầy ấp người, Đinh Nhị Cẩu vừa định tiến lên chào hỏi Tào Lão Đản thì bị người từ phía sau nắm kéo lại:

– Chàng trai, anh ở nơi nào đến vậy, không hiểu quy củ à, đến đằng sau xếp hàng đi, không thể chen ngang.

– Không phải, tôi chỉ định… – Đinh Nhị Cẩu muốn giải thích, nhưng người này căn bản không cho hắn cơ hội thanh minh.

– Đừng nói nhiều xuống dưới xếp hàng đi.

Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, đành quay trở lại, trong lúc đó, mặc áo blouse dài trắng Tào Lão Đản cũng không có quay đầu nhìn hắn một cái …

Cũng nhờ vậy mà Trọng Hải cùng Đinh Nhị Cẩu có thời gian quan sát rỏ ràng cách chữa bệnh của Tào Lão Đản tại đây, mãi đến lượt của bọn họ thì chỉ còn một vài người, điều kiện phòng khám thật sự là quá đơn sơ, không có thiết bị để truyền nước, có một gian phòng ốc, hầu như chữa tất cả các bệnh là đều dùng thuốc uống cùng với chích thuốc, dưới nhiều ánh mắt người nhìn như vậy, dưới tình huống đàn ông thì còn dễ, chứ phụ nữ cũng đành phải chịu cởi bỏ dây thắt lưng, đem cái bờ mông lộ ra làn da trắng để chích thuốc, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu không thể tưởng tượng nổi là nơi này, phụ nữ cũng thật là cường hãn, không e lệ ngại ngùng, Tào Lão Đản kéo quần của bọn họ xuống chích cũng mặc kệ, muốn kéo thấp cỡ nào cũng được mà không hề phản đối.

Lúc này có một thiếu phụ rất xinh đẹp mặc một cái quần thun, chỉ cần hướng về phía dưới kéo là có thể cởi ra, bất quá lần này Tào Lão Đản cởi quần người thiếu phụ xuống chích thuốc lại kéo khá sâu về phía bên dưới, Đinh Nhị Cẩu thấy rỏ ông ta ở giữa cổ họng chật vật nuốt xuống một miếng nước bọt.

Khuôn mặt Tào Lão Đản nhìn vẻ ngoài mặt rất trấn định, trong khi Đinh Nhị Cẩu chứng kiến trên cái mông người thiếu phụ kia mang theo cái quần lót màu trắng có điểm lấm tấm chấm hoa, quấn lấy bộ phận sinh dục phì nhiêu làm hắn tim đập nhanh hơn, thậm chí khi người thiếu phụ hơi nghiêng người, hắn nhanh mắt còn miễn cưỡng thấy được một chùm lông đen ở bụng dưới, chỉ có điều là không có thấy được bộ phận sinh dục mà thôi.

Đang lúc Đinh Nhị Cẩu muốn cho Trọng Hải nghe chút gì đó, thì một màn kinh người xuất hiện, Tào Lão Đản sau khi chích xong cho người thiếu phụ, chỉ là đem ống chích lau sơ qua rượu cồn ở bên trong, kế tiếp cũng như trước dùng cái ống chích vừa tiêm cho người thiếu phụ lại tiêm vào người khác.

Đinh Nhị Cẩu lúc này mới chú ý tới, Tào Lão Đản đang dùng loại ống chích thủy tinh sử dụng chích nhiều lần, chứ không hề loại ống chích nhựa dùng 1 lần rổi vứt đi, việc làm này trong thời buổi hiện tại quả thực là không thể chấp nhận được, đã là niên đại gì rồi mà vẫn còn có người ở sử dụng loại ống chích thủy tinh lặp lại này chứ…

Trên đường về, Trọng Hải chăm chú ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ xe lướt qua, trên khuôn mặt mặt rất là ngưng đọng, Đinh Nhị Cẩu chuyên tâm lái xe, cũng không dám nói gì.

– Này, đối với những tình huống xảy ra trong ngày hôm nay như vậy, có phải cậu đã rất quen thuộc nhưng không muốn nói ra? Có ý kiến gì không? – Trọng Hải đột nhiên hỏi.

– Ưm… chủ tịch, có một số việc không phải giải quyết một lần là sẽ lập tức có thể thay đổi ngay được, tuy những vấn đề này chủ tịch có thể phiền lòng khó chịu, nhưng thật ra cũng có chuyện nặng, chuyện nhẹ đấy.

Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ một hồi mới nói, đúng ra hắn cũng muốn có ý kiến của mình nhưng làm như thế thì giống như là một kẻ phụ hoạ, Trọng Hải chưa hẳn là để mắt đến hắn, đối với một kẻ mới bắt đầu ra đời trong chốn quan trường như Đinh Nhị Cẩu thì dùng cách nào để nhìn ra vấn đề và cách xử lý vấn đề rất quan trọng, cho nên thời gian gần đây hắn tham khảo khá nhiều sách báo các bài xã luận hoặc trên mạng của những người đi trước đúc kết kinh nghiệm truyền lại, cũng có tác dụng mở mang hữu ích cho trí óc của hắn khá nhiều.

Đương nhiên, đó chỉ là có tác dụng tham khảo, không thể nào rập khuôn với những lời trích dẫn, do đó đừng trên góc độ vị trí của Đinh Nhị Cẩu, hắn không cho là đúng hay sai vì hắn chẳng có trách nhiệm về những chuyện này, nếu Trọng hải hỏi đến thì hắn can đảm nói, còn tiếp thu như thế nào, thì đó là chuyện của Trọng Hải rồi.

– Cậu nói như thế là có ý tứ gì? – Trọng Hải hỏi tiếp.

– Chủ tịch, chuyện là như thế này, chỉ còn có hơn mười ngày nữa là đã bước sang năm mới rồi, chuyện phải làm duy nhất là đi thăm viếng, theo như em được biết, bí thư Trịnh Minh Đường đã hơn nửa tháng nay không có mặt ở huyện, ông ta giao phó tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cho chủ tịch, trong thời gian này lãnh đạo nào cũng bận rộn lo chuẩn bị quà cáp đến với các lãnh đạo cấp trên của mình, không có ai như chủ tịch vào thời điểm này lại xuống tìm hiểu tình hình ở các thôn trấn cho nên em cảm thấy…

– Cho nên cậu cảm thấy tôi cũng nên giống như bọn họ đi tìm hiểu đút lót với cấp trên của mình?

Trọng Hải bực bội tức giận nói, nhưng là trong lòng ông ta cũng tinh tường là Đinh Nhị Cẩu nói rất đúng, mặc dù mình có người chú làm cán bộ cấp cao đấy, nhưng vừa rồi chú đột nhiên té xỉu khiến cho ông ta cũng có một loại cảm giác nguy cơ vô vọng…

– Ý của em cũng không phải là ý như vậy, thật sự em muốn nói là lúc này chủ tịch nên làm những việc cần làm thiết thực trước mắt cái đã, chứ cứ đi xuống các thị trấn và thôn trong khi bí thư Trịnh Minh Đường không có mặt ở huyện, chủ tịch cũng không có ở huyện, nhỡ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, thì sẽ không xoay sở kịp.

Đinh Nhị Cẩu cố gắng giảm nhẹ câu nói có vẻ nặng nề của mình, nhưng mặc dù là châm chước, nói ra vẫn là không tốt lọt lỗ tai.

Hắn hiểu được Trọng Hải chuyển công tác từ trên tỉnh thành xuống đến cái huyện miền núi nghèo nàn này, đương nhiên ông ta nóng lòng chứng minh khả năng của mình, mặc dù ở trên cục tài chính đơn vị trước của Trọng Hải làm cũng tồn tại có phe phái cán bộ đấu đá lẫn nhau, nhưng nếu so sánh với tình hình cơ sở ở huyện thì ở đây nghiêm trọng nguy hiểm hơn nhiều, bởi vì nếu như Trọng Hải đang nắm giữ trọn quyền hành chánh ở huyện, nếu như xảy ra chuyện gì thì là người phụ trách hành chính sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm, có thể chủ tịch huyện sẽ mất chức, nhưng bí thư thì chủ yếu phụ trách về bên Đảng thì khả năng không có xảy ra chuyện gì …

Trước đây Trọng Hải có thể không quan tâm đến chuyện đấu đá nội bộ, nhưng khi xuống công tác ở dưới cơ sở, nếu không cẩn thận sẽ bị rất nhiều những nhân vật âm thầm đâm lén sau lưng, chuyện này chắc chắn Trọng Hải sẽ không có kinh nghiệm nhiều.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37

TÊN TRUYỆN:

Chinh phục gái đẹp – Chương 5


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)